Chương 1
Vũ Hùng bước chân vào phòng khách, Ngọc Hoa bẳn gắt quát lên:– Anh hẹn mấy gìờ mà bây giờ anh mới đến!Vũ Hùng tươi cười nói:– Cho anh xin lỗi, anh cũng vừa xong công việc là chạy đến em ngay?Ngọc Hoa vùng vằng, cô nói như quát:– Công việc, anh lúc nào cũng đổ cho công việc là xong.– Em không tin thì cứ hỏi cậu Nam tài xế thì rõ.Ngọc Hoa vênh mặt nói:– Đàn ông các anh cùng một giuộc với nhau, lúc nào tớ chẳng bênh chủ, hỏi làm gì cho mệt.Vũ Hùng nhìn cô:– Em nói vậy là sao? Em không tin anh à?Ngọc Hoa hất mặt cau có:– Anh bảo em tin thế nào? Công việc gì mà bảy tám giờ tối vẫn còn công việc lại đi nhà hàng nhậu nhẹt tăng hai tăng ba chứ gì! Em còn lạ gì nữa.Vũ Hùng cố gắng kềm chế, ôn tồn nói:Khách hàng họ mời, muốn giữ quan hệ tốt trong làm ăn, nên anh phải đi, chứ nào thích thú gì.Ngọc Hoa trề môi:– Anh dẻo miệng lắm, thử, hỏi có mèo nào chê “mỡ” bao giờ, mà bảo là không thích.– Thôi mà em, anh mệt mỏi lắm rồi, em đừng cằn nhằn nữa. Đây anh tặng em coi như anh có lỗi:Trao bó hoa cho người yêu, Vũ Hùng cười cười cầu hòa.Ngọc Hoa không đón nhận, cô khinh khỉnh nói:– Anh mua hoa tặng cho con nào không được, nên mang về tặng lại cho em chứ gì?– Câu nói của Ngọc Hoa làm Vũ Hùng sững sờ, chàng gằn giọng nói:– Em vừa nói gì? Anh có nhịn em cũng ở mức độ nào thôi.Ngọc Hoa cũng không vừa, cô chanh chua nói:– Anh làm gì em nào, đánh em à. Anh đánh đi! Nói xong cô đưa tay giựt lấy bó hoa và thẳng tay quăng xuống đất.– Hành động này của Ngọc Hoa nhừ một giọt nước làm tràn ly nước đã đầy.Vũ Hùng quát lên, tái mặt vì giận:– Em thật quá đáng!Vũ Hùng xăm xăm đi ra cửa, Ngọc Hoa giẫm chân la lên:– Anh không được đi, đứng lại!Không thèm trả lời, chàng bước ra xe, vào trong xe, Vũ Hùng đóng cửa thật mạnh.Vỹ Nam đang ngồi trong xe nghe nhạc, mở mắt ra nhìn cậu chủ.– Chạy đi! - Vũ Hùng nói cộc lốc:Vỹ Nam ngơ ngác:– Nhưng đi đâu vậy anh.Vũ Hùng như muốn trút cơn bực tức vào cậu tài xế liên quát lên:– Cứ chạy đi?– Dạ! Nhưng còn cô Hoa, cô chưa ra mà?– Tôi bảo cậu chạy đi! Cậu nghe không?Vỹ Nam lắc đầu ngán ngẩm rồi cho xe chạy thẳng.Vũ Hùng đã bình tĩnh trở lại, ôn tồn nói:– Xin lỗi! Hồi nãy anh hơi nóng, cậu đừng buồn nha!Vỹ Nam nhìn qua kiếng xe:– Anh đi đâu, cho em biết ạ!– Cậu cho tôi tới phòng trà ''Mặt Trời Xanh''.– Dạ! - Vỹ Nam đáp gọn.Chiếc xe lao nhanh trên mặt đường hướng về trung tâm Sài Gòn. ...Bước chân xuống xe, Vũ Hùng dặn dò:– Cậu đi đâu thì đi, đúng mười giờ chạy lại đây đón anh.Bước vào phòng trà, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ. kêu cho mình chai rượu mạnh và hai cái ly, Vũ Hùng nhìn đồng hồ như đợi chờ ai đó.Vài phút sau có người vỗ vai chàng:– Mày ngồi một mình à? Ngọc Hoa đâu?– Giận rồi, mày ngồi đi.Trường Sơn kéo ghế ngồi, rồi nói:– Vì thế mày mới kêu tao đến đây phải không?– Ờ buồn quá! Tao cảm thấy cô đơn và mệt mỏi quá Sơn à?Trường Sơn cười nói to:– Mày mệt mỏi thì tao tin, chứ cô đơn thì không?– Vì sao?– Đẹp trai, cao ráo, lại là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia, thu nhập trên dưới trăm triệu mỗi tháng mà bảo là cô đơn, khó tin quá?– Tao nói thật mà!– Chung quanh mày thiếu gì các cô gái trẻ, đẹp, mày chỉ cần lên tiếng là họ tới ngay, cô đơn sao được.– Mày nghĩ vậy sao?– Tất nhiên, không tin mày thử đi?Nhấp một hớp rượu, châm cho mình điếu thuốc, Vũ Hùng nheo mắt hỏi bạn:– Theo mày, họ đến với tao vì cái gì? Tiền bạc hay tình yêu?– Cả hai, mày vừa giàu có, vừa có ngoại hình.– Không thể nào cả hai cùng đến một lúc được!– Thế tao hỏi mày, mày đến với phụ nữ vì cái gì trước, sắc đẹp hay tiền bạc, tình yêu, mà tiền bạc mày không thiếu rồi.Vũ Hùng trầm ngâm không nói.Trường Sơn lên tiếng:– Cụ thể, mày đến với Ngọc Hoa vì cái gì hay vì sắc đẹp của cô ta.Vũ Hùng thú nhận:– Đó là sai lầm của tao, vì vậy tao mới cảm thấy cô đơn.Mày và Ngọc Hoa vừa xảy ra chuyện gì?