~ Chương 1+2

CHƯƠNG 1

Cơ hội (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Đêm đông, một trận mưuyếất lớn vừa đổ xuống, ven đường còn tích tụ một tầng sương trắng thật dày.

Trác Duyệt kéo khăn quàng cổ thật chặt, tay đặt trong túi áo, bước nhanh qua góc đường. Bởi vì đi quá nhanh, sắc mặt cậu có chút phiếm hồng, hơi thở tạo thành làn sương ấm áp trước mặt.

Nơi này là khu phố giải trí phồn hoa nhất thành K, là nơi tập trung vô số kích tình cuồng hoan cùng những thú vui nhục dục, là nơi mọi người tiêu xài hoang phí, cũng là nơi xa hoa đồi trụy ẩn trong bóng tối của màn đêm. Cậu dừng bước trước một tòa kiến trúc trang hoàng hoa lệ, nâng mặt nhìn tấm biển cực lớn trên đỉnh đầu, khuôn mặt lộ ra dưới áo khoác màu đậm. Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi mà đẹp trai, ngọn đèn bảy màu sặc sỡ trên tấm biển chiếu sáng đôi con ngươi đen láy, phản chiếu sắc màêu dị, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khép mở nhẹ giọng đọc tên nhà hàng.

“Mê Thành...”

Cầu lấy ra một tấm Card màu đen từ trong túi áo, nhìn thoáng qua, nắm chặt, bước dọc theo bậc thang làm bằng đá cẩm thạch, hướng về phía đại sảnh đèn đuốc hoa mỹ. Cậu bất động thanh sắc (rất bình tĩnh) đưhẻ hội viên cho môn đồng (đứa nhỏ giữ cửa), nhưng ngón tay hơi cứng nhắc tiết lộ thấp thỏm trong lòng. Tấm thẻ kia là đồ mượn, cái loại hội phí cao cấp hơn vạn mỗi năm này, cậu căn bản không thể thanh toán.

“Hoan nghênh tiên sinh đến với Mê Thành.” Môn đồng quét tấm Card qua máy đọc mã vạch rồi lễ phép hoàn trả: “Xin hỏi có cần giúp ngài cất áo khoác cùng khăn quàng cổ không?”

“Không cần.” Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giả bộ như trí nhớ không tốt: “Đã lâu không tới... Phương tổng của công ty giải trí Hoa Thịnh thường dùng phòng nào?”

“Mời ngài đi theo tôi.” Nữ tiếp tân có dáng người nóng bỏng ân cần chào đón rồi mỉm cười dẫn đường.

Thang máy đi tới tầng tám, nữ tiếp tân dừng lại trước một cánh cửa, đang muốn gõ thì bị cậu ngăn lại.

“Không cần đâu, tôi tự mình vào trong.”

“Vâng, tiên sinh, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ tại Mê thành.” Cô hơi hơi khom lưng, xoay người rời đi.

Trác Duyệt đứng ngoài cửa, nhìn cánh cửa đen to lớn ngăn cách âm thanh và tầm mắt, do dự nhiều lần, rốt cuộc đặt tay lên khóa cửa bằng kim loại lạnh lẽo, chậm rãi hít sâu một hơi, dùng lực đẩy ra.

Bên trong căn phòng, ngọn đèn biến ảo nhuộm đẫm không khí ái muội, âm nhạc quẩn quanh bên tai, mỗi lần tiếng crầm thấp vang lên rồi lặp lại đều tựa như xao động tâm hồn. Một nam hài trẻ tuổi đang đứng trước màn hình lớn hát một bài rock tiếng Anh, thanh tuyến hơi chút khàn khàn. Nam nhân đang nhâm nhi rượu bên quầy bar nhìn thấy cậu, nhướn mày hỏi: “Chuyện gì?”

Trác Duyệt hơi mím môi, nói: “Tôi tìm Phương tổng.”

Người nọ quay đầu, hướng về phía khu vực sofa nửa vòng tròn hô to: “Marvin, có người tìm.”

