Chương 1

"Thầy giáo Điền, đứa nhỏ liền nhờ thầy.".

Hồng mẹ lôi kéo tay giáo viên nhà trẻ không ngừng nói lời cảm tạ, thầy giáo Điền vẻ mặt xấu hổ xem xét đồng sự chung quanh tươi cười không có hảo ý, gật đầu mang ý bảo.

"Đại tỷ, chị yên tâm.".

Nói xong, vì tránh né tầm mắt quá mức tốt của Hồng mẹ, hắn mang cúi đầu, làm bộ như nhìn cô bé bên người, trước mắt không khỏi sáng ngời. Khuôn mặt trắng nõn, mắt đẹp sắc hổ phách, mái tóc mềm mại xỏa sau lưng, bộ váy màu lam làm cô bé đáng yêu cực, giáo viên hạ thắt lưng, hòa ái sờ sờ đứa nhỏ tóc, ôn nhu hỏi.

"Con tên là gì ?".

Bá , một loạt khí lạnh bay qua, cô bé lạnh lùng liếc mắt nhìn giáo viên một cái, mân miệng không nói lời nào, rất có bộ dáng người hỏi mua tôi liền đem người làm vịt bán. Thầy giáo Điền xấu hổ cười cười, lắc đầu, kéo tay cô bé hướng lớp mẫu giáo đi, lúc đi còn tự nói thầm, phong tao bà mẹ phong tao phong tao như thế nào có thể sinh ra một đứa bé đáng sợ như thế.

Tiến vào phòng học, thầy giáo đối với các bạn nhỏ đang hoạt động náo loạn thành một mớ vỗ vỗ tay, kêu to .

"Mọi người im lặng một chút, có một vị bạn học mới tới.".

Nửa ngày sau, đáp lại hắn là tiếng vui cười đùa giỡn như trước. Thầy giáo Điền bất lực thở dài, nói hắn là giáo viên mới tới đi, nói hiện tại trẻ con trưởng thành sớm chút đi..... Nhưng là không thể luôn chọn quả hồng mềm mà bóp a..., Đại lão gia hắn đây ổn định một đống trẻ con dễ dàng sao, thật muốn khóc. Quên đi, đến cuối cùng cũng không khóc ra, thầy giáo Điền thở dài, hướng đối diện miệng cười một cái thật lớn, cười đến sáng lạng hướng cô bé nịnh nọt phất phất tay.

"Đồng Đồng, lại đây ~".

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn xem giáo viên, dùng hai tay mập mạp cầm váy có hình gấu con một chút đã muốn lộ ra bên mông, chạy đi qua.

"Để làm chi a? Con đang vội!".

Âm thanh non nớt lại mang theo nhè nhẹ yếu ớt làm cho cô bé một mực yên lặng bên người thầy giáo Điền ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Đồng Đồng, không nghĩ nổi, bị cô bé Đồng Đồng gọi nháy mắt to sáng ngời nhìn cô bé, tay còn không đong đưa mà đặt ở miệng, trong lòng thầm than.

Cô bé thật khá, ta sắp có một nửa đẹp đẽ !

"Đồng Đồng, đối với mọi người giới thiệu một chút, đây là bạn học mới tới ~".

Thầy giáo Điền nịnh nọt nhìn cô bé trước mắt, trong lòng chua sót càng đậm, nếu mọi người còn không sợ hắn quả hồng mềm này, hắn chọn gọi quả hồng cứng kia!

"Nhưng - cơm trưa con muốn thêm một ly sữa chocolate!".

Đồng Đồng không hề nghĩ ngợi nói thẳng ra điều kiện, Thầy giáo Điền thở dài, gật gật đầu. Cô bé bên người hắn cũng có chút kinh ngạc, ngay cả giáo viên cũng chưa biện pháp, bé con có thể làm như thế nào? Kế tiếp, trước mắt phát sinh một màn làm cho cô bé hoàn toàn sợ ngây người, chỉ thấy Đồng Đồng hít sâu một hơi, ôm bụng, mười phần khí thế hét lớn một tiếng.

"Không nghĩ gì hết tất cả đều im lặng cho tớ!".

Các bạn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ quên trời đất tất cả đều ở trong nháy mắt đình chỉ động tác, quay đầu, hoảng sợ nhìn Đồng Đồng, chỉ có một bé trai còn lại không ngừng bắt tay vào đắp cát, không có quan tâm Đồng Đồng. Đồng Đồng giận dữ, chân nhỏ mập mạp tiến lên vài bước, một tay lấy cát trong tay bé trai ném xuống dưới, mạnh mẽ ngã trên mặt đất, vung cánh tay nhỏ, chính mình đem vứt bỏ ra ngoài, bé trai trơ mắt nhìn cát của chính mình bị một quả cầu thịt nho nhỏ dùng thân thể đạp nát bét.

"Oa -".

"Khóc, cậu còn dám khóc, Da Da, tớ nói với cậu bao nhiêu lần, cậu cư nhiên còn dám không nghe tớ nói!".

Nói xong, mông của bé trai gọi Da Da bị Đồng Đồng dùng sức đá một cước, quả nhiên, tiếng khóc đình chỉ, Da Da ôm mông, khiếp sợ nhìn Đồng Đồng.

Thầy giáo Điền trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, đang muốn nói cái gì đó, Đồng Đồng phất váy nhỏ đã đi tới, chỉ vào cô bé hắn bên người hỏi.