– Cãi nhau nữa à?Vũ Hùng cười buồn:– Cãi nhau là cơm bữa, mà đều do Ngoc Hoa kiếm chuyên.– Nếu vậy có gì mà mày chán nản vậy.– Nhưng lần này thì khác, Ngọc Hoa càng lúc càng quá quẩt.– Ngọc Hoa đã làm gì mày?– Ngọc Hoa xúc phạm đến tao quá nặng.– Cụ thể là gì?– Tao biết mình trễ hẹn, nên đã mua hoa tặng cho Ngọc Hoa, cô ta không nhận mà còn nói là. Tao tặng em nào không được nên mới tặng cho cổ.– Chắc là giận lẫy mà nói vậy thôi.– Nếu vậy tao đã không chấp.– Ngọc Hoa làm gì nữa?Vũ Hùng chuá chát nói:– Cô ta giật lấy bó hoa và thẳng tay ném xuống đất trước mặt tao.Trướng Sơn sững sờ:– Ngọc Hoa làm vậy à?Vũ Hùng gật đầu, Trường Sơn nhận xét:– Nếu vậy thật quá đáng!Rót rượu ra ly cho mình và bạn, Vũ Hùng than thở:– Công việc của tao đã chịu nhiều áp lực rồi, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng như một sợi dây đàn. Vậy mà gặp Ngọc Hoa, cô càng khiến tao mệt mỏi hơn.Chuông điện thoại reo vang, Vũ Hùng vẫn để mặc.Trường Sơn nhìn bạn:– Mày không nghe điện thoại.Của Ngọc Hoa đấy, mặc kệ cổ, tao quá chán ngán với cái tính đỏng đảnh của cổ lắm rồi.– Mày biết sợ rồi à?– Phải, phải chi hồi đó tao nghe theo mày thì đâu đến nỗi khổ.Trường Sơn gật đầu nói:– Ngọc Hoa tuy là em họ tao thật, nhưng tao cũng không thích cái tính khí của nó, chung qui là do cậu mợ tao nuông chiều nó quá.Vũ Hùng thở dài:– Bạn đầu, tao thấy Ngọc. Hoa xinh đẹp, lại có học vấn, nên mới thích và làm quen. Không ngờ cách xử sự của cô ta lại quá tệ, nếu không muốn nói là ''vô văn hóá'.Nhìn bạn, Vũ Hùng nói:– Xin lỗi? Tao nói vậy mà có giận không?Trường Sơn lắc đầu:– Tao cũng thấy vậy, ngay cả cậu mợ tao mà nó cũng chẳng tha, nói gì là mày. Lúc đầu tao đã cản mà không nghe.Vũ Hùng khoát tay:– Không nói chuyện đó nữa. Tao gọi mày ra đây là có việc này muốn nói.– Việc gì, mày nới đi!Công việc hiện tại của mày thế nào?– Cũng vẫn vậy, bình bình.Bên tao đang cần một giám đốc tiếp thị. Mày có hứng thú không?– Về mặt hàng nào?– Đa dạng, chứ không đơn điệu như chỗ mày đâu, chỉ có mỗi xe hơi.Trường Sơn trầm ngâm:– Để tao coi lại đã, làm chỗ này cũng lâu năm rồi quen công việc mà lương bổng cũng được.– Được là bao nhiêu?– Trên dưới mười lăm triệu.Vũ Hùng cười nói:– Về công ty tao đi, mày sẽ được lãnh gấp đôi có khi gấp ba không chừng.Trường Sơn băn khoăn:– Lương càng cao, áp lực công việc càng nặng. Tao sợ không kham nổi.Mày nói đúng, thuyền lớn thì phải có sóng lớn, nhưng đang tươi trẻ, mày không thích đương đầu à?– Phải để tao suy nghĩ đã, không khéo xôi hỏng, bỏng không.– Tùy mày! Là bạn bè nên tao muốn gọi mày, có tao bảo lãnh thì dễ dàng hơn.– Cám ơn mày! Nhưng phải có thời gian chứ, đột xuất thế nào làm sao quyết định được.– OK! Có gì mày phone cho tao nhưng nhanh lên, vì đầu tháng sau là công ty chính thức tuyển người đấy?– Còn hơn hai mươi ngày, lo gì. Nào cạn ly?Cả hai cùng giơ ly lên cụng vào nhau, Vũ Hùng đặt ly lên bàn và nói:– Tao về đây, tài xế đang chờ ngoài cổng.– Ồ tao cũng về!Vũ Hùng chìa tay bạn, bước ra ngoài đã thấy xe đợi sẵn.Vỹ Nam mở cửa cho Vũ Hùng bước vào xe.– Ngồi xuống ghế, Vũ Hùng bảo:– Cậu chở tôi dạo một vòng rồi hãy về nhà.– Anh muốn đi đâu.– Đi đâu cũng được, hay ra Bạch Đằng hóng gió đi?– Chiếc xe quay đầu chạy về hướng bờ sông.Vũ Hùng ngả lưng vào ghế, nhắm mặt lại thư giãn.Chuông điện thoại lại reo vang điệu nhạc quen thuộc.Vũ Hùng vẫn lặng yên, mặc cho chuông reo hết hơi này sang hơi khác.Vũ Hùng chán ngán lắm rồi, bao giờ cũng vậy, sau cuộc cãi vã là Ngọc Hoa lại điện thoại cho chàng liên tục.Vỹ Nam nghe chuông reo, nhưng thấy cậu chủ vẫn bình thản như không nghe thấy. Tuy ngạc nhiên nhưng cậu không dám hỏi.