Chương 1 - Hai tầng phản bội.

"Ừ....a.....vương gia." Một hồi thanh âm mềm mại như xương cùng với tiếng nam nhân khàn khàn đứt quãng từ bên trong cửa gỗ tử đàn truyền ra.

Thanh âm thối nát, mập mờ không chịu nổi.

Hạ Thanh Ca đứng ở ngoài cửa mang theo bi thương lớn, cùng sự căm hận khó nói lên lời của mình. Đến ngày hôm nay, nàng cùng Duệ vương mới đại hôn chưa tới hai tháng, hôm nay nàng vốn ở trong phòng mình chờ đợi phu quân đã lâu, nghĩ muốn nói một tin tức tốt nhất định chàng sẽ vui mừng, nhưng không nghĩ chờ tới lại là hoàn cảnh không chịu nổi này.

"Đại tiểu thư, nô tỳ nhìn người vẫn còn muốn đi vào, thứ tội nô tỳ lắm miệng, tiểu thư cũng không nên trách tội nhị tiểu thư, dù sao nàng cùng vương gia là hai bên tình nguyện, tiểu thư cứ vậy mà đi vào không phải tự rước lấy nhục sao?" Chu Vân theo sát sau lưng không chút nghĩ ngợi liền nói.

Đối với đại tiểu thư mình hầu hạ hơn mười năm, nàng quá rõ ràng, nàng chỉ là người vô năng không tài cán lại không có tướng mạo của cô nương, lấy gì để so sánh với nhị tiểu thư xinh đẹp tài nghệ đầy mình đây?

Không nói vương gia là vương tôn cao quý, thân thể quý báu, cho dù nam tử là người nhà bình thường ở giữa đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư nhất định không chút do dự mà chọn nhị tiểu thư.

"Đúng vậy, đại tiểu thư người vẫn là theo chân nô tỳ trở về Xuân Vinh viện đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, cùng lắm thì chúng ta thành toàn cho vương gia cùng nhị tiểu thư, cho nhị tiểu thư làm trắc phi. Như vậy ở trước mặt vương gia người chẳng những có thể diện, còn khiến nhị tiểu thư ở trước mặt sanh lòng cảm kích, hơn nữa người trong kinh thành sẽ nghị luận tiểu thư biết khoan dung độ lượng, đối xử tử tế với thứ muội mỹ danh phạm lỗi? Như vậy thể diện của tiểu thư, lý tử đều có."

Vẻ mặt Hạ Thanh Ca bi thống, suy nghĩ hỗn loạn cũng không chú ý nghe hai nha đầu phía sau khuyên giải, không phát hiện sự thay đổi đằng sau có hai đôi mắt đang phát ra vẻ giễu cợt cùng khinh bỉ.

Nàng và Mộ Dung Dật mới qua đại hôn bao lâu? Muội muội sao có thể như vậy? Nam nhân bên trong kia là phu quân của Hạ Thanh Ca nàng, là tỷ phu của Hạ Du Hàm, Hạ Du Hàm biết rất rõ chính mình đối với Duệ Vương ái mộ đã lâu, hơn nữa còn từng trợ giúp mình, vì sao? Vì sao hôm nay nàng lại đối đãi với mình như vậy?

Người thân cùng người yêu hai tầng phản bội khiến tim Hạ Thanh Ca như bị đao cắt, mang theo thật lớn tức giận nàng một phen đá văng cánh cửa.

"Cạch xích......." Cửa lớn bị nàng hung hăng đạp mở.

Đây là thư phòng của Mộ Dung Dật, gian ngoài là chỗ thường ngày đọc sách làm việc, giá sách tử đàn(*), vị trí chính giữa đặt một trương tử đàn trổ hoa dùng để đọc thư sách, trên thư án giấy bút nghiên mực đều đủ cả.

*tử đàn: một loại gỗ quý.

Bên phải cửa hông có một căn phòng nhỏ, là nơi nghỉ trưa thường ngày của Mộ Dung Dật . Lúc này cửa lớn mở ra, Hạ Thanh Ca trực tiếp đi vào bên trong phòng, một khắc kia khi nàng bước chân xông vào, tình huống bên trong đâm vào trái tim nàng đau nhói.

