Rozalia ngồi bên bàn và ghi chép các khoản chi tiêu vào sổ. Cặp kính trễ xuống mũi. Jakob đứng cạnh lò sưởi, khuấy đường trong nồi rượu vang đang sôi.
- Jakob, ông đóng các cửa sổ lại đi, - Rozalia nói.
- Luca sẽ đến đấy, và anh ta sẽ khoá ở bên ngoài, kẻo không thì gió lùa vào bếp mất,- Jakob trả lời.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa. Đấy chắc không phải là Luca vì anh ta không gõ cửa bao giờ. Rozalia ngạc nhiên nhướn mắt qua cặp kính. Nghe ngóng một chút, Jakob nói:
- Mời vào.
Cánh cửa mở ra, và ba người đàn ông lạ mặt bước vào trong nhà. Hai người đứng sang một bên, còn người thứ ba, cao lênh khênh, chòm râu đen dài, bước lên và cởi mũ ra trước khi nói. Anh ta hơi nheo mắt lại dưới cặp lông mày và cất tiếng:
- Chúng tôi đang đi lên núi, lên khu khai thác gỗ. Chúng tôi không thể đi tiếp khi trời đang bão tuyết thế này. Tôi nhìn thấy trên chuồng ngựa có một vựa cỏ khô. Chúng tôi sẽ ngủ đêm ở đó.
Rozalia tháo kính ra khỏi mũi và quan sát người đàn ông. Jakob đứng há hốc mồm. Người có râu nói bằng giọng có vẻ ra lệnh. Không thể dễ dàng từ chối được.
Ngầm hiểu cái nhìn của vợ, Jakob biết phải tìm một lí do nào đó. Nhưng cái gì thì ông chưa nghĩ ra.
- Nói chung tôi không biết các anh là ai… - ông ngập ngừng nói.
- Bây giờ chúng tôi phải làm gì - đi tiếp trong thời tiết này hay sao? - người có râu cáu kỉnh nói. - Tuyết mỗi lúc một dầy thế kia thì không thể đi được.
- Đúng thế, - Jakob thừa nhận. Ông bắc nồi rượu xuống và đem đặt lên trên bàn. - Các anh cứ tự suy xét xem, tôi cũng không thể khi không cho người lạ vào vựa cỏ. Rồi vựa cỏ sẽ bị cháy, chuyện đó bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.
- Ông nghe đây, - người có râu bực bội ngắt lời, - chúng tôi không còn là lũ nhóc, không có ý định hút thuốc lá trong vựa cỏ khô, mà chúng tôi sẽ bỏ hết diêm lại đây đến tận sáng cho ông bà yên tâm.
Anh ta lấy hết diêm của những người đồng hành và của mình ra rồi đặt nó lên bàn.
- Được rồi, - Jakob đồng ý và nói thêm: - Chúng ta có thể đi ngay chứ?
- Vâng, chúng tôi đã đau rã người vì đi đường rồi.
Jakob dẫn ba người khách ra sân. Ông giới thiệu họ với người làm công của mình.
- Luca, - Jakob nói. - Những người này sẽ ngủ lại đây trong vựa cỏ. Hãy đưa họ đi rồi quay vào nhà bếp.
Jakob chúc ba vị khách ngủ ngon, nhưng không quay vào trong nhà, mà đợi người làm công trong chuồng ngựa. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió thổi rất mạnh, trong khu rừng gần đấy cây cối rung lên rào rào. ở trên núi bão tuyết đã bắt đầu nổi lên.
Luca ngạc nhiên khi nhìn thấy ông chủ đứng cạnh chuồng ngựa.
- Trước đây anh đã bao giờ gặp ba người này chưa?
Luca trả lời rằng anh ít khi để ý đến những người làm thuê theo mùa.
Jakob muốn bảo Luca để mắt đến lũ ngựa, nhưng sau đó quyết định không nên bắt tội chàng thanh niên một cách vô cớ. Anh ta đằng nào thì cũng ngủ trong chuồng ngựa. Chúc Luca ngủ ngon xong, Jakob liền quay vào nhà.
Từ lúc ông quay vào Rozalia bắt đầu đay nghiến chồng vì đã cho những kẻ lạ mặt ngủ nhờ qua đêm. Jakob phân bua:
- Trông họ có vẻ tử tế…
Rozalia gọi ông là đồ ngốc.
- Chứ sao nữa, những kẻ tử tế nên vào giờ này còn sục sạo khắp núi.
- Mà sao? - Jakob hỏi. - Có những người phải làm việc suốt mùa đông.
- Không kẻ nào đáng tin cả, - Rozalia nói. - Họ thậm chí còn không hỏi mượn chăn, mà trời thì lạnh thế này. Rồi ông xem, đến sáng mai nhìn đến ngựa thì chúng đã biến mất tăm hơi.
Jakob bùng lên.
- Ở trong kho cỏ thì không cần chăn vẫn ấm.
Nhưng ngay sau đó lại thừa nhận:
- Thế tôi có thể làm gì nếu thật sự họ chính là bọn trộm ngựa?
- Có thể với không thể, ông chẳng được tích sự gì cả, - Rozalia cằn nhằn. Thay vì khuyên nhủ bà lại tuôn ra với Jakob một loạt những lời trách móc thậm tệ. - Thế trước đây ông mua lũ ngựa này để làm gì? Ông có thể thuê xe trong làng chỗ August như trước đây kia mà.
Họ ngồi im lặng một lúc.
- Tôi nghĩ, - đột nhiên mặt Jakob tươi tỉnh hẳn lên, - hay là bảo Luca thắng ngựa vào xe đưa đến chuồng của August gửi qua đêm.
