Nghĩa trang vào ngày Chủ Nhật Phục Sinh hình như đông người đến viếng hơn hẳn những Chủ Nhật khác. Tôi ngồi dưới cái gốc cây quen thuộc cạnh bờ hồ mà vẫn nghe những tiếng trò chuyện lao xao vọng tới. Đêm qua trời mưa lớn, những cây đào đã bị rụng hoa gần hết, trông tả tơi, thảm hại làm sao. Tôi cười chua xót khi tuự so sánh mình với chúng, không biết chúng có thảm hại bằng tôi bây giờ không nữa. Lắc mạnh đầu, tôi dứt mình ra khỏi những ý nghĩ bi quan đọ Hư quá, đã bảo là phải nghĩ tới những điều vui thôi mạ Tôi lại cúi xuống trang sách đang bỏ dở, quyển sách vừa mượn hôm qua mà tôi chỉ mới bắt đầu đọc vài hàng. Cô Sao nói khi đưa quyển sách cho tôi: "Miên đem về đọc đi, Trần Mộng Tú viết nhẹ nhàng và dễ thương lắm. Miên cần phải để tâm hồn lắng dịu lại, đừng suy nghĩ nhiều nhé, không lại nhức đầu." Tôi cố nén cười khi cầm lấy quyển sách, suy nghĩ gì cũng tuự nó tới chứ tôi nào có muốn đâu mà bảo đừng với chẳng đừng.

Tôi bật cười thành tiếng khi đọc tới mẩu chuyện tả mối ác cảm mà cô Rơm giành cho những lá thư điện tự Lá thư điện tử cũng có thể làm người nhận rung động được mà, và tiện lợi biết bao cho những người không được làm siêng cho lắm (như tôi chẳng hạn). Vả lại nó tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian cho những người không mấy kiên nhẫn (lại cũng như tôi). Cô Rơm ca ngợi những tiểu tiết trong những lá thư viết tay, chẳng hạn như một nét chữ đặc biệt nào đó, cách dán con tem, và cả cái cách trình bày một lá thư nữa. Có một điều mà cô không biết, những lá thư điện tử cũng có được những đặc điểm riêng của nó vậy. Trước mắt tôi như hiện lên cái màn hình của cái hộp thư quen thuộc. Chỉ cần cái tuựa đề của từng lá thư cũng đem đến cho người đọc biết bao nhiêu cảm giác khác nhau. Khi thì cười thành tiếng như bị ai thọt lét, khi lại mỉm cười mơ mộng và vội vàng đưa mắt nhìn quanh xem có bị ai bắt gặp hay không. Cũng có cả đỏ mặt và tim đập liên hồi trong khi tay run run bấm lên con chuột để mở lá thư ra. Lá thư điện tử không mang theo nó cái màu sắc hay mùi thơm của giấy của muực như những lá thư tay, nhưng nó cũng chuyển tải được nhiều điều khác có thể làm ta bồi hồi xao xuyến. Tôi không thể bắt mình dừng lại được nữa, nỗi nhớ đã ùa về, bắt tôi quay cuồng trong nó.

Những lá thư anh viết cũng chẳng cần phải đề ngày tháng, hotmail đã làm việc đó hộ anh rồi, thậm chí còn ghi rõ cả giờ giấc đến từng phút từng giây. Cảm động biết bao khi đọc những lá thư được viết vào nửa đêm cùng với một câu quen thuộc của anh "Anh nhớ em quá à!". Này là lá thư được viết khi anh mượn máy của đứa bạn, cái IP hiện lên rõ mồn một, không cần anh tả oán tôi cũng biết điều đọ Này là lá thư viết vội, đến nỗi những cái dấu cứ lẫn lộn với những con số mà anh không kịp giờ để sửa lại. Này là lá thư viết vào ban tối, sắp đến giờ đi ngủ với một câu mà mỗi lần đọc tôi đều phải đỏ mặt "Thương gửi đến em đêm nay một nghìn nụ hôn cho em anh được tròn giấc ngủ". Này là lá thư viết buổi sáng sớm với câu dặn dò luôn làm tôi bật cười :" Anh đi làm nha, bé đi học ngoan ngoãn đọ" Và xuyên suốt trong từng lá thư một là cái dấu ngoặc viết dư của anh. Cái dấu ngoặc đã làm cho tôi nhận ra anh giữa hàng ngàn người khác. Cũng chính cái dấu đó đã dạy cho tôi biết nghi ngờ, biết tập quan sát để phân biệt ra ai với ai trong thế giới liên mạng này. Cái thế giới mà mọi người không ai biết mặt ai, chỉ nhận ra nhau qua những con số, những con chữ, qua từng câu văn mà mỗi người mỗi khác đã hình thành nên một tính cách riêng biệt cho từng người. Vậy đó, tôi đã nhìn thấy anh, cảm nhận được suự hiện diện của anh , đón nhận những tình cảm của anh cũng chỉ bằng những dấu hiệu mà nếu để riêng rẽ ra thì chúng khô khan và vô cảm vô tính đến lạnh người.

