Chương 1



Chương 1

Edit: Lục Phỉ Thiên Hi

Trong một căn bếp của khách sạn năm sao cao cấp, mọi người mặc bộ đồng phục màu trắng cùng với đội chiếc mũ đầu bếp, đứng bận rộn trước bàn bếp.

Trong số đó có một đầu bếp nhỏ đang cúi đầu nghiêm túc cùng cẩn thận mà bày đĩa. Đem viên sỏi mài giũa đến bóng loáng, đặt trên các cục băng (đá), ở giữa là một cái chén tinh xảo, trong chén là càng cua.

Món này được gọi là "Hành hương cua kiềm*", Hồ Tiểu Bì làm món này đã nhiều ngày, chính xác mà nói, là vụ khách nào đó mỗi ngày đều ăn món này, hơn nữa còn chỉ định là do Hồ Tiểu Bì làm.

Người khách đó nói, không phải hắn không được.

Phòng bếp có chút nóng, dau khi làm xong hắn đứng thẳng dậy, và lau mồ hôi trên trán.

Như thế mới thấy, Hồ Tiểu Bì lớn lớn da thịt mềm mịn, một màu trắng hồng, ngũ quan tinh xảo như búp bê SD*, đôi mắt to chớp chớp, hàng mi giống như tiểu hồ điệp bay múa.

Rất khó tưởng tượng, rằng một người tinh tế như thế là một đầu bếp. Đều quan trọng là, đôi bàn tay kia nhìn giống như người không làm việc gì.

Cho nên khi Hồ Tiểu Bì được quản lý khách sạn đem đến, tất cả mọi người đều không tin hắn là đầu bếp, nói hắn là công tử đến để trải nghiệm cuộc sống.

Hồ Tiểu Bì cũng biết chính mình lớn lên có chút nộn*, nhưng mà không có biện pháp, bọn họ là hồ ly nhất tộc, mỗi người làn da đều rất tốt, vô luận làm việc vất vả thế nào, đều có làn da mịn màng, và có tính đàn hồi. Thật khó để khô a.

(*nộn: non nớt, yếu đuối, mềm mịn)

Lúc đầu, các đầu bếp cho rằng Hồ Tiểu Bì đến là để chơi. Ai lại ngờ rằng, khi hắn nấu đồ ăn cho mọi người nếm thử thì ai cũng bị trù nghệ của hắn chinh phục.

Chấp nhận phục và tôn thờ hắn làm thần bếp.

Khó trách quản lý hao tổn tâm sức dùng bất cứ giá nào cũng phải mang người tới.

Sau khi món ăn của Hồ Tiểu Bì được bưng ra ngoài thì hắn tiếp tục nấu tiếp món mới.

Cái nồi, cái muỗng, cái xẻng mà Hồ Tiểu Bì đang dùng đều là do hắn mang đến. Đó là những dụng cụ thuần đen, bề mặt chúng khác nhau, kỳ thật bị rót linh lực vào.

Gia vị dùng cũng là do Hồ Tiểu Bì mang đến, hắn có phương pháp chế biến nguyên liệu riêng, căn bản không cần dùng đến gia vị của khách sạn.

Nhóm đầu bếp hỏi hắn, gia vị của Hồ Tiểu Bì có gì khác với gia vị trong khách sạn, hắn chỉ nói là do sư phụ hắn truyền cho.

Bởi vì có sự xuất hiện của Hồ Tiểu Bì, số lượng thực khách cũng tăng lên không ít, rất nhiều vị khách chỉ đích danh Hồ Tiểu Bì nấu, nhất thời Hồ Tiểu Bì trở thành một ngôi sao đầu bếp, quản lý cười đến không khép miệng được, cảm thấy ánh mắt mình không tồi.

Nhưng mặt khác, cũng sinh ra không ít sự đố kỵ.

Trong một lần, có một đầu bếp nhân lúc phòng bếp không có ai, tránh camera mà trộm nếm thử gia vị của Hồ Tiểu Bì, ý định tìm được bí mật trong đó.

Nhưng mà, sau khi nếm người đầu bếp nếm xong thì phát hiện gia vị của Hồ Tiểu Bì cũng không có gì khác biệt với gia vị bình thường, căn bản không nếm ra gì đặc sắc, vì thế người đầu bếp đó đã trộm mang một ít về nhà mà nghiên cứu, nhưng dù có nghiên cứu thế nào, cũng vẫn không nghiên cứu ra, bởi vì, nó căn bản giống với gia vị bình thường.