Nếu như vừa mới ở ngoài cử nàng còn ôm một chút may mắn, thì bây giờ tình cảnh trước mặt chính là chứng cớ rành rành, làm tất cả ảo tưởng tốt đẹp nàng ôm ấp trong nháy mắt hóa thành bọt nước.

Một đôi nam nữ thân thể trần truồng gắn bó chặt chẽ cùng một chỗ. Kia dung mạo tuấn tú rõ ràng quá quen thộc với nàng, chẳng qua, dưới thân nam tử là cô gái có làn da trắng như tuyết, hơn nữa mấy năm nay nàng còn đối xử như hảo tỷ muội- thứ muội.

Trong phòng hai người mây mưa nhìn thấy người phía sau, cô gái dưới thân nam tử thu hồi yêu kiều, nhìn về phía Hạ Thanh Ca liền kinh hô một tiếng.

Thế nhưng sâu trong ánh mắt khó có thể che dấu một tia đắc ý cùng khoe khoang, mà ngoài mặt lại biểu hiện cực kỳ kinh ngạc sợ hãi .

"Tỷ......tỷ tỷ? Sao người lại tới đây......thật xin lỗi, đều là lỗi của Hàm nhi, thật xin lỗi." Hạ Du Hàm không có bất kỳ giải thích nào, chỉ một miệng nói xin lỗi, bởi vì vừa mới mây mưa, trên mặt còn mang theo thẹn thùng đỏ ửng càng tăng thêm vẻ thanh lệ, mang theo vô tội cùng áy náy khóc hoa lê đẫm mưa, làm cho người ta thương tiếc.

"Hạ Du Hàm? Đừng ở đây làm bộ làm tịch khiến người ta ghê tởm, ngươi còn có mặt mũi nói những lời này? Xin lỗi thì có ích gì? Ngươi không biết xấu hổ mà leo lên giường của tỷ phu, hiện tại quay trở lại bảo ta tha thứ cho ngươi? Ngươi có biết liêm sỉ là gì không?" Ánh mắt Hạ Thanh Ca đỏ lên, hận không thể đem cô gái giả bộ nhu nhược trước mặt này hung hăng xé rách.

Nàng luôn yêu thương vị thứ muội này, mặc dù người kinh thành kể cả người làm trong phủ đều đem mình và người muội muội tài hoa này ra so sánh. Nhưng là nàng chưa bao giờ có chút nào oán hận hay ghen tỵ, lại vì muội muội có danh tiếng tốt mà vui mừng.

Thế nhưng hôm nay muội muội nàng luôn luôn yêu thương lại ở sau lưng mình đâm một đao?

"Tỷ tỷ, muội biết tỷ sẽ không tha thứ cho muội, nhưng là, nhưng là muội không thể không nói rõ ràng, muội cùng với điện hạ là lưỡng tình tương duyệt, hi vọng tỷ tỷ có thể thành toàn, ngươi yên tâm, muội muội tuyệt đối không cùng ngươi tranh đoạt vị trí vương phi." Nói xong lại sợ xệt đầu hướng vào trong ngực nam nhân, tiếng khóc càng sâu. Lời nói Hạ Du Hàm vừa nói, cố ý đem mình biểu hiện hết sức đáng thương, bộ dáng đau khổ cầu khẩn làm cho nam tử yên lặng một bên ánh mắt rốt cuộc lạnh xuống, đôi mắt không có chút độ ấm nào hung ác bắn về phía Hạ Thanh Ca.

"Hạ Thanh Ca, bất luận trước đây ngươi điên cuồn ngang ngược không biết liêm sỉ là gì, nhưng hôm nay ngươi là vương phi của Duệ Vương phủ, nên hiểu nơi này ai mới thật sự là người nắm quyền, ngày hôm nay bổn vương sủng hạnh Hàm nhi, nếu ngươi thông minh thì lời nói đã thể hiện tốt phong độ của một chủ mẫu đương gia (người chủ lo việc trong nhà), vui vẻ thuận lợi nghênh đón Hàm nhi vào cửa mới phải, mà hiện tại ngươi chẳng những không biết tiến lùi, lại còn có bộ dáng khởi binh vấn tội, hừ, thật không biết tốt xấu."

