1 - Quyển 1 - Chương 1

Cuốn thứ nhất: Tần Thiên Lãng

01

Yêu một người, chỉ là chuyện trong thoáng chốc. Hận một người, lại là cả đời.

Mới gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã căm ghét anh.

Năm ấy cô mười hai tuổi, được bố cô đưa vào gia đình mới của ông.

Năm Vi Lam sáu tuổi, bố mẹ cô ly hôn, tòa án xử cô cho mẹ.

Nhưng mẹ cũng không thích cô.

Hạ Vân Sinh – bố Vi Lam là một thương nhân, có được công ty của riêng mình, buôn bán được không ít tiền.

“Nam nhân có tiền liền đồi bại.” Lời nói này tuy thô tục, nhưng ở thời điểm nào cũng là chân lý.

Khi bố cô có tiền, thì ngay lập tức đã có một người phụ nữ bên ngoài. Theo lời nguyền rủa đầy oán hận của mẹ, Vi Lam mơ hồ hiểu, người phụ nữ kia là một quả phụ xinh đẹp, lại đã có con.

Mẹ cô bị bố vất bỏ, trở thành một người nhiều chuyện, gặp ai cũng kể ra những cái xấu của ông. Vi Lam rất giống bố, nên cô trở thành người để mẹ trút giận.

Sau này, mẹ tái hôn. Cha dượng là một người đàn ông đáng khinh, hắn luôn nhìn Vi Lam bằng ánh mắt mê đắm.

Vi Lam đọc sách và xem tivi đã nghe qua về chuyện cha dượng tấn công con riêng của vợ mình, vì sự an toàn của bản thân, cô chủ động đề nghị đến sống cùng bố.

Mẹ cô đương nhiên cầu còn không được, bố cũng không hề phản đối.

Tại đào viên ngôi biệt thự ba tầng ấy, Vi Lam lần đầu tiên được gặp mẹ kế Tần Tang Ảnh, có một người con trai hơn cô ba tuổi là Tần Thiên Lãng.

Tần Tang Ảnh thoạt nhìn thấy còn rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, dáng người thon thả, quả thật hấp dẫn hơn nhiều so với dáng người mập mạp của mẹ cô. Làn da bà trắng nõn, tươi cười ôn nhu thân thiện, không hề giống như miêu tả của sách vở về “mẹ kế”.

Vi Lam thức thời kêu lên một tiếng “Dì”, Tần Tang Ảnh cười gật đầu nói: “Con ở đây, có gì bất tiện cứ nói với dì.”

Nhìn bà có tư thế của chủ nhân, trong đầu Vi Lam chợt hiện ra khuôn mặt tiều tụy của mẹ, đột nhiên nghĩ đến câu thành ngữ “Cưu chiếm thước sào”[1]

Nơi này vô cùng xa hoa, phòng khách được bố trí lịch sự, tao nhã, vật dụng đều là loại quý, cuộc sống xa hoa thoải mái này vốn là của cô và mẹ…

Tần Tang Ảnh bảo người làm cắt một đĩa dưa hấu, Vi Lam ngồi ở bàn trà ăn, cẩn thận không để cho nước dưa hấu chảy vào ghế sofa.

“Bang” một tiếng, cửa phòng khách mở toang, một cậu bé cao gầy chạy vọt vào, vất áo khoác xuống, rót một ly nước trái cây đưa lên miệng.

“Thiên Lãng, con về rồi à?” Tần Tang Ảnh mỉm cười hỏi.

“Khát quá đi mất!” Cậu quệt mò hôi trên trán, quay đầu lại, “Mẹ, hôm nay ở nhà thế nào?”

Một khuôn mặt đẫm mồ hôi, một đôi mắt thách thức, và hàng lông mày đen dày.

“Lại đây mẹ giới thiệu,” Tần Tang Ảnh nói, “Đây là Vi Lam, từ nay sẽ là em gái của con.”

Em gái? Vi Lam thiếu chút nữa nuốt cả miếng dưa hấu xuống cổ. Cô không muốn thừa nhận hắn là anh trai mình.