Bà vợ ném sang ông một cái nhìn khinh bỉ.
- Ông chồng thông minh của tôi, - bà nói. - Đến sáng bọn trộm sẽ thấy là không còn ngựa nữa, và chúng sẽ đột nhập vào nhà khoắng sạch tiền, tiện tay giết chết cả chúng ta nữa…
Jakob quát toáng lên:
- Thế bây giờ bà bảo tôi làm gì đây?
- Không gì cả, - Rozalia nhún vai trả lời. - Ông đã làm điều ngu xuẩn nhất rồi. Nếu tôi là ông, tôi sẽ không cho bọn chúng ngủ nhờ trong vựa cỏ…
- Khi đó họ sẽ xin ngủ trong nhà. Bà nhớ, gã đàn ông có râu nói bằng giọng gì chứ?
- Còn ông đã sợ vãi linh hồn? - Rozalia cay nghiệt hỏi.
- Sao lúc đó bà không nói gì?
Rozalia cười khẩy trả lời:
- Nếu sáng mai không còn ngựa thì sẽ hay biết mấy…
Jakob, vì tức giận, nắm chặt nắm đấm đập mạnh xuống mặt bàn làm đổ nồi rượu đã nguội xuống đất. Không chúc vợ như mọi khi, ông bỏ đi ngủ. Rozalia không nghĩ là chồng mình sẽ phát khùng lên. Bây giờ bà tiếc là đã không đồng ý với chồng lùa lũ ngựa vào làng gửi qua đêm. Suy nghĩ một lát, bà đi vào phòng chồng. Lúc đầu Jakob càu nhàu. Sau đó hỏi:
- Bà cần gì?
- Có thể, tốt nhất là lùa lũ ngựa vào làng được không?
Jakob chửi đổng:
- Chẳng lẽ tôi phải lùa chúng đi?
- Bảo Luca, - bà vợ đề nghị.
- Nhưng nếu họ biết Luca dắt ngựa ra, họ sẽ chặn anh ta lại và chính họ sẽ nhẩy vào xe? - Iakob hỏi và nói thêm: - Và chỉ một mình Luca thì không làm nổi việc này, anh ta không thể điều khiển ngựa trong bóng tối.
- Ông sẽ đi theo, còn tôi phải ở nhà một mình sao? - Rozalia sực nghĩ ra.
Jakob ngồi dậy khỏi giường.
- Được rồi, chúng ta cùng đi, - ông nói. - Lúc đó thì chắc chắn nhà sẽ bị dọn sạch.
- Ở đây thì có gì cho chúng lấy? Chúng ta chỉ cần giấu tiền đi, thế là xong, - Rozalia nói. - Tôi không thể ở lại nhà một mình.
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ. Không trông thấy cái chuồng ngựa đâu cả.
- Gió vẫn không ngừng thổi. May mà tuyết không rơi nữa, - Rozalia nói.
- Những kẻ trộm ngựa thật sự sẽ không mò vào nhà đâu, - Jakob nói.
Rozalia vẫn không yên tâm.
- Đến sáng bọn chúng sẽ trộm ngựa như bỡn. Có lẽ bọn họ đã nghe đồn về bầy ngựa của chúng ta, mà dẫn ngựa đi thì cực kỳ đơn giản. Quỉ ma nào xui ông mua ngựa về!
Jakob càu nhàu trả lời:
- Mong là dẫn được chúng đi cho nhanh: lúc đó thì ta sẽ quên ngay!
Họ lại im lặng. Nhìn thấy chồng mặc quần áo vào, Rozalia bước ra khỏi phòng, đi vào trong bếp.
Chuẩn bị xong, Jakob nói:
- Bà vào trong rừng giấu tiền đi, khi nào ra hãy đợi tôi ngoài đường, để tôi đi thắng ngựa.
Rozalia muốn phản đối nhưng chồng bà đã đi khỏi.
Luca đang nằm cựa quậy trong một đống chăn ở chuồng ngựa. Jakob khẽ lay anh ta. Luca ngái ngủ nhổm phắt dậy. Jakob ra lệnh cho anh ta yên lặng dắt ngựa ra. Luca vội bắt tay ngay vào việc.
Ngựa được thắng vào xe, và Jakob chậm chạp đi vào rừng. Để vợ ngồi vào thùng xe, ông nói với Luca:
- Nếu bọn họ hỏi anh, cứ nói là chúng tôi đến chỗ August. Nếu chúng muốn vào nhà, thì cũng đừng phản đối.
Luca nói rằng anh sợ, và rằng đến sáng ba gã kia sẽ đánh anh. Jakob không nghe anh nói. Ông đang vội và cũng thấy sợ.
Hai tiếng đồng hồ sau họ đến chỗ August. Chủ nhà ngạc nhiên khi thấy họ đến và muốn biết lý do. Jakob kể lại đầu đuôi. August nghĩ thầm rằng ngựa của ông cũng sẽ không yên. Ông nói rằng sớm hay muộn thì ngựa cũng sẽ bị lùa đi khỏi làng. Sáng hôm sau August mua lại ngựa và xe tải của Jakob. Sau đó đưa vợ chồng Jakob đến bìa rừng. Khi bước vào nhà, hai vợ chồng nhìn thấy Luca. Anh đói lả người vì đợi họ suốt đêm trong bếp. Luca nói rằng ba người khách đã lên đường từ lúc sáng và chỉ lấy đi toàn bộ số diêm họ để lại trong nhà đêm qua.