Trường Sinh Kiếm - HỒI 1: Khách sạn Phong Vân
Loại vũ khí thứ nhất, hình thức là Trường Sinh kiếm, song phải chăng là tiếng cười? Điều gì đã khiến Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã, Thái Hành Nhất Đao, Châu đại thiếu gia của Vạn Kim Đường đất Tô Châu cùng với Công Tôn đường chủ của Thanh Long hội, những kẻ hung bá một phương trên giang hồ bỗng dưng tụ tập lại một chỗ? Kẻ nào dám cả gan cướp đi thứ mà những kẻ kiêu hùng ấy đang giành giật ngay chính trước mũi chúng, giữa bao cạm bẫy trùng trùng? Trên đời này chỉ có một người như vậy. Bạch Ngọc Kinh. Trường Sinh kiếm Bạch Ngọc Kinh. .....................★★★..................... Thiên thượng bạch ngọc kinhNgũ lâu thập nhị thành
Tiên nhân phủ ngã đỉnh
Kết phát thụ trường sinh.* [* Bốn câu đầu trong bài “Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thủ Lương Tể” (Sau cơn ly loạn được ơn trời cho lưu lạc đến đất Dạ Lang nhớ bạn cũ gửi tặng thái thú Giang Hạ Vi Lương Tể) của Lý Bạch.] ~oOo~ Hoàng hôn. Trên con đường đá bỗng xuất hiện chín gã quái nhân, người nào cũng mặc áo chẽn bằng gai màu vàng, đi giày vải thô, tai trái đeo một cái vòng vàng lớn bằng miệng chén, đầu tóc rối bù xù, nhuộm đỏ như lửa xõa xuống hai bên vai. Chín người ấy có cao có thấp, có già có trẻ, dung mạo tuy không giống nhau, nhưng nét mặt đều cứng đơ không một chút biểu cảm, chẳng khác nào xác chết, đi đường vai không nhúc nhích, đầu gối không cong như cương thi vậy. Bọn họ bước chầm chậm qua con đường dài lát đá, đến chỗ nào là chỗ đó tiếng động bỗng ngưng bặt đi, ngay cả tiếng khóc của mấy đứa nhỏ cũng vì sợ quá mà tắt lịm. Cuối con đường, có một cột cờ cao ba trượng, bên trên treo bốn cái đèn lồng lớn. Đèn lồng màu đỏ tươi, nét chữ đen đậm! “Phong Vân khách sạn.” Chín gã quái nhân tóc đỏ bước đến trước cửa khách sạn, bèn dừng lại, người đi đầu tiên gỡ cái vòng trên tai xuống, vung tay một cái, xẹt, vòng vàng dính cứng vào bức tường đá bên cạnh cánh cửa lớn đen sì. Lửa bắn tung tóe ra tứ phía, vòng vàng cắm sâu vào trong đá. Gã thứ hai đưa tay trái ra túm lấy một búi tóc đỏ, bàn tay phải vung lên chém một cái, tóc lìa ra như vừa bị đao chém. Gã cầm bó tóc mới bị bàn tay kia chém đứt ra buộc vào vòng vàng, chín người lại tiếp tục đi về phía trước. Lọn tóc đỏ như lửa bay phần phật trong gió, nhưng chín người này đã biến mất vào trong bóng trời chiều u ám. Chính ngay lúc đó, tám con tuấn mã chạy nước kiệu phóng tới, vó ngựa đạp trên con đường đá như mưa lớn đập vào song cửa, như trống trận đang đánh lên dồn dập. Kỵ sĩ trên ngựa mặc tuyền một màu áo xanh, đầu chít khăn xanh, chân mang ủng cổ cao, ống quần túm lại, người nào người nấy thần thái kiêu hãnh, tay chân nhanh nhẹn. Tám con ngựa chạy đến trước khách sạn Phong Vân, tám người đồng thời vung tay lên! Ánh đao lóe sáng lên như ánh chớp, lại nghe soạt một tiếng, cột cờ to như cái chén cối đã có thêm tám thanh cương đao sáng quắc găm trên đó. Cán đao đang còn không ngớt rung động, tua vải hồng bên trên bay phần phật. Tám con ngựa đã chạy đi mất dạng. Bóng chiều càng