Chương 1



Chương 01.

Thời điểm Tả Thành mới tới bên cạnh Biên Dĩ Thu chỉ vừa tròn mười sáu tuổi. Nhưng vì để nhận được công việc này, lúc ấy công ty vệ sĩ đã làm giấy chứng nhận giả cho y, trắng trợn đổi tuổi tác lớn hơn hai năm.

Khi đó Cửu An vừa mới bắt đầu tẩy trắng, loạn trong giặc ngoài tàn sát khốc liệt, Cửu gia muốn để người thừa kế chọn vài vệ sĩ chuyên nghiệp, kêu con nuôi của mình đi chọn người.

Biên Dĩ Thu mười mấy năm trước, đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người, khí phách hăng hái tài năng lộ rõ, mặc dù đã đi theo Cửu gia học làm ăn mấy năm, nhưng vẫn không giấu được thân khí chất thổ phỉ hung hãn ngang ngược. Bản thân gã xuất thân từ côn đồ, lòng dạ hiểm độc không sợ chết, trong quan niệm của gã, loại bố trí vệ sĩ kia thì chú Thời hoặc là Mai phu nhân của Cửu gia mới cần, còn gã thì không.

Nhưng lời của Cửu gia chính là thánh chỉ, không được làm trái ý, với lại như vậy có thể khiến cho chú Thời an tâm hơn chút. Thế là Biên Dĩ Thu chọn tượng trưng một đứa nhóc trông tầm thường nhất.

Hồi ấy Tả Thành vẫn còn là một thiếu niên choai choai, không đủ chiều cao, cũng không đủ cường tráng, ở trong đội ngũ một đám các ông vai u thịt bắp lộ vẻ hết sức lạc quẻ.

Biên Dĩ Thu chọn y chỉ là qua quít cho xong chuyện để cho Cửu gia một câu trả lời, thế nhưng ông chủ của công ty vệ sĩ lại phấn khích nói với gã: “Thiếu gia Thu quả là hỏa nhãn kim tinh (tinh mắt), Tiểu Tả là vệ sĩ có tài nghệ tốt nhất của công ty chúng tôi.”

Thiếu gia Thu uống một hớp nước trà thiếu chút phun ra ngoài, trong đầu nghĩ ông đang đùa tôi đấy à?

Dĩ nhiên, trong một trận hắc bang sống mái trả thù nhau không lâu sau đó, Tả Thành dùng sức một mình quật ngã mười mấy tên tay chân của đối phương, đồng thời dưới tình huống hỗn loạn bóng người nhốn nháo ở hiện trường, với khoảng cách mấy chục thước mà một phát súng trúng chỗ hiểm của người đứng đầu bên đối phương, thành công làm Biên Dĩ Thu hiểu rõ, ông chủ kia thật sự không nói đùa.

Biên Dĩ Thu cảm thấy thằng nhóc này có chút thú vị, sau đó lại cùng y ngoài sáng trong tối so tài qua mấy lần, trên căn bản gã phải vận động sức lực lẫn kỹ xảo toàn thân thì khó khăn lắm mới có thể đánh hòa với y.

Tả Thành tuổi còn nhỏ, tâm tư thành thật, đối với người đầu tiên thuê mình trong cuộc đời thì rất tận chức tận trách, biểu hiện đặc biệt khôn khéo vâng lời, Biên Dĩ Thu chỉ đông y tuyệt đối không đi tây, Biên Dĩ Thu nói ngồi xuống y tuyệt đối sẽ không đứng, thiếu gia Thu bảo y không được nương tay, y sẽ thật sự dám hạ thủ dốc sức đánh vào chỗ hiểm… Lão đại Biên shh một tiếng, dùng ngón tay nhấn nhấn máu bầm bên khóe miệng mình, mặt không cảm xúc trừ nửa tháng lương của Tả Thành, sau chuyện này lại phân phó xuống, thêm bao lì xì vượt ngoài mức quy định để an ủi vệ sĩ nhỏ.

Tổng thể mà nói, lão đại Biên cực kỳ hài lòng đối với một chú chó săn trung thành hiểu chuyện như vậy! Đi đâu mà cũng dẫn theo bên người, có một dạo khiến Hà Tự cho rằng gã có ý đồ xấu xa với bạn học Tiểu Tả.

Cái này đúng là oan uổng cho thiếu gia Thu của chúng ta rồi. Gã thích là kiểu thân thể mềm mại ngọt ngào xinh xắn ở trên giường có thể phóng túng tới tận chân trời làm người ta hài lòng, loại chính trực boy như Tả Thành cả ngày chỉ biết giương súng múa dao một lời không hợp liền quyền đấm cước đá… quả thật không phải món của gã.

Huống chi, gã nhìn thế nào cũng thấy Tả Tiểu Thành hẳn là cây bạch dương thẳng tăm tắp —— rất nhiều năm sau đó, lão đại Biên mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình nhìn lầm rồi. Cậu ta là bạch dương ở đâu chứ, nhất định chính là một tên lãnh đạm. Đừng nói tới việc không có hứng thú với đàn ông, ngay cả với đàn bà cũng chưa từng thấy hứng thú.