– Dừng xe bên bờ sông.Vỹ Nam vẫn ngồi yên nhìn Vũ Hùng.Vũ Hùng chợt đổi ý:– Thôi cậu chở tôi về nhà?Vỹ Nam lẳng lặng lái xe đi.Làm tài xế cho Vũ Hùng gần một năm nên cậu chẳng lạ gì tính khí thất thường của cậu chủ.Chiếc xe lại lao nhanh trong màn đêm, hướng về khu biệt thự cao cấp ở gần ven thành phố.Phòng kế toán của Minh Khánh lại có nhân viên mới.Dù đã được thông báo trước từ hôm qua nhưng Minh Khánh vẫn ngỡ ngàng trước nét đẹp dịu dàng và thanh khiết của Kim Chi, cô nhân viên mới của phòng. Ngọc Thanh đưa Kim Chi xuống phòng và bảo với Minh Khánh:– Đây là Kim Chi! Hôm qua chị đã nói với cậu rồi đấy!– Còn đây là Minh Khánh! Kế toán trưởng và cũng là trưởng phòng.Kim Chi rụt rè chào Minh Khánh, anh gật đầu và bảo:– Chi vào trong này, làm quen với mọi người đã.Minh Khánh giới thiệu Kim Chi với cả phòng, rồi chỉ từng người, chàng nói:– Đây là Như Nguyệt, Anh Thú, Hải Đăng.Kim Chi rụt rè chào mọi người.Minh Khánh chỉ chổ làm việc cho Kim Chi và nói:– Có gì thắc mắc thì vào trong này hỏi tôi.– Da! Kim Chi lí nhí đáp.Như Nguyệt ngồi bên cạnh, ngó Kim Chi cười nói:– Chị mới ra trường à?– Dạ!Anh ,Thư láu táu:– Mới ra trường mà xin được việc làm ngay là giỏi lắm đấy.Kim Chi chỉ cười không nói.– Tất cả còn xa lạ với cô quá.Thực tế không giống như khi cô còn đi học, do vậy cô nghĩ mình cần phải học hỏi nhiều hơn nữa:Trao cho Kim Chi một xấp giấy dày cộm, Minh Khánh bảo:– Chi kiểm tra lại cái này, có gì sai thì sữa lại khi nào xong cầm vào cho tôi.– Dạ! Anh để cho em.Anh Thư nhìn Như Nguyệt nói nhỏ:– Hôm nay trưởng phòng nhìn oai nhỉ, ngầu hơn mọi bữa.– Còn, phải nói, có nhân viên mới phải ra mặt ta đây chứ.– Nghe hai người nói chuyện với nhau, Kim Chi có vẻ căng thẳng và lo lắng không biết trưởng phòng cô thế nào.– Làm xong công việc, Kim Chi lại phòng Minh Khánh. Cô đẩy cửa bước vào, đặt xấp giẩy lên bàn và nói thật nhở:– Dạ! Em làm xong rồi ạ!Minh Khánh vẫn cũi đầu tính toán, nói gọn.– Để đó cho tôi.– Còn gì làm không anh.– Không! Chị ra ngoài đi!Kim Chi ra gần đến cửa, cô bỗng nghe Khánh gọi giật:– Khoan đã, lần sau trước khi vào nhớ gõ cửa nhé.Kim Chi đỏ bừng mặt xấu hổ với lời trách cứ của Minh Khánh và cảm thấy mình vô ý.Làm xong công việc, Kim Chi không dám đi lại. Cô cứ ngồi yên một chỗ, đưa mắt ngó mọi nơi.Minh Khánh cầm lấy xấp giấy khi nãy Kim Chi đưa, mở ra xem, thoăng thấy nét chữ của cô chàng mỉm cười tỏ vẻ thán phục vì nét chữ rất đẹp,bay bướm.Đọc xong Minh Khánh có vẽ hài lồng lắm.Như Nguyệt đến bên Kim Chi cô nói:– Chi xuống căn tin với Nguyệt không?Kim Chi chỉ vào trong, nói nhỏ ...– Anh Khánh la chết!– Không có gì đâu, ảnh hiền lắm, mà Chi xong việc rồi sợ gì.Ngồi một chỗ cũng chán, nên Kỉm Chi cũng muốn đi lại cho đở gò bó, nhưng lại. sợ Minh Khánh vì dù sao cũng mới ngày đầu vô làm mà.Như Nguyệt nhìn cô rồi nói:– Đi đi! Không sao đâu mà.Kim Chi ngần ngại rồi bảo:– Hay để Chi vào xin phép anh Khánh đã.– Nói xong, Kim Chi lại cánh cửa, rút kinh nghiệm lần trước, cô đưa tay gõ cửa.Minh Khánh nhìn lên hỏi:– Việc gì đấy? Vào đi!Kim Chi đẩy cửa bước vào, thái độ có vẻ dạn di hơn:– Anh Khánh, nếu không có việc gì cho em xuống căn tin với chị Nguyệt được không ạ.Minh Khánh làm mặt lạnh gật đầu.– Được, nhưng đừng lâu quá.– Dạ, vâng! – Kim Chi ngoan ngoãn nói.– Như Nguyệt nắm tay Kim Chi cười:– Đã nói mà không nghe, thôi mình đi nha.– Cả hai cùng chạy xuống lầu.Hải Đăng từ bàn làm việc chạy qua phòng Minh Khánh và bảo:– Mày làm mặt lạnh hay lắm đấy!Minh Khánh phá lên cười, chàng ơm bụng bảo:– Tao nhịn cười nãy giờ, đau bụng quá, mày nghĩ ra trò này hay thật đó.Hải Đăng cũng cười ngặt ngoẻo nói trong hơi thở:– Cô bé sợ chết khiếp nhỉ.– Còn phải nói, cứ gọi là rét run lên với tao.Ngưng lại lấy hơi, Minh Khánh bảo:– Lúc cô bé vào, tao đâu dám ngẩng lên, sợ phá ra cười thì bể hết.