dày đặc, trên con đường đá lại vang lên tiếng vó ngựa, cơ hồ còn gấp rút dồn dập hơn cả tám con ngựa vừa rồi. Nhưng lần này chỉ có một con ngựa chạy lại. Một con bạch mã, từ đầu đến đuôi không pha tạp màu sắc nào khác, chạy đến trước cửa khách sạn, bỗng hí dài một tiếng, chồm hai chân trước lên. Mọi người bấy giờ mới thấy rõ kỵ sĩ trên lưng ngựa là một gã đại hán râu ria xồm xoàm, mình trần trùng trục, đen sì bóng loáng như sắt. Gã đại hán ghìm cương, kéo ngựa lại, thấy bó tóc đỏ trên vòng vàng, cũng thấy tám cây đao trên cột cờ, bỗng cười nhạt lên một tiếng, nhảy xuống ngựa, tay phải tay trái nắm lấy hai vó ngựa. Chỉ nghe y thổ khí dương thanh, gầm lên một tiếng như sấm nổ, nhấc bổng cả con ngựa lên, đặt ở trên thềm. Con bạch mã lại hí dài lên một tiếng, bờm ngựa phất phơ, bốn vó dính vào thềm như bị đóng đinh, không nhúc nhích động đậy được. Gã đại hán râu xồm ngẩng mặt lên trời cười dài, sải bước đi một mạch, thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn con bạch mã đứng chơ vơ một mình trong gió Tây mây chiều, trông càng có vẻ tà dị không sao tả được. Trên con đường đá, không còn thấy bóng ai, nhà nhà đều đã đóng cửa kín mít. Trong khách sạn Phong Vân cũng yên lặng không có tiếng người, những người đang ở trong khách sạn, từ lúc thấy cái vòng vàng và tám thanh đao đã mau mau trốn ra cửa sau chuồn mất. Con bạch mã vẫn còn đứng trơ trơ ra đó trong gió Tây, như một bức tượng đá. Bấy giờ trên con phố dài yên tĩnh, bỗng có một văn sĩ trung niên mặc áo xanh quần trắng, gương mặt gầy gò nhưng thanh tú, ung dung bước lại, điệu bộ ra vẻ nhàn nhã lắm, nhưng cặp mắt lại long lanh sáng rực. Y chắp hai tay sau lưng, ung dung bước đến trước cửa khách sạn, ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi thở dài: - Ngựa tốt! Đúng là ngựa tốt, tiếc là chủ nhân vô tình, tội cho mi quá. Bàn tay đang chắp sau lưng của y bỗng vung lên, ống tay phất phơ, cuộn một cơn gió lốc. Bạch mã giật mình, lại hí lên một tiếng dài, nhảy từ trên thềm xuống. Văn sĩ trung niên hai tay vươn ra, gác vào bụng ngựa, con ngựa đó đã được đặt xuống đất thật nhẹ nhàng, chỉ nghe y nói: - Về đem chủ nhân mi lại đây, có bằng hữu đang chờ y đó. Bạch mã hình như cũng hiểu ý người, lập tức tung bốn vó, chạy như bay đi mất dạng. Văn sĩ trung niên thuận tay ngắt vòng vàng trên bức tường cạnh cửa xuống, bước vào khách sạn, y vỗ vào cột cờ một cái, tám thanh đao lập tức rụng hết xuống đất một lượt. Ống tay áo của văn sĩ trung niên phất lên, tám thanh đao đã lọt cả vào trong ấy, y trầm giọng nói: - Chưởng kỳ đâu rồi? Phía trong bỗng có một cái bóng nhỏ thó vọt ra, bò lên cột cờ như một con vượn, trong chớp mắt đã lên tới đỉnh cột. Trên cột lập tức xuất hiện một lá cờ lớn tung bay trong gió. Trên lá cờ trắng như tuyết, có thêu một con rồng màu đen đang nhe răng múa vuốt, tựa hồ như sắp xuyên thủng mây bay đi mất! Đêm. Không trăng sao, mây u ám, gió thổi mạnh. Nhưng trong sân, đèn đuốc đang cháy sáng rực, còn có một bàn rượu được bày ra. Văn sĩ trung niên đang cất tiếng ngâm nga nho nhỏ, vừa