Y đứng trên gờ tường, tầng thứ ba mươi sáu, mắt tò mò nhìn xuống đám người kéo đến đông nghịt tận dưới đường phố. Hàng mấy ngàn bộ mặt ngước lên, hàng mấy ngàn cặp mắt lo lắng nhìn lên y. Vẫn tiếp tục có thêm những người nữa ùn ùn kéo đến xem. Cả một khúc đường phố xe cộ ách tắc, bóp còi inh ỏi. Bỗng y sực nghĩ, từ trên cao này nhìn xuống, mỗi con người trong đám đông chen chúc chỉ là một cái chấm. Và y nghĩ đến tổ kiến. Tuy tiếng ồn ào bên dưới lên đến đây chỉ còn rất yếu, nhưng y vẫn đoán được bên dưới chắc phải náo động lắm.
Nhân viên giữ thang máy ngó đầu ra cửa sổ nhìn y:
- Ông làm cái trò gì thế?
- Tôi sắp nhảy xuống dưới kia - y điềm tĩnh đáp.
- Ông tưởng xuống đến đất ông vẫn còn có hai chân lành lặn để dạo chơi tiếp đấy hẳn?
- Chuyện ấy không liên quan gì đến ông!
Nhân viên giữ thang máy lắc đầu, nhếch mép cười rồi lui vào. Đến lượt viên phó giám đốc khách sạn thò đầu ra:
- Xin lỗi, cho tôi nói một câu...
Y xua tay bảo ông ta đi đi.
- Ông định làm một việc hết sức ngu ngốc ! - Phó giám đốc nói.
Bây giờ đến giám đốc khách sạn thò đầu ra nhìn y:
- Ông làm gì đấy?
- Tôi sắp nhảy xuống dưới kia.
- Ông là ai? Tên ông là gì ?
- Carl Adams. Tại sao tôi phải làm thế là chuyện không liên quan gì đến ông.
- Nhưng ông hãy nghĩ cho cẩn thận. Ông nhảy xuống đấy thì được cái gì? Chỉ là cái chết một ngàn phần trăm.
- Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi. Thôi, mời ông đi đi cho. Mặc tôi.
Gờ tường rất hẹp, chỉ khoảng hai gang tay. Adams đứng ở chỗ đúng giữa hai cửa sổ. Y đã bỏ áo vét trong phòng, bây giờ chỉ còn chiếc sơ mi. Trời nắng chiếu vào người y. Y đã nới cà vạt và ai cũng thấy rõ là y không còn thiết gì cuộc đời nữa. Rõ ràng là một người đã sẵn sàng nhận cái chết.
Hết người này đến người khác thay nhau, tranh nhau thò đầu ra cửa sổ khuyên giải, thuyết phục y:
- Ông Adams! Sao ông nghĩ dại vậy? Mọi chuyện đau buồn đều có thể giải quyết được, không phải bằng cách ông đang chọn... - một người nói.
- Dại dột gì thì có thể gỡ lại được, chứ chết thì là hết. Ông Adams, ông nghĩ lại đị.. - một người khác nói.
Trong số người đó có cả một bác sĩ, một linh mục.
- Tại sao ông không vào đây ta bàn xem hoàn cảnh của ông bế tắc đến mức nào, ông Adams? - Vị linh mục dịu dàng nói.
- Tôi không có điều gì còn phải bàn nữa, mời cha về nhà nghỉ.
- Ông có muốn tôi bước ra và dắt ông vào nhà qua ô cửa này không, ông Adams?
- Không. Và tôi báo trước, hễ ai đặt chân ra ngoài này là lập tức tôi nhảy xuống đấy.
- Ông có thể cho tôi biết, ông gặp phải chuyện gì phiền muộn không?
- Không.
- Vậy chúng tôi phải làm gì để giúp ông?
- Không phải làm gì cả. Và cha cũng không thể giúp gì được tôi đâu. Mời cha về đi.