Ngẩng đầu, hắn lạnh lùng nhìn cô, không nói một câu, nhíu mày khinh miệt rồi đi thẳng lên lầu.

Đúng là một tên vô lễ! Phải biết đây đều là tài sản của họ Hạ, mà hắn là người họ Tần!

Buổi tối, Hạ Vân Sinh không đi ăn bên ngoài, cố ý trở về nhà ăn cơm với Vi Lam. Tần Tang Ảnh không ngừng gắp thức ăn cho cô, nói: “Vi Lam, con gầy quá, hẳn là thiếu dinh dưỡng. Hôm nay dì đi chợ mua bào ngư, con nếm thử xem!”

Tuy rằng Vi Lam không thích ăn bào ngư, cô không thích ăn hạt tiêu, nhưng vẫn gặp bỏ vào miệng.

Ngay lập tức, lưỡi cô bỏng rát, mặt đỏ bừng, vội vàng uống một thìa súp.

“Lam Lam không ăn hạt tiêu”. Hạ Vân Sinh nói.

“Sao anh không nói sớm?” Tần Tang Ảnh oán trách nói, nhìn Vi Lam, “Con không sao chứ?”

“Mẹ, con thích ăn hạt tiêu, sao không gắp cho con?” Tần Thiên Lãng nãy giờ không lên tiếng, đột nhiên nói.

Gương mặt xinh đẹp của Tần Tang Ảnh có chút bất an.

“Vi Lam về sau ở với chúng ta. Thiên Lãng, con là anh, phải yêu quý em, biết không?”

Vi Lam cúi đầu, lẳng lặng ăn canh.

Ở đối diện bàn ăn, Thiên Lãng không kiêng nể cao thấp quan sát đánh giá cô. Mẹ nói không sai, cô ta quả thật là thiếu dinh dưỡng. Hai má gầy gò, làn da nhợt nhạt, thân thể còm nhom, ưu điểm duy nhất là mặt mày thanh thú, hai hàng mi dài rủ xuống. Cậu luôn thích những cô gái hoạt bát xinh đẹp, mặt tròn, ngây thơ và đáng yêu, thậm chí có thể hơi ngốc một chút. Mà cô ta rõ ràng rất gầy yếu, rất trầm tĩnh, lại không đủ xinh đẹp.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cậu muốn dời mắt đi nhưng không kịp. Vì thế, hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như vậy.

Mắt Vi Lam không lớn, mắt một mí, nhưng đen tuyền, trong suốt, nếu không có gương mặt gầy gò kia thì chắc chắn rất sinh động.

Thiên Lãng có mái tóc đen dày, hơi uốn, làn da ngăm mạnh khỏe cùng dáng người cao gầy. Hình dáng cậu không giống mẹ. Nếu giống Tần Tang Ảnh, chắc chắn là một cậu bé đẹp, nhưng sẽ có vẻ ẻo lả. Mà cậu ta lại mang một vẻ đẹp nam tính vô cùng.

“Lam Lam”, Hạ Vân Sinh buông đũa, dựa vào ghế, “Thủ tục chuyển trường bố đã làm rồi, ngày mai con có thể đi học”

“Cám ơn bố”. Vi Lam nói, hạ mi tránh ánh mắt ở bên đối diện.

“Thiên Lãng, Lam Lam học cùng trường với con, con giúp bố chiếu cố đến con bé”

Ai muốn anh ta chiếu cố? Vi Lam trong lòng khinh thường. Tuy cô xưa nay rất muốn có anh trai, nhưng cũng không muốn tên ngạo mạn này là anh mình.

“Bố yên tâm, con nhất định sẽ chiếu cố đến em ấy.”

Bố…

Cái tiếng này, anh ta có thể nói ra tự nhiên như thế.

Ai là bố của anh? Hai người căn bản không có quan hệ huyết thống.Trừ khi anh là….

Trong đầu cô đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, lại ngước mắt nhìn lên.

Cậu ta cũng yên lặng nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một vẻ đùa cợt.

Vi Lam kinh hãi.

Cậu ta nhìn thấu suy nghĩ của cô, thật là hoang đường và ngu xuẩn.