--1-- Chương 1

Đầu mùa xuân, trên cành những chồi non xanh mới nảy lên, nhưng trong không khí vẫn toát ra lạnh lạnh.

Nhìn ngôi nhà cổ kính trang nghiêm trước mặt, người thanh niên dừng bước lại, không muốn đi vào, chỉ cảm thấy sẽ phải làm chuyện ngu xuẩn chết mất.

"Vào đi, còn đứng đần đó làm cái gì?" Người phụ nữ đã đi vào trong chùa quay đầu lại gọi con trai mình.

"Mẹ, con không muốn lạy, mẹ lạy là được rồi." Anh luôn luôn là người theo thuyết vô thần, lần này nhiều lần thoát chết là may mắn của anh, anh mới không tin là cái gì thần thánh giúp đỡ.

"Thằng nhóc này đang nói càn cái gì đó, máy bay từ giữa trời rơi xuống, trên máy bay có cả hai trăm người, chỉ có con và mười mấy người có thể bình an cứu được, đây quả thực là kỳ tích, bước lên cho mẹ, quỳ gối trước Phật tổ cảm ơn Phật tổ phù hộ."

Người thanh niên xì mũi coi thường."Mẹ, mẹ cũng nói đó là kỳ tích, liên quan gì đến Phật tổ?" Nếu như Phật thật sự có linh thiêng, không phải nên cứu toàn bộ người sao, vì sao cứu anh cái người chưa bao giờ tin vào Phật tổ này?

Người phụ nữ giơ tay gõ xuống đầu con trai, chiều chuộng nói một tiếng, "Ở trước Phật không cho vô lễ."

"Nhĩ Toàn, nghe lời mẹ nói bước vào đi." Người đàn ông trung niên bên cạnh người phụ nữ khí thế bừng bừng nổi bật hơn người mở miệng."Con có biết không sau khi nhận được tin chuyến bay của con gặp chuyện không may, mẹ con bị dọa sợ, chạy đến chùa cầu nguyện cả đêm, chỉ cầu cho con bình an vô sự, mẹ con nguyện ý ăn chay niệm Phật một năm."

Một nhà họ Cam bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa có bất kỳ tôn giáo tín ngưỡng nào.

Trong lúc nguy hiểm như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể làm là cầu nguyện các vị thần thánh vô hình cứu giúp, từ trước đến nay không nhìn thấy thần thánh ma quái, vì sao sống chết ở trước mặt Phật dập đầu đỏ cả trán, lòng anh đau giống như gai đâm.

Nghe lời của cha nói, người thanh niên có chút cảm động nghiêng con mắt liếc về phía mẹ mình, giờ phút này toàn thân mẹ đẹp nhã trên mặt đã nhìn không ra vẻ mặt lo âu lúc đó, mặc dù bình thường bà chung quy luôn thích trêu cợt đùa giỡn chỉnh ba anh em anh làm thú vui, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra tâm tư của mẹ mình, ở trước Phật thề nguyện vì anh ăn chay niệm Phật một năm.

Nghĩ như vậy, anh mới miễn cưỡng bước vào trong chùa.

"Quỳ xuống, dập đầu trước Phật tổ một trăm cái." Thấy con trai sau khi đi vào, người phụ nữ cười híp mắt chỉ huy.

"Một trăm?" Người thanh niên khẽ gọi."Loại trò đùa này quá ác liệt đi, muốn dập đầu chính mẹ dập đầu."

"Lần trước lúc mẹ tới đây, nói cho Phật tổ rồi, chỉ cần con bình an trở về, liền dẫn con tới dập đầu một trăm cái."

"Đó là mẹ nói, không phải là con nói." Duôi lông mày người thanh niên nhướng lên thật cao. Anh chịu dập đầu ba cái cũng không tệ rồi, mẹ anh lại còn bảo anh dập đầu một trăm cái, là như thế nào, cho anh ngu ngốc đùa giỡn sao.

Một bên người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, trầm giọng trách mắng: "Nhĩ Toàn, mẹ con bảo dập đầu thì con dập đầu cho cha."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cương nghị của cha, người thanh niên cãi: "Cha, mẹ muốn con dập đầu một trăm cái kìa."

Đó cũng không phải là ba, năm coi như xong, dập đầu xuống một trăm cái, không phải là anh dập đầu đến có thể hôn mê bất tỉnh.

"Cho dù mẹ bảo con dập đầu năm ngàn cái, con cũng phải dập đầu cho cha, Lúc đầu mẹ con vừa chảy nước mắt, ở trước mặt Phật tổ không ngừng dập đầu nhanh hơn đến hôn mê bất tỉnh đi."

Được, anh đầu hàng vậy được rồi chứ. Người thanh niên nghiến răng, biết hôm nay không thoát khỏi cửa này, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận bắt đầu hướng về phía tượng Phật bạch ngọc dập đầu.

Vừa dập đầu, anh lại đang nói mục đích trong lòng mình với tượng Phật uy nghiêm hùng vĩ trước mặt."Nếu quả thật muốn con tin tưởng trên thế giới này có Phật, như vậy. . . . . . Hãy để cho con nhìn thấy cô ấy một lần nữa, chỉ cần con cò thể gặp lại cô ấy, về sau con sẽ tin có Phật."

Nếu nói là lúc máy bay ngoài ý muốn rơi xuống, anh thật sự nên nói cảm ơn người nào đó, ngay lúc trước khi máy bay chuẩn bị nổ tung, kịp thời kéo chân anh bị thương bị kẹt ra, cô gái kia đỡ anh từ trên máy bay đi xuống.

Đáng tiếc, anh thậm chí ngay cả tên của cô cũng không biết.

Biển người rộng lớn, anh cho là gặp lại được cô tỷ lệ hết sức nhỏ bé, cũng không nghĩ, nhiều năm sau, sẽ gặp lại nhau lần nữa trong hoàn cảnh như vậy. . . .