– Muốn đi, cũng phải vào xin phép mày, ngoan lắm?Hải Đăng bảo bạn:– Mà này Khánh, cô bé xinh đáo để:– Ồ, tao công nhận mày nói đúng.– Thế còn công việc thế nào?Tuyệt lắm, rất rõ ràng, sạch sẽ, mà chữ đẹp lắm!– Hình như cô bé này sinh ra để làm kế toán thì phải, chính xác tuyệt đối.– Tốt nghiêp loại giỏi đấy.Hải Đăng, giơ ngón tay bảo:– Mày phải khao tao đấy nhé!– OK! Một chầu hải sản, chịu không?– Tuyệt lắm? Không hổ danh là kế toán trưởng.Anh Thư đứng ngoài cửa nhìn vào:– Anh lại bày trò gì vậy?– Đâu có gì! - Minh Khánh chối dài.Anh Thư cong môi, xí dài một tiếng:– Thôi đi? Nhìn mặt anh Khánh sáng nay là em nghi rồi.Rồi làm mặt nghiêm, Anh Thư gạn hỏi:– Anh Khánh! Khai đi, ai bày trò này vậy?Chỉ vào Hải Đăng Minh Khánh cười, hì hì:– Đó hắn đó.Anh Thư lườm Hải Đăng một cái thật sắc rồi bảo.– Em sẽ trị tội anh chừa cái tật đầu tếu:Rồi lào vào cấu xé Hải Đăng, làm Hải Đăng nhảy loi choi, vừa la. . Vừa né tránh những móng tay nhọn sắc của Anh.– Ê Khách Mày hại tao rồi.– Ráng chịu đi, mày làm thì mày chịu, tao không biết.Ngừng tay, Anh Thư bảo:– Tha cho anh đấy, nhưng em sẽ méc với Như Nguyệt và Kim Chi:– Để làm gì?Anh Thư tủm tỉm cười:– Để cho hai người đó xử tội anh Khánh và anh chứ sao nữa.Hải Đăng nhăn nhó bảo Minh Khánh:– Một người đã muốn bầm dập rồi, nay tới hai người chắc tao và mày te tua quá!Vừa lúc đó Như Nguyệt và Kim Chi đẩy cửa vào Anh Thư mau miệng Kể tội cho họ nghe!Như Nguyệt nhìn Minh Khánh:– Thế nào đây anh Khánh?Nhìn Kim Chi, anh Khánh cười nói:– Anh đùa cho vui, Chi đừng gián nhé!Kim Chi ngỡ ngàng trước sự thật, cô mỉm cười và nói:Anh Khánh làm như thật vậy, em đến giờ vẫn sợ đấy này.– Như Nguyệt không chịu tha:– Phải phạt anh Khánh thôi.Anh Thư đưa tay:– Nhất trí! Phạt như thế nào hả Nguyệt?Như Nguyệt còn đang ngẫm nghĩ thì Minh Khánh lên tiếng:– Thôi đuợc rồi, chiều nay anh khao cả phòng, OK chứ!Nnìn Kim Chi, chàng nheo mắt như trêu chọc và hỏi:– Sao cô bé chịu không.Nụ cười của Minh Khánh thật tươi, khoe hàm răng trắng đẹp và cái lúm đồng tiền làm Kim Chi hơi bối rối, ấp úng nói:– Cái này ann hỏi Như Nguyệt và Anh Thư kìa.– Không được, Kim Chi là nạn nhân thì được quyền quyết định.Như Nguyệt giật tay Kim Chi ra dấu.Kim Chi gật đầu:– Dạ, nếu vậy em đồng ý ạ!Hải Đăng vỗ tay reo lên:– Vậy là chiều nay được ăn miễn phí rồi.Anh Thư phản đối:– Không được.Hải Đăng ngạc nhiên:– Sao lại không được.– Vụ này anh la người đầu trò, vì vậy cả anh cũng phải chịu phạt.– Nghia là sao?Anh Thư thản nhiên:– Anh và anh Khánh cưa đôi.Hải Đăng đưa tay lên trời, kêu khổ:– Không công bằng.– Lý do.– Nó là trưởng phòng, trách nhiệm phải nặng hơn anh, cưa đôi là không hợp lý.Như Nguyệt dàn hòa:– Em nghĩ thế này, cưa ba, anh Khánh hai. anh Đăng một.– Nếu vậy thì OK.! - Hải Đăng đáp.Rồi nhìn Kim Chi, Hải Đăng hỏi:– Còn Kim Chi thì thế nào?– Em là lính mới, ai bảo sao nghe vậy? – Kim Chi lém lỉnh nói.Hải Đăng nhe răng cười nói:– Ý anh là khi nào em mới khao gọi là ra mắt đấy.– Hiểu ra, Kim Chi nói:– Cho em khất nợ, cuối tháng lãnh lương em khao mà.– Vậy mới được chứ.Minh Khánh vỗ tay nói:– Thôi, ai về chỗ nấy làm việc đi!Mọi người tản về chỗ, ngồi gần bên Như Nguyệt, Kim Chi khẽ nói:– Hóa ra anh Khánh vui tính nhỉ.– Đã bảo mà Chi không tin, ảnh vui tính và hòa đồng lắm.Kim Chi thành thật nói:– Khi sáng nhìn ảnh, Chi cứ chết khiếp với vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy.– Nếu vậy chút nữa về, bắt hai ổng phải khao mạnh vào cho chừa cái tật.Kim Chi vui vẻ gật đầu, nỗi lo lắng sáng giờ đã tan biến, cô bắt tay vào làm việc ...Chuông reo vang, Hải Đăng nhanh nhảu đứng dậy nói lớn:– Khánh! Mày định đi đâu đây?Nhìn Kim Chi, Minh Khánh nói:– Cho Chi lựa chỗ đi?Kim Chi ấp úng:– Em đâu biết chỗ nào, anh và mọi người lựa đi!