Chương 1

Bão cát cuồn cuộn, tinh kỳ liệt liệt. Trong gió mang theo mùi màu cùng tiếng khóc thét hỗn loạn khắp nơi,

Đúng vậy, nơi này là chiến trường. Ước chừng bốn tháng trước kia ngọc quốc chiến vương Sầm Liệt Phong đang nhất quán an phận đóng tại Đông Hải Ảnh không biết vì sao bỗng nhiên hưng trí đến đây đánh giặc, thế là bởi vì hắn hưng trí, tiểu quốc phía đông này tao ngộ Tinh Phong Huyết Vũ đến mức diệt quốc rồi.

Mà nay quốc gia đang bị “Bạo Phong” Thổi quét, là tên quốc gia có tên “Dịch quốc”.

Không biết vì sao, người quốc gia này hình như đều đặc biệt trung quân ái quốc, Sầm Liệt Phong sở đến chỗ nào đều bị bị liều chết chống cự. Tất nhiên, phân chống cự này chính là càng giăng hứng thú của hắn đối với “Trò chơi” đánh trận mà thôi. Quốc gia không có một tia chống cự liền đầu hàng đặc biệt không thú vị, cho nên bình thường đối với hoàng tộc của các quốc gia yếu đuối kihì kết cục an bài, hắn chỉ có ba chữ ──

Giết không tha. Nhưng hắn vẫn là có một tia khó hiểu: Theo hắn biết Dịch quốc quốc vương ư không phải quân chủ tài đức sáng suốt gì, vì sao những người này trung trinh như thế? Một đường đi tới, trong miệng dân chúng đều nhắc tới một danh hiệu “Dịch vương” ── danh hiệu này tại đây quốc gia này có được địa vị như thái tử, là chức vị các đời lịch đại đều phải cẩn thận chọn lựa để nhâm mệnh trọng yếu.

Dịch vươngsao? Sầm Liệt Phong nhìn phương hướng quốc đô của Dịch quốc, trong mắt hắn có một tia hứng thú đối với kẻ thù chưa gặp mặt này.

“Lôi Hoành Nhất.” Gọi phó tướng, hắn hỏi: “Nơi này cách Dịch quốc quốc đô có xa lắm không?”

“Bẩm Vương gia, ngày mai có thể đến.”

“Tốt lắm.” Xem ra nếu không bao lâu, hắn có thể nhìn thấy vị Dịch vươngcái kihần bí kia... Nếu không bao lâu nữa?

Sầm Liệt Phong nguyên bản sắp đến nơi lại gặp được phục binh tập kích của Dịch quốc khi thế không lớn, không biết là ai bố cục, trận pháp dụng binh đặc thù kia, lại giam đại quân hắn suất lĩnh vây ở hoang mạc tên là Lạc Nhạn gần hai ngày. Nhưng hoa người bày mưu hình như không ở trong trận, cho nên làm Sầm Liệt Phong phản thủ đánh bất ngờ thì quân địch lại không phản kích.

“Người bày binh, bố trận là ai?” Ngón trỏ gõ nhẹ vào tay vịn ghế, Sầm Liệt Phong hỏi tù binh bị trói gô trước mắt.

“Đương nhiên là Dịch vươngđiện hạ!” Không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp trứ, trong mắt tù binh không có sợ hãi, chỉ có kiêu ngạo ── vốn bọn họ không có khả năng đánh thắng trận trận này, nhưngnhờ Dịch vương mưu kế dưới sự trợ giúp đó bọn họ có thể lấy hai vạn nhân mã bám trụ bát vạn đại quân của Sầm Liệt Phong trong thời gian hai ngày! Có thời gian này đủ để được lưu danh vào lịch sử, hắn chết không uổng.

“Lại là hắn...” Ngữ khí Sầm Liệt Phong làm cho người ta nghe không ra hắn suy nghĩ cái gì.

“Vương gia, người này xử trí thế nào?” Thật cẩn thận, Lôi Hoành Nhất hỏi hắn.

“Chém.”

Vô tình phun ra chữ mà mọi người đoán trước, Sầm Liệt Phong hiện tại hạng tâm thần nặng, hắn chỉ suy nghĩ về người đang ở trong hoàng thành của Dịch quốc “Báo ──” Một binh đưin chạy đến trướng, quì một gối. “Cửhành đã bị công phá.”

