Chuông reo lần thứ nhất, học trò nhanh chóng đứng vào hàng theo trật tự đã được định sẵn; khối lớp một xếp ở vị trí ngoài cùng bên tay trái, tiếp theo là các khối hai, ba, bốn. Lớp năm đứng phía ngoài cùng bên phải gần cột cờ. Mỗi lớp xếp thành ba hàng, mỗi hàng là một tổ. Mỗi tổ mười em; thứ tự tổ một, tổ hai rồi đến tổ cuối cùng. Người thấp nhất đứng đầu hàng, người cao nhất đứng sau cùng, khoảng cách mỗi em vừa vặn một viên gạch lót sân 30cm x 30cm. Tất nhiên những em là Đội viên thiếu niên Tiền phong phải mang khăn quàng đỏ. Cự ly mỗi lớp vừa đúng một mét, không xê xích một li. Học trò đã được giáo huấn cẩn thận về tinh thần tự giác và tính tập thể một người vì mọi người nên mặc dùng có giám thị hay giáo viên hướng dẫn, mọi việc vẫn diễn ra trong trật tự và tuyệt đối im lặng. Sau khi đã gióng hàng ngay ngắn cũng là lúc chuông reo lần hai. Vừa kết thúc hồi chuông, lớp trưởng lớp 1/1 lập tức bước ra khỏi hàng. Khi khoảng cách vừa đúng một mét thì dừng lại và hô to khẩu lệnh “ Vào lớp! “. Sau đó, lớp trưởng đi trước dẫn đường, các em còn lại thứ tự bám theo sau. Khoảng cách mỗi bước chân luôn giữ đều, đội ngũ ngay hàng thẳng lối như những người lính tham dự cuộc duyệt binh nhân ngày Quốc khánh. Chờ cho Học sinh cuối cùng lớp 1/1 vừa rời khỏi vị trí ngay lập tức, em đứng đầu hàng bên trái lớp 1/2 nối gót theo sau. Tuần tự cứ thế diễn ra đến học sinh cuối cùng trên sân trường bước vào lớp học.
Lúc này toàn thể giáo viên đứng lớp đang tập trung tại phòng họp. Họ ngồi theo vị trí đã được xếp đặt sẵn; giáo viên nam bên tả, nữ bên hữu. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phòng hiệu trưởng. Vô cảm. Vô hồn. Dường như chẳng bận tâm đến công việc sắp tới của mình. Trong thời gian chờ ông hiệu trưởng khả kính, họ ngồi im bất động và tuyệt nhiên không trao đổi với nhau bất cứ điều gìng khí có vẻ căng thẳng như sắp sửa bước vào trận đánh.
Hiệu trưởng trường xuất thân là tiến sỹ ngành điều khiển học, sau khi kiểm tra lần cuối, thấy mọi việc diễn ra như ý, không có gì trục trặc bèn khoát tay ra hiệu cho nhân viên bảo vệ nhấn chuông lần thứ ba. Còn một hồi chuông nữa mới chính thức bước vào giờ học.
Hồi chuông vang lên, đám đông trong phòng họp lập tức đứng bật dậy và tiến ra dãy hành lang. Họ đi thành hàng đôi, cũng nam tả, nữ hữu. Im lặng. Trật tự. Không vội vả, không quá chậm chạp. Phong thái ung dung, đĩnh đạc. Tất cả nữ giáo viên đều có chiều cao như nhau, đều để cùng một kiểu tóc. Họ mặc áo dài tím có đeo bảng trước ngực. Quần xa tanh trắng, ống rộng, dài chấm đất. Chân mỗi người mang guốc cao gót bảy phân. Trên quai guốc đều có hình con bướm. Họ giống nhau một cách kỳ lạ cứ như cùng sinh sản bằng phương pháp vô tính. Nam giáo viên cũng mặc đồng phục theo quy định; áo sơ mi dài tay màu trắng, ca vát đỏ, quần Âu màu xám tro có ly. Tất nhiên cánh đàn ông không mang guốc như phái nữ, họ mang giày da của Ý, được đánh xi bóng loáng. Bóng đến nỗi có thể nhìn thấy bóng cây phượng vĩ trong sân trường rũ mình trên mũi giày.
Tất cả vận động trong sự giám sát chặt chẽ của ông hiệu trưởng. Khi cách phòng giáo cụ vừa vặn một bước chân, ông bèn hô to khẩu lệnh: “ Dừng lại! “. Ngay lập tức tất cả đứng im phăng phắc, cứ như họ được cấu tạo từ cổ máy liên hoàn. Rồi thứ tự từng cặp vào bên trong và nhanh chóng trở ra cùng chiếc cặp đựng tài liệu, giáo trình giảng dạy của mỗi người.
Mọi việc diễn ra rất chóng vánh, chỉ trong hai phút tất cả đã sẵn sàng. Ông hiệu trưởng đi trước dẫn đường. Vẫn nam tả, nữ hữu đều chân bước theo sau. Họ bước ra dãy hành lang và hướng về phía các lớp học. Lúc này, học sinh đã ổn định chỗ ngồi và nóng lòng chờ tiết học đầu tiên.
