Chương 1
CHƯƠNG 1 Hoàng hôn buổi đầu thu, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, mặt trời cũng đã lặn được một lúc nhưng trên đỉnh núi Thanh Mộ lại một mảnh đèn đuốc sáng trưng, nói sáng trưng cũng không phải là quá khoa trương đi. Thanh Mộ là khu vực núi non hiểm trở bậc nhất. Trèo lên đỉnh núi, nhìn xuống những ngọn núi nhỏ khác, người ta có cảm giác như “thu vào tầm mắt muôn trùng nước non”, có thể nói là nơi ngắm cảnh tuyệt hảo. Ngọn núi này tuy dốc đứng hiểm trở nhưng đỉnh núi lại rộng rãi, bằng phẳng, nơi đó lúc này lại được người ta đặc biệt trang hoàng. Từ lâu đã có người dựng một chòi nghỉ mát, không quá hoa lệ nhưng cũng dị thường cẩn thận. Chòi nghỉ mát ấm cúng có thắp nhiều đuốc, không giống ngọn đèn dầu sáng như ban ngày, cũng không như ánh nến yếu ớt, mà sáng vừa đủ. Bên trong trướng rượu và thức ăn đã được chuẩn bị, đàn tranh cũng đã được bố trí. Tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy trăng sáng sao thưa, có khả năng là ý tứ của giai nhân a. Ha hả, không biết là công tử nhà ai? Sau sa trướng trong chòi nghỉ mát, một tử y nam nhân đang đánh đàn, mày kiếm mắt sáng, thắt lưng thon gọn, mặc dù y phục thường thường, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa khí thế ngạo nghễ. Ngón tay thon dài hữu lực nhẹ nhàng gảy lên những tiếng đàn thật dễ nghe, gạn đục khơi trong, lúc thì trùng trùng như thiên quân vạn mã, lúc lại uyển chuyển như lời nói nhỏ nhẹ, nhu hòa, boong boong anh anh, khí tức phóng đãng tràn ngập chòi căn. Tấu xong một khúc, nam nhân đứng dậy đi ra sa trướng, qua chòi nghỉ mát, đến trước vách đá, bỗng nhiên nói: “Non xanh nước biếc, gió mát trăng thanh, mĩ tửu, u cầm, đầy đủ mọi thứ, Lạc huynh nếu không đi ra chẳng phải là lãng phí đêm đẹp cảnh đẹp?”. Thanh âm trầm thấp vang vọng bốn phía, chứng tỏ nội lực của người này nhất định bất phàm. Lời vừa dứt, một bạch y thân ảnh từ dưới vách đá bay lên, dùng khinh công bay tới, vạt áo lay động giống như tiên tử hạ phàm. “Ngọc Minh khiến Sở Giáo chủ phải đợi lâu” thanh âm trong trẻo, không phân biệt nam nữ, ngữ điệu vừa phải lại có một tia lạnh như băng. “Đợi lâu không thành vấn đề. Chẳng qua, ta và ngươi kết bạn đã bốn năm, không gọi tục danh của ta thì ngươi cũng nên gọi ta Sở huynh, gọi Sở giáo chủ thật xa lạ”. “Hôm nay là tròn bốn năm chúng ta quen biết, cũng là lần thứ năm chúng ta gặp lại. Gần năm lần gặp mặt cũng không thể tính là thâm giao. Huống chi, ngài đường đường là Thanh mai Giáo chủ, ta chỉ là du hiệp bước chân vào giang hồ, này xưng hô tôn kính vẫn không thể miễn cho”. Ngươi vẫn là không thay đổi. Sở Tiêu Vi thấy hắn lạnh lùng như trước, trong lòng thầm than nhẹ một tiếng, chua xót vô hạn. “Năm nay bài trí có chút khác năm trước, năm nay ngài bố trí thêm ấm trướng a” “Bốn lần cùng Ngọc Minh ngươi gặp mặt, đều là vào ngày này, nhưng thời tiết lại có chút bất đồng, có khi mưa dầm kéo dài, có khi là hoàng hôn xuống từ từ, hôm nay lại cô đơn trăng sáng sao thưa, gió mát từng trận, hoa mơ đầy cả khe núi. Cho nên ta cho người bố trí nhuyễn tháp, ngươi và ta hai người chúng ta cùng nhau thoải mái uống rượu một hồi, không say không về”. Ngữ điệu Sở Tiêu Vi là mời Lạc Ngọc Minh cùng đối ẩm. Ánh mắt của Lạc Ngọc Minh tự nhiên bị một bộ chén sứ có họa thanh hoa gợi lại quá khứ, đúng là cảnh trên núi Thanh Mộ mà hắn cùng Sở Tiêu Vi, là cảnh đêm trăng sáng nâng cốc ngôn hoan. Thanh hoa vốn thanh nhã, hơn nữa họa công này rất có tay nghề, vẽ nên bức họa rất có ý