Trong một lát, không ai thò đầu ra cửa sổ nữa. Mọi người đều thấy không thể thuyết phục nổi con người đã hoàn toàn tuyệt vọng kia. Rõ ràng Adams không còn thiết sống. Mãi sau mới có một nhân viên cảnh sát thò đầu ra.
- Chào ông bạn, - viên cảnh sát nói.
Adams chăm chú nhìn khuôn mặt anh ta.
- Ông cần gì? - Adams hỏi.
- Ở dưới kia người ta bảo tôi lên đây. Họ nói là có một người muốn nhảy từ trên tầng ba mươi sáu xuống đất. Ông định nhảy xuống thật đấy à?
- Thật.
- Để làm gì?
- Tính tôi thích làm những trò độc đáo.
- Chà, ông có óc hài hước đấy - nhân viên cảnh sát nói, rồi kéo mũ lưỡi trai ra sau gáy, ngồi lên bệ cửa sổ - Tôi đâm mến ông rồi đấy. Ông muốn hút thuốc không?
- Không - Adams đáp.
Nhân viên cảnh sát lấy điếu thuốc châm lửa hút, thở khói.
- Hôm nay đẹp trời quá, ông công nhận không?
- Công nhận, Adams thản nhiên nói - Một ngày đáng để chết.
- Ôi, ông nói giọng bi thảm thế? Ông có vợ chứ?
- Không, còn ông? - Adams hỏi.
- Tôi có vợ.
- Còn tôi trần một mình.
- Đáng tiếc, - người nhân viên nói.
- Đúng thế.
Mới hôm qua mình vẫn có một gia đình nhỏ êm ấm, Adams thầm nghĩ. Sáng hôm qua y đi làm từ sáng sớm và Karen vẫn còn chào y, không hôn. Cô ta vẫn có thói quen xưa nay chỉ nói thôi. Tuy hai vợ chồng không hôn nhau, nhưng họ vẫn là vợ chồng, vẫn chung chăn gối. Gần đây Karen đòi li dị, nhưng y không chịu. Y vẫn yêu cô, mặc dù y biết rồi sẽ đến lúc không còn giữ được cô nữa.
Chiều muộn, y về đến nhà thì không còn vợ nữa, chỉ một lọ thuốc ngủ rỗng lăn lóc trên sàn. Căn phòng im ắng kỳ lạ, và Karen đã chết, nằm trên giường. Cô để lại thư tuyệt mệnh trên gối. Thư có vẻ đã được suy nghĩ, cân nhắc từng chữ. Cô viết rằng Steve vừa bảo không thể trốn đi cùng cô. Gã đã lừa dối cô. Sự bội phản đó làm cô uất ức và tuyệt vọng. Tuy Karen trước đây chưa hề nói gì với chồng về việc dan díu này, nhưng y đã biết từ mấy tháng nay rồi. Một lần, y nhìn thấy cô vợ đi với gã Steve kia trong một nhà hàng ra. Karen không thèm giấu giếm. Cô đã nói thẳng với chồng là cô không yêu y và đang có nhân tình.
Ngay tối hôm đó y bỏ nhà đi lang thang suốt đêm, đầu mụ đi. Gần sáng y mới về và hiểu rằng mình đã quyết định một điều đúng. Y đi bộ đến khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, thuê một phòng trên tầng chót, tầng ba mươi sáu, nằm ngay sát mái...
Bây giờ cả một quãng phố dài đã đông nghịt. Hàng vạn cặp mắt ngước lên nhìn y. Người ta tính mọi cách mà chưa tìm ra cách nào. Thang cứu hỏa không thể lên đến cao như vậy.
- Tôi là bác sĩ, tôi muốn giúp ông, ông Adams, - một cái đầu thò ra cửa sổ nói.
- Ông định nhốt tôi vào nhà thương điên chăng? - Adams cười gằn.