“Hảo.” Đứng lên, Sầm Liệt Phong đi nhanh ra ngoài đồng thời hạ lệnh ──

“Vào thành!”

Vâng!”

Nhìn Hoàng Thành đại môn bị lửa đạn oanh khai, nhóm Dịch quốchoàng tộc tụ tập ở trong đại điện, thương nghị cách... Chạy trốn.

Ngay cả dân chúng vô tội vì bảo vệ quốc gia cũng sẽ liều chết chiến một trận, mà lý người nên gánh vác trọng trách, hoàng đế làm gương cho binh sĩ, Vương gia, thái tử lại ở đây bày cách trốn chạy. Nghghị luận trong điện, một bóng người lắc lắc đầu, rời đi đại điện tràn ngập khiếp đảm này.

Dịch quốcmất nước cũng bởi vì thiên mệnh.

Người nọ rời đi không lâu, Sầm Liệt Phong dẫn dắt quân đội liền xông vào gần đây, vừa mới ngăn cản một đám nhát gan chuẩn bị đào tẩu.

Nhìn đám người quỳ gối lạnh run, tái ngắm mớ tiếng mà chúng sắp để chuẩn bị chạy trốn Sầm Liệt Phong châm chọc cười lạnh ── tựa hồ hoàng tộc nào mất nước đều không tránh khỏi việc chúng là một đám mê rượu luyến sắc, bình thường vô vi lại rất sợ chết! Nhưng ía hắn xác định Dịch vương kia không ở bên trong nhóm người này, bởi vì người có thể bày mưu nghĩ kế như thế, cũng không phải hội tiểu nhân sợ chết ── cho dù hắn nghĩ không ra lí do vì sao người kia không tự mình ra chiến trường.

[ cuui
@✪ Net ] Đang muốn hỏi, đình viện cách xa mấy hành lang truyền riếng đàn cổ du dương, tiếng đàn kirầm, bình thản như lưu thủy đi vân, trường hợp rối như vậy mà vãn đàn ── trấn hồn khúc.

Thú vị, nói vậy người đánh đàn chính là Dịch vương.

Sầm Liệt Phong dời bước hướng phương hướng tiếng đàn đi đến đồng thời không quên hạ lệnh: “Giết đám vô dụng này, thi thể phơi ba ngày.”

Nếu là người có cốt khí, hắn sẽ lấy lễ đãi tướng, làm cho bọn họ chết có ý nghĩa; Còn đám phế nhân này... Hừ lạnh một tiếng, Sầm Liệt Phong ngay cả liếc mắt một cái nữa đều lười liền rời đi.

Dọc theo đường đi, tiếng đàn kia chưa dừng giết hại dù trong đại điện vang lên tiếng khóc thét dù là tạm dừng hoặc hỗn loạn một lát.

Sầm Liệt Phong tìm theo tiếng đàn đi vào một sân việ râm mát, tại đây khác với điện nội kim bích huy hoàng, hai nơi này là không hợp nhau như vậy, lại yên tĩnh khác thường như vậy ── còn có tiếng đàn du dương vờn quanh.

Ý bảo bộ hạ đẩy cửa ra, hắn thấy một phòng nam nữ già trẻ quỳ đó, còn có một bóng áo trắng đang ngồi

Người kia không nhận ra khác biệt, vẫn tiếp tục diễn tấu, thẳng đến khi đánh hết âm cuối.

“Ngươi thật lớn mật, không sợ ta giết ngươi?” Tức giận với việc y không nhìn mình, Sầm Liệt Phong hỏi.

“Ta nếu cầu xin thhứ, ngươi sẽ bỏ qua cho ta?” Trấn định hỏi lại, người áo trắng có tiếng nói ôn nhuận say lòng người, nhưng càng làm cho người ta mê say, là gương mặt của y ──

Màu da y trắng nõn, giữa mi có quang hohản nhiên, một đôi mắt thâm thúy hữu thần như hàn tinh, bình tĩnh vô ba., đôi môi thiển phấn thản nhiên địa câu ra một chút cười yếu ớt, như có như không.

Trời đất lâm vào thất sắc.

