Chương 1

Đại Chu từ khi khai quốc đến nay, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Ở trên đều là nói nhảm, không có nửa phần quan hệ với Trình Thâm.

Tại hoàng thành Đại Chu, Trình Thâm là một nhân vật truyền kỳ.

Sở dĩ nổi tiếng, có hai nguyên nhân, thứ nhất, hắn là hậu bối của tướng quân khai quốc có chiến công hiển hách, nhận được che chở của tổ tiên, là tuấn tễ hầu gia nhất phẩm đương triều, thứ hai, hắn có một nhi tử chín tuổi.

Trình Thâm năm nay mới có hai mươi lăm.

Sao không thể coi là truyền kỳ chứ?

Đầu xuân hạt mưa nhỏ như sợi tóc, rơi xuống vạn vật không tiếng động. Ngày hôm đó Trình Thâm lui xuống từ trong triều, đi đến phố Tuần Liễu, trên thân đã ướt gần một nửa. lúc này khoảng cách tới Hầu phủ còn mấy bước chân, Trình Thâm liền chui vào một quán trà bất chấp mọi thứ tránh mưa.

“Ôi!!! hầu gia, cuối cùng cũng về rồi, mời bên này.” Hỏa kế của quán trà gọi mời hắn.

Hi(..)

Trình Thâm hòa khí mà lên tiếng:

“Đa tạ, ta chỉ tránh mưa thôi, lập tức về nhà.”

“Haiz, hầu gia khách khí gì chứ, trận mưa này không ngừng ngay được đâu, mời ngài vào bên trong ngồi, lát nữa tiểu nhân sai người đi mua dù cho ngài, ngài xem được không?”

Trình Thâm vẻ mặt sững sờ, môi hồng nửa khép, thấy hỏa kế này nhiệt tâm như vậy, cũng không muốn bỏ qua ý tốt của người ta, đành phải thuận theo hỏa kế mà đáp ứng:

“Đa tạ.”

Hỏa kế quán trà tay chân lanh lẹ dẫn Trình Thâm tới phòng xa hoa nhất trên tầng hai, lại hấp tấp pha loại trà đắt tiền nhất.

“Hầu gia, gần nhất tiểu quán có mời đến một vị đầu bếp Giang Nam, am hiểu làm các loại điểm tâm, ngài có muốn nếm thử hay không ạ?”

Trình Thâm nghi ngờ nói:

“Quán trà cũng bắt đầu bán điểm tâm rồi à?”

“Hầu gia ăn ngon mặc đẹp, tự nhiên không hiểu được bình thường dân chúng mưu sinh khổ cực, còn không phải thời gian qua sắp không nổi nữa, mới phát triển một vài nghề phụ...”

Hỏa kế kia nói rồi nói, đưa tay đỡ trán, còn có tiếng khóc nhỏ.

Trình Thâm sửng sốt một chút, vội nói:

“Ngươi... đừng như vậy... Thế này đi, đem điểm tâm hết lên đây, cho ta mấy loại thanh đạm là được, số còn lại... Ta vừa rồi nhìn thấy đầu phố có người ăn xin, ngươi đem cho hắn đi...”

Trình Thâm âm tiết cuối cứng rắn nói ra, còn chưa kịp bảo hỏa kế mình không ăn các loại hoa điểm tâm, hỏa kế đã mất dạng.

Đi còn nhanh hơn Phong Hỏa Luân(*) nữa. ( ̄▽ ̄)

(*)Phong Hỏa Luân: bánh xe của Na Tra ấy.

Trình Thâm khẽ thở dài một hơi.

“Ngươi ở đây làm gì vậy?”

Một hơi còn chưa than xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiến vào một người nam tử trẻ tuổi vận trường bào màu xanh đen.

Hắn híp hai mắt lại, ngữ khí tựa hồ có chút bất mãn. [○『 ○]

Trình Thâm giật mình một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống, có chút chột dạ dò xét liếc nhìn nam tử trẻ tuổi, vụng về nghĩ muốn giải thích là vì trời mưa quá to, đến đây chỉ để tránh mưa. Đáng tiếc còn chưa mở miệng, nam tử trẻ tuổi kia đã ba bước hợp thành hai đi tới, cau mày nói:

“Sao toàn thân ướt hết thế này?”

Trình Thâm hơi hơi ngửa đầu, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt cười:

“Không có gì đáng ngại, không có ướt hết đâu... chỉ có ướt áo ngoài...”