ngâm vừa uống, y bỗng đưa ly rượu lên, hướng về một cây đa lớn ngoài sân, cười cười nói: - Lâu nay đã nghe tiếng Miêu bang chủ tửu lượng như sông biển, đã đến rồi, sao còn không vào uống với nhau một ly? Trong tàng cây, lập tức vang lên tiếng cười quái dị như chim cú, một cái bóng xẹt tới như mũi tên, rơi xuống đất, nhẹ nhàng như miếng bông gòn. Người này mũi sư tử, miệng rộng, tóc đỏ rực, bên tai có đeo ba cái vòng vàng, người vừa hạ xuống đất, vòng vàng không ngớt chạm nhau kêu lên tinh tang một hồi, y chính là tổng thủ lãnh của Xích Phát bang, Hỏa Diệm Thần Miêu Thiên Thiên. Trong mắt họ Miêu dường như cũng có ngọn lửa đang bừng bừng cháy, y nhìn chăm chú vào văn sĩ trung niên, trầm giọng hỏi: - Các hạ có phải là Công Tôn đường chủ của Thanh Long hội? Văn sĩ trung niên đứng dậy, ôm quyền nói: - Tại hạ là Công Tôn Tĩnh. Tiếng cười như chim cú của Miêu Thiên Thiên lại vang lên, chỉ nghe y cười lớn nói: - Quả không hổ là nhân vật có hạng trong Thanh Long hội, nhãn lực quả nhiên phi thường. Bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên như mưa rào dồn dập chạy ào tới. Cặp lông mày rậm đỏ như lửa của Miêu Thiên Thiên chau lại một cái, y nói: - Tiểu Trương Tam cũng đến rồi, thực không chậm chút nào. Vó ngựa bỗng ngưng bặt, một người cười sang sảng nói: - Lão đại Thanh Long hội ước hẹn, trong giang hồ có ai dám chậm trễ? Cùng với tiếng cười ấy, một người nhảy qua tường vào, bộ áo chẽn một màu trắng như tuyết, cố tình để phanh ngực, lộ ra một bộ ngực vạm vỡ rắn chắc, nhưng còn trắng trẻo hơn cả áo quần. Miêu Thiên Thiên đưa ngón tay cái lên, cười ha hả nói: - Bạch Mã Tiểu Trương Tam giỏi thật, mấy năm không gặp, sao ngươi càng lúc càng trẻ trung, càng lúc càng đẹp trai, lão Miêu ta đây mà có con gái, nhất định sẽ chọn ngươi làm rể. Bạch Mã Tiểu Trương Tam hững hờ nói: - Ngươi mà có con gái, cũng chẳng ai dám đụng vào. Miêu Thiên Thiên trừng mắt hỏi: - Tại sao? Bạch Mã Trương Tam đáp: - Tôn dung các hạ như vậy, sinh con gái ra nhất định cũng không đẹp đến đâu. Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y một hồi lâu mới nói: - Hôm nay chúng ta tới đây mua bán, có muốn đánh nhau cũng cần gì phải gấp lắm. Bạch Mã Trương Tam hỏi: - Còn muốn uống rượu thì sao? Miêu Thiên Thiên cười lớn nói: - Chuyện đó thì càng gấp càng tốt, lại đây, huynh đệ mình uống ba ly kính Công Tôn đường chủ trước nào. Công Tôn Tĩnh cười nói: - Tại hạ tửu lượng không khá, chi bằng để tại hạ kính ba vị trước một ly. Miêu Thiên Thiên chau mày hỏi: - Ba vị? Bỗng nghe trên mái ngói đối diện có người cười nói: - Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã đều đã lại rồi, Triệu mỗ làm sao dám chậm trễ? Miêu Thiên Thiên hỏi: - Thái Hành Triệu Nhất Đao? Chẳng cần phải đợi người kia trả lời, y đã thấy một thanh đao sáng rực như tuyết, một thanh khoái đao! Không có vỏ. Thanh đao sáng như tuyết đang cài trên dây thắt lưng màu đỏ của kẻ mới đến. Áo vải xanh, khăn bịt đầu xanh, một sợi dây lưng đỏ còn hơn cả màu tóc của Miêu Thiên Thiên, vừa hay đi đôi với thanh đao. Ánh mắt