Lạnh lùng nói xong lời này, ánh mắt chán ghét rời đi mặt Hạ Thanh Ca, duỗi tay kéo cái chăn bên cạnh đem thân thể trần truồng của hắn cùng Hạ Du Hàm che đậy, ung dung an ủi người trong ngực, nhẹ giọng nói, "Hàm nhi chớ sợ, có bổn vương ở đây, trái lại ta muốn nhìn một chút ai dám ở trước mặt bổn vương làm càn."

Trong lòng Hạ Du Hàm mừng rỡ, hết sức hả giận, nhưng mà trên mặt vẫn như cũ bộ dáng nhu nhược, ánh mắt lóng lánh mang theo thâm tình trân thành nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ vô song. "Vương gia, người đối với Hàm nhi như vậy, Hàm nhi không biết nói gì cho tốt."

Nhìn xem cô gái trong lòng mềm mại lời nói nhỏ nhẹ, khuôn mặt Mộ Dung Dật dịu di một chút, nhưng chớp mắt là một đôi sâu không lường được bên trong mang theo tia thâm ý (ý nghĩ sâu xa) khó có thể đoán ra.

Nghe được nam nhân mình yêu hướng về phía cô nương khác bày tỏ, Hạ Thanh Ca cảm giác ngực nàng một mảnh đau buốt, cổ họng bị ngăn chặn chặt chẽ, nói không ra một câu, nhưng mà trong lòng ra sức lại càng khó có thể nói thêm.

"Các ngươi......các ngươi......Hạ Du Hàm ngươi tiện nhân này." Tâm tình bực tức làm cho Hạ Thanh Ca quên mất ý định ban đầu, gần như điên cuồng xông về phía giường nơi có bộ dáng làm nàng gai mắt, dơ tay lên chính là một cái tát hung ác.

"Ba."

Trong phòng trong nháy mắt tĩnh lặng, nhóm bà tử nha hoàn núp ở cửa không ngừng hướng bên trong rình coi cũng đều khiếp sợ tại chỗ.

Chỉ thấy tay Hạ Thanh Ca còn ở giữa không trung chưa có rơi xuống, mà bàn tay Mộ Dung Dật cũng đã không chút lưu tình đánh lên trên mặt Hạ Thanh Ca.

Mộ Dung Dật hàng năm tập võ, hơn nữa trên mặt Hạ Thanh Ca vốn thoa một lớp son phấn dầy cộm, một cái tát này son phấn trên mặt rơi xuống từng mảng, trên đầu mang theo rất nhiều châu sai bảo khí (trâm cài tóc, châu ngọc quý) lại lung lay sắp đổ, búi tóc mất trật tự, nhếch nhác không chịu nổi.

Hơn nữa má trái nàng còn có vết sẹo màu đỏ nhạt, càng đem sự nhếch nhác của nàng tăng thêm một phần cảm giác dữ tợn.

Ngòai cửa bọn hạ nhân khiếp sợ há hốc mồm, này nam tử động thủ là vương gia nhà hắn sao?

Đa số bọn họ là lão nhân trong phủ, đối với Duệ Vương gia luôn ôn tồn lễ độ tự cho là hiểu rõ, một vị vương gia thương cảm hạ nhân, thông tình rộng lượng lại hung hăng tát tân vương phi một cái?

Đây phải vô cùng tức giận mới có? Xem ra nhị tiểu thư Hạ phủ kia là người vương gia cực kỳ để ý, nếu không vương gia tuyệt đối sẽ không che chở nàng như vậy.

Hạ Thanh Ca chỉ cảm giác trên gương mặt đau rát, trong miệng ngọt ngọt, một dòng máu nóng nương theo khóe miệng chảy ra. Có thể thấy Mộ Dung Dật là dùng toàn bộ khí lực, càng đánh sâu vào điều tốt đẹp nhất trong tâm nàng tan thành bọt biển.

"Chàng đánh ta? Chàng thế nhưng vì người đàn bà không biết xấu hổ đánh ta? Mộ Dung Dật ta chính là do chàng mang đại kiệu tám nguời khiêng, mười dặm trang sức màu đỏ cưới hỏi đàng hoàng về làm thê tử a."