Đầu bếp kia sau khi trộm gia vị của Hồ Tiểu Bì thì bị phát hiện, Hồ Tiểu Bì liền khiếu nại với quản lý. Sau đó vị đầu bếp kia liền thu thập đồ vật rời đi. Đến cuối cùng vị đầu bếp kia vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ăn trộm gà không được còn mất đi nắm thóc.

Hồ Tiểu Bì biết, gia vị này, cần phải dùng nồi và muỗng của mình, thì mới có thể trở thành gia vị thần kỳ.

Đúng lúc này, đầu bếp trưởng ở cửa hô lên

"Tiểu Bì Bì, vị khách kia......"

Hồ Tiểu Bì thấy vị bếp trưởng kia muốn nói rồi lại thôi, buồn bực, chẳng lẽ có chuyện gì lớn?

Hắn nhanh chóng bỏ việc đang làm xuống, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Đầu bếp trưởng là người đàn ông ba mươi mấy tuổi, ở Đông Bắc. Lão thường kêu các đồng nghiệp bằng tên, duy chỉ có Hồ Tiểu Bì kêu là "Tiểu Bì Bì".

Vừa ra khỏi cửa, Hồ Tiểu Bì đã bị đầu bếp trưởng vỗ vỗ vai, thấm thía nói

"Tiểu Bì Bì a, ngươi làm đầu bếp lâu như vậy, hẳn là có kết thù đi? "

Kết thù?

Không có.

Hồ Tiểu Bì lắc đầu.

Đầu bếp trưởng tiếp tục: "Nếu vị khách đó nói món ăn của cậu có vấn đề, cậu... "

"Không có khả năng đó, tôi tin món ăn không có vấn đề". Hồ Tiểu Bì khẩn trương đánh gãy lời đầu bếp trưởng, hàng lông mày thanh tú như dính lại với nhau, trông rất đau khổ.

Đầu bếp trưởng không thể chịu được dỗ dành: "Không có không có, tôi cũng tin là không có, nhưng vị khách đó nói có, hay cậu tự mình đi hỏi rõ xem? "

Hồ Tiểu Bì gật gật đầu, hít sâu một hơi, vừa đi vừa sửa sang lại mũ đầu bếp, sau đó ngón tay giảo* lại cùng nhau, do khẩn trương, vạn nhất thực sự có vấn đề làm sao bây giờ?

(*giảo絞 :xoắn, vặn)

Có thể bị mất việc?

Hắn lắc lắc đầu, không nghĩ tới lại làm cho chiếc mũ mới sửa lại trở nên xiêu vẹo, nhìn qua rất là buồn cười.

Hắn đứng ở trước cửa phòng VIP gõ gõ, bên trong truyền ra âm thanh kêu Hồ Tiểu Bì đi vào.

Hồ Tiểu Bì không dám ngẩng đầu, đi vào bên trong với một bộ dáng mang đầy vẻ ẩn khuất cùng lúng túng.

Đập vào mắt Hồ Tiểu Bì đầu tiên chính là đôi giày mà người đàn ông đang mang, là một đôi giày da màu đen, bóng loáng và sạch sẽ. Lên trên là một đôi vớ cùng màu, biến mất ở ống quần tây rộng nhìn không thấy được da.

Quần tây không phải là một màu đen thuần, mà có màu xanh lam, ống quần bó sát vào cặp đùi rắn chắc thon dài. Lộ ra một sự hoang dã nhưng lại bị giam cầm.

Tim Hồ Tiểu Bì bỗng nhiên đập liên hồi.

Làm sao bây giờ, hắn không thể ở cùng một chỗ với nam nhân này, nếu không sẽ...

Hắn không dám nghĩ tới a.

Cả người nam nhân này đều tỏa ra hoocmone nam nồng đậm, hắn có chút không thể khống chế được.

Hồ Tiểu Bì không dám nhìn tiếp lên trên, hắn cảm giác được ánh mắt nam nhân quết trên người hắn, nếu lúc này mà ở hình dáng cửa hồ ly thì nhất định những sợi lông mao trắng trên người hắn sẽ dựng cả lên.

"Trước...... Tiên sinh?" Hồ Tiểu Bì lắp bắp nói.

"Ngươi chính là đầu bếp làm món này?"