Công Tôn Tĩnh giống như thanh đao của họ Triệu, lướt qua mặt của bọn họ như dao cạo, chậm rãi nói: - Thanh Long hội gửi ra mười hai tấm thiệp mời, đêm nay chỉ có ba vị đến, còn chín vị kia không lẽ không đến sao? Triệu Nhất Đao nói: - Hay, hỏi thật mau mắn. Công Tôn Tĩnh nói: - Ba vị không nề ngàn dặm lại đây, dĩ nhiên không phải để nghe những lời dư thừa. Triệu Nhất Đao nói: - Đúng là như vậy. Miêu Thiên Thiên cười hung tợn nói: - Chín vị kia, ít nhất sẽ có ba vị không đến đâu. Triệu Nhất Đao cải chính: - Sáu vị. Miêu Thiên Thiên nói: - Thanh Trúc bang, Thiết Hoàn môn và người Lý gia ở Thái Nguyên ta đã dàn xếp xong rồi. Triệu Nhất Đao nói: - Thập Nhị Liên Hoàn Ô, Trường Giang Thủy Lộ, và Quan Gia Quyền ở Thần Châu, ba vị bằng hữu ấy giữa đường mắc phải quái bệnh, đầu đau như muốn nứt ra, vì vậy... Miêu Thiên Thiên hỏi: - Vì vậy làm sao? Triệu Nhất Đao nói: - Đầu của bọn họ bây giờ đã hết nhức rồi. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Ai trị khỏi bệnh cho họ? Triệu Nhất Đao nói: - Ta đây. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Trị cách nào? Triệu Nhất Đao nói: - Ta chém đầu họ. Y hững hờ nói tiếp: - Đầu của bất cứ ai, bị chém rụng ra rồi, đều không nhức nữa. Miêu Thiên Thiên cười lớn nói: - Phương pháp hay, thật đã. Bạch Mã Trương Tam bỗng nói: - Hai vị tiền bối ở Vạn Trúc sơn trang và Phi Ngư đường, e cũng không tới được. Miêu Thiên Thiên nói: - Sao? Bạch Mã Trương Tam mỉm cười: - Bọn họ đều ngủ rồi, không những vậy còn ngủ rất ngon. Miêu Thiên Thiên cười lớn nói: - Tuyệt diệu, nằm chỗ đó ngủ không những mát mẻ, mà chắc chắn là còn không bị ai lay tỉnh. Bạch Mã Trương Tam hững hờ nói: - Trước giờ ta chiếu cố các vị tiền bối võ lâm rất chu đáo. Triệu Nhất Đao nói: - Người cần đến, chắc là đã đến hết rồi, nhưng không biết hàng của Thanh Long hội để đâu? Công Tôn Tĩnh mỉm cười nói: - Hay, hỏi thật mau mắn. Triệu Nhất Đao nói: - Đường chủ cố tình mời chúng tôi đến, dĩ nhiên là không phải để nghe những lời dư thừa. Công Tôn Tĩnh chầm chậm gật gật đầu: - Đúng là như vậy. Triệu Nhất Đao nói: - Có phải đường chủ muốn nghe thử giá tiền của chúng tôi trước đã? Công Tôn Tĩnh nói: - Hiện còn chưa gấp lắm. Triệu Nhất Đao hỏi: - Còn chờ gì nữa? Công Tôn Tĩnh nói: - Đợt hàng này, chúng tôi có được cũng không phải dễ dàng, đại khái hy vọng có nhiều người trả giá một chút, thì giá tiền mới cao lên được. Miêu Thiên Thiên trừng mắt hỏi: - Đường chủ còn phải chờ người nào nữa? Công Tôn Tĩnh nói: - Đừng quên bản Đường chủ có mời chín vị, mà các hạ mới chỉ dàn xếp có tám vị. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Người còn lại là ai? Công Tôn Tĩnh cười cười: - Là một người không đau đầu, cũng không ngủ say. Miêu Thiên Thiên cười nhạt nói: - Nói thật, đợt hàng lần này, Xích Phát bang đã quyết tâm phải giành bằng được, bất kể có thêm người nào, cũng vô dụng thôi. Bạch Mã Trương Tam cũng cười nhạt: - Thanh Long hội làm ăn trước giờ rất công bằng, chỉ cần Xích Phát bang bỏ giá tiền cao, hàng tự nhiên là của Xích Phát bang. Miêu Thiên Thiên