Thăm Hà Nội

Thú thật, khi chuẩn bị chuyến về thăm quê hương kỳ này trong tâm tư tôi không hề có ý nghĩ sẽ ra Bắc. Bởi lẽ thấy còn lấn cấn trong lòng. Bà con bên nội ngoài ấy hàng đống nhưng sau lần diện kiến với vài người tại Sài Gòn trong chuyến đi vài năm trước khiến tôi không hề có ý tưởng gặp lại. Bởi không hợp nhau từ cách hành động đến lối suy nghĩ. Liên hệ họ hàng ràng buộc nhưng sao xa lạ như hai góc trời. Thế nên chuyện về quê Bắc gác qua một bên khi bàn bạc chuẩn bị cuộc đi.

Dun rủi sao cuối cùng tôi lại chọn chuyến bay ghé Hà Nội. Về đó trước xong vào Sài Gòn. Lý do khiến tôi đổi ý khá dài dòng và riêng tư nên xin phép được bỏ qua.

Từ Los Angeles chúng tôi đáp Thai Airways để về Việt Nam. Khởi hành khoảng 9 giờ tối thứ tư, 8/5/98, đến Bangkok 6 giờ sáng ngày thứ sáu, 8/7/98, sau khi ngừng tại Osaka, Nhật Bản, một giờ đồng hồ để phi cơ đổ xăng và lấy thêm hành khách. đến phi trường Bangkok, Thái Lan, nghỉ ngơi khoảng 3 tiếng sau đó lúc 9 giờ chúng tôi đáp chuyến khác đến Hà Nội. Lần đầu tiên tôi đi với hàng không Thái đầy kỷ niệm đẹp. Cách tiếp đãi cũng như thức ăn đồ uống rất khá so với Eva, China hay Cathaỵ Tiếp viên xinh xắn cư xử hiền hoà tử tế. Thành kiến xấu về hải tặc Thái sau chuyến đi này giảm bớt khá nhiều.

Khác với miền Nam, từ phi cơ nhìn xuống miền Bắc có rất nhiều sông hồ bao bọc bởi ruộng lúa xanh tươi. Tháng 8 mùa mưa nên hầu như khắp mọi nơi đều thấy lênh láng nước. Chỉ khi phi cơ bắt đầu hạ cánh tôi mới nhìn thấy nhà cửa chi chít. Phi trường Nội Bài khá cũ kỹ. Từ phi trường về khách sạn ở phố Tràng Tiền khoảng 45 phút lái xe.

Cảm tưởng đầu tiên của tôi với những người phục vụ tại khách sạn là họ khá lạnh lùng và dè dặt. Họ thiếu những nụ cười xã giao nồng nhiệt ấm áp. Chỉ làm tròn công việc xách hành lý lên phòng giao chìa khoá rồi thôi, bỏ mặc khách tự ý tìm tòi táy máy không như nhân viên khách sạn Sài Gòn thường săn đón khách thuê kỹ lưỡng. Thủ đô Hà Nội gồm hai phố: cũ và mới. Phố cũ còn được mệnh danh ba mươi sáu phố phường đường xá nhỏ chật hẹp so với phố mới, nhưng đẹp hơn nhờ những hàng cây cao lớn xanh tươi che phủ bóng mát. Khách sạn tôi nằm trên phố mới gần hồ Hoàn Kiếm và cũng cách phố cũ không xạ Xếp cất hành lý xong đã quá ngọ nên chúng tôi thả bộ tìm hàng quán dùng bữa trưa. Hàng quán chung quanh khách sạn hiếm hoi nên phải đi bộ một quãng khá dài mới tìm ra một quán phở còn mở cửa. Quả không sai với lời đồn là phở gà Hà Nội ngon tuyệt. Thịt gà dai và ngọt lừ. Chỉ khác với phở SG hay Cali là tô phở dọn lên chỉ thế, trên bàn có đĩa ớt chanh và lọ tiêu cộng chai nước mắm không rau cỏ hoặc tương ớt gì cả.