Trường được chia ra làm năm khu, mỗi khu là một khối lớp, mỗi khối lớp có sáu lớp học, mỗi lớp học có ba mươi em, được bố trí theo thứ tự từ trái sang phải. Cũng cần nói thêm, mỗi khối đều có thư viện riêng, phòng khám răng, phòng vi tính, phòng lab để luyện ngoại ngữ và nhà ăn. Dòng người đi trong im lặng. Mỗi sải chân vừa vặn bảy mươi xentimet không chệch một li. Không gian yên tĩnh đến nỗi từ xa có thể nghe được tiếng gót chân khua cộp trên nền gạch granít trơn bóng.
Đến khối lớp một, tất cả dừng lại. Sáu người đứng phía trước lần lượt tách khỏi hàng và bước lên bậc cấp, đường dẫn vào dãy các lớp học. Sáu giáo viên khối lớp một vẫn đi ngay hàng thẳng lối tiến thẳng vào bên trong. Các lớp học được bố trí đối diện và liền kề nhau rồi tiếp đến những công trình phục vụ khác. Tất cả vẫn diễn ra trong im lặng và nghiêm túc. Đến hai lớp học đầu tiên, mọi người dừng lại. Nữ giáo viên đi đầu rẽ vào lớp học bên phải, nam giáo viên rẽ vào lớp bên trái. Đúng theo trật tự nam tả, nữ hữu. Bốn người còn lại tiếp tục tiến lên phía trước. Và dừng lại trước hai lớp tiếp theo. Hai giáo viên đi đầu rẽ vào hai lớp; 1/3 và 1/4. Hai người còn lại tiếp tục dấn lên phía trước, thực hiện phận sự của mình.
Dưới sân trường, mọi việc diễn ra tương tự như thế. Số giáo viên giảm dần trước từng khối lớp. Và người cuối cùng bước vào lớp 5/6 thì kim đồng hồ vừa vặn bảy giờ đúng, không chệch một giây. Gã nhân viên bảo vệ thực hiện động tác cuối cùng. Hồi chuông vang lên và giờ học bắt đầu.
Xong việc, ông hiệu trưởng quay gót trở về phòng riêng. Ngồi trong căn phòng máy lạnh, đầy đủ tiện nghi, vừa nhấm nháp cà phê sữa, vừa theo dõi các nhân viên qua hệ thống camera lắp sẵn ở từng lớp. Ông tỏ vẻ hài lòng với công việc của mình. Và chợt nhớ là chưa đọc báo buổi sáng.
Chương trình giảng dạy các khối lớp do một giáo sư - tiến sỹ chuyên ngành công nghệ thông tin danh tiếng đảm trách. Vị giáo sư khả kính có tấm lòng thiết tha vì sự nghiệp giáo dục nước nhà, đã tiêu tốn nhiều năm để viết nên phần mềm “ Phương pháp giáo dục tiên tiến “ . Phần mềm điện toán này đã gây tiếng vang lớn, góp phần khẳng định vị trí độc tôn của ông trong giới khoa học. “ Phương pháp giáo dục tiên tiến “ ngoài những ưu điểm đã được chứng minh trong quá trình thử nghiệm, cũng cần đề cập đến tính chính xác tuyệt đối. Vị giáo sư thừa nhận, đây là vấn đề hết sức khó khăn, nhiều lúc tưởng chừng phải bỏ cuộc. May mắn thay cho nền giáo dục nước nhà! Sự thành công trong công nghệ của vị giáo sư mang nhiều hoài bão vì sự nghiệp trăm năm trồng người đã mở toang cánh cửa tri thức cho các mầm xanh đất nước tiếp cận một cách dễ dàng và trọn vẹn.
Khi thầy giáo lớp 2/4 đang thao thao về “ Công cha, nghĩa mẹ “ thì cô giáo lớp 2/5 cũng đang nói đến “ Nghĩa mẹ, công cha “ . Lớp 5/2, cô chủ nhiệm đang đọc chính tả đến đoạn “...Mùa thu đã đi qua ...” thì ở lớp 5/3 thầy phụ trách lớp cũng đang nói những câu như thế. Lớp 3/1 học sinh đang chép công thức tính diện tích hình vuông “ Muốn tìm diện tích hình vuông ta lấy...” , thì ở lớp 3/2 các em cũng đang “ Muốn tìm diện tích hình vuông ta lấy...”. Đang trong giờ học, một em học sinh lớp 3/1 bỗng dưng bị mót tiểu. Nhà vệ sinh nằm ở cuối dãy hành lang. Cậu học sinh bước ra khỏi lớp cũng là lúc cô giáo chủ nhiệm đang nói “ Muốn tìm chu vi..”, thì khi bước sang lớp 3/3 và 3/4, các giáo viên cũng vừa kịp nói “ ..hình vuông ta lấy..” , và đến hai lớp cuối cùng, cậu bé cũng đã thuộc lòng công thức tính chu vi “ ..cạnh nhân bốn “.
