Chương 1: Kịch Bản Gì Đây?

Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy.

Cô rất ít khi có cảm giác như vậy.

Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng.

Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được.

Giống như lúc này.

Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng?

Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy.

Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì.

Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt.

Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt.

Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ nơi mà cô đang ở.



Nhìn qua là một căn phòng ngủ rất có cảm giác niên đại, cách trang hoàng và gia cụ của phòng ngủ nhìn hoàn toàn chính là sản phẩm của thế kỷ trước, trên trần nhà còn giắt mấy xâu hoa nhựa có màu sắc rực rỡ , cửa sổ cũng dán chữ song hỉ màu hồng.

Giống như một gian phòng tân hôn.

Đầu óc hôn mê, suy nghĩ cũng trở nên cực kỳ chậm.

Ôn Chỉ Văn dùng tay đỡ đầu mình, cảm giác thô ráp khi chạm vào làn da khiến cô sửng sốt, Ôn Chỉ Văn có chút khiếp sợ mà vươn đôi tay của mình ra nhìn.

Trên tay cô lại đeo một cái bao tay ren màu trắng, bao bọc lấy một nửa cánh tay.

Xem xuống phía dưới, trên người cô cũng mặc váy cưới màu trắng, tầng tầng lớp lớp lụa trắng bị đè ở dưới thân, khó trách vừa rồi cô vẫn luôn cảm thấy không thoải mái.

Tình huống như thế nào?

Hình như trong giấc mộng này cô chính là cô dâu?

Chẳng lẽ lần này cô lấy được kịch bản đào hôn?

Đại não hỗn độn của Ôn Chỉ Văn hiện lên các loại ý tưởng lung tung rối loạn.

Bên ngoài mơ hồ truyền đến một số âm thanh ồn ào, nhưng cách quá xa nên nghe không rõ ràng.







Lại một lát sau, thanh âm bên ngoài dần dần bình ổn, một chuỗi tiếng bước chân từ nhẹ đến nặng truyền tới.

Tiếng bước chân đi thẳng tới phòng ngủ.

Hoàn cảnh lạ lẫm, ngoài cửa đứng một người xa lạ, cho dù là ở trong mộng thì Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy khẩn trương.

Lồng ngực trung trái tim cũng theo này tiếng bước chân một chút một chút mà nhảy dựng lên.

Cuối cùng, cửa bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

Ôn Chỉ Văn nhìn qua đó theo bản năng.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh mặc áo sơ mi trắng và một chiếc quần dài màu đen, trên ngực còn cài một đóa hoa màu đỏ, là cách ăn mặc của một chú rể.

Người đàn ông có thân hình cực kỳ cao lớn, chỉ đứng như vậy thôi mà dường như cả cánh cửa đều bị anh chặn mất.

Nhưng thứ càng khiến cho người khác chú ý chính là khuôn mặt của anh, Ôn Chỉ Văn dám cam đoan, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai như thế.

Chắc là anh đã uống rượu nên trên người mang theo chút mùi rượu, lúc đi vào anh dùng một tay lới lỏng cà vạt ra, động tác có chút quyến rũ.