Ăn xong chúng tôi tản bộ tà tà bát phố. Tháng 8 thời tiết nóng và ẩm độ cao. Dạo quanh bờ hồ Hoàn Kiếm nhìn cảnh sinh hoạt dân thủ đô khá lý thú. Tựu trung là ít xô bồ hơn Sài Gòn. đời sống có vẻ êm đềm hơn thì phải. đường phố sạch sẽ ít thấy ăn xin. Cảnh hồ Gươm với hàng liễu rũ ven hồ khá tình tứ. Dạo quanh quẩn chán chê chúng tôi trở về khách sạn tắm rửa xong đánh một giấc đến 7 giờ tối mới thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại reo vang. Chết nỗi. Có hẹn với L.. Cô dân tị nạn học đại học xong ra trường về làm cho cơ quan ngoại quốc tại thành phố. Dịp may tình cờ có người quen giới thiệu L. khi biết tôi sắp đi Hà Nội. Email qua lại tôi nhờ cô tìm khách sạn giùm và hẹn gặp nhau khi chúng tôi đến. Buổi trưa vừa tới tôi nhấc điện thoại gọi L. Ở sở làm ngaỵ Y hẹn cô đã đến, đang chờ chúng tôi dưới phòng khách. Hối hả thay y phục chúng tôi xuống gặp. Sau phút tay bắt mặt mừng cả bọn kéo nhau đi ăn tối. Chiều ý nhà tôi L. dẫn đến quán Chả Cá Lã Vọng. Quả không hổ danh, chả cá nhà hàng làm ăn rất ngon. Sau bữa ăn tối chúng tôi ra một quán kem ngồi dùng kem ăn bánh ngọt uống nước tán gẫu đến khuya mới về.

Sáng hôm sau vì chưa quen nên hai chúng tôi thức dậy rất sớm. Thành phố Hà Nội có điểm đáng yêu là khoảng 5, 6 giờ sáng mọi người chạy bộ tập thể dục rất đông. Ven bờ hồ các bô lão tập tài chí thật đẹp mắt. Chúng tôi mặc quần short áo t-shirt tản bộ xem cảnh sinh hoạt dân chúng thủ đô buổi sáng. Hàng quà, quán ăn ven đường đông đảo. Dọc theo lề đường cách nhau chừng chục mét lại thấy một gánh hàng ăn. đủ thứ. Bún riêu, bún thang, bún măng, phở gà vv... đặc biệt có bún măng thịt ngan nữa. Chúng tôi xà vào 1 gánh miến gà gọi mỗi người một tộ Hỏi thăm mới rõ các gánh bắt đầu mở hàng bán rất sớm khoảng 5, 6 giờ xong chừng 9, 10 giờ sáng là dọn dẹp tất. Thường thường mỗi gánh chỉ hai vợ chồng hay bà vợ với đứa con nhỏ phụ trách. Bán hết nồi bún hay phở là quảy gánh xếp ghế ra về. Thực khách phần đông dân lao động. Mỗi người một ghế bưng tô húp lấy húp để. Ăn xong chúng tôi lại tiếp tục đi.

Quang cảnh hồ Gươm buổi sáng sương mù lãng đãng trên mặt hồ trông rất thợ Mặc nhà tôi cầm máy đi săn ảnh tôi ngồi trên băng ghế ven bờ ngắm cảnh và người. Mặt hồ phẳng lặng từ từ hiện rõ dần theo hướng cao mặt trời. Hình ảnh Tháp Rùa lung linh ẩn hiện xa xạ Bỗng nhiên tôi xúc động vô kể. Liên tưởng đến vận nước thăng trầm trải qua bao thời đại, mặt hồ ắt đà chứng kiến bao đau thương của dân tộc và tổ quốc qua hàng nghìn năm. Ngày xưa học sử chỉ để mà biết. Bây giờ nhìn cảnh quan trước mặt bỗng dấy lên niềm xúc cảm dạt dào.

Thoáng thấy nhà tôi trở lại với bịch nylon đầy ắp các củ khoai, sắn luộc. Vừa ăn sáng xong nhưng các bà hàng rong nài nỉ quá nên mua giùm họ kẻo tội. Hai chúng tôi ngồi xuống băng ghế cạnh các cụ Ông cụ bà vừa tập thể dục xong đang cầm quạt giấy quạt lấy quạt để. Mới sáng sớm mà thời tiết oi không thể tả. Bèn mời các cụ dùng bữa sáng khoai sắn với chúng tôi. Theo tôi biết sắn ngoài Bắc tức khoai mì trong Nam. Lạ, sắn ở đây màu vàng nhạt chứ không trắng trẻo như khoai mì Sài Gòn. Nhưng ngon tuyệt. Ngọt và bùi hơn khoai mì gấp bội. Cả khoai lang cũng thế. Nhìn còi cọc xấu xí bên ngoài mà mùi vị thơm ngon gấp mấy lần củ khoai trong Nam. Chả mấy chốc bao nylon đầy ắp củ giờ chỉ còn vỏ và vỏ. Trò chuyện vui vẻ chào các cụ xong chúng tôi lững thững trở về khách sạn.