Nhàn hạ ngồi tựa chính giữa sofa là nam nhân cao lớn một trái một phải ôm hai MB xinh đẹp nói chuyện gì thú vị mà khẽ cười, nghe vậy giương mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng trên người cậu một chút, trong mắt hiện ra một tiiếu ý trêu tức, nâng nâng tay.

Tiếng ca đột nhiên dừng lại, ca sĩ quét mắt liếc nhìn Trác Duyệt, tắt âm nhạc, sắc mặt không vui ngồi sang một bên. Lúc này, toàn bộ căn phòng nhất thời im lặng, có chút quỷ dị.

Trác Duyệt đi đến trước sô pha, nói: “Phương tổng, tôi hôm nay tới là bởi vì...”

“Trác tiên sinh.” Nam nhân không chút khách khí ngắt lời cậu: “Mặc kệ cậu muốn nói cái gì, không mời mà tự đến quấy rầy thời gian cá nhân củôi như vậy, có phải có hơi vô lễ hay không?”

Hắn cứng đờ: “Xin lỗi. Tôi không hẹn được thời gian với thư ký của ngài, bất đắc dĩ mới...”

Đối phương cười cười: “Tới tìm tôi, là muốn đi ăn máng khác (đổi công ty) ?”

Trác Duyệt hơi mím môi, đầu hơi thấp xuống: “Vâng.”

“Đắc tội với nhà đầu tư, bị Phong Lam gạt sang một bên, sau khi cùng đường lại muốn tìm Hoa Thịnh củôi làm nhà. Cậu tính toán rất tốt.” Nụ cười trào phúng bên môi nam nhân càng ngày càng đậm: “Cậu cho là Phương Minh Diễn tôi là trạm chuyên thu mua phế phẩm sao?”

Lời nói không chút lưu tình, như một bàn tay hung hăng đem tự tôn của cậu vứt thẳng xuống bùn. Sắc mặt Trác Duyệt trắng bệch, móng tay dùng lực đến mức sắp đâm rách lòng bàn tay.

Bộ dáng của cậu xuất chúng, trong mắt lại có một cỗ linh khí tự nhiên, từ khi bắt đầu khởi nghiệp vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Còn chưốt nghiệp đã được chủ tịch Thẩm Hạo Phong của Phong Lam nhìn trúng, làm diễn viên chính của phim truyền hình cổ trang “Chinh chiến Sơn Hà”, lần đầu tiên diễn xuất đã nhận được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Thành danh sớm, cậu liền không để ai trong mắt, tính tình cao ngạo lạnh lùng, không giỏi ở chung với người khác.

Giới giải trí luôn có tầng tầng lớp lớp tân tú (người mới tài năng) xuất hiện, con đường diễn xuất của Trác Duyệt vẫn luôn bị cố định ở hình tượng công tử cổ trang, hai mươi sáu tuổi liền bị nhóm đồng nghiệp nhỏ tuổi đẩy sang một bên. Mấy tháng trước, công ty cho cậu tranh thủ nhân vật chính của một bộ phim, để cậu đi tiếp đón bên sản xuất Xuất Phẩm Phương. Thế nhưng khi thấy đối phương có ý đồ đen tối, cậu liền cho lão cáo già kia một cái tát, chẳng những vai diễn kia không có, còn liên lụy khiến công ty đầu tư bị mất hợp đồng. Thẩm Hạo Phong giận dữ, trực tiếp khiến cậu chôn vùi dưới tuyết, toàn bộ người đại diện và trợ lý bị đuổi việc, để cậu tự sinh tự diệt. Xuất Phẩm Phương có thế lực rất lớn trong giới, rất nhiều phim cổ trang không dám mời lại cậu vì sợ đắc tội. Hơn nửa năm này cậu không nhận được một hợp đồng quảng cáo, một nhân vật hay một chương trình nào nữa. Hình ảnh cậu dường như đã nhạt dần trong mắt công chúng. Ba cậu còn mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi càng làm cậu họa vô đơn chí, đã đến tình cảnh lui cũng không thể lui.