– Nhưng Chi thích ăn gì, hải sản hay thứ thường.Kim Chi thật thà nói:– Em chỉ thích ngao, sò, ốc, hến mà thôi?Anh Thư vỗ tay reo:– Tuyệt lắm! Thư cũng thích nữa.Minh Khánhquyết định:– Nếu vậy ra chỗ cũ nhe.– Nhất trí thôi!Đến quán, mọi người lăng xăng gọi món ăn, Minh Khánh bảo Kim Chi:– Chi kêu thức ăn đi!Kim Chi có vẻ ngần ngại nói:– Để cho Nguyệt và Thư kêu đi, em không rành lắm?Chi thích gì cứ gọi, đừng ngại Như Nguyệt tỏ vẻ ganh tị:– Anh Khánh có vẻ chăm sóc cho Kim Chi hơi kỹ đấy.Minh Khánh chống chế:– Tại Chi là người mới, anh sợ Chi ngại nên mới để ý.– Phải không đó em nghi quá!Kim Chi bối rối, cô đỏ mặt nhìn Như Nguyệt không nói gì, vẻ e thẹn càng làm cho Kim Chi thêm xinh đẹp.Thức ăn dọn lên, Minh Khánh lại hỏi Kim Chi:– Chi uống bia nhé.Kim Chi lắc đầu:– Em không biết uống bia, cho em chai nước ngọt đi!Anh Thư lanh chanh:– Không sao đâu, đừng ngại, mỉnh và Như Nguyệt cũng uống bia này, một ly không say đâu.Chi không uống được, nhức đầu lắm!Minh Khánh ôn tồn bảo:– Đừng ép Chi nữa, mọi người ăn đi?Tiếng cụng ly, tiếng cười đùa vang lên rôm rả thật náo nhiệt, ồn ào.Minh Khánh vừa ăn vừa quan sát Kim Chi, cô ta vẫn nhu mì, nhỏ nhẹ, phong thái từ tốn chứ không ồn ào như Anh Thư hay rổn rảng như là Như Nguyệt.Bất chợt Kim Chi ngước nhìn lên, bốn mắt chạm nhau trong tích tắc ai nấy đều quay đi chỗ khác như lảng tránh:Mọi việc diễn ra thật nhanh nhưng không qua được mắt Hải Đăng.Anh Thư cứ nài ép Kim Chi uống hớp bia, nể lời bạn, cô nhấp một ngụm nhỏ rồi nhăn mặt đẩy ra nói:– Đắng lắm Chi.không uống đâu.– Chút men bia, vào cơ thể, vậy mà, gương mặt Kim Chi đã ửng hồng, nhìn cô thật dẽ thương.Anh Thư nhìn cô:– Chi uống bia vào nhìn dễ thương ghê, anh Khánh nhỉ?Minh Khánh gật đầu đồng ý Kim Chi càng đỏ mặt, bốI rốI tránh ánh mắt của chàng trai.Như Nguyệt lên tiếng:– Giải tán thôi, Nguyệt phải về đây.Thư cũng vậy.– Ba cô gái rủ nhau ra về.Hải Đăng khoát tay:– Ba người về trước, anh và anh Khánh về sau:Như Nguyệt hóm hỉnh nói:– Tất nhiên, anh phải ở lại còn tính tiền nữa chứ.– Nói xong, cả ba cùng cười lên và bỏ đi.Rót bia cho Minh Khánh, Hải Đăng thủng thẳng nói:– Uống đi mày làm gì mà thờ thẫm vậy, cảm phải không mày?Nâng ly lên Minh nhìn bạn hỏi?– Mày đa nghi quá, tao chẳng có gì cả.– Đi với mày tao phải đề phòng cẩn mật.Nháy mắt nhìn bạn, Hải Đăng hỏi.– Mày kết Kim Chi rồi phảI không?Minh Khánh ỡm ờ:– Ai nói vơi mày, vớ vẩn.– Đừng chới nữa, ánh mắt của mày khi nhìn Kim Chi đã nói lên điều đó.Kim Chi đẹp, xinh thì tao nhìn, có gì là lạ đâu.Hải Đăng khề khà hảo:– Mày với Kim Chi xứng lắm, xáp vào đi, có gì tao hỗ trợ cho.Minh Khánh cười lắc đầu:– Chưa biết cô ta thế nào, đã có bạn trai chưa mà mày dám xúi tao nhào vô.– Nhìn mày cũng phong độ, đẹp trai lại là kế toán trưởng, còn thua ai nữa mà tự ti vậy.– Mày lo cho thân mày đi.– Tao khỏi phải lo, đâu vào đó rồi.Minh Khánh tò mò:– Là sao? Anh Thư đồng ý rồi à!– Phải, năm nay đám hỏi, sang năm cưới.Minh Khánh ngạc nhiên:– Tốc hành vậy sao?– Thời buổi tên lửa mà mày.Minh Khánh giơ cao ly và bảo:– Nếu vậy thì cạn ly, chúc mừng cho mày và Anh Thư.Cả hai cùng chạm ly, tiếng lanh canh vang lên thật vui tai.Vũ Hùng bước nhanh ra xe, vào trong xe, chàng hối Vỹ Nam:– Cậu chở anh tới nhà Ngọc Hoa ngay!Vỹ Nam ngạc nhiên:– Anh không về nhà thay quần áo sao?Trễ rồi, nếu về nhà thì không kịp mà cậu đã biết tánh cổ rồi đấy.– Cho xe chạy đi, vừa lái, Vỹ Nam vừa nói chuyện với Vũ Hùng qua kính xe:– Anh Hùng! Có gì mà anh vội vã vậy?– Anh hẹn đi dự sinh nhật cùng Ngọc Hoa, à anh dặn chú mua hoa đâu rồi.– Em để đàng trước đây ạ! Đẹp lắm, đỏ thắm như anh yêu cầu.– Tốt lắm!Gương mặt vui vẻ của Vũ Hùng làm cho Vỹ Nam không khỏi ngạc nhiên và thắc mắc không hiểu sao cậu chủ của mình lại có thể quen một cô bạn gái như Ngọc Hoa được.