Mộ Dung Dật hừ lạnh một tiếng, nhiều năm như vậy hắn chưa hề vì một chuyện mà phát giận, thế nhưng liền cái nữ nhân Hạ Thanh Ca! Khiến hắn từ lúc sinh ra lần đầu tiên bị kích động muốn giết người.

Đúng! Nàng là trưởng nữ của phủ Tu Quốc Công, cháu gái ruột của Thái hậu, nếu hắn lấy nữ nhân này sau này trong triều phụ mẫu có thể xem như hổ thêm cánh, hắn có thể dùng đám hỏi để củng cố thế lực của mình, nhưng vị trí chính phi tuyệt không thể là Hạ Thanh Ca- nữ nhân xấu xí có thể làm.

Nữ nhân này phá vỡ nguyên tắc của hắn, lại chiếm giữ vị trí vốn không nên thuộc về nàng, đây là nguyên nhân nàng đáng chết.

Nhưng hắn sẽ không giết nàng, chết đơn giản như vậy thì lợi cho nàng quá? Hắn phải cho nàng nếm thử tư vị của người đàn bà vừa vào cửa liền bị hạ thấp, hơn nữa muốn nàng nếm thử một chút đau đớn vì người thân phản bội.

Đây chính là kết quả Hạ Thanh Ca tự rước lấy, cũng là nguyên nhân vì sao hắn cam tâm tình nguyện cưới nữ nhân xấu xí này.

"Thê tử? Ngươi xứng sao? Hạ Thanh Ca, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương tái diễn một lần thủ đoạn ti tiện ngươi dùng tới cưỡng bách bổn vương lấy ngươi sao?"

Nghe được lời nói chất vấn không chút độ ấm nào của Mộ Dung Dật, Hạ Thanh Ca liên tiếp lui về phía sau, nàng rốt cuộc hiểu rõ, người nam nhân này lấy nàng mục đích thật sự không phải là có tình ý với nàng, mà là phản kích hành động nàng len lút đi tới chỗ thái hậu cầu xin ban hôn.

Buồn rầu cười một tiếng, căn bản nam tử mình ái mộ đã lâu chỉ coi nàng là thê tử trên danh nghĩa như một loài kiến hôi, sớm chiều đối đãi, không! Rất có thể còn không bằng những thứ này nữa.

"Vương gia, Hàm nhi cầu xin người đừng tức giận tỷ tỷ, Hàm nhi....Hàm nhi không còn mặt mũi gặp tỷ tỷ, Hàm nhi xin lấy cái chết tạ tội." Vừa nói liền làm bộ đâm về phía đầu giường.

Ánh mắt Mộ Dung Dật xẹt qua cùng nghiêm nghị lạnh lùng, tay kịp thời kéo nàng trở về trong ngực mình.

"Hàm nhi, nàng làm sai chỗ nào? Chẳng lẽ bổn vương vừa ý nàng nàng liền đáng chết? Có phải hay không bổn vương vừa ý ai, người đó không thể tiếp tục sống trên đời này?"

Lời của hắn trên danh nghĩa là đang khuyên giải Hạ Du Hàm, thực ra là đang âm thầm châm chọc Hạ Thanh Ca đố kị lòng dạ hẹp hòi.

Hạ Du Hàm nghe được lời này của Mộ Dung Dật, trong lòng tất nhiên âm thầm vui mừng, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khó xử đáng thương, từ một vị thứ nữ bị khinh bỉ biến hóa thành vô cùng tinh tế.

"Vương gia, tuy nói ta cùng vương gia hai bên tình nguyện, nhưng dù sao vương gia cũng là phu quân của tỷ tỷ, huống hồ thân phận của tỷ tỷ cao quý, lại có thái hậu làm chỗ dựa, Hàm nhi lấy gì tới so sánh đây, chi bằng để cho Hàm nhi chết đi, cũng không ở đây làm vướng mắt tỷ tỷ."

Vừa nói liền lại bắt đầu ầm ĩ, giống như thật là một lòng muốn chết. Trong mắt hạ nhân đứng xem ngoài cửa đều là vẻ mặt đồng tình. Không tự giác rỉ tai nhau.