Trác Duyệt cúi đầu, lông mi cụp xuống che khuất cảm xúc trong mắt, có chút gian nan mở miệng: “Tôi trước đây khẩu bất trạch ngôn (nói mà không suy nghĩ) [ truy
en cuui ʘʘ vN ] , đã nói rất nhiều lời không nên, thực xin lỗi...”

Hai năm trước Hoa Thịnh từng tung ra “cành oliu” với cậu, giá cao mời cậu đi ăn máng khác. Bản thân chủ tịch Phương Minh Diễn còn từng tự mình mời cậu nói chuyện một lần, khi đó danh tiếng của cậu đang hưng thịnh, nên cậu không chút do dự từ chối khiến đối phương bị mất mặt. Hiện nay lại đến cầu người, thật sự cũng là vì cùng đường. Hoa Thịnh có quy mô lớn hơn Phong Lam, Phương Minh Diễn lại có địa vị không thấp trong giới. Mọi việc hai giới hắc bạch đều thuận lợi, vì thế Xuất Phẩm Phương kia cũng không thể không nhìn mặt mũi của anh. Cẩn thận tính ra, anh là hi vọng “Đông Sơn tái khởi” duy nhất của cậu.

“Muốn xin lỗi, chỉ dựa vào lời nói thì không đủ thành ý.” Phương Minh Diễn tựa vào sô pha, thanh âm có vài phần biếng nhác: “Uống hết ly rượu này.”

Trác Duyệt nhìn chất lỏng màu xanh nhạt bên trong ly cao đặt trên bàn, có chút căng thẳng. Tửu lượng của cậu quả thậất kém, vô cùng dễ say, cho nên bình thường vẫn tránh uống rượu. Nhưng mà giờ phút này đã đâm lao phải theo lao. Cậu cầm lấy ly rượu, nhắm mắt lại ngửa cổ nuốt xuống. Rượu kia có số độ rất cao, thời điểm nuốt xuống chỉ cảm thấy hỏa diễm thiêu đốt từ thực quản đến dạ dày, nóng rát. Cậu cố nén khó chịu hỏi: “Phương tổng cảm thấy hiện tại đã đủ thành ý chưa?”

“Tôi nhận lời giải thích của cậu.” Ánh mắt nam nhân chậm rãi xẹt qua mặt cậu, giống như đánh giá một kiện hàng hóa: “Bất quá thương nhân vẫn là thương nhân, sự nghiệp diễn xuất của cậu không tốt, chọc phiền toái và đắc tội nhà đầu tư, lại bị đặt ở đáy hòm lâu như vậy không thấy ánh sáng. Cậu nghĩ, tôi vì cái gì lại muốn kiếm tiền trên người cậu?”

Trác Duyệt trầm mặc hồi lâu, bên trong ánh mắt ùa lên một tầng tuyệt vọng lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Ngài xác thật không có lý do để ký hợp đồng với tôi.” Nói xong xoay người liền muốn đi ra ngoài.

“Đứng lại.” Thanh âm trầm thấp truyền đến.

Cậu đứng vững, quay đầu lãnh đạm nói: “Phương tổng còn muốn như thế nào nữa, lại bức tôi uống một ly nữa sao?”

Phương Minh Diễn cong cong môi.

Tính tình của người này vẫn giống như hai năm trước, thanh cao lãnh ngạo từ trong xương cốt lộ ra, giống như đóa hoa sen mọc trong bùn mà không hôi tanh bởi bùn, xinh đẹp mà sạch sẽ thuần khiết. Nhưng mà trong giới giải trí đen tối như cái thùng nhuộm đen này, loại người này bình thường chỉ có hai kết quả, thất thế nhạt dần, hoặc là dần dần tiêm nhiễm đến mức không sạch sẽ. Quả nhiên, chỉ qua hai năm ngắn ngủi cậu liền từ đỉnh núi ngã xuống đáy cốc, không thể không cúi đầu xin giúp đỡ. Mà mặc dù cầu người, thái độ của cậu vẫn kêu ngạo bướng bỉnh như vậy, giống như ngựa hoang cố chấp, không chịu thỏa hiệp.

