Sau những ngày thi cử mệt mỏi, Hải ngủ môt giấc trưa dài, khi tỉnh dậy trời đã tối, ăn xong đứng trong khung cửa sổ nhìn ra khu rừng, bóng trăng nghiêng ngả theo gió qua những tàn cây, mọi vật dường như đang ngủ say dưới ánh trăng lơ lững, Khu vườn về đêm thật thơ mộng và quyến rũ.
Hải bước ra khỏi nhà, tiếng côn trùng và mùi hoa trong đêm làm Hải thấy dễ chịu hơn, bỏ hai tay vào túi chiếc áo khoác, theo lối mòn Hải bước về phía trước, âm thanh của tiếng suối làm Hải tò mò chuyển hướng, nhìn chiếc bóng mình đang ẩn hiện theo bóng trăng và chập chờn theo những tàn lá, một cảm giác lạ lùng khiến Hải sợ hãi, khu rừng về đêm trong khung cửa sổ thật thơ mộng, còn khu rừng bên ngoài thật ma quái rùng rợn bao trùm đầy bí mật.
Hải đứng lại bên bờ suối nhìn những giọt nước long lanh đang chảy, nghe tiếng lá cây khua xào xạc, thỉnh thoảng một vài nhánh cây khô rơi theo cơn gió, những tàn lá dưới bóng trăng đang lung linh trên mặt đất lúc đen lúc trắng và chiếc bóng Hải lúc dập dờ lúc tan loãng dưới dòng nước.
Giật mình sợ hãi, hình như có một bóng trắng cũng đang dập dờ bên cạnh chiếc bóng mình rồi biến mất, Hải nghoảnh đầu nhìn phía sau lưng mình, nhìn lên những tàn cây, bóng đêm vẫn im lặng, không ai cả, môt ấn tượng ma quái hiện ra trong đầu làm Hải lo sợ thêm, lại nhìn xuống dòng suối lần nữa, bóng trắng lại hiện rõ hơn với mái tóc dài buông xõa, với gương mặt trắng phao phao với đôi mắt buồn thảm, bóng trắng xuất hiện đột ngột và biến mất nhanh chóng chỉ còn lại chiếc bóng Hải đang chập chờn dưới dòng nước...Một lần nữa Hải xoay quanh tìm kiếm cũng không thấy ai, những nghi vấn nhảy tung tăng trong đầu. Sao lại có thêm chiếc bóng dưới dòng nươc... Nàng ấy là ai ?
Không còn bình tĩnh Hải bước nhanh như chạy trốn về ngôi nhà mà chàng vừa dọn tới được vài ngày. Vào tới phòng Hải lên giường nằm đắp chăn nghĩ ngợi, chàng có cảm giác hình như chiếc bóng ấy vẫn còn theo đuổi, bất chợt nhìn ra khung cửa sổ, mưa đang tí tách rơi hoà hợp với những tiếng côn trùng rên rỉ trong đêm tạo thành những âm thanh rùng rợn, bóng đêm vẫn dày đặc, dưới bóng trăng những chiếc lá vẫn thi nhau lập lòe ẩn hiện, bóng trắng lại xuất hiện lất phất..phất phơ...rồi biến mất. Hải hoảng sợ, trán toát mồ hôi, tay chân run bần bật, chàng nằm im không cử đông, rồi thoáng chốc mới kéo nổi chiếc mền đắp kín đầu để không còn nhìn thấy gì nữa.
Khi giật mình thức giấc thì trời gần sáng, tiếng gà gáy trong bình minh vang dậy, trong chiêm bao chàng đã thấy những gì ? bóng trắng đã đến bên chàng, nàng xinh đẹp như nàng tiên, mảnh khảnh trong chiếc áo dài màu trắng với đôi mắt buồn liễu rủ, với đôi môi xinh xắn và với vòng tay xiết chặt, với những nụ hôn nồng cháy... Đầy đam mê, ngây ngất đưa chàng lạc lõng vào môt thế giới mơ hồ xa lạ, chàng đã bên nàng, tay trong tay dạo quanh khu rừng, ngồi trên bụt đá ngắm trăng nghe tiếng côn trùng rên rỉ trong đêm và cùng nàng tắm dưới dòng suối, đuổi bắt áng trăng ngà nghiêng ngả lả lơi trên mặt nước. Hải nhớ tới mái tóc thề, tới bờ môi và thân hình nàng đã nằm trọn trong cánh tay mình... Như mẩu truyện hoang đường, liêu trai, nhưng đã để lại trong tiềm thức Hải một kỷ niệm sâu sắc để khó mà diễn tả được. Lòng thơ thẩn, Hải cầm cây viết làm môt bài thơ diễn đạt lại những cảm xúc ngây ngất trong giấc chiêm bao :
Chiếc Bóng Trong Mơ**
Em lặng im tôi mân mê suối tóc
Lòng thẫn thờ ngắm đôi mắt mộng mơ
Ánh mắt em đẹp như một bài thơ
Tim rung đng hôn bờ môi thơ mộng
Tay tôi nắm bàn tay em thon nhỏ
Ngón tay dài đắm đuối mảnh hồn côi
Tim đập mạnh môi hôn bờ ngực lạnh
Em bàng hoàng nhịp thở ở bên tôi
Tôi đắm đuối hôn em trong điên dại
Em say tình lạc lõng cõi lê thê
Tôi ngây ngất đưa em vào bến mộng
Em đa tình trong đêm tối đam mê
Ánh đèn mờ đưa em vào hư ảo
Dìu cuộc tình lên hải đảo hoang vu
Chợt tỉnh giấc mới hay mình nằm mộng
Ngỡ ngàng em là chiếc bóng trong mơ
Trời mờ sáng, những giọt nắng yếu ớt của ban mai đang rọi chiếu vào khung cửa sổ. Hải mệt nhừ trên đôi mắt thiếu ngủ, bất chợt chàng nhớ tới lời bà chủ nhà dặn lúc chàng nhận chìa khóa :
-Về đêm cậu đừng ra ngoài khu rừng.