"Ngươi xem vị nhị tiểu thư này, bộ dáng nhu nhược như hoa, thật là đáng thương, hiện thời lại bị tỷ tỷ dòng chính bức bách, thật là một người đáng thương mà."

"Đúng vậy, nghe nói vị cô nương này tinh thông cầm kỳ thư họa, hơn nữa tướng mạo lại xinh đẹp, là lựa chọn tốt nhất xứng với vương gia chúng ta, ai chỉ tiếc là một thứ nữ, với lại bị tỷ tỷ lăng nhục như vậy, sợ rằng danh dự sau này của nàng cũng sẽ bị tổn hại."

Mọi người cùng nhau bàn luận, tuy thanh âm không lớn nhưng vừa vặn để cho ba người trong phòng nghe rõ ràng.

Hạ Thanh Ca chỉ cảm thấy tức giận xông lên não, chính mình oan uổng nghẹn khuất nói không ra lời, người ở đây là thế nào? Hạ Du Hàm đoạt trượng phu của nàng, bây giờ một đám người lại quay sang nói nàng, đồng tình với Hạ Du Hàm? Trên đời còn có thiên lý (công lý, đạo trời) có thể nói sao?

Đến bây giờ Hạ Thanh Ca vẫn nghĩ không ra vì sao? Quả thật Hạ Du Hàm có chỗ cao minh.

Hạ Du Hàm vừa bắt đầu liền giả trang nhân vật thứ nữ có chuyện tình đau khổ, lại thêm bộ dáng nhu hòa khiến người ta thương xót, lời nói ra lại nâng thân phận Hạ Thanh Ca lên cao, ám chỉ nàng lấy quyền đè người, làm cho người ta sinh ra hiểu nhầm việc Hạ Thanh Ca dòng chính nữ khi dễ thứ muội là thật, trái tim đều làm bằng thịt, hơn nữa hạ nhân trong vương phủ đều theo chủ nhân, sớm đã nhìn ra vương gia nhà mình đứng về phía nhị tiểu thư này, bọn họ đương nhiên là gió chiều nào theo chiểu đó.

Hạ Thanh Ca chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, cổ họng ngai ngái.

"Phốc....."

Ngay sau đó một ngụm máu tươi phun tung tóe, nàng vốn mặc cung trang đỏ thẫm, màu sắc đỏ tươi chói mắt, lại thêm khóe miệng phun ra máu đỏ, càng tăng thêm cảm giác diêm dúa lòe loẹt.

Mộ Dung Dật chống lại ánh mắt bi thương mà sâu sắc của Hạ Thanh Ca trong lòng hơi rung động.

Hắn........có phải làm sai hay không? Hoặc là không nên đối xử với nàng như thế? Dù sao chỉ bởi vì nàng thích mình nên mới làm như vậy, mặc dù để gả cho hắn mà không chừa thủ đoạn nào, nhưng nàng chưa từng có suy nghĩ xấu xa nào với hắn.

Hơn nữa theo phòng quản lý ghi chép sổ sách nói, sau khi Hạ Thanh Ca vào vương phủ, liền mang một nửa đồ cưới phong phú của mình giao cho vương phủ quản lý, có thể thấy nàng thật tâm muốn gả cho hắn, chẳng qua loại phương pháp nôn nóng này làm cho hắn vô cùng chán ghét, hơn nữ hắn cũng không thương nàng. Ngay cả một chút tình cảm cũng không có.

Không! Hắn không thể do dự!

Ánh mắt di động nhanh kiên định, tâm tư lại càng quyết tuyệt. Hắn không thể vào lúc này đối với nữ nhân này mềm lòng, càng không thể để cho người kia tưởng rằng sắp đặt như vậy là có thể cầm giữ vây cánh của hắn, vậy hắn hoàn toàn sai.

Một nữ nhân vô học ngu xuẩn, cũng muốn quấn lấy ngăn trở bước chân của hắn, nằm mơ!

Nghĩ tới đây mắt Mộ Dung Dật xẹt qua khí, hơn nữa vì mình vừa mới xuất hiện lòng dạ đàn bà mà cười nhạt, đối với người cản trở con đường của mình, bất kể là ai đều phải.....chết.