Đánh giá tổng hợp Trác Duyệt, tuyệt không kém. Cậu không giống với những diễn viên nam có chỉ bề ngoài tuấn mỹ. Ánh mắt cậu trong trẻo long lanh, thuần khiết đến mức phảng phất như cậu nhìn thấu nội tâm của người khác. Giơ tay nhấc chân có một loại thanh thuần cao ngạo nội liễm tự nhiên, phảng phất như điêu khắc từ bức họa cổ mà ra, để người ta vừhấy đã khó quên. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phim cổ trang thích mời cậu làm vai chính, nếu cẩn thận bồi dưỡng, cậu chắc sẽ có thành công rất lớn. Nhưng điều kiện tiên quyết là — trước đó phải mài đi gai nhọn sắc bén trên người cậu ta đã.

Phương Minh Diễn thản nhiên nhìn người nọ: “Nếu tôi nguyện ý cho cậu một cơ hội, cậu muốn trả giá bằng cái gì để trao đổi?”

Trác Duyệt mê mang chớp mắt.

Cậu cô đơn đứng, trong mắt nổi lên rất nhiều rất nhiều cảm xúc khó có thể hình dung, cuối cùng như buông tay cái gì, nhẹ nhàng rũ mắt: “Dùng mọi thứ củôi đánh đổi.”

——

Edit: Ta đã ngoi lên bờ đây (chuẩn bị lặn tiếp) =) ) ) ) và cuối cùng thì Sư Tử cũng lên sàn ~^^~

Nhà ta có BETA mới ~ MỘC ~ nàng ý sẽ sửa mọi lỗi từ TP 1 đến TP 2 luôn ❤

Gửi lời đến Mộc: Em cảm ơn chị nhiều nhiều ❤ *một tỷ trái tim*

Mộc: Thôi, cô đừng có hư cấu nữa. Lo dịch đi nga nga nga *né*

——

CHƯƠNG 2

Cơ hội (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Nghe được đáp án này, Phương Minh Diễn cười, an nghiền ngẫm hỏi: “Tất cả này, bao gồm luôn cả tự tôn, kiên trì và giới hạn của cậu?”

Cậu trầm mặc một lát, trả lời: “... Đúng vậy.”

“Được.” Nam nhân biếng nhác tựa vào thành ghế, đôi chân dài đặt trên bàn trà: “Nếu như cậu đã có thể tìm được đến đây để cầu xin tôi thì chắc hẳn cũng đã nắm rõ sở thích củôi rồi. Đêm nay nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng, tôi liền thu nhận cậu.”

Trác Duyệt đứng bất động một lát, cắn môi cam chịu kéo khăn quàng cổ xuống, sau đó cởi áo khoác. Hai MB ngồi bên cạnh Phương Minh Diễn liền rất thức thời đứng dậy. Cậu ngồi xuống bên cạnh nam nhân, cầm lấy rượu tây trên bàn rót nửa ly rồi đưa đến trước mặt nam nhân, cũng không nói lời nào, đôi con ngươi màu đen thận trọng bất an nhìn đối phương. Trong phòng rất ấm áp, vừa rồi cậu vẫn mặc áo khoác và khăn quàng cổ dày, nên trên người có một tầng mồ hôi mỏng. Hơn nữa rượu mạnh vừa uống chậm rãi ngấm dần, cơ thể cũng trở nên khô nóng, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một mạt hồng nhàn nhạt.

Từ trước đến nay cậu vẫn không thích tiệc tùng. Do vậy, nếu tránh được cậu sẽ tận lực tránh, ngay cả tiệc khởi động máy (bắt đầu quay phim), tiệc hơ khô thẻ tre (hoàn thành bộ phim) cũng chỉ ngồi một lát liền đi. Khi đó cậu vẫn còn là nhân vật chính, Thẩm Hạo Phong cũng không cưỡng ép cậu. Cho nên đến hôm nay cậu chưừng chủ động bồi rượu, hoàn toàn không biết nên nói những gì.