Tuự dưng thấy cay mắt quá, đôi mắt nhức nhối như sắp sửa bốc cháy đến nơi. Tôi cúi nhìn những cánh hoa đào đang dập dềnh trên mặt nước cho đôi mắt mình dịu lại. Có tiếng cười trong veo của ai đó cất lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghị Một cô gái chạy tung tăng xuống đồi, đuổi theo một chú bé con đang chạy lăng quăng phía trước cộ Cái váy màu tím than bay dạt về phía sau theo chiều gió, làm nổi bật lên màu áo trắng ngắn taỵ Trông cô gái mạnh khỏe và yêu đời biết bao. Cô đuổi kịp đứa bé, xốc nó lên cao và quay vòng vòng trong tiếng cười nắc nẻ của cả hai, cho tới khi cô mất đà và cả hai té lăn quay xuống thảm cỏ cách tôi chỉ một khoảng ngắn. Tôi nghe rõ tiếng đối thoại của hai người.

- À há, bắt được rồi, còn dám chạy nữa hông ? Dám nữa hông nè ?

Đứa bé cười sằng sặc mặc dù tay cô chỉ dứ dứ trước bụng nó chứ chưa chạm tới người. Cô kéo nó ngồi dậy:

- Thôi nè, đi lại mộ Ông đọc kinh đi, mommy đang kêu Sóc kìa.

Giọng đứa bé thật ngây thơ:

- Sao ông lại ở đây mà hông ở nhà mình vậy dì An ?

- Tại vì ông chết rồi nên phải ở đây.

- Tại sao ông lại chết ?

- Ông bị bịnh rồi ông chết.

Đứa bé tỏ vẻ không hiểu:

- Sóc cũng bịnh mà sao Sóc hông chết ?

Cô gái cúi xuống nói nhỏ điều gì đó nhưng một cơn gió thổi ngang làm tôi không nghe được. Tôi thở dài, có ai điều khiển được thần chết đâu, khi mình không mong muốn thì nó tới, đến khi khắc khoải chờ đợi nó thì nó lại biến mất tăm. Biết bao lần tôi ao ước bị một căn bệnh nào đó, hay một tai nạn nào đó xảy ra cho mình để được chết đi mà không phải tuự tự Tôi không có cái can đảm để tuự tử, mà đời sống này đã làm tôi chán ngán quá rồi. Có những đêm nằm ao ước, phải chi ngủ đêm nay xong sẽ không phải thức dậy nữa, không có một sáng mai nào nữa cả, ngủ luôn một giấc muôn đời thì êm ái cho tôi biết bao. Tôi vẫn mong rằng sau khi chết sẽ được chôn tại đây, dưới gốc cây đào bên cạnh bờ hồ này. Để mùa xuân nhìn hoa nở dưới bầu trời đầy mây trắng, mùa hạ nghe tiếng vịt kêu ríu rít, mùa thu nhìn những chiếc lá phong phía bên kia hồ vàng ruực lên dưới ánh chiều tà, và mùa đông... mùa đông trắng xóa tuyết phủ khắp ngọn đồi. Chắc là sẽ cô đơn lắm, nhưng dù sao tâm hồn cũng được thanh thản, không phải lo nghĩ về những bon chen trong xã hội, về những con người gian trá lọc lừa, không phải nhớ tiếc về những giấc mơ thật đẹp đã bị tước mất... Mùi nhang trầm làm tôi trở về với thuực tại. Một đám người khá đông đứng nghiêm trang trước một nấm mộ nằm ở lưng đồi. Tiếng đọc kinh rì rào trong giọ Khung cảnh vừa đẹp vừa bi ai làm tôi bất giác rùng mình. Hình như họ đang hát, tiếng hát ngày càng rõ hơn, vang hơn. Và tôi nghe được câu hát cuối cùng thật rõ " Xin vâng, mẹ dạy con hai tiếng xin vâng, hôm nay, tương lai và suốt đời".

