Chương 1
Tôi chết ở một con đường cái.Ngày đó ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi muôn nơi… thôi nói túm lại là nắng chang chang.
Tôi đang thảnh thơi đi bộ thì bỗng nghe một tiếng ụych, xong chết.
Tôi chết cực kỳ gọn lẹ, không đau không ngứa, nếu không phải có người rít gào bảo tôi đã lên đường, có lẽ tôi còn vô tri vô giác ngoan ngoãn nằm đó chờ cứu.
Thành xác chết chưa hẳn là đáng thương, đáng thương nhất là chả có ma nào tới nhận xác.
Tôi u oán, tuy nhiên mấy nhân loại ngu ngốc hoàn toàn chả quan tâm đến tiếng lòng gào thét muốn thử vào phòng cấp cứu của tôi, cứ thế thẳng tay vứt tôi như vứt thịt lợn vào buồng sau xe.
Đầu tôi gối lên lan can, chóp mũi mơ hồ truyền tới mùi cứt heo đâu đây…
Tôi âm thầm căm hận cắn cắn ngón tay, oán giận mắng: Cái đồ nhân loại…!
Lái xe chả có tay nghề gì cả.
Hại đầu tôi cứ đập bốp bốp vào lan can
Ầm –
“Ui da đau!”
Ầm —
“Ui da!”
Ầm —
“Đệt m*!”
Ầm —-
“Fck you!”
Ầm —–
“TT____TT”
Tôi lờ mờ nhắm mắt mặc cho va chạm vẫn tiếp tục diễn ra, mơ mơ màng màng nghĩ, rốt cuộc họ zZz muốn zZz dẫn zZz zZz tôi đi zZz đâu đây zZz zZz zZz.
Tôi ngủ rất ngon, đánh tận năm sáu giấc mộng rồi mới tỉnh.
May mắn hổng ai dội nước vào mặt đánh thức tôi, mà chắc bọn họ căn bản không nghĩ đến việc dội tỉnh tôi làm gì.
Tôi nghe bọn họ ong ong thảo luận, thảo luận hết cả một buổi trưa, tôi nằm phía sau bởi vì ngứa lưng quá nên lật người sang nằm ngang, đứt quãng nghe một người đàn ông gầy còm nói, “Giao cậu ta cho… y khoa trường học… làm xác giải phẩu… được không?”
Người đàn ông gầy còm đeo mắt kính viền bạc, tôi thích nhất mắt kính kiểu này, khi ánh mắt trời chiếu xuống sẽ óng ánh phát sáng, thoạt nhìn rất có mị lực.
Nhìn thấy mắt kính này, tôi bất giác mỉm cười nhẹ.
Có thể lúc tôi mỉm cười có truyền sóng điện tới chỗ gã, gã đàn ông gầy lập tức quay đầu vòng qua người một tên đàn ông cao to, chỉ hé một con mắt nhìn về phía tôi.
Giọng gã run rẩy, kích động khó kiềm lên tiếng, “Nó nó nó nó nó nó nó…”
Người đàn ông cao to cốc lên đầu gã một cái, “Mịe, có gì nói lẹ đi.”
Gã đàn ông gầy ôm chặt cổ áo, dồn khí vào đan điền, sau đó hét to, “Động đậy!”
Tên đàn ông gầy tiếp tục chăm chỉ hét, “Nó động đậy!”
Người đàn ông cao to nhìn tôi một cái rồi lại giơ tay tát tên gầy còm, “Động CMM chứ động!”
Người đàn ông cao to hà một ngụm khói thuốc, nói, “Để khỏi phiền hà, thôi thì cứ giao cậu ta cho bên giải phẫu đi.”
Wait.
Tôi sẽ bị đưa đi giải phẫu?
Oh, Shit!
Holy Shit!
Tôi phải làm sao bây giờ?
Tôi một bên nghĩ, một bên nhìn nóc xe.
Đúng, tôi lại bị vận chuyển tới nơi khác.
May mà đãi ngộ lần này tốt hơn chút, toa xe chứ không phải buồng xe. Tôi vui lắm, khỏi phải lo trời sẽ mưa.
Sau đó lại đau đớn suy nghĩ, làm cách nào để nói với họ rằng tôi không muốn bị giải phẫu, cứ tùy tiện tìm một chỗ chôn tôi là OK rồi.
Hay là tác động lên tình cảm? Liệt kê những điều tối kỵ ra.
Tỷ như, “Thân thể là do cha mẹ sinh ra, không được tùy ý cạo lông cắt thịt…”
Hoặc tỷ như, “Tui sợ máu.”
Đáng tiếc bọn họ không cho tôi cơ hội giải thích, cứ như vậy tay dâng tặng người.
Oan ức vl.
——–
Tôi nằm trong một căn phòng lớn lạnh lẽo suốt thời gian dài, không vui tí nào.
Không ai chơi với tôi, bọn họ chỉ biết mổ tôi ra, mổ xong thì lập tức rời đi.
Tôi cô đơn quá nên nghĩ ra trò chơi tình yêu, năm tháng trôi qua, mỗi một ngày tôi đều nói một câu tán tỉnh.
Kết quả là tôi bị mổ thành một bộ thi thể khoẻ mạnh.
Tôi không phải thi thể bình thường, tôi có phẩm chất, giỏi chịu đựng, ai nấy gặp tôi đều thích cả.