Nam nhân nhìn lướt qua xô đá nhỏ đặt trên bàn, tiếp tục bất động thanh sắc nhìn cậu.

Trác Duyệt đoán là anh muốn bỏ thêm mấy khối đá nữa, nhưng cũng không đoán được số lượng, chỉ gắp ra hai khối đá nhỏ bỏ vào ly, lại đưa qua lần nữa.

Phương Minh Diễn nhếch môi cười, nói với hai MB đứng một bên: “Vị khách của chúng ta dường như không biết bồi rượu như thế nào, hai người các ngươi làm mẫu đi.”

Hai người gật đầu. Tên cao rót một ly rượu, uống một ngụm lớn, hướng Trác Duyệt chỉ chỉ miệng mình, ý bảo không được nuốt xuống. Tiếp theo cậu ôm lấy gáy tên lùn liền hôn lên, đúượu trong miệng cho cậu. Miệng lưỡi giao triền quấn quýt, có rượu chảy xuống từ khóe miệng, pháhanh âm khiến Trác Duyệt mặt đỏ tai hồng.

“Học được?” Nam nhân ngồi trên sô pha liếc mắt thản nhiên nhìn cậu.

Trác Duyệt chỉ cảm thấy cả người cứng nhắc, luống cuống đứng tại chỗ.

Cậu cần cơ hội này. Sự nghiệp diễn xuất của cậu đã đến đường cùng, số tiền mà ba cậu vay nặng lãi cũng sắp đến kỳ phải trả, nếu không hoàn tiền sẽ bị những tên xã hội đen kia đánh chết...

Cậu ngây ngốc cầm ly rượu, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Có thanh âm vẫn không ngừng lặp lại bên tai, thấp giọng mê hoặc — nếu hôm nay thất bại, mày sẽ không còn ngày lấy lại danh tiếng. Mày không phải là diễn viên sao? Không thể phát huy kỹ năng diễn xuất của mày để làm tốt cảnh quay này hay sao? Cùng lắm là hiến thân, bây giời mày đã hai bàn tay trắng, khối thân thể này có thể đáng giá mấy đồng tiền? Đây bất quá là quy tắc ngầm trong giới giải trí mà thôi, bọn họ đều làm như vậy, không chỉ có một mình mày...

Bất quá, chỉ là một màn diễn... Cậu thống khổ khép lại ánh mắt. Khi mở ra lần nữa, ánh mắt cậu thay đổi. Không còn mờ mịt luống cuống, con ngươi tối đen an định lại, phiếm tia sáng u sầu.

Đây là trạng thái diễn kịch của cậu.

Trác Duyệt uống một ngụm rượu, ngậm trong miệng, tới gần Phương Minh Diễn một chút, sau đó duỗi cổ không chút do dự tiếp cận. Đôi môi chạm nhau, chậm rãi mở ra, muốn đem những giọượu nóng rực đẩy vào miệng nam nhân, lại bị cái lưỡi bỗng nhiên lộ ra cuốn lấy, đảo mắt xâm nhập khoang miệng ẩm ướt.

Trác Duyệt ngay cả kinh nghiệm hôn cũng không có, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, chẳng mấy chốc đã bại trận, tùy ý để đối phương tiến quân thần tốc, cướp đi quyền khống chế. Chỉ chốc lát sau cổ họng rung động, bị bắt nuốt xuống những giọượu. Cậu bị miệng lưỡi gian ác kia bức bách ép buộc đến không thở nổi, hai tay để trước ngực cố sức đẩy nam nhân phírên, không ngừng pháa âm thanh “Ô ô...” Trong cổ họng.