Biên Dĩ Thu ở Đồng Sơn kia mấy năm, theo lý thì Tả Thành phải bị sa thải, suy cho cùng chủ thuê cũng đã đi rồi. Nhưng Cửu gia dửng dưng biểu thị “Giữ nguyên mọi thứ của thiếu gia Thu theo hiện trạng ban đầu, nó sẽ trở lại bất cứ lúc nào”.

Vì vậy người vệ sĩ Tả Thành này cũng được giữ lại, nhận bốn năm lương suông.

Bốn năm này y không có chuyện gì làm, mỗi ngày đều tăng cường huấn luyện lực chân, không quản mưa gió, một lòng một dạ chờ lão đại trở về, phải bảo vệ gã thật tốt. Dẫu sao chỉ cầm tiền mà không lao động, trong lòng ngay thẳng boy áy náy lắm á.

Vì để tôi luyện bản thân tốt hơn, y còn đặc biệt trở về quê nhà cách hơn tám trăm cây số, tìm sư phụ thần bí nuôi lớn y từ nhỏ kia để huấn luyện hết mấy tháng trời.

Có điều nơi đây cũng không tính là quê y, mà là quê của sư phụ. Còn về việc quê của mình ở đâu, y đã không còn nhớ được nữa. Từ khi y có ký ức, bên cạnh cũng chỉ có một sư phụ cao to thô kệch.

Thuở bé y từng hỏi tại sao mình không có cha mẹ, sư phụ tương đối thẳng thắn mà nói với y: “Đương nhiên là con có cha mẹ, chẳng lẽ con chui ra từ kẽ đá à? Chỉ là nhà cha mẹ con nghèo quá, đẻ nhiều con nuôi không nổi, nên đưa con cho ta.”

Nếu như loại chuyện này đặt trên người kẻ khác, đại khái cả đời sẽ không cam tâm mà mang oán hận trong lòng. Nhưng loại chuyện này đặt trên người Tả Thành, phản ứng của y cũng chỉ có một chữ “À” .

Sư phụ hỏi y, con không buồn không đau lòng sao?

Tả Tiểu Thành chớp chớp mắt: “Tại sao con phải buồn phải đau lòng? Họ đưa con đi là chuyện tốt mà, dù sao bọn họ cũng không nuôi nổi. Đi theo sư phụ lại có thịt ăn ——”

Sư phụ không có chút hình tượng nào “xì” một tiếng, gầm rú: “Thằng khỉ này đi chạy bộ cho ông, việt dã mười cây số, trước khi trời tối mà chưa về thì khỏi ăn thịt!”

Tả Thành như chú ngựa con vui mừng nhảy nhót, hớn hở chạy mất bóng.

Về sau Tả Thành lớn lên, hỏi sư phụ rốt cuộc nhà mình ở đâu. Sư phụ nói cho y: con phải ngồi tàu hỏa trước, tiếp đó chuyển sang ô tô, rồi lại chuyển sang xe bò, sau thì đi bộ, lội qua một con sông, trèo qua hai ngọn núi, thấy đầu thôn có cây hòe già thì là gần đến rồi.

Tả Thành sau khi nghe xong mặt mày lờ mờ, nhưng vẫn hết sức kiên định thu dọn hành lý, dứt khoát không chút do dự đi về nhà.

Sư phụ nói: Cha mẹ con đã không cần con nữa, con còn về làm gì.

Tả Thành nói: Con về xem thử có cái gì giúp được hay không.

Dẫu sao năm đó cũng là vì nghèo quá không nuôi nổi nên mới đưa y cho người khác, chắc chắn cuộc sống của cha mẹ vất vả lắm.

Sư phụ nhìn bóng lưng y đi xa, sững sờ hồi lâu, mắng một câu “thằng nhóc ngốc” .

Sư phụ của Tả Thành là một tinh anh lính đặc chủng của đơn vị nào đó, do chấp hành nhiệm vụ mà bị thương, giải ngũ chuyển nghề mở lớp đào tạo võ thuật ở quê nhà. Có điều bởi vì lão quả thực không phải dân kinh doanh, lớp đào tạo thường xuyên ế nhệ.

Sư phụ vốn cũng không định để Tả Thành đi theo con đường này, nhưng từ nhỏ Tả Thành đã có nhiệt huyết không bình thường đối với đánh đấm, có mâu thuẫn không bình thường đối với trường lớp, sách vở. Cũng chẳng phải y không muốn học hành thật tốt, nhưng giống như sư phụ y không biết làm ăn, y cũng không phải học sinh giỏi. Mỗi lần cuối kỳ cầm sổ liên lạc, nhìn số điểm đáng thương kia, sư phụ đều sẽ đau lòng ôm đầu không thể yêu đời nổi. Sau đó thêm nhiều lần, cũng chỉ từ từ thành thói quen. Nếu không thể làm trạng nguyên văn, thì chỉ có thể làm một trạng nguyên võ thôi. Thế là sư phụ bèn bắt tay vào dạy y kỹ xảo đánh cận chiến, còn lợi dụng các mối quan hệ cũ của mình để đặc biệt mở đường cho y nghiên cứu kỹ thuật bắn súng.