"Cậu tên gì a?".

Cô bé như trước là lạnh lùng nhìn nàng, chính là trong ánh mắt có một chút ý sợ hãi.

"Ngô -".

Giây tiếp theo, cằm của cô bé bị túm lấy, Đồng Đồng nhìn nàng.

"Tớ hỏi cậu gọi là gì!".

"Hồng Nhị Thiếu......".

Thanh âm yếu ớt từ miện cô bé nhỏ trong miệng phun ra, chung quanh nghe xong một chút chợt cười, Đồng Đồng cũng cười không ngừng, buông lỏng tay nắm cằm cô bé ra, hỏi.

"Cậu lại không có tiểu kê kê*, vì cái gì kêu tên này?". (*Tiểu kê kê: cái đó đó của bé trai)

Hồng Nhị Thiếu nâng tay phải lên, không ngừng xoa mặt mình, hơi sợ nhìn Đồng Đồng.

"Bởi vì, bởi vì mẹ mẹ ba ba vẫn muốn một bé trai, cho nên......".

Một bên Thầy giáo Điền thở dài, không hề nhiều lời, hơi phất tay, đi ra cửa.

"Đồng Đồng, các con phải ngoan, không được khi dễ bạn học mới ~".

Đồng Đồng dùng sức gật gật đầu, ngày đó, một ngày nàng vượt qua cả đời Hồng Nhị Thiếu nàng nhớ không quên, váy nhỏ màu trắng có hình gấu con bị Đồng Đồng thiếu chút nữa đập vỡ vụn, trên mặt bị cọ vẽ thành màu đít khỉ, cơm trưa lạp xườn cùng sữa cũng nhất định rơi vào miệng Đồng Đồng , liền ngay cả giờ nghỉ trưa, chăn mới Hồng mẹ mua cho nàng cũng bị cướp đi.

Hồng Nhị Thiếu nằm trên giường nhỏ ở nhà trẻ, lui thành một cục, ở một bên nhìn Đồng Đồng cổ quái. Chỉ thấy bức họa Đồng Đồng vẽ vẽ giữa trưa cầm cọ màu tô màu đỏ phần còn lại, không ngừng bảo nàng vẽ thần tiên cái gì đó, Hồng Nhị Thiếu cảm giác thần tiên có chút sáng, nghiêng cổ né một chút, đầu lại bị bạo lực giữ lại, Đồng Đồng quyệt miệng, nhỏ giọng nói thầm .

"Cậu trốn cái gì? Tớ tự tay hoá trang cho cậu! Mẹ mẹ đều hóa trang như vậy, hóa trang hoàn tất cậu sẽ không còn tự ti , Nhị Thiếu ngươi cậu cũng sẽ như con thiêu thân xinh đẹp bình thường!".

"Là con bướm.....".

Nhị Thiếu nho nhỏ giọng kháng nghị , mà phản ứng của nàng, lại là một chút bạo lực.

Hóa trang môi hoàn tất, Đồng Đồng nhìn nhìn Nhị Thiếu, lại lấy ra một cây bút lông bên cạnh, ở mí mắt nàng vẽ lên một chút, phía trước phía sau xoay tới xoay lui mất nữa giờ, nàng thế này mới vừa lòng gật gật đầu, vỗ vỗ khuôn mặt Nhị Thiếu, cười nói:

"Thì ra mẹ mẹ nói tớ có thiên phú làm hoạ sĩ, thật sự không có gạt người!".

Da Da ngủ ở một bên nghe thấy âm thanh hai người, mơ mơ màng màng theo trên giường đi lên, Hồng Nhị Thiếu cùng Đồng Đồng đồng thời quay đầu nhìn lại, Da Da nhìn Hồng Nhị Thiếu quát to một tiếng, lập tức ngã xuống giường, bắt đầu khóc lớn.

"Mẹ ơi, có quỷ !!!".

Dì ở cửa nghe được tiếng khóc chạy vào, nhìn thấy đầu tiên là có một đôi Trư Bát Giới mắt cùng môi mọng như lửa đỏ, dì nhìn nhìn Đồng Đồng một bên, thở dài.

"Đồng Đồng, dì xin con , đừng khi dễ bạn nhỏ, ha?".

"Tốt, dì, con nhận thỉnh cầu của người.".

"......".

Qua nửa ngày, tiếng bước chân xa dần, Hồng Nhị Thiếu chỉ cảm thấy ổ chăn có hơn một cái mềm mềm dính dính gì đó, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Đồng Đồng ngẩng đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hướng nàng ngọt ngào một chút.

"Chăn của cậu so với tớ thật thoải mái nga, quên nói cho cậu , Nhị Thiếu, tớ gọi là Tử Đồng, tớ thực thích cậu nga ~".

Không hiểu , Hồng Nhị Thiếu nho nhỏ trong lòng nghĩ thầm, vừa rồi toàn bộ không thích đảo quanh, cúi đầu, ngại ngùng nhìn Tử Đồng.

"Kỳ thật, tớ cũng thích cậu, cậu bộ dạng thật khá.".

Tử Đồng nghe xong vui vẻ cười cười, liệt cái miệng nhỏ nhắn nói.

"Chúng ta đây hướng ông trời nói tự định cả đời đi? Kia - ngày mai, cậu có thể tiếp tục mang một ít bánh bích quy gấu nhỏ đến? Ăn ngon a ~".

".......".