Tháng chín mưa dầm trên mái ngói

Người ra đi chia nửa trời sầu

Chẳng lẽ như chim lười biêng hót

Mà người thì thôi đã quên nhau.

Ai mà đặt ra mấy câu thơ trên chắc phải thất tình lắm , đau khổ ghê lắm mới não nuột đến vậy. Mà lại là tháng chín. Tháng chín với những cơn mưa đêm dầm dề như đêm nay, những buổi chiều liên tiếp không có lấy một hơi ấm. Tháng chín se sẽ bàn tay lạnh cóng, buồn buồn con tim rét run. Mùa thu trong Nam không có nắng vàng đã đành , sao lại còn cưu mang chi những cơn mưa tháng chín. "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói.... Mà người thì thôi đã quên nhau ! ".

Tấm thiệp cưới nằm chỏng chơ trên bàn. Cầm nó lên trong tay , tôi nghìn lần muốn xé đi nhưng lại sợ lỡ tay chạm phải tên con người phản bội đó. Khi còn sống, mẹ tôi hay bảo người ta ai cũng có cái tốt cái xấu , mà khi đã xấu rồi thì dễ đi đến tàn nhẫn. Quân thuộc loại này bởi đã tàn nhẫn bỏ rơi tôi , tàn nhẫn đi cưới vợ rồi tàn nhẫn gửi thiệp cưới cho tôi. Không còn nghỉ ngờ gì nữa, họ sẽ cưới nhau. Hai chữ H và Q quấn quít đầy thách thức , dải ruy băng màu hồng nằm vắt vẻo ngang ngược. Thì ra tôi đã thua cuộc bằng một cái phủi tay nhẹ nhàng , nhẹ nhàng đến mức tuyệt vọng rũ ra rồi mà vẫn chưa tin là sự thực.

Tiếng chuông inh ỏi làm tôi chợt tỉnh. Vừa dắt xe vào cổng , nhỏ Thủy vừa làu bàu :" Khi nào có bà ở nhà là tui mệt. Bà chậm chạp vậy hèn chi không giữ nổi ông Quân". Nhìn ánh mắt lạc thần và tấm thiệp cưới lạc lõng trên tay tôi.... nó ngưng bặt , quăng xe đạp vào góc tường , ôm vai tôi và nói :" Thôi đừng thèm buồn, thật là đồ khốn nạn ".

Quân có khốn nạn không nhỉ , tôi tự hỏi. Thủy ấn tôi nằm xuống giường , tay vớ lấy tấm thiệp. Nó bĩu môi giọng như an ủi tôi :

" Bà xem này, họ sến không chịu được , thiệp gì in quê một cục , màu mè và thơm sực nức ". Thấy tôi cứ im như thóc, nó cụt hứng rút ra khỏi phòng. Mãi đến lúc này tôi mới khóc, nước mắt ở đâu cứ trào ra không dứt , tôi khóc đến mỏi mệt rồi ngủ quên , cửa phòng cũng không đóng ,còn gì nữa đâu mà mất ! Rồi cơn mưa bất chợt đánh thức tôi dậy và không sao ngủ lại được nữa.Thử tưởng tượng tôi nằm yên như thế, mắt nhìn lên trần nhà, tháng chín mưa dầm trên mái ngói....

Lạ thay, sau một đêm gần như không ngủ tôi thấy mình tỉnh táo trở lại. Ngồi bó gối trên giường. tôi chiêm nghiệm lại những gì đã xảy ra. Đối với một đứa con gái hai mươi tám tuổi thì nói chung mọi sự cũng không đến nỗi quá tồi. Tôi mất một tháng để quen Quân, Quân mất hai tháng để theo đuổi, hai đứa mất hai năm để yêu nhau. Quân mất một ngày để nói chia tay và một tháng để đi lấy vợ. Tất cả đều rành mạch và tròn trịa. Tôi biết không phải Quân muốn mời tôi mà thật ra đó là ý của Hạnh. Tôi đã lầm nó ngay từ đầu. Trước đây tôi đã từng ngồi sau lưng Quân, ôm eo tình tứ khỉ chạy ngang Hạnh. Quân hỏi vọng ra sau:" con bé nào trông nhả quê vậy. mới vô làm chỗ em hả ?" Tôi cười giòn tan:" Ừ , mới vô. Hiền lắm , anh làm quen không. Sau đó rất tự nhiên tôi giới thiệu Quân với Hạnh khi lại tình cờ gặp nhau trên đường đi làm về. Nó cười nhỏ nhẹ, hiền khô :

" Dạ, em rất mến chị Thảo, bây giờ lại được làm quen với anh Quân".

Đấy vây mà bây giờ họ chuẩn bị lấy nhau, để nay mai này đến phiên tôi sẽ nói :

" Dạ , tôi rất mến Hạnh, bây giờ lại được biết anh ".