Hình như khu rừng nầy có gì bí mật, mà nhất là chiếc bóng trắng trong đêm, chàng thì thầm môt mình :
-Hay là mình mướn căn nhà khác dọn đi, liệu bà chủ nhà chịu trả lại ba tháng trả trước cho mình không ? Lúc nầy chắc khó mà mướn được nhà, vả lại tìm đâu ra một căn nhà yên tĩnh, rẻ tiền, phù hợp với điều kiện của mình. Thôi thì đành ở lại đây, hi vọng thời gian sẽ làm mình quen dần với chiếc bóng ấy, mà nàng chẳng có gì để sợ, chỉ là chiếc bóng trắng lại xinh đẹp dễ thương...
Tự trấn an mình để được yên ổn tâm hồn, Hải ngủ một giấc say vùi đến tối, nhớ lời bà chủ nhà chàng không ra khu rừng về đêm nữa, mãi cặm cụi với chồng sách dầy và thỉnh thoảng lại viết lách kiếm thêm chút đỉnh tiền nhuận bút, ngày tháng trôi dần, đôi khi chiếc bóng lại xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ và trong giấc ngủ của chàng, mừng rỡ hay sợ hãi ? bàng hoàng, bỡ ngỡ, một thoáng mê say, tình cờ và bất chợt trong mỗi đêm nàng đến, Hải lại làm thơ gợi lại những tâm sự mình :
Em Về Thăm Anh **
Dưới trăng mờ bóng dáng ai trăng trắng ?
Tóc rũ dài trong đêm tối âm u
Có phải em trở về từ mộ vắng
Tìm thăm anh cho bớt mộng viễn du
Ðêm u tối em hiện về mờ ảo
Mái tóc thề còn ướt đẫm mù sương
Giương mặt trắng đôi mắt nhìn buồn não
Ánh đèn mờ phơ phất dáng yêu thương
Em bên cạnh trái tim anh đập mạnh
Mừng em về hay sợ hãi hồn ma
Mùi son thơm hay mùi bãi tha la
Trong hiu quạnh bờ môi em lành lạnh
Anh vùng vẫy bị em đè nghẹt thở
Vòng tay anh run rẩy dáng liêu trai
Tỉnh giấc mơ hồn bàng hoàng bỡ ngỡ
Mồ hôi tuôn, ướt lạnh thoáng mê say
Có vài lần Hải ngủ quên, bóng trắng đã đánh thức chàng dậy ôn bài cho kỳ thi. Nàng như một người bạn thân đến gọi chàng trong những lúc ngủ quên, như một người tình đến với chàng trong những đêm cô đơn buồn tẻ, nàng là ai đã làm trái tim chàng lạc lõng, bềnh bồng phiêu bạt, lênh đênh bâng khuâng, ngẩn ngơ phiền muộn. Hình như là tình yêu, Hải không dám nghĩ thêm nữa, chỉ biết cầm bút diễn đạt những nỗi niềm thầm kín trong tâm hồn, trong trái tim mù tưởng tượng ...
Tình Yêu **
Tình yêu như ánh trăng
Dập đờ trong bóng đêm
Làm nhung nhớ bâng khuâng
Tình yêu như áng mây
Bay lơ lững lạc loài
Theo tháng ngày hay hay
Tình yêu như đại dương
Mênh mông chẳng bến bờ
Lênh đênh những nhớ thương
Tình yêu như tia nắng
Rọi ấm áp vào hồn
Trong những chiều hoang vắng
Tình yêu như cơn mưa
Rơi dai dẳng không ngừng
Làm ướt tim đong đưa
Tình yêu như ngọn nến
Toả ánh sáng mập mờ
Những yêu thương trìu mến
Tình yêu như dòng sông
Mơ màng những nhớ mong
Cho thương nhớ long đong
Tình yêu như cánh bướm
Lả lơi trong trái tim
Lạc loài không phương hướng
Tình yêu như mũi tên
Bắn trúng vào trái tim
Làm nhức nhối mông mênh
Tình yêu như cánh vạc
Chẳng biết đậu nơi nào
Bay bềnh bồng phiêu bạt
Tình yêu như bài thơ
Nhịp nhàng theo vần điệu
Diễn tả những ngẩn ngơ
Tình yêu như thác nước
Ðổ vào lòng phiền muộn
Tim nhớ nhung ray rức
Năm cuối cùng của đại học đã xong. Hải mừng rỡ với mảnh bằng tốt nghiệp, rạng sáng ngày mai chàng sẽ về quê, đêm nay đêm cuối cùng ở lại trong ngôi nhà và khu rừng nầy, có một cái gì làm chàng luyến tiếc, dường như là chiếc bóng trắng, không ngần ngại Hải thu hết can đảm đi vào khu rừng gìữa đêm, Hải dừng lại chỗ cũ bên bờ suối nhìn xuống dòng nước, chờ đợi để gặp chiếc bóng trắng ấy lần cuối cùng, nhưng chẳng thấy nàng xuất hiện, nuối tiếc thất vọng Hải thì thầm :
-Vĩnh biệt người, tôi ra đi.