Xin vâng, hai từ này sáng nay sơ Liên Tâm đã có nói qua với tôi khi tôi đến hỏi ý kiến sơ về ý định đi tu của tôi. Hình như sơ biết rằng tôi đang trốn chạy hiện tại khi thấy tôi bối rối nhìn xuống không tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi tại sao của sợ Sơ không hỏi gì thêm mà chậm rãi nói cho tôi biết những yêu cầu của đời sống tu hành. Khó nghèo, trong sạch, và vâng lời. Ba từ đó cứ ong ong trong đầu tôi suốt buổi ngồi nói chuyện với sợ Trong ba điều đó chắc vâng lời là khó giữ được nhất đối với tôi mặc dù tôi vốn được tiếng là biết vâng lời. Đâu có ai biết tâm hồn tôi lúc nào cũng muốn nổi loạn. Đâu có ai biết tôi ao ước được một lần có đủ can đảm để chống lại suự sắp đặt mọi người đề ra cho tôi mà tôi đã im lặng nghe theo từ bao nhiêu năm nay để rồi khi tôi có can đảm làm điều đó, như muốn chứng minh rằng tôi đã đủ khôn lớn, đủ chững chạc để quyết định cho chính mình thi Hơn ai hết tôi lại bị thất vọng về chính tôi. Còn biết duựa vào ai, vào cái gì để tin nữa bây giợ Tôi lặng lẽ trở lại cuộc sống hằng ngày với tâm trạng chán chường, đến nỗi có lẽ sẽ không dám thử tiếp một lần nào nữa. Nhưng tận trong thâm tâm tôi vẫn không phục, không chịu chấp nhận thất bại của mình. Biết bao lần tôi đã cố thuyết phục mình bằng những lý do khác nhau, để tuự biện hộ Nhưng những lý do đó gượng ép quá, ngay cả chính tôi cũng không chấp nhận được. Đầu tôi lại đau buốt lên, hoàn toàn bế tắc trong chính cái hố sâu do mình đào nên. Có lẽ sơ Liên Tâm thấy thương hại cho tôi nên đã chấp nhận ghi danh tôi vào khóa "Tìm hiểu ơn gọi tu trì" sắp mở ra vào tháng tới. Sơ bảo rằng cho dù tôi không xác định được tình trạng tâm hồn của mình trong thời gian này để quyết định một việc hệ trọng như vậy, nhưng cũng nên giành ra ít ngày để lắng dịu tâm hồn lại. Biết đâu trong những ngày đó tôi sẽ tìm ra được chính tôi...

Mấy ngày Chủ Nhật liền tôi ôm sách vở tới cái nghĩa trang này để học bài. Nói là học bài chứ chữ nghĩa có chịu vào đầu tôi tí nào đâu, chẳng qua tôi muốn tìm cho mình một khoảng không gian yên tĩnh mà thôi. Nằm mãi trong phòng thì sợ có ngày không muốn bước chân ra khỏi nhà nữa. Đi tới thư viện thì sợ gặp người quen sẽ bị hỏi han lôi thôi. Cuối cùng đành chọn đến chỗ những người đã chết, ít nhất họ cũng không làm phiền tôi. Quyển sách lại được mở ra, nhưng những tiếng cười nói rộn ràng làm tôi không thể nào tập trung vào đọc tiếp được. Đám người khi nãy đang tiến về phía bờ hồ, tay xách nách mang nào chiếu nào dù, đồ ăn thức uống. Trời đất, có thiệt là họ định ở lại đây suốt ngày hôm nay không ? Có ai mà đi dã ngoại ở nghĩa trang như họ không ta ? Tôi thấy ý định của họ khá... kì quặc, nhưng... tại sao lại không được chứ ? Cô gái mặc váy tím dắt theo một đám trẻ con, trên tay mỗi đứa xách một cái giỏ đan bằng tre, lúi húi tìm kiếm trên bãi cỏ, quanh các gốc cây. Tôi không thể nhịn cười được nữa. Họ lại còn chơi trò tìm trứng Phục Sinh ở đây nữa. Những tiếng reo hò phá tan cái tĩnh mịch vốn có ở nghĩa trang. Những người đã khuất có cảm thấy khó chịu không khi những người còn sống vẫn vui vẻ cười đùa, thản nhiên như trên đời này chỉ có họ mà thôi ? Người đời quả thật là vô tình.