– Chiếc xe dừng lại trước một biệt thự rộng lớn và sang trọng.Vũ Hùng bước xuống xe, đón nhận bó hoa của cậu tài xế đưa, giơ tay coi đồng hồ. Đùng năm giờ, vậy là mình đã đúng hẹn. Vũ Hùng nghĩ thầm chắc Ngọc Hoa sẽ vui lắm!Đi nhanh qua khu vườn trồng toàn các loại hoa thơm, cỏ lạ, tiếng sỏi lạo xạo dưới chân. Vũ Hùng bước nhanh vào phòng khách. Ông bà Lâm đang ngồi nói chuyện, thấy Vũ Hùng, bà Lâm đon đả:– Hùng đấy hả! Vào đây con?Vũ Hùng cúi đầu:– Con chào hai bác.– Ngồi đây con, dạo này bận lắm sao, không thấy tới chơi với hai bác.– Dạ, công việc lu bu quá, nên con cũng knông có thời gian nhiều ạ!Ông Lâm điềm đạm bảo:– Còn trẻ, sự nghiệp là quan trọng con ạ? Sau này thảnh thơi về già như hai bác đây.– Dạ, con cũng nghĩ như bác đấy ạ?Bà Lâm buột miệng khen:– Thanh niên, có mấy đứa nghĩ như cháu thật là hiếm.Vũ Hùng ngượng ngùng trước lời khen của bà Lâm, chàng bối rối:– Dạ, bác khen quá làm cháu mắc cỡ lắm!– Có gì mà mắc cỡ, bác nói không đúng à.Vũ Hùng lảng sang chuyện khác:– Ngọc Hoa có nhà không bác?– Em nó vừa đi khỏi đây.– Ngọc Hoa có nói lại với hai bác là đi đâu không? Vũ Hùng ngạc nhiên.Bà Lâm vẫn vô tình nói mà không nhận ra sự thay đổi cua Vũ Hùng:– Em nó nói là đi sinh nhật của ai đó mà.– Đi lâu chưa thưa bác?– Mới đi khoảng năm phút thì con đến.Vũ Hùng lẩm bẩm:– Sao lạ vậy.Ông Lâm nhìn Vũ Hùng:– Bộ Hoa không nói với cháu à?– Dạ, có ạ! Hoa hẹn cháu tới đây để chở Hoa đi đấy ạ!Bà Lâm ngạc nhiên:– Nó hẹn với cháu à?– Dạ, Hoa điện thoại cho con, một hai bắt con phải tới chở đi!Lần này ông Lâm ngạc nhiên:– Con nhỏ này lạ thật, hẹn với con rồi bỏ đi một mình là sao hả?Vũ Hùng không giấu được vẻ bực dọc, chàng nói:– Hai bác thấy đó, con không kịp về nhà thay quần áo nữa. Vậy mà ...Bà Lâm nhìn chàng, ái ngại:– Bác thật không biết nó hẹn với con. Con bé này thật quá quắt.Vũ Hùng giận lắm, nhưng cố kềm chế không dám để lộ ra mặt.Bà Lâm nhìn chồng, rồi nhìn Vũ Hùng dò hỏi:– Hai đứa con có gíận hờn, cãi cọ gì không?– Như được gãi đúng chỗ ngứa, Vũ Hùng gật đầu và nói:Cãi nhau thì là chuyện thường ngày của Ngọc Hoa bác ạ! Bất cứ chuyện gì, Hoa cũng kiếm chuyện cả.– Hay là nó đang giận con nên bỏ đi?Vũ Hùng lắc đầu:– Dạ không, khi nãy Hoa gọi điện thoại cho con, còn nói chuyện vui vẻ lắm mà.Ông Lâm lên tiếng:– Con gọi điện thoại cho nó rồi đưa máy cho bác.Vũ Hùng làm theo lời ông Lâm, rồi nói:– Ngọc Hoa tắt máy rồi bác ạ?– Con bé này thật quá quắt, nuông chiều quá đâm hư.Thở dài một hơi, Vũ Hùng xin phép ra về, chàng để lạI bó hoa trên bàn rồi lầm lủi đi ra.Vỹ Nan đang nằm nghe nhạc, thấy bóng dáng cậu chủ vội lật đật mở cửa xe chờ sẵn.Vũ Hùng leo lên xe, rồi nói:– Cậu cho xe chạy đi!– Còn cô Hoa, khi nãy anh bảo đi với cô Hoa mà?Vũ Hùng đáp cộc lốc:– Cô ta đi rồi.– Vậy anh định đi đâu hay về nhà?Ngẫm nghĩ giây lát, Vũ Hùng bảo:– Cậu cho anh tới phòng trà hôm nọ.– Dạ!Vỹ Nam cho xe chạy đi.Vũ Hùng lấy điện tnoại gọi cho Trường Sơn:– Sơn đấy hả? Tao, Hùng đây?– Mày rảnh không, ghé Mặt Trời Xanh với tao không?– Được, tao chờ.– Chiếc xe dừng lại.Vũ Hùng xuống xe và bảo:– Cậu khỏi đón anh? Lát nữa anh Sơn đưa anh về!– Dạ? Vậy em về nha anh Hùng?Vũ Hùng bước vào bên trong.– Vẫn ngồi ở chỗ cũ, Vũ Hùng kêu sẵn hai ly và chai rượu, rồi ngồi chờ bạn.Mười phút sau, Trương Sơn xuất hiện, nhìn bạn trong bộ veston, Trường Sơn ngạc nhiên:– Mày chưa về nhà à?– Sao mày biết?Nhìn bộ đồ lớn của mày, tao đoán vậy đúng không?– Mày suy luận giỏi lắm? Ngồi xuống đã nào.Trường Sơn kéo ghế ngồi đối diện với bạn và, hỏi:– Có chuyện gì mà mày hẹn tao giờ này!Vũ Hùng nheo mắt:– Mày thử đoán lần nữa xem thế nào?Nhìn điệu bộ ra vẻ tinh nghịch của Vũ Hùng, nhưng vẫn phảng phất nỗi buồn và bực bội, Trường Sơn dò hỏi.Mầy đừng nói với tao lại là chuyện Ngọc Hoa nữa nha?– Mày đã đoán đúng.– Thế nào, lại là chuyện gì nữa.Ngọc Hoa hẹn tao chiều nay đến nhà chở cổ đi smh nhật.