Có một người thường được gọi là lão sư, tôi quen mặt ổng nhất, cứ cuối tuần ổng lại mò tới tìm tôi.
Nhưng mà tôi hông thích ổng, thứ nhất là ổng không có mắt kính viền bạc.
Thứ hai là ổng lớn tuổi hơn tôi.
Tôi thích người trẻ tuổi chút, giống như mấy tiểu thịt tươi ổng thường hay dẫn tới ấy.
Lão sư hiểu ý tôi lắm, mấy tiểu thịt tươi ổng dẫn tới mỗi năm mỗi đổi, đồng thời còn cho phép từng người bọn họ lần lượt mò tôi.
Đến nay tôi đã gặp qua 125 nhóm tiểu thịt tươi, từng thầm mến hơn 125 người.
Nhưng tiếc thay tôi và họ không thể tu thành chánh quả, bởi vì có một vài sự cố bất ngờ đánh gãy nhân duyên chúng tôi.
Bất quá tôi không hề từ bỏ, bởi vì tôi cho rằng chuyện không thành thì dù làm gì cũng không thể thành, tức là người ấy của tôi vẫn chưa xuất hiện.
Tôi chờ a chờ, rốt cuộc chờ được nhóm 126.
Cái ông lão sư này xấu xa kinh khủng, cứ mỗi lần thấy tôi đều gọn lẹ cởi đồ tôi ra. Nhưng khi nhóm sinh viên tiến vào lại cho tôi mặc full cây đen, hơn nữa còn đặt ở một góc cuối phòng!
Con mắt tôi dấu dưới vành mũ, gian nan quét qua từng cái gáy, liều mạng thẩm định xem cái nào đẹp cái nào xấu cái nào có bím tóc, xem như căn cứ để suy đoán ai hàng hot.
Mặt lão sư mặc dù dễ nhìn hơn tôi thiệt, viền mặt cũng đẹp hơn tôi, nhưng tôi nhìn ngán rồi, mấy câu ổng nói một chữ cũng không muốn nghe.
Cho nên dư dả một đống thời gian dài chỉ để nhắm mấy cái mục tiêu, đợi đến khi ổng im miệng rồi bọn họ sẽ tự động đến trước mặt tôi thôi.
Quả nhiên, lão sư nói xong thì chỉ về phía tôi, “Thi thể ở bên kia, mọi người chuyển sang đây là có thể bắt đầu giải phẫu.”
Trái tim tôi vừa ngọt vừa đắng, ngọt là vì mình sắp có một đoạn tình yêu mới.
Mà đắng là vì bản thân chuẩn bị banh thành tám mảnh cmnr.
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên bị giải phẫu.
Ngày đó lão sư lấy tôi ra khỏi ô đông lạnh, đã rất lâu mới thấy lại ánh sáng, hơn nữa còn gặp được một người siêu đẹp trai, cứ cảm thấy kích động thế lào.
Lão sư mặc một chiếc áo blouse trắng, mái tóc lộn xộn rũ xuống vầng trán gợi cảm muốn chết. Khi đó tôi vứt phắt cái gì gọi là khoảng cách tuổi tác sang một bên, mặt mày hồng hồng chờ đợi.
Lão sư dịu dàng ôm lấy tôi, lại dịu dàng đặt xuống chiếc giường bóng loáng. Tiếp đó, không biết ổng lấy cây dao từ nơi nào, dịu dàng vạch một nhát —
Táng! Tận! Thiên! Lương!
Ổng mở lớp da tôi ra, lật giống như lật trang sách ấy, nhưng thế vẫn chưa đủ, ổng còn cầm thêm cái cưa, rườm rườm cắt một nửa xương đầu của tôi.
Tôi đau như đã chết, nhưng vẫn nhẫn nhịn bất động, tôi định xem thử coi ổng muốn làm gì với cơ thể ngọc ngà của tôi nữa.
Lão sư “chơi” tôi đến vui vẻ, khiến tôi xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, sau đó ngáp một cái, tán tận lương tâm chen giường của tôi, ngủ mất.
Ổng nhắm mắt lại, hô hấp nhợt nhạt dần dần ổn định, tôi yên lặng nằm đếm dê, hết dê lại đếm sói, đến khi xác định ổng đã yên giấc rồi mới ngồi dậy.
Nhìn thấy cơ thể bị phanh thây của mình, tôi đau lòng rơi mấy giọt nước mắt, khóc tới tận nửa tiếng sau.
Nửa tiếng trôi qua, tôi cô đơn lau nước mắt, bắt đầu chấp vá lại cơ thể của mình.
Thật ra tôi khá ngu, dây thần kinh bị lão sư quậy không còn như cũ, tôi không biết làm sao, chỉ đành áp dụng phương pháp tái sinh thô bạo nhất.
Bình thường tôi không thích tái sinh đâu, bởi vì nó đau bỏ mợ.
Tất cả mọi người đều hiểu mà, mất thịt cũ thay thịt mới, không chỉ xác chết đau, người cũng thấy đau vậy.
Ngoài ra, tái sinh còn cần nguyên liệu…
Tôi quay đầu liếc nhìn lão sư không phòng bị nằm đó, da dẻ bóng loáng, đúng là cực phẩm.
Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, cắn ổng một cái…