- Không đâu. Tôi xin hứa. - bác sĩ nói.
- Nhưng bây giờ thì muộn rồi. Ông không giúp gì cho tôi được đâu.
- Khi nào ông nhảy xuống mới là muộn. Còn bây giờ vẫn chưa muộn - bác sĩ nói.
- Tốt nhất là ông hãy đi giúp một bệnh nhân nào đó và mặc xác tôi.
Bác sĩ thụt vào. Y nhìn xuống. Một đám nhân viên cảnh sát đến, đem theo những cuộn dây thừng, những thang, những tấm lưới, những chiếc ghế treo. Họ tìm cách đỡ bên dưới khi Adams nhảy xuống. Kìa, tấm lưới đã được chăng. Đám đông đang giãn ra.
Nhân viên cảnh sát ban nãy lại thò đầu ra ngoài cửa sổ - Tôi nhờ ông một việc.
- Việc gì?
- Bổn phận của tôi là phải kiểm soát giao thông dưới kia, nhưng vì ông, tôi phải lên đây...
- Dưới kia xe cộ còn chạy được đâu mà cần cảnh sát giao thông?
Viên cảnh sát cười:
- Đúng thế. Họ đứng cả lại xem ông nhảy xuống. Họ khoái xem chuyện nguy hiểm chết người.
- Họ thích nhìn thấy tôi chết à? - Adams hỏi.
- Chứ còn gì nữa? Vậy ông cho họ được hưởng cái khoái ấy ư, trong khi bản thân ông thì ... thịt nát xương tan?
Adams đưa mắt nhìn xuống dưới.
- Ông ở trên này không nghe thấy đâu, - viên cảnh sát nói tiếp - Dưới kia người ta đang hét lên, giục ông nhảy xuống đấy.
- Thật à? - Adams hỏi. - Đúng, ông nói đúng. Trông họ như một bầy sói đói, đang thèm thịt.
- Cho nên ông đừng dại chọn cái chết theo cách này để đám tồi tệ kia được hưởng một sự rùng mình khoan khoái.
Viên cảnh sát nhìn vào cặp mắt Adams và thấy le lói ánh do dự, bèn tấn công luôn.
- Ông nên quay vào nhà đi, để đám hiếu kỳ độc ác kia trơ mắt ếch.
- Có lẽ thế.
- Tất nhiên rồi.
Adams loạng choạng, lưng rời khỏi tường một chút và y vội vã cong người áp trở lại vào tường. Hai mắt y nhắm nghiền.
- Sao thế? - Viên cảnh sát hỏi.
- Bỗng nhiên tôi thấy chóng mặt. Ông đưa tôi nắm tay vậy.
Viên cảnh sát liếc mắt sang nóc nhà bên kia đường phố. Một số phóng viên nhiếp ảnh và quay phim đang chĩa ống kính sang. Anh ta nghĩ đến những tấm ảnh sẽ đăng trên báo chí ngày mai.
- Được thôi - anh ta nói và chìa tay về phía Adams. Đám đông dưới đường reo hò vang dậy khi thấy người cảnh sát đưa tay, thận trọng nhích dần đến chỗ Adams, rồi cuối cùng chạm tới bàn tay y. Adams nắm chặt bàn tay viên cảnh sát.
- Tao biết mày thế nào cũng lên đây - y nói - chính vì thế tao chọn chỗ này.
- Cái gì ? - viên cảnh sát ngạc nhiên, nhưng vẫn phải cố giữ thăng bằng trên gờ tường.
- Tên tao không phải là Adams, Steve! Tao là chồng của Karen. Mày biết chưa, hôm qua Karen đã...
Steve kinh hoàng, định rút bàn tay lại nhưng không được nữa rồi. Người xưng tên là Adams đã nắm bàn tay gã chắc như gọng kìm. Y đẩy mạnh và Steve thấy mình đang rơi giữa khoảng không trong tiếng reo hò của dân chúng dưới đường...