Không dưng tôi lại nghĩ tới cảnh... một ngày nào đó khi tôi đã nằm xuống, cũng tại nơi này, anh đến viếng thăm tôi. Có gì đau đớn hơn không khi đặt lên mộ cho tôi một bó hoa, anh lại dắt tay một cô gái nào đọ Và rồi sau khi đã làm xong các "thủ tục", họ đến cạnh bờ hồ, ngồi thủ thỉ những lời nói yêu thương đã một thời anh giành cho tôi. Tim tôi như quặn thắt lại khi tưởng tượng ra cảnh đó, dù biết chắc rằng nó sẽ không bao giờ xảy ra, chỉ đơn giản là vì... khi đó anh đã chẳng còn nhớ chút gì về tôi nữa. Anh vẫn bảo tôi là quá nhạy cảm, ừ, hình như còn đa mang nữa. Cứ tuự chuốc khổ vào mình mà thôi. Tôi lại bắt mình nhìn vào quyển sách, không được suy nghĩ lung tung nữa. Nhưng chẳng được bao lâu thì lại bị phân tâm vì tiếng vịt kêu inh ỏi. Đám trẻ con đứng cạnh bờ hồ đang rải từng nắm cereal ra cho lũ vịt đớp lấy. Dễ thương quá chừng. Sao bao lâu nay tôi không nghĩ ra được cái ý này chứ, thì ra vịt cũng chịu ăn cereal. Hàng ngày nhìn đám vịt lội nhởn nhơ ở xa xa tôi cứ ao ước được trở thành một trong số đó, thanh thản và bình yên biết bao. Chợt nghe tiếng thỏ thẻ của một đứa trẻ:

- Dì An ơi, sao mình tới thăm ông mà ông hông ra đây chơi với mình ?

- Ông chỉ nhìn thấy được mình thôi Sóc à, nhưng ông không ra đây chơi được.

- Vậy thì chắc ông buồn lắm. Hông được cho vịt ăn nè, hông được đi hái hoa , hông được đi tìm trứng có kẹo nữa.

- Không có đâu. Ông chỉ cần nhìn thấy Sóc, thấy Bé Na, bé Ti, anh Hai Lùn, thấy dì An, thấy bà, thấy mommy của Sóc vui thì ông cũng vui rồi.

- Ông thấy được Sóc hở dì ?

- Ừ, thấy chư.

- Có thấy cậu Nam hông ? Dì Huệ nữa ?

- Hihi, có chứ, ông thấy hết mọi người của nhà mình trong cùng một lúc luôn đo.

- Chắc là ông có nhiều mắt lắm. Nhưng ma mấy ngày mình hông tới thăm ông thì ông có buồn hông ?

Tôi không dám quay lại để nhìn nhưng biết chắc rằng lại cũng là cô gái và đứa bé khi nãy đang trò chuyện. Giả vờ nhìn chăm chú vào quyển sách mà tai thì dỏng lên lắng nghe. Cũng may mà tôi không có đứa cháu nào cỡ tuổi đó để bị hỏi toàn những câu khó trả lời như vậy. Nếu không, chắc nó sẽ bị nhiễm cái tư tưởng bi quan, chán đời của tôi luôn quạ Chắc cô gái phải suy nghĩ một lúc mới tìm được câu trả lời cho nó:

- Ông sẽ không buồn nếu như Sóc không đến thăm mà vẫn nhớ tới ông, nếu như Sóc ngoan ngoãn, đi học không ghẹo bạn bè, không cãi nhau, ăn cơm không bắt đút, trước khi đi ngủ đọc kinh cho ông nữa.