gằn giọng hỏi: - Ngươi cũng muốn tranh với ta sao? Bạch Mã Trương Tam nói: - Nếu không ta đến đây làm gì? Miêu Thiên Thiên bỗng đứng bật dậy, trừng mắt nhìn y, vòng vàng trên tai trái không ngớt kêu lên tinh tinh tang tang. Chợt nghe có tiếng xe chạy ngựa hí, một cỗ xe lớn sáu ngựa kéo hoa lệ dừng trước cửa, bốn gã đại hán lực lưỡng vạm vỡ nhảy phăng xuống, khom lưng kéo cửa xe ra. Một hồi thật lâu, mới có một người mập mạp phì nộn, mặt mày trắng trẻo không râu, thở phì phò bước trong xe ra, còn chưa đi được ba bước, đã mệt muốn thở ồ ồ như trâu. Sau lưng y còn có một người mặc áo đen vừa cao vừa ốm theo sát một bên như cái bóng, gương mặt vàng khè, cặp mắt sâu lõm vào, như một con ma bệnh, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Lưng y đeo thứ gì đó lấp lánh màu bạc, nhìn kỹ thì ra là một cặp Cô Hình kiếm. Cái thứ binh khí ngoại môn đó, không những khó luyện, mà chế tạo cũng rất khó khăn, trong giang hồ những người sử dụng thứ binh khí này không nhiều lắm, trong những kẻ sử dụng được thứ binh khí này, mười người đã có chín là cao thủ. Miêu Thiên Thiên, Triệu Nhất Đao, Bạch Mã Trương Tam, ba cặp mắt sắc bén lập tức nhìn chăm chăm vào cặp Cô Hình kiếm. Bạch Mã Trương Tam chau mày, trầm giọng hỏi: - Người này là ai? Công Tôn Tĩnh nói: - Châu đại thiếu gia của Vạn Kim đường ở Tô Châu. Bạch Mã Trương Tam hỏi: - Bảo tiêu của y đâu? Công Tôn Tĩnh mỉm cười nói: - Đáng kể gì một kẻ bảo tiêu. Bạch Mã Trương Tam trầm ngâm một lúc, bỗng quay sang phía Triệu Nhất Đao hỏi: - Không phải y từ hướng của ngươi đến sao? Triệu Nhất Đao gật đầu: - Hình như là vậy. Bạch Mã Trương Tam hỏi: - Sao y không bị nhức đầu gì cả vậy? Triệu Nhất Đao nói: - Y có bị nhức đầu, ta cũng trị không nổi. Bạch Mã Trương Tam hỏi: - Tại sao? Triệu Nhất Đao hững hờ đáp: - Đầu của y lớn quá. Châu đại thiếu gia đã ngồi xuống ghế, nhưng vẫn không ngớt lau mồ hôi, thở hổn hển. Y đi cộng tất cả cũng chỉ có ba chục bước, mà xem ra như đã leo qua bảy tám trái núi vậy. Gã mặc áo đen vẫn như chiếc bóng đứng phía sau y, không rời một bước, đôi bàn tay xương xẩu như vuốt chim ưng, cũng không lúc nào rời khỏi cặp Cô Hình kiếm bên hông. Cặp mắt sâu hoắm vào của y toát ra một vẻ nhạo báng kỳ dị, phảng phất như đang giễu cợt đám người trước mặt, tại sao lại phí công sức đến đây làm gì. Cây đèn lồng của khách sạn Phong Vân đong đưa trước gió, những cái vòng vàng trên tai Miêu Thiên Thiên vẫn đang kêu tinh tang không ngớt. Bạch Mã Trương Tam tựa hồ thấy phát ớn lạnh, len lén kéo vạt áo hở ngực vào một chút. Triệu Nhất Đao thì nhìn ly rượu trên bàn ra chiều trầm tư, trong lòng dường như đang có vấn đề gì đó trọng đại cần y ra quyết định. Không một ai nói gì, bởi vì các bên đều chứa đầy địch ý. Công Tôn Tĩnh hiển nhiên rất khoái bọn họ thù địch với nhau, y thở phào ra một hơi dài, mỉm cười nói: - Bốn vị trước giờ chưa từng quen biết nhau, nhưng chắc đã nghe tiếng nhau, không cần đến tôi phải giới thiệu. Miêu Thiên Thiên gật đầu: - Đúng là không cần. Bạch Mã Trương Tam nói: - Chúng ta vốn không phải tới đây