– Và mày lại trễ hẹn?– Không, lần này tao rất đúng giờ.– Nếu vậy thì tốt rồi.– Nhưng Ngọc Hoa không có nhà.– Thế nó đi đâu.– Ngọc Hoa bỏ đi một mình trước khi tao đến nhà cổ khoảng năm pnút.– Sao lại có chuyện đó.– Nhưng đó lại là sự thật, tao không hiểu nổiI Ngọc Hoa muốn gì nữa.– Nhấp một ngụm rượu, Vũ Hùng than thở:– Mày có biết vì hẹn với Ngọc Hoa mà tao phải hủy một cuộc hẹn với khách hàng tiềm năng của công ty không?– Vất vả lắm tao mới xây dựng được mối quan hệ với ông ta. Vậy mà vì Ngọc Hoa tao phải gác chuyện lại để đến với cổ.– Tao hiểu, Ngọc Hoa thật quá đáng!– Tao không ngờ càng ngày Ngọc Hoa càng quá quắt như vậy.Trrường Sơn trầm ngâm nhìn bạn rồi hỏi:– Mày kêu tao ra đây là để nói chuyện này thôi à?Vũ Hùng gật đầu, buồn bã:– Mày thông cảm, taơ không có bạn bè nhiều ngoài mày. Tao chỉ có Ngọc Hoa là bạn gái, vì vậy những lúc tao buồn là tao nghĩ đến mày.Trường Sơn nghe những lời tâm sự chân thật của bạn, chàng thấy tội nghiệp cho bạn mình.Là một giám đốc cho một tập đoàn đa quốc gia, nắm trong tay cả ngàn nhân viên, lên xe có kẻ đưa người đón, vậy mà lại ủ rũ, buồn bã như thế này.Trường Sơn an ủi bạn:– Mày đừng buồn nữa, để tao sẽ khuyên Ngọc Hoa lại.Vũ Hùng nói như tâm sự:– Tao rất cô đơn, nhiều khi trở về căn nhà rộng thênh thang, vắng lặng, tao rất sợ phải đối diện với sự im lặng, trống trải. Tao quen và yêu Ngọc Hoa cũng chỉ vì muốn có người đồng cảm, sẻ chia với tao những căng thẳng trong công việc, an ủi, động viên tao những lúc tao mệt mỏi, chán chường.– Vì vậy mày mới thất vọng trước Ngọc Hoa chứ gì?– Đúng, có những lúc tao muốn vất bỏ tất cả những thứ tao đang có, để trở về Mỹ sống bên mẹ tao và em gái, nhưng không được.– Mày hãy bình tĩnh lại đã, những gì mày đang có là bao nhiêu năm cực khổ và phấn đấu của mày mới có được, không lẽ mày định buông xuôi.Vũ Hùng mồi điếu thuốc, thả ra những làn khói mịt mù và đưa mắt nhìn chúng loãng dần và mờ nhạt trong không khí.Trường Sơn lên tiếng:– Thế mày đã góp ý với Ngọc Hoa chưa?Vũ Hùng chán chường đáp:– Đã rất nhiều lần tao nói, nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy. Tao chán lắm rồi.– Mày định thế nào?Cầm ly rượu trên tay, Vũ Hùng xoay tròn rồi bỗng hỏi:– Sơn này, nếu tao và Ngọc Hoa chia tay có ảnh hưởng gì mày không?Liên quan gì đến tao, mày và Ngọc Hoa tự tìm hiểu mà quen nhau, dính dáng gì đến tao đâu.– Tao sợ cậu mợ mày sẽ không vui với mày vì Ngọc Hoa quen tao qua mày.– Tao mày là bạn bè, Ngọc Hoa và mày yêu nhau là hai phạm trù khác nhau.– Nếu mày nói vậy thì tao an tâm.– Mày định chia tay Ngọc Hoa à?– Mày thấy đó, tao mệt mỏi lắm rồi! Tao không có thời gian để chạy theo Ngọc Hoa mãi được.Trường Sơn nghi ngờ:– Hay mày có bạn gái khác rồi.– Mày nghĩ tao vậy à?– Tao xin lỗi, tao chỉ hỏi vậy thôi.Vũ Hùng thú nhận:– Thật tình tao cũng chẳng có thời gian đâu mà kiếm bạn nữa. công việc đã chiếm hết quỹ thời gian của tao rồi.– Mà tao nghỉ mày cũng lạ thật.– Lạ thế nào?– Sài Gòn này đâu thiếu gì vũ trường, quán bar nay loại hình giải trí nào, sao mày không vào những nơi đó chơi cho giải khuây.Nâng ly rượu ra đấu cho bạn uống với mình, nhấp một miếng rồi Vũ Hùng bộc bạch:– Nếu tao có hứng thú với những thứ đó thì khi còn bên Mỹ tao đã hưởng thụ rồi, đâu phải đợi về Việt Nam.Trường Sơn gật đầu:– Mày nói cũng đúng, bên Mỹ chắc chắn còn táo bạo hơn Việt Nam nhiều.Vũ Hùng không nói, lẳng lặng châm điếu thuốc khác cho mình.Trường Sơn bỗng nói:– Hùng à! Hãy cho Ngọc Hoa một cơ hội được không?– Ngước mắt nhìn bạn, Vũ Hùng vẫn lặng im.Trường Sơn nói tiếp:– Tao biết là Ngọc Hoa cũng yêu mày lắm.Nhưng do được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình nó như vậy.– Tao không hiểu sao cậu mợ mày lại nuông chiều Ngọc Hoa quá mức.