Giọng nói này nghe qua có chút bình ổn và trầm tĩnh không giống như có vẻ gì tức giận.

"Vâng, vâng. Có, có vấn đề gì không?"

Nam nhân đan chéo tay lại với nhau, để trên bàn, hiện lên ngón tay thon dài, mạnh mẽ, đeo trên tay một cái đồng hồ đơn giản.

Nam nhân: "Đương nhiên là có vấn đề."

"Ngài nói đi......" Hồ Tiểu Bì thấp thỏm đến tim muốn nhảy ra ngoài.

"Đến đây" Nam nhân nói.

Hồ Tiểu Bì nhanh chóng lắc đầu, không được a, lại gần một chút hắn có thể ngửi rõ ràng mùi hương trên người nam nhân.

Nhưng là, không đi qua sẽ không biết được vấn đề của món ăn. Hồ Tiểu Bì cắn cắn môi, đi qua.

Lúc này, hắn thấy được phần trên của nam nhân, cuối cùng dừng lại ở cổ.

Nam nhân mặc trên người bộ tây trang, áo sơ mi mở hai cúc, cùng với cà vạt màu đỏ rũ trước bụng dưới.

Áo sơ mi nam nhân phồng lên, tựa hồ thấy được cơ bắp, chúng không lớn không nhỏ vừa phải, không quá khoa trương.

Hồ Tiểu Bì không thể chống đỡ được, thiếu chút nữa liền nhịn không được.

Hắn vội vàng nói: "Tiên sinh, mời ngài nói."

"Ngươi nhìn xem món này, vì cái gì cùng với lần trước không giống nhau?"

Giọng nam nhân đặc biệt gần, như là nói ngay bên tai hắn.

Hồ Tiểu Bì cẩn thận nếm, nhưng lại không phát hiện khác với món lần trước: "Không có a... Rốt cuộc là nó khác gì? "

Nam nhân hừ một tiếng: "Một cỗ tao vị*"

(*Cổ tao vị: mùi hôi, tanh)

"!" Hồ Tiểu Bì chấn động, đôi mắt to tròn mở ra, nhìn vè phía nam nhân, nhưng từ ánh mắt đầu tiên, hắn quên mất hắn định nói gì.

Nguyên nhân, nam nhân trước mắt, quá đẹp.

Nam nhân nhướng mày, nói: "Thế nào? "

Hồ Tiểu Bì lúc này mới hoàn hồn, nhanh chóng nói: "Không không có......"

Hắn là hồ ly không sai, nhưng đồ ăn thì vô tội, một chút cũng không có tao vị, thật sự.

Hơn nữa, bọn họ là hồ ly thành tinh, trên người bọn họ là mùi hương không phải là tao vị, nhưng nhân loại này đều hiểu lầm.

Ta giận nga.

Đôi mắt to tròn của hắn bị ép xuống bởi cặp lông mày, lông mi dài hơi động, miệng lẩm nhẩm.

Nhìn bộ dạng uẩn khúc cực kỳ, hơn nữa ngũ quan hắn tinh xảo, nhìn thấy như một tiểu khả ái.

Nam nhân nhìn Hồ Tiểu Bì một vòng, thấy được toàn bộ vẻ uẩn khúc của hắn, đầu quả tim nhường như bị ai đâm vào, có chút ngứa.

"Không có?" Nam nhân tựa sát vào Hồ Tiểu Bì.

"Vậy ngươi đến nhà ta, ta làm đồ ăn cho cho ngươi nếm thử thứ gì gọi là nam nhân vị"

Nam nhân vị?

Là vị đặc biệt mà sư phụ nói trước khi chết sao?

Hồ Tiểu Bì sảng khoái gật đầu đồng ý.

Tiêu Chung không nghĩ tới tên tiểu thử ngốc này sẽ như thế mà nhanh chóng đáp ứng, y còn nghĩ phải lừa tên ngốc này thêm vài câu.

Ai, ngốc như vậy, bị người khác lừa đi thì phải làm dao bây giờ?

Tiêu Chung đứng dậy, hắn vừa đứng lên, so với Hồ Tiểu Bì cao hơn nửa cái đầu, mà Hồ Tiểu Bì còn cao chưa tới lỗ tai hắn.

Nhìn như vậy, Hồ Tiểu Bì đã có vẻ nhỏ giờ còn nhỏ hơn.