Buồn cười thật, thì ra chuyện gì cũng có thể xảy ra trên đời này. Ngay cả cái đứa ra vẻ hiền thục nhất cũng thành quỉ quái táo bạo khi yêu. Nó đã cướp Quân lúc nào tôi không biết. Chỉ biết một ngày kia tôi tình cờ chở Thủy đi thi ngang nhà Quân lúc tờ mờ sáng, thấy Hạnh từ cổng bước ra , bàn tay họ níu kéo nhau dưới vòm hoa giấy. Tôi hiểu như vậy là hết. Mà hết thật rồi còn gì ! Chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có lúc mình ngồi trong căn phòng vắng lặng này, đối mặt với nỗi thất vọng, tự mình an ủi mình, và lạ lùng hơn là tìm cách bào chữa cho họ. Tôi thấy mình giống như cô bé tội nghiệp trong bài hát Sad movies (Chuyện phim buồn). Có điều tôi không còn mẹ để được mẹ hỏi vì sao con khóc. Tôi nào có thèm nghĩ đến họ đâu, nhưng hình ảnh họ bên nhau cứ làm cho đầu tôi rưng rức. Vậy là cái bàn tay hay nắm tay tôi bây giờ đang nắm một bàn tay khác , chiếc xe hay chở tôi đi giờ chở một người khác, cái tật gãi gãi đầu tôi ghét cũng trở thành một thói quen đáng yêu của người khác. Một người mà công bằng để nói , tôi thấy thua kém tôi nhiều (?)..

Trong lúc tôi đang gậm nhấm cơn đau của mình thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Tôi muốn bảo "vào đi" mà tiếng nói không phát ra được. Thật không có bệnh chi quái lạ như bệnh thất tình. Khi người ta bỏ mình rồi thì tựa như bao nguồn lực biến mất , hồn phách lơ lửng, mặt mày ngơ ngác, bơ phờ. Thủy bước vào, tỏ ra nhẹ nhàng, lịch sự như lúc gõ cửa.

Đứa em gái ân cần ôm lấy cánh tay tôi , vỗ vỗ nhẹ như ru tôi ngủ. Dường như nó muốn khuyên tôi :

" hãy ngủ đi, quên đi, tất cả chỉ là một con zéro to tướng !".

Ừ nhỉ, tại sao tôi lại có thể lụy vì một người như thế kia (dù rằng nói cho cùng thì người ấy quả là đẹp trai, học giỏi và có nhiều tài vặt !) Sự vuốt ve non nớt của Thủy làm tôi thấy mình sáng suốt lạl và manh nha trong đầu một kế hoạch phục thù. Phải làm sao cho Quân cũng đau như tôi đau. Cái gì ngăn cấm tôi dự tiệc cưới của họ chứ ? Đấy đã mời thì đây sẽ đi , đường hoàng đ i, thản nhiên đi. Hay là mình sánh đôi với Phi hoặc tỏ ra thân mật với Thắng. Dĩ nhiên mọi người là bạn thân của nhau nhưng có sao đâu nào ! Phải như vậy mới đầy kịch tính. Tôi tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên và ánh mắt tiếc nuối của Quân khi thấy tôi vui vẻ bên những người kia. Tôi sẽ ra vẻ hững hờ khoác lấy tay Phi. hoặc thân mật sửa chiếc cravate của Thắng Vậy là đủ để "nó" chết rồi ! Nó bỏ mình, nhưng nó không đành lòng nhìn mình đi với người khác. Khi đi ngang nó, mình sẽ nheo nheo mắt, rồi cười cười. Phải ráng làm sao cười nửa miệng thôi , làm sao cho có vẻ khinh bạc một chút. Cái kế hoạch lẳng lơ tôi vạch ra thật là quyến rũ ! Tôi đập vai Thủy:" ngồi dậy đi với chị ". Thủy lơ mơ:

" Đi đâu bây giờ ? " Tôi vỗ lên má đứa em thân thiết :

"đi mua vải may đồ dự đám cưới Quân ".

Ngày tôi nhọc lòng chuẩn bị rồi cũng đến. Sau những cú phone hẹn hò với Thắng với Phi, dặn họ chờ tôi đến. giữ chỗ cho tôi , tôi thấy mình đã đủ hành trang để bước vào bạo loạn. Chiếc áo mới may thật đẹp , thật thời trang (có điều Thủy nói nó hơi hở hang, không hợp với tính cách tôi). Tôi nhún vai :

" nếu hở đẹp thì cứ để cho nó hở. Biết đâu Quân đã cưới tao nếu tao bạo như con Hạnh ". Thủy lắc đầu không nói gì. Từ lúc nào em tôi đã nhìn tôi băng tia nhìn thương hại ?