Nam tử trẻ tuổi cắt ngang hắn mà nói:

“Hôm nay có chút việc chậm trễ, tới có chút chậm, sau này trời mưa, ngươi cứ ở ngoài cung chờ ta.” Dứt lời, kéo tay hắn đi ra ngoài.

Vừa gặp hỏa kế kia bưng điểm tâm lên, ba người đối mặt nhau.

“Hầu gia... ngài đây là...” Hỏa kế nhìn chằm chằm ánh mắt một bộ vô tội nhìn Trình Thâm.

Nam tử trẻ tuổi nhíu mày cười cười, tay còn trống cầm lên một miếng bánh hoa quế, hướng hỏa kế thanh âm lạnh lùng nói:

“Ngươi cũng đã biết, hắn không ăn bánh hoa quế nhỉ?”

Hỏa kế lập tức bị dọa đến không nói nên lời.

“Vị tiểu ca này, là như thế này...” Trình Thâm thấy hỏa kế kia bị dọa sợ, vội vàng lên tiếng giải thích, thế nhưng mới nói được phân nửa, đã bị một cỗ kình lực kéo đi.

“... Tiền điểm tâm ta sẽ mang đến sau nhé...”

Sau khi hai người cùng rời đi, hỏa kế kia lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, kìm lòng không đậu nhỏ giọng nói:

“Tiểu tử này quả thực so với lão tử còn hơn mà!”

“Tới đây.” Trình Ngạn Cảnh tay cầm dù nhỏ che mưa, mi phong túc khởi.

Trình Thâm nhìn thoáng qua dù nhỏ trên đỉnh đầu Trình Ngạn Cảnh:

“Sao không đổi thành hai cái dù?”

Trong trí nhớ mỗi lần Trình Ngạn Cảnh tới đón hắn đều mang theo một cái dù...

Trình Ngạn Cảnh mãn bất tại hồ nói:

“Chẳng muốn cầm.”

Trình Ngạn Cảnh: “Trận mưa này chưa tới mấy canh giờ căn bản không ngừng được, ngươi là muốn toàn phủ mọi người bụng đói chờ ngươi trở về sao?”

Trình Thâm vội vàng giải thích:

“Không không không, các ngươi có thể dùng bữa trước mà...”

“Đừng lề mề nữa.” Trình Ngạn Cảnh đi đến bên cạnh Trình Thâm, đem cái dù chuyển qua trên đầu Trình Thâm, lại ngẩng đầu nhìn một cái, chậm rãi nói:

“Này không phải cũng đủ che sao?”

Trình Thâm kiên trì cự tuyệt:

“Quá nhỏ! Ngươi bị ướt mất, gần đây có lẽ có cửa hàng, đi mua một cái dù lớn hơn đi.”

“Đây đã là cái dù lớn nhất rồi.” Trình Ngạn Cảnh mặt không đỏ tim không đập: “Cho nên, chúng ta có thể trở về chưa?”

“Ta đói bụng.” Cuối cùng, y lại thấp giọng thêm một câu.

Trình Thâm cuối cùng nhẹ nhàng hơn:

“Ngươi đem cái dù che về bên mình đi.”

Trình Ngạn Cảnh hàm hồ mà đáp lại, duỗi tay nắm tay Trình Thâm, thấp giọng nói:

“Tới gần chút đi, kẻo ướt.”

“Hôm nay bệ hạ hỏi ta chuyện của ngươi, năm sau sẽ là lễ đội mũ(*) của ngươi, trong lòng có ý tưởng gì không?”

(*)lễ đội mũ: ngày xưa khi con trai đến tuổi 20 sẽ làm lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.

Trình Ngạn Cảnh không đếm xỉa tới nói:

“Thiên tử nhật lý vạn ky, ngay cả chuyện nhà bình dân cũng muốn quản sao?”

Trình Thâm: “Ngài ấy chỉ là muốn hỏi một chút, ngươi nếu như không thích, sau này ta không nhắc tới nữa. Đúng rồi, còn có mười hai ngày nữa là sinh nhật 19 tuổi của ngươi, muốn cái gì nào?”

Trình Ngạn Cảnh: “Cũng không phải mấy đứa trẻ con, không cần làm gì, lãng phí bạc.” Y nói xong lời này, vô thức nhìn thoáng qua Trình Thâm.

Trình Thâm trong miệng lẩm bẩm:

“Sinh nhật cũng phải đến, ngươi nếu như không nghĩ ra đặc biệt muốn quà gì, không bằng ta thay ngươi làm chủ vậy.”