Hồ Tiểu Bì cảm thấy bất mãn, trong phòng toàn bộ đều là hơi thở nam tính của Tiêu Chung, Hồ Tiểu Bì cảm thấy hắn như người say. Nhận lúc còn chút lí trí cuối cùng Hồ Tiểu Bì bước nhanh ra khỏi phòng, bởi vì, nếu còn ở trong phòng hắn không dám đảm bảo sẽ phát sinh ra chuyện gì đâu nha.

Đầu bếp trưởng kinh ngạc khi nghe Hồ Tiểu Bì nói muốn xin nghỉ, phải biết rằng, Hồ Tiểu Bì từ khi làm việc đều không xin nghỉ phép, hơn nữa, mỗi tháng đều có tiền thưởng. Nhưng hôm nay làm sao lại xin nghỉ, các món ăn cũng chưa làm xong hắn làm sao giải thích với các vị khách đây?

Nhưng là không có biện pháp, cuối cùng đầu bếp trưởng vẫn bị lạc trong đôi mắt nhỏ của Hồ Tiểu Bì.

Hồ Tiểu Bì đi rồi, đầu bếp trưởng ở phòng bếp bi phẫn mà nói: "Đại ca của chúng ta, xin nghỉ, xin nghỉ!"

Sau đó toàn thể mọi người trong bếp rên lên vài tiếng.

Ở dưới khách sạn, Hồ Tiểu Bì ngồi trên xe thương vụ của Tiêu Chung, cửa xe đóng lại, hắn phát hiện không gian bên trong xe nhỏ hơn không gian trong phòng riêng lúc nãy, kia chẳng phải hắn sẽ ngửi được hơi thở của Tiêu Chung gấp bội sao?!

Thuốc viên*......

(*editor cũng không hiểu sao chỗ này là thuốc viên nữa ạ😔 )

Ý đồ muốn xuống xe, nhưng mà xe đã chạy.

Hồ Tiểu Bì che miệng mũi lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem phong cảnh, kêu Tiêu Chung lái xe với tốc độ cao.

Tiêu Chung cảm thấy kỳ quái: "Ngươi là mắc tiểu hay là đánh rắm?"

"......" Hồ Tiểu Bì lắc đầu.

Che miệng mũi lại là biện pháp thật xuẩn a, trong chốc lát hắn liền chịu không nổi, nói: "Ta muốn mở cửa sổ."

"Như vậy mở cửa sổ sẽ rất lạnh?" Tiêu Chung cảm thấy tiểu ngốc tử này đầu óc nhất định có vấn đề.

Hiện tại là mùa đông, tuy rằng phía nam không có tuyết, nhưng lại lạnh đến thấu xương.

Cuối cùng Hồ Tiểu Bì vẫn là mở cửa sổ, bất quá hắn cũng chỉ mở một rãnh nhỏ, nhưng cũng khá tốt, hắn nhẹ nhõm ngồi trên ghế thở ra.

Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một vấn đề, nếu là nam nhân này thật sự nấu ăn so với hắn hảo, kia chẳng phải là hắn sẽ bị người nam nhân này khiếu nại sao? Nếu phàn nàn, danh tiếng sẽ không tốt, khách sạn vạn nhất không cần hắn thì làm sao bây giờ?

Hồ Tiểu Bì lập tức ngồi thẳng, vấn đề này thật sự nghiêm trọng.

Làm sao bây giờ, làm cách nào để nam nhân này không khiếu nại hắn, có phải hay không lấy lòng nam nhân này?

Không gian bên trong xe đột nhiên xuất hiện một mùi hương nhàn nhạt.

Hồ Tiểu Bì tất nhiên không biết, mà Tiêu Chung bên cạnh ngửi thấy, hơn nữa, còn ngửi ra được mùi hương là truyền ra từ người Hồ Tiểu Bì.

Mùi hương qua mũi Tiêu Chung, rồi chậm rãi đi vào ngực, khiến cho tim hắn đột nhiên nhảy lên một chút, làm hắn thiếu chút không giữ được tay lái.

Nhưng miệng lưỡi Tiêu Chung vẫn rất độc.

"Tại sao ngươi không có nam nhân vị?"

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hồ Tiểu Bì: Toàn thân ta mỗi một tế bào, đều đang kêu gào -- "Ta sắp chịu không nổi. Hắn đáng chết, không chỗ nào sắp đặt mê người ".

_______________