Người này như một khối ngọc thanh nhã trơn bóng, mĩ ngọc ngưng tụ thiên địinh hoa; Lại càng giống hàn đàm vạn năm yên tĩnh, trầm ổn giống nhau kích không dậy nổi một tia sóng gợn, tìm ra ra một đường hỗn loạn. Hắn ngồi ở tại chỗ, không quỳ hạ, không cầu xin, lẳng lặng, nhìn thẳng trứ đôi mắt tà mị của Sầm Liệt Phong.

Yên tĩnh.

Bốn phía không tiếng động, ngẫu nhiên truyền riếng thở nhẹ của người bên ngoài.

Thật lâu sau, Sầm Liệt Phong trước mở miệng.

“Ngươi chính là Dịch vương của quốc gia này.”

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định. Tuy rằng hắn không rõ này người tao nhã như vậy vì sao lại cùng huyết thống vơi bọn nhát gan kia.

Người áo trắng cười, coi như chấp nhận lời hắn nói.

“Quỳ xuống.”

“Chân Điện hạ không có tiện.” Một nha hoàn thay chủ tử bác bỏ mệnh lệnh Lôi Hoành Nhất đại diện Sầm Liệt Phong hạ xuongs ── nếu không nghĩ bởi vì vô vị phản kháng bị giết mà làm cho điện hạ thương tâm, bọn họ còn lâu mới khúm núm.

Lời nàng vừa nói, Sầm Liệt Phong mới chú ý tới người áo trắng không phải ngồi ở ghế, mà là ngồi ở một cái xe lăn gỗ ── xem ra đây là lý do hắn không tự thân tới chiến trận: Chủ soái hành động không tiện, ở trên chiến trường nếu không giúp không được gì, chỉ biết liên lụy binh tướng cấp dưới.

“Tên của ngươi?” Khoanh tay ở trước ngực, Sầm Liệt Phong hỏi.

“... Từ Đồ Vị Ương.” Mặc dù không rõ hắn vì sao không giết chính mình, ngược lại hỏi mình tên, Từ Đồ Vị Ương vẫn là chi tiết trả lời.

Chăm chú nhìn hắn mặt, Sầm Liệt Phong hạ lệnh, nhưng không phải nhằm vào Từ Đồ Vị Ương, mà là nhằm vào những người khác.

“Các ngươi đi xuống.”

Không dám làm trái chủ tử hỉ nộ vô thường, Lôi Hoành Nhất lập tức đảm nhiệm khởi thanh làm nhiệm vụ đem binh lính cùng với nhóm phó dịch Dịch quốc mang đi ra cửa, tái thuận tay đem cửa quan thượng.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Từ Đồ Vị Ương không có lảng tránh ánh mắt sáng quắc của Sầm Liệt Phong, chi dùng đôi mắt lặng như mặt hồ nhìn hắn.

Không có kích động, không có phẫn nộ, cũng không có cừu hận cùng khuất nhục mất nước.

Sạch sẽ, đây là từ hình dung đúng nhất về đôi mắt này.

Sầm Liệt Phong lần đầu tiên thấy ánh mắt sạch sẽ trong suốt như thế. Dĩ vãng nhưng kẻ bị hắn đánh bại đều khóc kể cầu xin hắn thhứ, hoặc phẫn nộ chỉ hắn chửi ầm lên; Hoặc cừu hận muốn đem hắn kéo vào địa phủ... Còn có thần thái a dua nhưng không thể che dấu ánh mắt sợ hãi ── chỉ có này ánh mắt không giống với chúng.

Từ Đồ Vị Ương chính là thản nhiên nhìn lại hắn, thản nhiên chờ đợi trứ một cái kết cục tất nhiên.

Cặp mắt kihâm thúy thậm chí có thái độ ngưỡng mộ, tán thưởng, khâm phục kẻ thắng cuộc -Sầm Liệt Phong.

Đột nhiên, Sầm Liệt Phong cảm thấy mình có thể lý giải vì sao thần dân Dịch quốc cho dù biếõ ngăn cản không được mười vạn đại quân Ảnh Ngọc, biếõ cấp trên là hoàng đế cùng thái tử đều ngu ngốc vô năng... Lại liều chết đánh một trận.

Bởi vì hắn, Từ Đồ Vị Ương.

Người Dịch quốc chính là thuần túy muốn bảo trụ “Trân bảo” này, chính là muốn giúp chủ nhân của mình. Không phải vì gia quốc, không phải vì hoàng đế, mà là nhận trọng trách vì con người văn nhược này, thông minh tiêu sái lại thản nhiên hấp dẫn người khác, cam tâm vì hắn trả giá hết thảy.

