Lời dẫn
ò ra khỏi mộ.
Anh nằm sát sạt dưới đất mà bò về phía trước.
Đêm tối mịt mù, giống hệt như con đường mà mỗi con người khi sinh ra đều phải đi qua. Phía cuối con đường là nơi khởi đầu của một sinh mạng. Thế nhưng đối với anh đây lại là một lần phục sinh. Ngoài cái tối tăm đang bao trùm quanh mình, anh không cón nhìn thấy bất cứ thứ gì. Ngoài hơi thở của chính mình, anh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác. Hình như phía trước mặt anh lúc này đang có một đôi mắt nào đó, trong đêm tối, đang nhìn chằm chằm vào anh.
Bỗng nhiên, anh chạm phải một vật. Nó có vẻ bề ngoài vừa nhẵn lại vừa có gì đó ram ráp. Anh cẩn thận sờ vuốt vật này. Nó dài như một cây gậy. Hình như là một cây gậy được làm từ một chất liệu đặc biệt. Không phải là gỗ cũng không phải là kim loại. Nó giống như làm từ xương hơn. Đúng rồi, đây chính xác là một khúc xương.
Một khúc xương đùi của người chết.
Người anh bỗng run lên, Nhưng với một người đã trải qua cực điểm của sợ hãi thì phát hiện này cũng không phải là điều gì kinh khủng lắm. Anh tiếp tục sờ dọc theo khúc xương xuống phía dưới. Anh lập tức sờ thấy được một ít xương cẳng chân nhỏ và mảnh, rồi tiếp đến là xương mu bàn chân và xương gót chân. Sau đó là một khúc xương đùi khác. Anh sờ ngược lên phía trên, xương chậu và cột sống vẫn còn nguyên, rồi đến hai mươi tư dải xương sườn xếp như dây đàn, phía trên xương cổ là chiếc đầu lâu.
Phía bên trên chiếc đầu lâu, anh sờ được một cái lỗ nhỏ bị vỡ vụn.
Chiếc đầu lâu đang nói.
Không ai dám lắng nghe ngôn ngữ của chiếc đầu lâu. Anh run rẩy bò sang phía khác, tránh xa bộ hài cốt này. Nhưng vừa bò lên phía trước một chút, anh lại sờ được một bộ hài cốt thứ hai.
Anh phát hiện ra là dưới đất này đang chôn hai bộ hài cốt.
Hai bộ hài cốt nằm yên ở nơi này. Chúng đã vĩnh viễn không thể bò được ra khỏi ngôi mộ này. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình có phần may mắn hơn so với chúng. Thế là anh lại tiếp tục bò về phía trước. Anh sắp là một người chết đang chuẩn bị lại được tái sinh.
Anh đã nhìn thấy hồn ma.