kết bạn. Miêu Thiên Thiên nhìn xéo qua y một hồi nói: - Dù vốn là bạn bè, vì đợt hàng này, cũng chẳng bạn bè gì cả. Bạch Mã Trương Tam cười nhạt một tiếng nói: - Miêu bang chủ trước giờ là người hiểu chuyện. Miêu Thiên Thiên cũng cười nhạt lên hai tiếng nói: - Bây giờ người đã tới đầy đủ, hàng đâu? Công Tôn Tĩnh nói: - Dĩ nhiên là có hàng, chỉ có điều... Miêu Thiên Thiên hỏi: - Chỉ có điều làm sao? Công Tôn Tĩnh nói: - Thanh Long hội làm ăn, trước giờ rất có quy củ, không gian lận, giao dịch tiền mặt hẳn hoi. Miêu Thiên Thiên nói: - Tốt! Y vỗ tay một cái, chín gã quái nhân tóc đỏ mặc áo gai bỗng từ trong bóng tối hiện ra, mỗi người cầm trong tay một cái túi gai, trọng lượng hiển nhiên không nhẹ chút nào. Bấy giờ, trước cửa đã có tiếng bước chân nặng nề vọng vào, gã đại hán râu ria hai tay nâng một cái rương lớn, chậm rãi đi từng bước một, bắp thịt màu đen rắn chắc như thép nổi lên cuồn cuộn, mỗi một bước tiến vào, là mặt đất lập tức hiện ra một dấu chân sâu hoắm. Công Tôn Tĩnh mỉm cười nói: - Kim Hoàn bát tướng, Bạch Mã khiếu phong, tại hạ vừa thấy, là đã biết Xích Phát cửu kiệt và Kim Cương lực sĩ đều đã đến cả. Bạch Mã Trương Tam nói: - Đừng quên còn có Cấp Phong bát đao nữa. Triệu Nhất Đao cuối cùng cũng ngẩng đầu lên cười một tiếng, nói: - Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã, đều là thế lực lớn lao của cải giàu có, Thái Hành Khoái Đao làm sao dám tranh giành, đợt hàng này, anh em chúng tôi coi như bỏ qua vậy. Miêu Thiên Thiên ngẩng đầu lên cười như điên cuồng nói: - Tốt, Triệu lão đại mới đúng là người hiểu chuyện. Tiếng cười của y bỗng ngưng bặt lại, ánh mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Châu đại thiếu gia, trầm giọng nói: - Nhưng không biết ý thiếu chủ nhân Vạn Kim đường ra sao? Châu đại thiếu gia cũng đã hết thở dốc, y đang chăm chú nhìn bàn tay mình, điệu bộ như một chàng trai mới lớn đang ngắm bàn tay của người yêu vậy. Nhưng Châu đại thiếu gia vẫn trả lời câu hỏi của Miêu Thiên Thiên, y hỏi ngược lại: - Ông đang hỏi ý tôi ra sao? Miêu Thiên Thiên nói: - Hừ. Châu đại thiếu gia đáp: - Tôi không có ý gì cả, trước giờ tôi lười động não lắm. Gương mặt Miêu Thiên Thiên đã lộ vẻ giận dữ, y hỏi: - Không có ý kiến? Có tiền không? Châu đại thiếu gia nói: - Có. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Đem bao nhiêu? Châu đại thiếu gia nói: - Ông muốn xem thử? Miêu Thiên Thiên nói: - Nơi đây trước giờ vẫn giao dịch bằng tiền mặt. Châu đại thiếu gia nói: - Ông đã thấy rồi mà. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Ở đâu? Châu đại thiếu gia nói: - Lời tôi nói ra là tiền mặt. Gương mặt Miêu Thiên Thiên sa sầm xuống, y hỏi: - Nếu vậy, ngươi nói bao nhiêu là giá bấy nhiêu? Châu đại thiếu gia nói: - Đúng vậy. Miêu Thiên Thiên hỏi: - Nếu ta trả mười vạn, ngươi sẽ trả mười vạn một trăm? Châu đại thiếu gia nói: - Ông quả là người hiểu chuyện. Ánh mắt của Miêu Thiên Thiên bỗng chuyển qua đôi Cô Hình kiếm. Chín gã tóc đỏ áo gai đã lặng lẽ di chuyển, bao vây lấy Châu đại thiếu gia. Châu đại thiếu gia vẫn còn