Chẳng sợ Từ Đồ Vị Ương hành động không tiện. ── đương nhiên là Dịch vươngđiện hạ.

Vẻ mặt củên lính hắn xử tử trước khi tiến vào hoàng thành lại hiện rrước mắt hắn.

Mình nên giết y hay không nên giết y? Giết, đáng tiếc dung mạo tài hoa của y; Lưu trứ, lại không biết là ý có hiểu ý tình nguyện, nguyện trung thành với mình ── dù sao hắn cũng là cừu nhân làm y nước mất nhà tan

Khi Sầm Liệt Phong suy tư, Từ Đồ Vị Ương bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Muốn uống trà không?”

Cái gì... Hả?!

Có chút không xác định chính mình nghe lầm hay không, hắn vừa mới nói cái gì, lúc này biểu tình Sầm Liệt Phong chỉ có thể là nghẹn họng nhìn trân trối.

“Muốn uống trà không?” Thấy hắn không đáp, Từ Đồ Vị Ương hỏi lại, thả đồng thời đổ đây hai chén bích trà.

Sầm Liệt Phong quả thật không có nghe sai, cho nên hắn ngược lại hoài nghi Từ Đồ Vị Ương có phải không hiểu tình trạng hay không nhầm ── nơi này là hoàng cung mà cũng là chiến trường; Bọn họ, là địch nhân đối lập. Mà khi tướng lãnh địch quốc tùy thời đều có khả năng giết mình, Từ Đồ Vị Ương lại bình thản ung dung hỏi hắn ── uống trà không?

“Ngươi không rõ ràng lắm tình trạng hiện thời của mình à?”

“Ta đương nhiên rõ ràng.” Thấy vẻ mặt hắn như không tin, Từ Đồ Vị Ương cười nói: “Ngươi là Ảnh Ngọc tướng quân, ta là dịch vương của quốc gia này, ngươi tùy thời có thể giết ta... Nhưng, thế thì sao?”

Lại như thế nào?

“Ngươi muốn chết?” Sầm Liệt Phong th phỏng đoán ý tưởng của quái nhân này.

“Không. Nhưng vô luận ta nghĩ hoặc không nghĩ, vận mệnh không phải ta khống chế; Người nắm quyền sinh sát... Là ngươi.” Dừng một chút, Từ Đồ Vị Ương tiếp tục dùng thanh âm bình tĩnh nói:

“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể không cần giết điệu hết phục dịch ở trong cung, cùng với tận lực không cần thương tổn dân chúng quốc gia của. Bọn họ, dù sao vô tội.”

“Được, nhưng... Có điều kiện.” Khóe miệng gợi lên độ cong nhẹ nhàng, hắn quyết định xong việc xử trí Từ Đồ Vị Ương như thế nào. “Ngươi làm quân sư của, ta liền đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

“Ta đáp ứng.”

Vốn tưởng rằng mình phải chết không thể nghi ngờ tánh mạng có thể làm lợi thế cứu mọi người, Từ Đồ Vị Ương sao có thể vì nhàm chán hay giả dối mà từ chối?

Thế là, Dịch vương tiêu thất, đây cũng là lúc chuyện xưa của “Tê phượng công tử” ── Từ Đồ Vị Ương bắt đầu.

“Ngài, ngài đem Từ Đồ Vị Ương nhét vào dưới trướng?!” Chợt nghe được quyết định của Sầm Liệt Phong, Lôi Hoành Nhất giật mình mở lớn miệng, suýt nữa làm cho nhất môt con ruồi bay đi vào. “Hắn, hắn là Dịch quốc hoàng tộc đi?!”

“Vô nghĩa.”

Trời sập à? Hay là mặt trời mọc từ phíây?

Không thể tin được “Quỷ tướng” luôn luôn vô tình giết hại hoàng tộc mất nước để thị uy, Sẽ có thời điểm ngoại lệ, Lôi Hoành Nhất không khỏi ngửa đầu nhìn nhìn bên ngoài ──chảy có gì thay đổi! Như vậy là hắn đang nằm mơ không thành?

“Ngươi có ý kiến?”

Thanh âm quỷ mị Sầm Liệt Phong nhắc nhở hắn này không phải nằm mơ, mà là sự thật.