cảnh, làm cho người ta yêu thích không buông tay. Xem ra lần này Thanh Mai Giáo chủ thực tốn không ít tâm tư. Sở Tiêu Vi thấy vẻ mặt của hắn, tự biết hắn thích bộ chén sứ này, liền cười nói: “Ta biết ngươi đối với đồ sứ, thích nhất là sự thanh nhã của thanh hoa, vì vậy tìm đến chỗ của nghệ nhân học làm tráng men, họa thanh. Bức “dưới ánh trăng mặc sức uống rượu” này là ta đích thân họa.” Nghe y nói như thế, Lạc Ngọc Minh âm thầm lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt lại trở xuống bức thanh hoa đồ tên bình rượu, tinh tế nghiền ngẫm: trên cùng bên trái là một vòng trăng sáng, nửa vòng tròn bán khuyết, mây mù như ẩn như hiện, phía dưới là núi non loáng thoáng, ở giữa là đỉnh núi Thanh Mộ rộng rãi, trên đó là một chòi nghỉ mát, bên trong có hai người nâng chén đối ẩm.Hình thể nhân vật rất trẻ, giọng nói và dáng điệu, vẻ mặt lại phi thường cẩn thận, bên phải là hắn, mắt phượng đan thần có chút giống nữ nhân, mái tóc đen bị gió thổi bay nhẹ nhàng, tiên phong đạo cốt, bên trái là Sở Tiêu Vi, ngũ quan khắc sâu như đao tước, mi dài tóc thẳng. Trong tranh hắn có vẻ thiếu đi vài phần cô lãnh, có chút nhu tình. Thầm nghĩ trong lòng, đây là ý muốn của y, chỉ tiếc chính mình cấp không được. “Không thể tin được Sở Giáo chủ không chỉ là một tay hảo cầm, mà bút pháp, họa men màu sắc thần kì này cũng không thua kém.” “Làm sao có thể, ta đối với màu vẽ từ trước đến nay ngu dốt, bức tranh này ta đã vẽ bốn năm”. Sở Tiêu Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lạc Ngọc Minh “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta đã bắt đầu vẽ nó.” Lạc Ngọc Minh trong lòng hơi gật mình, lời nói ra lại làm người ta phát lạnh: “Sở Giáo chủ năm nay đổi biện pháp, muốn dùng một bộ đồ sứ lưu lại ta?” Sở Tiêu Vi không khỏi cười khổ hai tiếng nói: “Ta hứa cho ngươi mỹ nữ danh cơ, ngươi nói ngươi trời sanh tính lãnh đạm. Ta cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi nói tiền tài cặn bã. Ta chấp nhận cho ngươi công danh lợi lộc, ngươi nói ngươi không màng danh lợi. Ta đem Thanh Mai Giáo chia cho ngươi một nửa giang sơn, ngươi nói quyền thế lụy nhân. Hiện giờ một bức tranh thanh hoa nho nhỏ có thể nào lưu lại tâm hồn tiêu diêu tự tại của ngươi?” Thống khổ nhắm mắt lại, chuyện cũ như hiện ra trước mắt: [Lạc thiếu hiệp, Hương Sấn là nữ tử đẹp nhất Thanh Mai Giáo, lại là hữu hộ pháp của ta, xuân xanh mười tám cùng thiếu hiệp rất xứng đôi, ta đem nàng gả cho ngươi, chỉ hy vọng Lạc thiếu hiệp có thể ở lại bản giáo, như thế nào?”] [Lạc huynh, ta vẫn hy vọng ngươi có thể ở lại, vinh hoa phú quý ngươi nghĩ muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi.] [Ngọc Minh huynh, trong Thanh Mai Giáo ngươi muốn làm chức gì đều được, ngươi có thể lưu lại chứ?] [Ngọc Minh, ngươi cùng ta cùng ngồi cùng ăn, cùng chung chức vị Giáo chủ, ngươi vẫn không lưu lại sao?] Ngọc Minh a Ngọc Minh, ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao bây giờ? “Sở Giáo chủ biết là tốt rồi, Lạc mỗ luôn luôn vô tình không muốn, chỉ muốn tiêu dao tự tại. Về sau không gì có thể làm cho ta lưu lại.” Tiếng nói lạnh băng đánh gãy hồi tưởng của Sở Tiêu Vi. Nhanh chóng dấu đi tất cả tình cảm, người trước mắt vẫn như cũ ngọc diện như quan, thần tình lạnh lùng. Bốn năm trước gặp hắn, hắn vẫn là một thiếu niên mười tám tuổi, tóc đen, da trắng, làm cho người ta vừa gặp đã thương. Bốn năm trôi qua, hắn ngày càng đẹp hơn, tình yêu của y dành cho hắn cũng càng thêm khắc cốt ghi tâm, không thể dừng lại.