đang chăm chú nhìn hai bàn tay của mình, như thể trên đời này, trừ hai bàn tay đó ra, không còn thứ gì đáng cho y nhìn nữa. Bỗng nghe “tinh” lên một tiếng, vòng vàng chạm nhau, bàn tay của Miêu Thiên Thiên đã chụp tới thanh Cô Hình kiếm, y xuất thủ vừa nhanh vừa chính xác. Y không ngờ rằng có đôi bàn tay còn nhanh hơn cả y, một đôi bàn tay mập mạp được chăm sóc rất kỹ càng. Bàn tay họ Miêu còn chưa đụng tới thanh Cô Hình kiếm, đôi bàn tay kia đã bỗng nhiên ngắt vòng vàng trên tai y xuống. Vòng vàng đụng nhau lại kêu “tinh” lên một tiếng nữa. Miêu Thiên Thiên tung người lộn ngược lại, thoái lui hai trượng. Người áo đen vẫn như chiếc bóng sau lưng của Châu đại thiếu gia, không nhúc nhích cử động. Châu đại thiếu gia vẫn chăm chú nhìn bàn tay mình, chẳng qua là bàn tay y bây giờ lại có thêm một cái vòng vàng sờ sờ ra đó. Bạch Mã Trương Tam cũng biến sắc mặt. Triệu Nhất Đao nhìn ly rượu trước mặt, bỗng thở nhẹ ra một hơi nói: - Ngươi đã hiểu ý ta chưa? Bạch Mã Trương Tam hỏi: - Hiểu ý gì? Triệu Nhất Đao nói: - Cho dù y có đau đầu, ta cũng trị không nổi. Bạch Mã Trương Tam cũng không khỏi thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói: - Đúng vậy, cái đầu của y lớn quá. Trên gương mặt Công Tôn Tĩnh nở ra một nụ cười, y chầm chậm nói: - Mọi người đều đã đem tiền mặt tới, giờ chúng ta đi xem hàng thôi. Cặp mắt Miêu Thiên Thiên vằn lên những tia máu đỏ, y trừng mắt nhìn Châu đại thiếu gia. Châu đại thiếu gia thản nhiên nói: - Đúng vậy, đi coi hàng trước cái đã, không chừng tôi chưa chắc đã chịu mua gì đâu. Y đặt cái vòng vàng trong tay xuống bàn, rút một chiếc khăn trắng như tuyết ra, lau đi lau lại bàn tay, rồi mới chầm chậm đứng dậy nói: - Mời, xin dẫn đường. Công Tôn Tĩnh nói: - Mời, xin đi theo tôi. Y là người đầu tiên đi về phía khách sạn, Châu đại thiếu gia chầm chậm theo sau, cơ hồ lại bắt đầu thở phì phò. Người mặc áo đen vẫn theo họ Châu không rời một bước, giờ thì Bạch Mã Trương Tam đã hiểu ra tại sao ánh mắt kẻ ấy lộ vẻ giễu cợt một cách kỳ lạ. Y chẳng phải giễu cợt gì ai khác, mà là chính y. Bởi vì chỉ mình y biết, người y đang bảo vệ, chẳng cần gì đến y bảo vệ. Miêu Thiên Thiên đi sau cùng, trong tay nắm chặt đôi vòng vàng, gân xanh nổi gồ trên mu bàn tay. Đáng lý ra y không nên đến, nhưng y không đến không được. Những món hàng ấy như có sức hút thật kỳ quái, hút từng bước chân y đến gần. Chưa đến lúc khẩn yếu cuối cùng, y tuyệt đối không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Thềm đá vốn đang đi lên, bây giờ bỗng nhiên lại đi xuống, lộ ra một địa đạo âm u. Cửa vào địa đạo có hai người đứng như pho tượng đá, sau đó, cứ mỗi mười mấy bước, lại có hai người như vậy đứng đó, gương mặt âm trầm như bức tường đá vậy. Trên tường khắc một con rồng xanh đang nhe răng múa vuốt. Nghe nói Thanh Long hội có ba trăm sáu mươi lăm phân đà bí mật, nơi đây chắc chắn là một trong các phân đà đó. Ở cuối địa đạo, còn có một cánh cửa sắt rất dày. Công Tôn Tĩnh mò mẫm trong người, lấy ra một xâu chìa khóa, dùng ba chìa trong đó mở ba ổ khóa, hai người đứng