“Ừ.”

“Lát nữa sau khi hồi phủ ngươi nhớ sai người đem bạc đến quán trà nhỏ kia trả nha, mưu sinh không dễ.”

Trình Ngạn Cảnh không đáp.

Trình Thâm lại nói: “Ngươi gần nhất không phải thường xuyên tới Lâm Uyển đi săn sao? Tiễn thuật có tiến bộ không?”

Trình Ngạn Cảnh nghe thấy những lời đó, căng thẳng trên mặt mới hơi hơi dịu xuống:

“Cũng coi như được, không có bôi nhọ vinh quang của tổ tiên.”

Tổ tiên Trình gia chính là lấy tiễn thuật tinh xảo ôn hòa mưu lược mà có tiếng.

Trình Thâm cảm thấy tâm tình Trình Ngạn Cảnh tựa hồ không tệ, trong lòng cảm thấy là thời cơ tốt, mở miệng hỏi vấn đề của mình:

“Ngạn Cảnh... ngươi có phải cảm thấy ta không tốt không?”

Trình Ngạn Cảnh mặt trong nháy mắt liền thay đổi, giật mình một chút, híp mắt lại, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn vẻ mặt tiểu tâm dực dực của Trình Thâm, thật lâu, mới lên tiếng:

“Tại sao muốn hỏi vậy?”

Trình Thâm lắc đầu, dời chủ đề đi:

“Che dù đàng hoàng đi, đầu bên kia ngươi ướt hết rồi.”

Hai người lại hồi lâu không nói gì.

“Kể từ hôm nay, ta dạy ngươi đọc sách tập viết được không?”

Nói thật buồn cười, Trình Thâm từ nhỏ đã thông thạo âm luật, sở trường kỳ họa, chỉ độc có sách và võ nghệ, là dốt đặc cán mai.

Đáy mắt Trình Thâm chợt lóe, tiếp theo cười nói:

“Sao vậy, chịu không nổi ta mù chữ à?”

Trình Ngạn Cảnh quay mặt qua một bên, không muốn nhìn vẻ mặt cười đùa ngây thơ trong trẻo của Trình Thâm.

Hai mươi năm trước, công chúa Minh Thanh chưa xuất giá có con hoang, lại sống chết không chịu nói ra cha của đứa bé trong bụng, trong một khoảng thời gian cả triều nhốn nháo, một số đại thần hợp lại ký một bản tấu yêu cầu điều tra nghiêm ngặt, mượn gió hoàng gia. Hoàng đế liền hạ xuống một đạo thánh chỉ: Chủ động đền tội, xử phạt nhẹ nhàng; nếu không, chu di cửu tộc.

Trình Hằng liền đứng ra.

Trình Hằng —— cũng chính là cha của Trình Thâm hắn, nhưng đã lập gia thất mất rồi.

Sau khi trải qua trùng trùng điệp điệp khó khăn trắc trở chọn lựa, cả nhà Trình gia cao thấp chỉ còn lại một mình Trình Thâm.

Đã được tính là bất hạnh trong vạn hạnh.

Bởi vì lấy thanh danh công chúa đã bị tổn hại, hoàng đế hạ xuống một mệnh lệnh khiến người không thể tưởng tượng được, đem công chúa tứ hôn với công tử Trình Thâm của Trình phủ, đời này không được tái giá.

Bởi vì luật pháp Đại Chu đối với quả phụ có phân biệt rất lớn, hoàng đến cũng rất đau lòng cho muội muội của mình, mới nghĩ ra biện pháp như thế.

Một năm nọ, Trình Thâm vừa tròn năm tuổi.

Chuyện lúc trước không đề cập tới.

Trình Thâm tràn đầy hoài niệm nói:

“Khi còn bé chúng ta rất thân, nhưng năm này có thể ta đối với ngươi chưa đủ để tâm...”

“Không phải vấn đề ở ngươi.” Trình Ngạn Cảnh nhẹ giọng hỏi Trình Thâm: “Ta hỏi ngươi, nếu có một ngày, ta phải rời khỏi kinh thành, ngươi lúc đó sẽ làm thế nào?”

Trình Thâm nghi hoặc ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen láy của Trình Ngạn Cảnh, hắn nhớ kỹ cách đây ít năm đứa nhỏ này chỉ cao tới ngực mình thôi.