Đây là lần đầu tiên cậu bị nam nhân hôn môi, loại cảm giác áp bách bị xâm nhập, bị chưởng khống này khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Khó khăn lắm nụ hôn mới kết thúc, Trác Duyệt thở hổn hển tựa vào sofa, mở miệng nói: “Phương tổng, tửu lượng củôi không tốt, uống lần nữa sẽ say mất...” Trong lời này có chút ý vị lấy lòng cầu xin, thanh âm cũng mềm mại rất nhiều.

Phương Minh Diễn nhếch môi cười: “Tôi cũng không ép cậu uống nhiều, chỉ là muốn xem cách cậu bồi rượu thôi.”

Trác Duyệt cầm ly trong tay, cả người tựa vào nam nhân, ngẩng mặt dùng con ngươi đen như mực nhìn đối phương, nhẹ giọng nói: “Phương tổng đang chê tôi ngốc?”

Làm nũng như vậy đối với người khác mà nói bất quá chỉ là tán tỉnh ve vãn đơn giản, nhưng đối với Trác Duyệt luôn thanh lãnh lại là cực hạn. Thân thể dựa vào gần, nhưng tâm trí lại hận không thể lập tức trốn thoát, cự ly quá thân mật khiến bàn tay cầm ly của cậu khẩn trương đến mức nhịn không được mà hơi hơi pháun.

“Không có việc gì, tôi có thể dạy cậu.” Phương Minh Diễn cầm cổ tay cậu, đem ly rượu kia đưa đến bên miệng uống một ngụm, sau đó nắm lấy cằm cậu áp lên. Lần xâm nhập này so với vừa rồi càng thêm cường thế, niết cằm khiến cậu buộc phải há miệng, còn dùng lực chế trụ cái gáy. Đầu lưỡi đẩy, ngay cả rượu và mấy khối đá nhỏ cũng đồng loạt đẩy vào miệng Trác Duyệt. Lưỡi nam nhân tràn ngập dịch rượu tiến quân thần tốc trong khoang miệng cậu, hôn sâu giống như xâm lược, chất lỏng lạnh lẽo xâm lược khoang miệng nóng ấm, đùa giỡn khiến khối đá nhỏ dần dần tan, dây dưa với cái lưỡi mềm mềm ngượng ngùng mà kích động kia, từng giọượu lạnh như băng cuốn theo cảm giác say tràn ngập từng tấc lãnh thổ.

Vốn đã ngà ngà say, lúc này Trác Duyệt có vài phần mê mang, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến đầu cậu càng thêm choáng váng. Cậu luống cuống khép hờ mắt lại, tùy ý để đối phương xâm chiếm miệng lưỡi của mình. Rượu trong miệng sớm đã bị nuốt xuống dưới kỹ xảo khiêu khích của nam nhân, chút ít dịch rượu chảy rừ khóe miệng, tăng thêm vài phần dâm mĩ. Cho đến khi cúc áo sơmi thứ ba bị cởi ra, cậu mới phục hồi tinh thần lại.

Trong phòng, những người khác không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại cậu cùng Phương Minh Diễn. Giờ phút này, cậu đang bị đối phương đặt trên sô pha, giống như gói hàng chuyển phát nhanh từng bước bị xé mở.

Chỉ cần thuận theo là tốồi... Nhịn một chút liền qua... Chỉ có diễn tốt cảnh quay này, mới có thể lấy lòng anh ta...

Trác Duyệt liều mạng thôi miên bản thân, nhưng mà thân thể lại kháng cự. Khẩn trương cương ngạnh đến mức không thể làm ra bất cứ động tác nào, thời điểm nam nhân kéo áo sơmi ra, trần nửa người trên trụi cảm nhận được cái lạnh, không khỏi run lẩy bẩy.

Ngón tay ấm áp của Phương Minh Diễn lưu luyến tại xương quai xanh, tiện đà xoa núm vú mẫn cảm trên ngực, ác liệt dùng hai ngón tay kẹp chặồi kéo, kích thích khiến người dưới thân khó nhịn thở gấp.