“Không có, thuộc hạ chính là muốn biết nguyên nhân Vương gia quyết định như thế.” Nói thực ra hắn thật sự rất ngạc nhiên đối với đáp án của vấn đề này.

“Trong quân thiếu một gã quân sư, hắn có tài năng đảm nhiệm chức vụ này.” Hoặc là nói để cho Từ Đồ Vị Ương đảm nhiệm chúc quân sư là ủy khuất hắn tài năng, dù sao đó có thể là người ngồi một chỗ mà vạn sự đều biết.

“Còn có, ‘Dịch vương’ đã bị chém đầu vào trưa nay, trong quân chỉ có người Tê phượng công tử Từ Đồ Vị Ương ── điểm ấy ngươi phải nhớ kỹ, cũng nói cho đám người hầu hạ Dịch vương nhớ kĩ.

Cũng may Từ Đồ Vị Ương theo họ mẹ mà không phải quốc họ “Vũ Văn” của Dịch quốc, điểm ấy giải quyết không ít phiền toái cho Sầm Liệt Phong.

“Nghe hiểu chưa?”

“Vâng, thuộc hạ cái này đi báo cho bọn họ biết.” Quỳ xuống đất hành lễ, Lôi Hoành Nhất một khắc cũng không dám chậm trễ nhanh rời khai.

Nhìn thân ảnh Lôi Hoành Nhất càng chạy càng xa, Sầm Liệt Phong bỗng nhiên nói với người phía sau bình phong: “Như vậy, ngươi yên tâm đi?”

Cùng với âm cuối cùng hắn nói ra, Từ Đồ Vị Ương chậm rãi chuyển động xe lăn ra khỏi bình phong.

“Cám ơn.”

“Ngươi không cần cám tạ ta, ta chỉ cần ngươi dùng thực lực chứng minh quyết định của cùng sự ngoại lệ đều không phải là uổng phí.”

Sầm Liệt Phong đáp lại cực lãnh đạm.

“Đúng vậy, yên tâm đi... Ta sẽ giúp ngươi trong hai tháng thống nhất mảnh đất Đông Phương này, tuyệt không nuốt lời.” Từ Đồ Vị Ương chậm rãi cười nói, vùng đát này đang lục đục với nhau, các tiểu quốc hoang *** hỗn loạn trong lúc đó không ngừng tranh cãi, việc này sớm nên kết thúc, mà nam tử vĩ ngạn như thần minh này, đúng là người tốt nhất.

Nhưng là, y có thể ngăn được cái tên cuồng sát hoàng tộc này không?

Tuy rằng còn lo lắng và nghi vấn, nhưng Từ Đồ Vị Ương như cũ tuân thủ hứa hẹn, dùng hết sức lực phụ tá Sầm Liệt Phong.

Cuối cùng sau bốn mươi bảy ngày, quá trình Sầm Liệt Phong đông chinh cũng chấm dứt. Các tiểu quốc Đông Phương không phải bị quân Ảnh Ngọc đánh hạ một cách mạnh mẽ, chính là bị Từ Đồ Vị Ương dùng diệu kế chiêu hàng. MàTừ Đồ Vị Ương tận lực khuyên can, Sầm Liệt Phong cuối cùng hơi chút cải biến tác phong huyết tinh.

Trời cao mấy nhạt.

Khó có được sáng sớm thanh tĩnh, Từ Đồ Vị Ương phhượng một ấm trà xanh, độc ngồi tiểu viện tại nam sương phòng.

Bao lâu không ngửi được mùi gió, bao lâu không có nghe gặp chim hót? Kỳ thật hắn đối với thế gian này, cũng không có nhiều cố chấp không tha, nhưng là hắn vì bảo trụ tánh mạng những người khác mà đáp ứng việc trở thành quân sư của Sầm Liệt Phong, tức là, sau này sinh mệnh hắn không hề của mình, mà là của Sầm Liệt Phong.

Chính là... Chính mình còn có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn bao lâu đây?

Nhìn hai chân mình, Từ Đồ Vị Ương lại hồi tưởng.

“Chân ngươi là sinh ra đã tàn phế sao”

Thanh âm lãnh đạm truyền đến, không cần quay đầu hắn cũng biết người tới là ai.

“Không... Là vì khi còn nhỏ ngoài ý muốn.”