canh phía sau cửa sắt mới mở cửa ra. Nhưng cánh cửa sắt đó còn chưa phải là cửa cuối cùng. Công Tôn Tĩnh mỉm cười, nói: - Tôi biết rất nhiều người có thể vào được tới đây, những kẻ phòng vệ chỗ này cũng chẳng khó đối phó gì cho lắm, nhưng bất kỳ ai vào được chỗ này rồi, muốn tiến thêm về phía trước cũng rất khó khăn. Châu đại thiếu gia nói: - Tại sao? Công Tôn Tĩnh nói: - Từ nơi đây trở đi, đến cánh cửa đá ở trước mặt, tổng cộng có ba mươi cạm bẫy mai phục, tôi có thể bảo đảm, trên đời này người xông qua được ba mươi thứ cơ quan này, không nhiều hơn số bảy... Châu đại thiếu gia thở dài một tiếng: - May mà tôi tuyệt đối không phải một trong bảy người ấy. Công Tôn Tĩnh cười càng ôn hòa lễ độ: - Các ông có muốn thử không? Châu đại thiếu gia nói: - Sau này không chừng tôi sẽ đến thử xem, nhưng bây giờ thì chưa được. Công Tôn Tĩnh hỏi: - Tại sao? Châu đại thiếu gia nói: - Bởi vì bây giờ tôi sống đang thoải mái lắm. Từ cửa sắt tới cửa đá thật ra cũng không xa lắm, nhưng nghe Công Tôn Tĩnh nói rồi, con đường đó dường như lập tức dài thêm gấp mười lần. Cửa đá trông càng nặng nề hơn. Công Tôn Tĩnh lại lấy ba cái chìa khóa khác mở cửa ra. Bên trong cánh cửa đá dày hai thước đó là một gian phòng đá mỗi bề chín thước. Trong phòng u ám lạnh lẽo, tựa hồ như ở trung tâm phần mộ của các bậc đế vương thời xưa. Cái chỗ đáng lý nên để quan tài, bây giờ đặt một cái rương sắt lớn khổng lồ. Muốn mở rương sắt ra, dĩ nhiên còn phải cần thêm ba cái chìa khóa. Nhưng ba cái chìa khóa ấy vẫn còn chưa phải là ba chìa cuối cùng, bởi vì trong rương lớn ấy, còn có một cái rương nhỏ. Châu đại thiếu gia lại thở ra, nói: - Chỉ riêng chuyện phòng thủ nghiêm mật này thôi, chúng ta cũng nên bỏ ra thêm chút tiền mới phải. Công Tôn Tĩnh mỉm cười nói: - Châu đại thiếu gia quả là người hiểu chuyện. Y nâng cái rương nhỏ lên, mở nắp ra. Nụ cười ôn hòa dễ chịu của y bỗng nhiên không còn trên gương mặt nữa, nét mặt như thể vừa mới bị người ta bỏ vào trong miệng một trái thị thối. Cái rương sắt trống không, bên trong chỉ có một miếng giấy. Trên giấy đề chín chữ: Cám ơn ngươi, ngươi thật là người tốt bụng. Căn phòng đá âm u và lạnh lẽo, nhưng Công Tôn Tĩnh thì đã bắt đầu đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt to như hạt đậu chảy tong tong xuống gương mặt trắng bệch của y. Châu đại thiếu gia nhìn y, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn đôi bàn tay của mình, nhẹ nhàng nói: - Ông nhất định là biết. Công Tôn Tĩnh lắp bắp: - Biết... biết chuyện gì? Châu đại thiếu gia nói: - Biết người nào đang cám ơn ông. Công Tôn Tĩnh nắm chặt tay lại, y bỗng quay người xông ra khỏi phòng. Châu đại thiếu gia thở ra, lẩm bẩm: - Xem ra y đúng là người tốt bụng, chỉ tiếc là nghe nói người tốt bụng sống không được lâu... - Nếu như trên đời chỉ có bảy người xông qua được ba mươi cạm bẫy mai phục này thật, thì bảy người đó là những ai nhỉ? - Trong đó ít nhất có một người tuyệt đối không thể nghi ngờ, bất kể tính theo kiểu nào, y cũng là một trong bảy người đó. - Người này là ai? - Bạch Ngọc Kinh!