Học sinh đã được dạy dỗ chu đáo về sự im lặng, phục tùng và niềm tin tuyệt đối vào năng lực giáo viên đứng lớp. Trong giờ giảng, các em không được phép thắc mắc ( đó là thói quen xấu, rất xấu ) , không hỏch đề ( như thế sẽ gây mất tập trung ảnh hưởng đến chương trình giảng dạy ), bởi trong lập trình không có những chi tiết đó. Thầy thao thao giảng giải, học trò cắm cúi ghi ghi, chép chép. Không khí khẩn trương và vô cùng nghiêm túc chan hòa khắp nơi.
Đến giờ giải lao. Tất cả học sinh ra chơi. Các giáo viên ngồi tại chỗ trầm ngâm, suy tư. Giáo viên nam không hút thuốc, giáo viên nữ không cắn hạt dưa hay túm tụm tán gẫu. Họ luôn thể hiện tác phong nghiêm túc và có tinh thần trách nhiệm cao. Nền giáo dục nước nhà rất cần những ngôi trường như thế, những con người như thế.
Học sinh ăn trưa theo từng khối lớp. Thức ăn công nghiệp do một công ty chuyên kinh doanh ẩm thực mang đến bằng xe ô tô. Thực đơn được thay đổi từng ngày. Đây là đơn vị có uy tín, phụ huynh có thể yên tâm. Trong suốt ba niên học chưa có ca ngộ độc thực phẩm nào.
Tất nhiên giáo viên không thể sử dụng chung nhà vệ sinh và nhà ăn với học sinh. Bọn trẻ cứ thắc, tại sao người ta không xây toa lét cho giáo viên? Chẳng lẽ hệ tiêu hóa, bài tiết của giáo viên trường này không hoạt động? Còn một điều chúng lấy làm lạ, tại sao giáo viên lại ăn trưa trong phòng kỹ thuật tối tăm mà không đường đường chính chính vào nhà ăn lịch sự sạch sẽ và thoáng mát như chúng đang sử dụng?
Kết thúc một ngày học tập mệt nhoài và vô cùng hiệu quả, học sinh các khối lần lượt ra về. Tất cả giáo viên lặp lại những động tác ban sáng nhưng theo trật tự đảo ngược, ban đầu là lớp 5/6, 5/5..và cuối cùng là lớp 1/1. Họ vẫn đi trong im lặng. Mỗi sải chân đúng bảy mươi xentimet không sai một li. Sau đó, cả ba mươi giáo viên, chia đều giới tính cùng hướng ra sân trường và dừng lại trước cột cờ. Ông hiệu trưởng cùng nhân viên bảo vệ đang chờ sẵn ở đấy.
Những cặp tài liệu, giáo trình giảng dạy được đưa về chỗ cũ ở phòng giáo cụ. Lúc này là năm giờ, mười lăm phút. Ông hiệu trưởng vốn xuất thân là tiến sỹ ngành điều khiển học liên tục xem giờ và tỏ vẻ sốt ruột, bởi sáu giờ chiều ông có cuộc hẹn với vài người bạn ở quán thịt chó Nam Hà. Đợi nhân vật cuối cùng đứng vào hàng, ông lập tức khoát tay ra lệnh đám nhân viên thuộc quyền hướng về phía “ phòng kỹ thuật “ . Căn phòng luôn được bảo vệ nghiêm cẩn. Và chỉ mỗi ông hiệu trưởng mới có chìa khóa. Cánh cửa mở toang. Ánh đèn neon bừng sáng soi rõ vô số những máy móc kỳ lạ cùng với dây điện xanh đỏ, màn hình vi tính nhấp nháy những thông số kỳ lạ. Lúc này, toàn bộ giáo viên nữ đứng sát vào góc tường bên phải, giáo viên nam đứng ở phía đối diện, họ tỏ vẻ sốt ruột. Ông hiệu trưởng gắn đôi mục kỉnh lên mũi rồi xoa xoa hai tay vào nhau có vẻ hài lòng. Đoạn, ông tiến về phía nữ giáo viên đứng gần cửa sổ. Bằng cử chỉ hết sức bình thản và từ tốn, ngài hiệu trưởng khả kính đưa tay tháo từng chiếc nút trên cổ áo nữ nhân viên thuộc quyền. Phía dưới ngực cô giáo là một cánh cửa nhỏ, ông hiệu trưởng mở ra và lòn tay vào bên trong lôi ra đầu cắm điện rồi cắm vào ổ điện cố định trên tường.
Chỉ trong vòng mười phút ông hiệu trưởng đã hoàn tất công việc, sạt điện cho ba mươi người máy dạy học. Ông thở phào một cách khoan khoái rồi phóng xe đến quán thịt chó. Những người bạn chí cốt đang đợi ông.