Trong thoáng chốc, hắn cảm giác khoảng cách giữa mình và Trình Ngạn Cảnh thật xa, bất luận là bên ngoài, hay là trong nội tâm.

Loại cảm giác vô cùng lo lắng khiến Trình Thâm cứng rắn lên tức giận nói một câu nặng lời:

“Ở kinh thành tốt ngươi không ở, muốn ra ngoài làm cái gì, việc này ta không đồng ý. Ngươi sớm từ bỏ ý định này đi.”

Hắn vốn tưởng rằng Trình Ngạn Cảnh sẽ phản bác lại, ai ngờ người bên cạnh khẽ ừ.

Vừa trở lại phủ, liền có nha hoàn ra đón:

“Hầu gia, công chúa đang ở Đường Lê viện đợi ngài.”

“Có chuyện gì chờ ăn cơm xong rồi nói cũng chưa muộn, ngươi trở về nói cho nàng biết, bảo nàng chờ trước.” Trình Ngạn Cảnh căn bản không cho Trình Thâm cơ hội nói chuyện, kéo hắn tiến vào sân nhỏ.

Trình Ngạn Cảnh khuôn mặt bình tĩnh, không nói một lời đem áo ngoài bị ướt của Trình Thâm đổi mới, mới rũ mắt xuống, chuẩn bị đẩy cửa rời đi.

“Ngạn Cảnh.” Trình Thâm gọi y: “Trên người ngươi cũng ướt, lát nữa về nhớ thay đấy.”

Hắn biết rõ tính tình đứa nhỏ này, đối với người khác rất để ý, nhưng với chính mình thì ngược lại rất chủ quan. Bảo vệ không đúng cách, lúc nãy hắn không nói, Trình Ngạn Cảnh sẽ trực tiếp đi tới Lâm Uyển.

Trình Ngạn Cảnh cước bộ dừng một chút, không trả lời, đẩy cửa mà đi.

Trình Thâm lại thở dài, hắn thật sự càng ngày càng khó nắm bắt tâm tư đứa nhỏ này.

“Hầu gia, Lý đại nhân đến rồi.”

Trình Thâm vừa mới vào, Lý đại nhân liền chạy ra đón, mở miệng câu đầu tiên là:

“Hầu gia... sắc mặt không tốt lắm nhỉ...”

Trình Thâm đưa tay lên sờ mặt mình, nói:

“Chắc là gần đây buổi tối ngủ hơi ít, Lý đại nhân tìm ta có chuyện gì?”

“Sao lại ngủ trễ? Hầu gia thế nhưng có tâm sự?” Lý đại nhân bắt được đôi câu trong lời nói của Trình Thâm liền hỏi.

Trình Thâm từ trước đến nay không chống được mấy câu hỏi thăm như thế, tổng không thể nói mình vì chuyện sinh nhật Trình Ngạn Cảnh mà mất ngủ được, đành phải cười khan vài tiếng:

“Vấn đề thời tiết, Lý đại nhân không cần phải lo lắng.”

Lý đại nhân thở dài, tiếp tục nhìn mặt Trình Thâm:

“Lão phu nhìn hầu gia ấn đường biến đen, ngược lại không giống vấn đề về thời tiết đâu!”

“Lý đại nhân học xem tướng khi nào vậy?”

Trình Ngạn Cảnh không biết tới lúc nào, trên mặt bộ dáng tươi cười, chắn trước mặt Trình Thâm:

“Không bằng trước xem cho ta một chút ha? Nhìn tướng mạo ta thế nào?”

Lý đại nhân lộ vẻ lúng túng, ha ha cười vài tiếng:

“Công tử thật sự là khen lầm, ta đã già khọm rồi, làm sao nhìn một cái liền tin được chứ, chỉ là trò tiêu khiển thôi mà...”

Trình Ngạn Cảnh: “Nếu là trò tiêu khiển đạt trình độ cao như thế, vì sao còn muốn cho ta...” Nói đến đây, Trình Ngạn Cảnh ngừng một chút: “Ta lại không có ý tán thưởng lão, lão hiểu lầm rồi.”

“Ngạn Cảnh, không... không được vô lễ.” Trình Thâm vẻ mặt tràn đầy áy náy hướng Lý đại nhân xin lỗi: “Lý đại nhân, mời tới thư phòng.”

Lý đại nhân lập tức được như ý, vội càng tiếp lời:

“Được được được, hầu gia, mời ngài bên này.”

---

Ây dza, còn có ai thức không?

Good night!!!

(1.6.18; 00.00 AM)