– Mày không biết à?Vũ Hùng lắc đầu, Trường Sơn nói như giải thích:– Cậu mợ tao khi trước sanh được bốn người con, nhưng không nuôi được, cứ hai, ba tuổi là chết.– Sao kỳ vậy?– Tao cũng không biết, vì vậy khi Ngọc Hoa lên ba, cậu mợ tao sợ lắm, sợ giống như ba người con trước, vì vậy khi Ngọc Hoa qua khỏi giai đoạn đáng sợ đó, cậu mợ tao mừng lắm, ra sức chiều chuộng nó thành ra mới đến nông nỗi này.– Tao hiểu, rồi, thật tội nghiệp cho cậu mợ mày.– Vì vậy tao mới nói là mày hãy cho Ngọc Hoa một cơ hội để tao khuyên nó.– Tao nói vậy chứ có bảo là chia tay ngay đâu mà mày cuống lên vậy.– Không phải, tại vì tao biết Ngọc Hoa tuy vậy nhưng không đến nỗi nào. Vả lại ...– Vả lại thế nào?Trường Sơn nhìn bạn rồi nói:– Hụt thằng em cỡ như mày, tao cũng tiếc lắm.– Mày đúng là quỉ mà, à Sơn này.– Gì?– Còn vụ mày về làm bên tao thì thế nào, quyết định chưa?Trường Sơn gật đầu:– Tao quyết định rồi.– Mày đồng ý chứ?– Không, tao không đi đâu, năng lực và khả năng của tao tự tao biết. Tao không cáng đáng nổi.– Có tao đỡ lưng cho mày, mày lo gì?Trường Sơn khẳng khái đáp:– Làm thế phiền cho mày lắm nén cho may lắm, tao nghỉ mỗi thằng một môi trường lại hay hơn, làm chung sẽ dễ va chạm lắm!Vũ Hùng gật gù:– Mày nói thế cũng phải:Tùy mày thôi.– Lâu lâu mày nhớ tao thì gọi tao ăn nhậu, tao không từ chối đâu.– Đã vậy thì cạn ly rồi về thôi.Trường Sơn gật đầu đồng ý.– Cả hai đứa ra ngoài, Trương Sơn ngạc nhiên khi không thấy xe Vũ Hùng, liền hỏi:– Tài xế mày đâu?Tao cho về rồi, mình ăn nhậu mà bắt cậu ta chờ, tội nghiệp lắm?– Mày đúng là ông chủ nhân từ nhất thế giới.– Tao chỉ nghỉ đơn giản là người với nhau, họ vì cuộc sống, tao cũng vậy thôi.– Thế mày về bằng taxi à?– Không, mày chở tao về được không?– Chỉ vào ngực, Trường Sơn nói:– Tao à! Rất hân hạnh được phục vụ ông giám đốc.– Ngồi sau lưng bạn, Vũ Hùng bảo:– Ngồi xe máy thích thật, gió mát rượi chứ không ngột ngạt như xe hơi.– Tao cũng nghỉ vậy, nên ngoài giờ làm ra, tao thường đi xe máy.Vũ Hùng rủ rê:– Tối nay mày ở lại với tao nhé?– Làm gì, – Tán dóc cho qua đêm.Trường Sơn rùn vai:– Ngày mai tao còn phải đi làm?– Tao cũng vậy.– Tao phải về, không mẹ tao lại lo.Mày điện thoại cho bác.– Lạ chỗ, tao khó ngủ lắm, mày thông cảm.Thấy bạn thoái thác, Vũ Hùng cũng không ép nữa, chàng lặng im không nói.– Mày giận hả?– Không?Chiếc xe ngừng lại trước một biệt thự sang trọng, Vũ Hùng bước xuống.Trnờng Sơn bảo bạn:– Tao về đây!– Bye? Vũ Hùng đưa tay nhấn chuông.Chị Sáu mở cửa nhìn thấy Vũ Hùng, chị gật đầu chào.Vũ Hùng đi nhanh vào nhà.Chị Sáu khóa cửa rồi lật đật chạy theo sau hỏi:– Cậu Hùng ăn gì chưa?Nghe chị Sáu hỏi, Vũ Hùng mới nhớ ra mình chưa ăn bữa tối, nên đáp:– Tôi chưa ăn, nhà còn gì ăn không chị?– Chị Sáu nói như kể công:Tôi cũng đoán cậu đi ăn tiệc không no, nên có nấu nồi cháo bò cho cậu.– Tốt lắm! Chị dọn lên cho tôi nhé.– Dạ, cậu tắm rửa ra là có ngay.Vũ Hùng đẩy cửa phòng, bước vào bên trong.– Nước mát lạnh làm Vũ Hùng tỉnh táo, sảng khoái hẳn lên.Vũ Hùng khoan khoái bước chân xuống phòng ăn, mùi cháo thơm lừng.Vũ Hùng hít một hơi dài rồi xuýt xoa:– Thơm quá, chắc chắn là ngon lắm?– Đang đói nên Vũ Hùng ăn thật ngon miệng.Chị Sáu nhìn cậu chủ ăn, mỉm cười nói:– Cậu ăn thêm không, để tôi lấy.– Thôi, cháo ngon quá nhưng tôi no lắm.Vũ Hùng bỏ lên phòng, chàng lấy điện thoại gọi cho Ngọc Hoa, nhưng cô vẫn tắt máy.Nhún vai, Vũ Hùng quăng điện thoại xuống nệm và nằm dài trên giường thở dài ngao ngán.– Những lúc đêm về như thế này Vũ Hùng luôn cảm thấy cô đơn, trống trải lạ lùng.Vũ Hùng ao ước có một mái ấm gia đình, điều tưởng như đơn giản nhưng với Vũ Hùng, sao chàng cảm thấv xa vời quá!Mải miên man vớỉ suy nghĩ, Vũ Hùng chìm dần vào trong giấc ngủ. Nét mệt mỏi vẫn phảng phất trên gương mặt điển trai của chàng.