Văn án:

Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập.

Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng.

Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim.

————————

Lời edit giả:

1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, cũng yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình.

2) truyện hay, đọc đi

————————

***

Tiết tử

Edit: Tử khí đông lai

Rạng sáng, chưa đến 6 giờ, đứng trong căn phòng trên tầng 16, từ cửa sổ hành lang nhìn ra ngoài, thành thị nhà cửa san sát, chìm trong sắc xám mù mịt, không gian vang vọng hàng loạt âm thanh chát chúa khó chịu đập liên hồi vào tận óc…….

A?! Tiếng động này là từ đâu ra?! Ta cảm thấy cả người chao đảo, chân đứng không vững, nhìn ra xa thì thấy mặt đất trồi lên sụt xuống như một cơn sóng biển khổng lồ, những nơi cơn sóng đó quét qua nhà cửa đều tan thành tro bụi! Di động trong tay rơi bộp xuống đất, tôi giật mình hoảng hốt, là động đất!

Ta xoay người định chạy, rồi lại đứng sững lại, 16 tầng a! Cho dù ta có mọc cánh cũng không bay thoát được! Suy nghĩ trong đầu cực kì rối loạn, thắt lại thành một mớ bòng bong, chẳng lẽ ta sắp chết sao? Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, hai chân ta đã run rẩy mãnh liệt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Đột nhiên mọi âm thanh quanh ta im bặt, ta thấy như mình đang gặp ảo giác, một cột sáng rực rỡ từ đâu chiếu tới, rọi thẳng vào người ta. Ta giống như người bị mộng du, đôi chân run rẩy bước từng bước về phía trước, tới đứng bên trong cột sáng.

Trong cột sáng vô cùng ấm áp, vừa an bình vừa tĩnh tại, tràn ngập yêu thương cùng chấp nhận. Không một tiếng động nhỏ, nhưng lại như tràn ngập một thứ âm nhạc vô hình. Ta cảm thấy toàn thân thả lỏng, từng sự kiện trong đời cứ lần lượt tái diễn trong đầu, cái gì quan trọng, cái gì không….. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại hoàn toàn sáng tỏ…. Ta nhắm mắt lại, đây chính là chết sao? Cũng tốt……..

Ta vốn cảm thấy cuộc sống đã không còn hứng thú rồi.

Một tháng trước, ta bị lãnh sự quán Mỹ từ chối. Cuối cùng, cho tới một ngày trước, người yêu chính thức vứt bỏ ta, bởi vì hắn xin được visa đi Mỹ.

Suốt một đêm ta không thể chợp mắt nổi, chốc chốc lại mở di động chờ hắn gọi tới, đợi mãi cũng không thấy, cảm giác tự ti cùng kiêu ngạo lại tràn ngập trong tâm trí. Có lúc ta nghĩ muốn quên hắn, người như thế có chỗ nào tốt đâu?! Nhưng có lúc lại muốn kêu khóc om sòm với hắn, chỉ cần hắn quay lại mà thôi!

Rạng sáng lúc 5 giờ, ta thật sự phát điên đến nơi, quyết định phải đi ra ngoại thành một ngày, cho dù không có tác dụng gì, ta vẫn muốn chạy tới chỗ hắn loạn lên một trận, ngày sau nhớ lại thực sự là mất mặt.

Ta bật đèn, quơ vội vài món đồ ăn ném vào trong ba lô, quấn một chiếc khăn lông cừu đen trên cổ, mặc một chiếc áo lông đen, đến cả bao tay cũng màu đen noort, ta cầm ví tiền bỏ vào trong túi, lấy di động, khoác ba lô lên vai, khi đi qua trước tấm gương trước cửa nhà, ta đảo mắt nhìn qua rồi giật mình, người trong gương vì thức đêm mà khuôn mặt hốc hác, phờ phạc, tuy mới 22 tuổi nhưng chẳng khác nào một bà chị 30, quần áo một màu đen u ám, giống như tâm trạng ta lúc này.

Đi ra cửa, ta ấn thang máy. Thở dài một hơi chán chường, còn chưa đến 6 giờ sáng, đi đường sẽ không bị tắc xe. Trong lòng nghĩ nên đi đến đâu, Hương Sơn, hồ Đạo Hương, hay lên chùa Phật Nằm?

……………..

Giây tiếp theo, ta thấy mình đứng trong luồng sáng rực rỡ……..

Cứ như vậy mà rời đi cũng tốt. Không sợ hãi, không bi thương, cũng không có khoái hoạt,….. Nhưng ta lại có cảm giác không cam tâm, là sao đây? Mất đi tình yêu sao? Hay không có được tình yêu? Hay chính là không có yêu? Thân thể ta trôi nổi lập lờ giữa không trung, thứ cảm giác không cam tâm trở thành một loại lực hút, khiến cho sự ngạo mạn của ta dần dần tiêu biến.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một giây, có lẽ là vĩnh viễn, cho đến khi chân của ta chạm tới mặt đất cứng gập ghềnh, ta mới tự động bước đi từng bước, cũng từng bước tiến vào số mệnh đã được định sẵn.