“Nói nghe một chút.” Ngồi xuống ghế đấ đối diện Từ Đồ Vị Ương, Sầm Liệt Phong mệnh lệnh.

“Đó là khi ta mười tuổi... Ngày đó dắt ngựa đi ra ngoài thì gặp thích khách. Ta bị độc tiễn bắn trúng, có thể là còn trẻ sức chống cự kém, sau đó tuy rằng giải độc, lại từ đó về sau hạ xuống bệnh căn, hai chân này cũng rốt cuộc không thể đi lại.” Đối với người khác mà nói sẽ rất thống khổ khi gặp được chuyện này, ở trong miệng Từ Đồ Vị Ương lại biến thành nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như ngày hôm nay thời tiết bình thường.

Người này kiên cường, hay là cái gì cũng không để ở trong lòng?

Bằng trực giác nhiều năm chinh chiến, Sầm Liệt Phong phán đoán là. Bất quá, điều này cùng hắn không quan hệ. Mệnh là mệnh của Từ Đồ Vị Ương, trân không quý trọng toàn nhìn do y tự quyết... Hắn chính là đối với thái độ của y, có chút khó chịu mà thôi.

Không nghĩ tái làm cho chính mình vì chút chuyện không quan hệ mà phiền lòng, Sầm Liệt Phong chuyển đề mở lời.

“Ngươi là không phải biết đánh đàn sao?” Đột nhiên, hắn nhớ tới Từ Đồ Vị Ương ở phòng trong trên tường trước kia của y treo một chiếc đàn hồng ngọc, hơn nữa công phá ngày đó Dịch quốc hắn cũng nghe đối phương đàn trấn hồn khúc.

“Biết một ít, thứ ta am hiểu là thổi sáo, đàn là di vật của mẹ ta.” Ước chừng biết hắn vì sao hỏi câu này, Từ Đồ Vị Ương đáp ── nhớ tới cầm, hắn có một tia đau lòng cảm giác áp lực không cầm được trào ra, tâm hồn nhất quán thanh minh đạm bạc, đơn giản là nhớ tới người mẹ quá si tình kia.

Cho đến hôm nay, hắn vẫn không rõ nương vi gì sẽ yêu thượng phụ hoàng vô năng háo sắc lại bạc tình kia, thậm chí yêu đến không tiếc ruồng bỏ gia quốc cũng muốn đi theo đối phương; Yêu đến bị thương thấu tâm cũng không nguyện rời đi, cuối cùng rơi vào trầm cảm, thân tử tha hương.

Nếu không có di ngôn mẫu thân lúc lâm chung muốn hắn trợ giúp phụ hoàng quản lý triều chính, hắn từ lúc mẫu thân chết sẽ rời khỏi dịch quốc, mà Dịch quốc chỉ sợ cũng đợi không được Sầm Liệt Phong đến diệt ── đã sớm nên tự hành băng phôi.

Chưừng có người nào cùng hắn nói chuyện nói đến thất thần, người này vẫn là người đầu tiên.

Sầm Liệt Phong không hờn giận nhìn Từ Đồ Vị Ương lâm vào trầm tư.

“Thổi một khúc, nghe một chút đi.” Cởi xuống sáo Bạch Ngọc buộc bên hông đưa cho Từ Đồ Vị Ương, Sầm Liệt Phong ra mệnh lệnh.

Lặng yên tiếp nhận sáo, Từ Đồ Vị Ương hơi hơi thử âm.

Kề môi vào, vận khí ──

Giống như suối chảy qua vách núi, lại giống hình như gió xuân, du dương trong suốt, liên miên không dứt, làm cho người nghhư được thanh tẩy, phiêu nhiên cảm giác thế ngoại.

Tiếng sao theo sân truyền vào hành lang gấp khúc, lại theo hành lang gấp khúc truyền vào lỗ tai nhóm vệ binh tuần tra, làm cho bọn họ lơ đãng dừng lại cước bộ, nghiêng tai lắng nghe thanh âm này, nhân gian khó được nghe thấy tiếng sao này, giống như diễn tấu giả làm cho người ta cảm giác say mê.

Ôn nhu, lạnh nhạt.

Nhắm mắt lại, Sầm Liệt Phong ngủ trong tiếng sáo nhẹ nhàng chậm chạp.

Khó được mộng đẹp.