- Sóc ngoan mạ Mommy nói Sóc ngoan lắm.

Im lặng một chút rồi đứa bé hỏi tiếp:

- Vậy chừng nào Sóc chết rồi dì An cũng phải ngoan nha, nhưng mà nhớ tới thăm Sóc nữa nha.

Cô gái đáp trong tiếng cười:

- Sóc còn sống lâu lắm, lâu lắm biết không Sóc cưng của dì.

Cứ thế, hai dì cháu tiếp tục những câu hỏi ngô nghê và những câu trả lời làm tôi bất giác mỉm cười. Suy nghĩ đơn giản và lạc quan một chút thì có lẽ sẽ đỡ khổ hơn nhiều. Có phải tôi muốn chết chỉ là vì... trả thù không ? Thật ra sẽ có bao nhiêu người sẽ đau buồn khi tôi không còn nữa ? Chỉ có một điều tôi chắc chắn là... người mà tôi muốn trả thù sẽ hả hê vui sướng, sẽ thấy rằng mình không bị mang một gánh nặng trên vai nữa, sẽ vui mừng vì đã đạt được mục đích. Vậy thì lý do trả thù thật không ổn chút nào. Tôi thở dài, lại vẫn là thở dài mà không khóc được. Vẫn còn nghe rõ lắm câu gắt :" Khóc có ích lợi gì không ? Có giải quyết được điều gì không ?" Câu gắt đã làm tôi ngỡ ngàng và chợt tỉnh. Cũng thật lạ, hình như từ đó câu gắt đã trở thành một tảng đá chặn lại con suối lệ, ồ không, phải gọi là sông lệ mới diễn tả được một tôi hay khóc khi xưa. Tôi bây giờ không biết khóc nữa, có lúc thì trơ ra như không còn cảm giác, có lúc lại hay cười đến độ ai cũng phải ngạc nhiên. Thèm quá chừng được trở về thưở hồn nhiên và yêu đời như hai dì cháu nọ, biết làm sao mà níu lại được thời gian đây ?

Ông trời thay đổi còn mau hơn tâm trạng của tôi nữa, vừa nắng đây đã tối sầm lại rồi. Đám người khi nãy đang kêu réo nhau í ới để trở vệ Họ bỏ đi cũng chẳng trả lại tôi suự yên tĩnh được nữa. Tôi chán nản gấp quyển sách lại, đi về rồi nằm trong chăn nhìn mưa rơi chắc sẽ buồn lắm đây. Vừa ngước lên tôi đã thấy một bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt tôi một quả trứng màu xanh. Chú bé tên Sóc nhìn tôi cười, đôi mắt to tròn long lanh lạ kỳ. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy, cả chú bé lẫn tôi đều không nói một lời nào. Chú bé xoay người chạy lại phía cô gái, cô cũng đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi cứ đứng ngẩn người ra đó, nhìn theo họ cho tới khi cả hai khuất hẳn sau ngọn đồi. Từ từ mở quả trứng ra, tôi thấy một viên kẹo chocolate và một bông hoa bồ công anh. Bồ công anh mọc đầy cả ngọn đồi, người coi sóc nghĩa trang cứ đi nhổ chúng lên tuần trước thì tuần sau nó đã lại tràn lan rồi. Những bông hoa bị liệt vào loại cỏ dại cần phải tiêu diệt mặc dù chúng cũng đẹp có kém gì những bông hoa cúc đâu. Lạ một điều là người ta càng muốn chúng biến mất thì chúng lại tìm mọi cách để tồn tại. Bao lâu nay tôi vẫn ngắm nhìn chúng mà không hề nhìn ra quyết tâm phải sống, phải tồn tại của loài hoa nhỏ bé luôn cho tôi cảm giác là chúng rất yếu đuối. Vậy mà tôi Hình như trời mưa rồi, những giọt nước rơi lộp độp trên tay, trên quả trứng mang màu của hy vọng, nhưng sao lạ quá, nước mưa không lạnh mà lại nóng hổi. Tôi cười sung sướng trong màn nước mắt, tôi đã biết khóc trở lại rồi ! Tâm Lệ !

Hết