Có ai ngờ đâu vào phút chót kế hoạch của tôi bị phá vỡ. Một va chạm không đâu trên đường đã làm tôi kẹt xe gần nửa tiếng đồng hồ Khi tôi tới nơi thì khách mời đã đông đủ, nhìn mãi không thấy Phi và Thắng đâu. Tôi len lỏi giữa những dãy bàn, có những cặp mắt nhìn vào đôi vai để trần của tôi. Giữa lúc đang lúng túng không biết ngồi vào đâu thì bỗng có tiếng người nói:

"Cô ngồi vào đây cũng được, chỗ này còn trống ". Tôi quay lại, không biết làm gì hơn là làm vị khách cuối cùng bên chiếc bàn đã đầy người. Miệng lí nhí cảm ơn, tôi đảo mắt nhìn quanh. Toàn là người lạ. Bên phải là một bà mập ú đeo đầy nữ trang. Tò mò nhìn qua bên trái. thấy một đôi mắt đen dưới hàng chân mày rậm. Giữa lúc đó thì người ta bắt đầu giới thiệu cô dâu chú rể. Trong tiếng nhạc thiêng liêng, Hạnh hiện ra rạng rỡ bên Quân tươi tắn. Tôi nghe như mình đang trôi tuột xuống, xuống mãi một vực sâu không đáy. Cho đến lúc này đây tôi mới biết mình là một đứa ngu. Mọi thứ nghị lực giả tao tôi cố tình ngụy trang bỗng chốc như những hình nhân bằng giấy rã tan ra trong mưa. Lại mưa "Tháng chín mưa dầm trên mái ngói, người ra đi chia nửa trời sầu....".

Không phải Quân đang ra đi đó sao ? Những tràng vỗ tay dồn dập khiến tôi lấy lại cảm giác. Tôi ngợp mắt khi những chiếc ly nâng lên. bia rượu sóng sánh. Nước mắt ở đâu rơi vào trong ly. Không phân biệt được đâu là thủy tinh đâu là giọt lệ. Vậy là xong, và đây là sự thực. Tôi đã vĩnh viễn mất Quân, sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều ấy. Sao tôi đến đây làm một tên hề khốn khổ. Không, tôi phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức. Chiếc áo hở vai những trò kịch tôi định đóng với Phi và Thắng quả là vô duyên và trơ trẽn. Tất cả chỉ là những bám víu nông nổi trẻ con. May mà họ đã không nhìn thấy tôi. Rồi rón rén như một con mèo vụng trộm, tôi khẽ đứng dậy. lần bước đi về phía cửa Không ai chú ý vì họ mải nhìn lên sân khấu nghe người ta giới thiệu bà con hai họ. Tôi miên man đi ra cổng nhà hàng. Phải đi bộ một đoạn mới đến chỗ để xe. Một vài tiếng huýt sáo vang lên. Vì cớ gì tôi đi một mình trong đêm, vai trần, màu áo lộng lẫy và cõi lòng tan nát....

Đến chỗ để xe mới nhớ khi nãy mình đi taxi. Đầu óc tôi lộn xộn quá rồi. Vậy là phải đi ngược trở lại. Nhịp chân quýnh quít trốn chạy, còn trong tim thì rộn rã cơn buồn. Có ai cảm thấy như tôi không , một nỗi buồn rộn rã ? Đoạn đường rất ngắn mà sao tôi đi hoài không tới. Hình như có tiếng ai gọi trong hoang mang. Tôi ngẩng lên nhìn:

" một đôi mắt đen dưới cặp chân mày rậm đang nhìn tôi. Thấy chưa, rốt cuộc rồi tôi cũng có bạn. Người ấy kéo tôi lên xe. Và cuối cùng tôi cũng về đến nhà. bình yên với một cơ thể sốt 39 độ.

Những ngày ngã bệnh gay go ấy tôi luôn thấy một cặp mắt đen nhin tôi ân cần. Vẫn là tháng chín với những trận mưa đêm, nhưng tôi bắt đầu đón nhận nó bằng cõi lòng thanh thản. Một ngày kia mắt đen đến nhà tôi khi tôi vừa đi làm về. Cha tôi mời ở lại dùng cơm với gia đình. Buổi tối trôi đi trong êm ả. Tôi nhìn lên tờ lịch, thấy ghi ngày 30 tháng chín. Khi mắt đen giã từ ra về, trời lại đổ cơn mưa. " Vẫn còn là tháng chín ", tôi nói nhỏ. Mắt đen cười độ lượng:

"Em sắp đọc bài thơ ruột của em về tháng chín phải không ? Thủy có nói cho anh nghe rồi ". Tôi đứng tựa lưng vào tường, lặng im không nói gì. Lúc này khoảng cách giữa hai người đã gần lắm. Tiếng mưa cứ rơi đều đều thỏ thẻ. Tôi không thể nào không buột miệng:

"Tháng chín mưa dầm trên mái ngói....". Mắt đen trịnh trọng để một ngón tay lên miệng tôi, rồi cất giọng rất thi sĩ :

"Mình thương nhau chia nửa trời sầu....".

Hết