Lòng buồn thơ thẩn Hải nhặt vài viên sỏi ném trên mặt nước, những viên sỏi nhảy tung tăng lướt nhanh tạo thành những hình cầu vòng tròn rồi tan loãng, bỗng nhiên tiếng lá cây xào xạc, mặt nước bờ suối khua động, bóng trắng xuất hiện dưới dòng nước càng lúc càng trông rõ hơn, nàng đẹp như một nàng tiên trong chiếc áo dài mỏng màu trắng, ánh mắt nàng quá thu hút, quyến rũ Hải bước xuống dòng suối. Như giấc chiêm bao chàng đã mơ, nàng đến với chàng tình tự, đam mê ngây ngất...
Trời tờ mờ sáng, thay đồ xong Hải khoá cửa căn phòng, để chìa khóa trên thành khung cửa như lời bà chủ nhà đã dặn, quảy lên vai cái túi xách, gia tài của chàng sinh viên nghèo không có gì ngoài vài bộ quần áo và mấy quyển sách dầy. Buổi sáng trời lành lạnh đầy mù sương, Hải kéo chiếc bâu áo che cổ cho đỡ lạnh bước theo lối mòn đi ra đường đón xe, bóng trắng lại xuất hiện trong làn sương mù dày đặc rồi biến mất ở cuối đường, dường như nàng đến để tiễn chàng thay lời vĩnh biệt.
Về tới quê, đôi khi lòng Hải buồn vời vợi, những nỗi buồn mênh mông vô cớ không tên thường bất chợt đến trong những đêm trăng mờ hay những khi bên dòng nước, bóng trắng ấy vẫn sống mãi trong tiềm thức chàng, bí mật riêng biệt trong tâm hồn mà đôi khi Hải cũng chẳng hiểu được chính mình.
Hải theo người bạn trong xóm đi câu đêm, ánh trăng mờ ảo, mặt nước phẳng lặng, dòng sông im lặng trong đêm, thi vị nên thơ và hữu tình. Hải đứng lặng ngắm dòng sông với những kỷ niệm xa xưa hiện về...
Học cách mắc mồi, quăng câu, nhấp cần theo ven bờ, Hải quăng câu và chờ đợi, con mồi đang theo bàn tay chàng nhảy tung tăng trên mặt nước làm Hải nhớ tới những viên đá sỏi chàng đã ném trong một đêm bên bờ suối, bất chợt dưới dòng nước mênh mông một chiếc bóng xuất hiện bên cạnh chiếc bóng chàng dưới ánh trăng lơ thơ, lất phất, chập chờn, đong đưa theo con nước rồi biến mất để lại chiếc bóng của Hải cô đơn môt mình trên mặt nước. Hải không hiểu được tâm trạng mình lúc nầy chỉ nghe trái tim đập mạnh, môi thì thầm và buông cái cần câu nhìn chăm chú xuống dòng sông mơ màng.
Từ đêm ấy, mỗi lần muốn gặp bóng trắng Hải lại ra bờ sông ném viên sỏi nhảy tung tăng trên mặt nước. Nàng tên gì ? Hải cũng không biết, chỉ nghe chàng gọi khẽ : - Bóng trắng.
Ðã lâu rồi Hải vẫn tới bờ sông, chờ trăng lên, soi bóng mình dưới dòng nước và đã ném không biết bao nhiêu viên sỏi nhảy tung tăng nhưng bóng trắng ấy vẫn không xuất hiện. Tại sao ? Hải cũng không tìm câu trả lời, nàng đã trở lại khu rừng cũ, hay là ...
Hải làm môt bài thơ, xếp thành con thuyền nhỏ chờ trăng lên thả xuống dòng nước, con thuyền trôi dạt bềnh bồng theo con nước, mênh mông, về đâu ?!! Ðôi mắt Hải nhìn theo con thuyền mất hút, lòng chàng buồn bã trở về với những bước chân nặng nề lê thê dọc theo bờ sông. Dưới bóng trăng mờ ảo, nhìn chiếc bóng mình đang chạy dài theo từng bước chân Hải ngâm lại bài thơ vừa gửi :