Tôi bốc máy gọi cho đứa cháu trai ở Gia Lâm. Báo rằng đã đến và sẽ ở chơi tổng cộng năm ngày. Nhà tôi cũng điện thoại cho người chị và vài đứa cháu họ. Theo chương trình vạch trước thì sáng mai chúng tôi sẽ đi tour vịnh Hạ Long. Tối mốt sẽ về lại đây. Rồi ở chơi trọn ngày rưỡi nữa để buổi trưa hôm sau sẽ đáp phi cơ vô Sài Gòn. Tôi hẹn gặp họ hàng ngày sau buổi đi về từ vịnh Hạ Long. Buổi chiều hôm ấy, L. đến. Cô dẫn chúng tôi đi ăn tối ở quán thịt rừng duy nhất Hà Nội. Tên quán là Pắc Bó. Quán có kiến trúc giống nhà sàn của dân tộc miền núi. Các cô cậu phục vụ mặc trang phục giống hệt người Tày. Quán trình bày trang nhã lịch sự. Người phục vụ, mà phần đông là sinh viên làm việc bán thời gian kiếm tiền phụ thêm ngân quỹ gia đình, tiếp đãi rất chu đáo. Buổi tối đó L. gọi những món nổi tiếng nhất cho chúng tôi thưởng thức. Thức ăn quá ngon. đặc biết nhất là món cơm lam tức cơm nếp nấu trong ống trẹ Món cơm ăn bốc này đi đôi với đĩa gà nướng lá chanh tuyệt hảo thật nhớ đời. Quán chuyên trị về thịt rừng nhưng lúc bước vào cửa tôi nhìn thấy một chú nai đang bị nhốt trong lồng nhởn nhơ gặm cỏ thấy tội quá nên bỏ đi món nai nướng. Thà không thấy thì thôi chứ nhìn thấy chú nai tơ xong lòng dạ nào mà xơi cho nổi. Quán Pắc Bó nằm trên đường Nhật Tân vốn dĩ là một con đệ Khu này khét tiếng với các quán nhậu cờ tây. Trên đường tới quán mũi và dạ dầy chúng tôi bị tra tấn khủng khiếp bởi mùi thơm theo khói bay toa? ra từ các quán thịt cầy ven đường. Chao ôi là thơm. May chúng tôi không ai khoái cầy tơ cả nên chẳng luyến tiếc. Món nướng gì thơm điếc mũi thế không biết.

Dùng bữa xong chúng tôi rủ L. đi nghe nhạc. Về mục này cô ngơ ngác. Hà Nội chắc chắn có quán cà phê nhạc sống nhưng bất ngờ quá cô nghĩ không ra. Cả bọn cũng định đi xem múa rối nước nhưng xe chạy gần đến nơi lại đổi ý. Lần này chúng tôi ra bờ hồ ăn kem. Trên đường về qua các phố cũ nhìn mọi người đi như trẩy hội. Không gian ồn ào náo nhiệt vui ghệ Ban đêm khí trời mát mẻ nên người dân đi dạo mua sắm đông đảo. Tiếng chào mời hàng ơi ới. đèn đuốc quanh các phố sáng choang. Tháng 8 chưa đến mùa hoa sữa nên tôi vẫn còn ấm ức chưa biết mùi và hình dáng hoa sữa ra làm sao. Nhưng đã có dịp thưởng thức trái sấu và quả bàng. Buổi tối hôm đó thật đẹp và trôi nhanh.

Sáng lại thức dậy sớm. Trong lúc chờ đợi xe buýt đến rước đi chơi Hạ Long chúng tôi lại thả bộ ra các hàng quà ăn sáng. Lần này thưởng thức món bún măng. Ngon và rẻ vô kể. Xong về khách sạn tán gẫu với nhân viên khách sạn trong lúc chờ xe đến đón. Giờ tôi mới hiểu thêm tâm tính người Hà Nội. Họ tỏ vẻ lạnh lùng khi chưa biết rõ đối tượng. Nhưng khi đã tạm gọi là thân mật thì các cô cậu trút bỏ bộ mặt hờ hững và săn sóc chúng tôi rất ư là nhiệt tình nồng hậu. Họ căn dặn chúng tôi đủ điều thật làm chúng tôi cảm động khôn cùng và riêng tôi áy náy vì thái độ khó ưa của mình đối với mọi người hôm buổi mới đến.