“Ô... Đừng...” Thanh âm kia mang theo chút vô lực mềm mềm quyến rũ, yếu ớt lay động nhân tâm. Trác Duyệt nào ngờ chính mình sẽ pháhanh âm như vậy, xấu hổ dùng mu bàn tay che miệng lại.

“Kêu rất êm tai.” Nam nhân không chút thương tiếc chuyển sang bên nhũ hoa khác, đem nó chà đạp thành hồng sắc xinh đẹp đồng dạng: “Xem ra đêm nay sẽ thực tình thú.” Vừa nói, bàn tay vừa dời đến giữa hai chân, cách quần xoa nắn bộ phận yếu ớt nhất.

Trác Duyệun rẩy rụt lui thân thể, lại không thể thoát khỏi chưởng khống của nam nhân, ngược lại bỗng nhiên bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức rên rỉ thành tiếng: “A~~ đau...”

“Không muốn đau thì ngoan ngoãn một chút.” Phương Minh Diễn lưu loát kéo quần cùng quần lót của cậu xuống, tiện tay vứt sang một bên.

Thân thể trần như nhộng hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt nam nhân. Căn tính khí thanh tú của Trác Duyệt có nhan sắc thực nhạt, tựa như thiếu niên cấm dục, một bộ dáng không rành thế sự. Ý đồ khép lại hai chân thon dài bị cường ngạnh kéo ra đến góc độ đau đớn, ngay cả kẽ mông cũng bị tách ra, lộ ra bí huyệt non mềm luôn được che giấu.

Dùng tư thế xấu hổ như vậy nhận sự phán xét của một nam nhân khác khiến sắc mặt Trác Duyệt trắng bệch. Cậu cương ngạnh nhận sự trêu chọc của đối phương, ngay khi ngón tay dừng ở phụ cận huyệt khẩu, cả người cậu không khỏi run rẩy, nước mắt lăn xuống từ đôi mắt trống rỗng.

Cậu đã cố gắng. Cố gắng khiến chính mình nhận rõ tình cảnh hiện tại, cố gắng lấy lòng nam nhân để tranh thủ cơ hội, nhưng nghĩ đến sự tình kế tiếp sẽ phát sinh, khuất nhục, kinh hoảng, bất lực cùng khủng hoảng khiến cậu rốt cuộc triệt để phá vỡ, giãy dụa. Đáng tiếc sức lực đối lập, cậu gầy yếu hơn rất nhiều, thêm rượu mạnh càng khiến cơ thể không còn chút sức nào. Chẳng những không thể tránh thoát, ngược lại bị nam nhân dùng áo sơmi trói hai tay.

“Đừng như vậy... Cầu anh...” Cậu khóc cầu xin: “Phương Minh Diễn... Cầu anh, thả tôi đi...”

“Không thể diễn tiếp nữa?” Nam nhân như một con sư tử chặt chẽ đem cậu đặt dưới thân, thanh âm thanh lãnh mang theo châm chọc: “Muốn có được lại không muốn trả giá, cậu có phải đã quá tham lam hay không, Trác Duyệt?”

Từng giọt từng giọt nước mắơi xuống, cậu khóc thút thít, đứt quãng nói: “Tôi không có cách nào... Rõ ràng cái gì cũng không có, rõ ràng đã hạ quyết tâm... Nhưng tôi vẫn không làm được, cầu anh...”

Rất nhiều năm qurừ khi diễn xuất cần, cậu chưừng thất thố khóc lớn trước mặt người khác như vậy. Áp lực cùng sợ hãi khiến cậu hoàn toàn sụp đổ. Giờ phút này Trác Duyệt giống như một đứa nhỏ vừa ủy khuất lại đau thương, tất cả yếu ớt bại lộ trước mặt Phương Minh Diễn.

Nam nhân buông cậu ra, cho cậu khóc tận hứng. Chờ cậu dần dần bình tĩnh, mới mở miệng lần nữa: “Khóc đủ chưa?”