Ở phương diện này Tả Tiểu Thành trái lại học rất nhanh, bất luận là chiêu thức đánh đấm phức tạp nào chăng nữa y cũng có thể nhanh chóng hóa giải đồng thời trả lại đòn trí mạng nhất, bất luận hoàn cảnh có tồi tệ bao nhiêu, y cũng có thể sử dụng mọi điều kiện tự nhiên để đạn của mình ghim trúng mục tiêu, ngay cả đám lính trải qua sự huấn luyện chính quy kia cũng khiếp sợ không thôi đối với năng lực học tập nghịch thiên của y. Nếu đặt cái này trong tiểu thuyết võ hiệp, nhất đính sẽ là một thần đồng võ học “Xương cốt kỳ diệu, thiên phú dị bẩm”.

Lão đại đội trưởng hỏi y có muốn tham gia quân ngũ hay không, Tả Tiểu Thành từ chối không chút do dự, y nói y muốn kiếm tiền, nhà có mười mấy em trai em gái phải nuôi —— lần trước y đã trèo đèo lội suối trở lại nơi mình ra đời, ở đấy đúng thật là một sơn thôn nhỏ vô cùng càn cỗi. Vốn trong nhà đã đủ nghèo rồi, mấy năm trước bởi vì một lần sườn núi sạt lở, trong thôn rất nhiều người chết, cha mẹ y còn cắn răng nuôi dưỡng một đám cô nhi không nhà để về.

Cha mẹ đều là nông dân chất phác, thấy Tả Thành thì vừa mừng rỡ vừa áy náy, mừng rỡ đứa nhỏ này đã trưởng thành thật tốt, áy náy là vì bọn họ lo Tả Thành buồn bã đau lòng, trước kia con ruột của mình không nuôi nổi đã phải đưa người ta, bây giờ còn đi nhận nuôi người khác.

Có điều nhân não của Tả Thành quá nhỏ, không nghĩ được nhiều như vậy. Nói dễ nghe một chút thì gọi là ngay thẳng, nói khó nghe một chút thì gọi là một cục gân. Y nhìn tình hình trong nhà này, trở về liền nói với sư phụ y muốn đi làm.

Sư phụ cũng chẳng có tiền bạc gì, lớp đào tạo võ thuật đó của lão do bản thân buôn bán không khá nên cũng rất nhanh sập tiệm. Nghe thấy lời này của Tả Thành cũng không nói gì, vừa khéo lão có một chiến hữu mở công ty vệ sĩ ở thành phố Z, Tả Thành chẳng biết gì chỉ biết đánh người, liền trực tiếp kêu y đi nhờ cậy “sư thúc”.

Hai tháng sau, Tả Thành gặp Biên Dĩ Thu, người chủ thuê đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời, đồng thời còn ở bên cạnh gã mười mấy năm, từ làm vệ sĩ, tài xế, trợ lý, bảo mẫu của gã, thăng cấp thành vệ sĩ, tài xế, trợ lý, bảo mẫu cho con trai gã.

Vào giờ phút này, vệ sĩ Tả tận tụy với công việc đang dẫn tiểu thiếu gia Kha Nhất Thần nhà bọn họ đi tiêu thời gian ở Toys “R” Us tại lầu một trung tâm mua sắm. Kha tổng và lão đại Biên ngày lo lắm việc, loại chuyện dắt trẻ này tất nhiên là rơi xuống người y.

Kha Nhất Thần đang chơi lắp ráp với những bạn nhỏ mới quen ở khu trò chơi, Tả Thành ngồi bên cạnh nhìn bọn chúng đem từng miếng từng miếng lẻ tẻ đủ hình dáng ráp thành một con khủng long to diễu võ dương oai, cảm thấy rất thú vị, trong đầu đang đấu tranh có nên chơi cùng chúng hay không, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một trận hỗn loạn.

Y gần như là theo phản xạ có điều kiện mà ôm lấy Kha Nhất Thần, nhưng giây kế tiếp lại nghe được một tiếng súng vang, đạn bay ra, bắn tới kệ hàng cách y năm bước, một dãy đồ chơi chỉnh tề rơi xuống ào ào.

Không biết là tiếng thét chói tai của ai vang lên trước, ngay sau đó hệt như hiệu ứng domino, thay nhau vang lên trong Toys “R” Us rộng lớn này. Thời điểm loài người nhận được nỗi khiếp sợ cực độ lẫn uy hiếp tánh mạng, tiềm lực dung tích phổi đúng là vô hạn.

“Ngồi xuống! Tất cả không được nhúc nhích, ai cử động tao sẽ giết người đó!”

Thanh âm của côn đồ cầm súng khàn khàn, nét mặt dữ tợn, giơ súng đuổi toàn bộ nhân viên lẫn khách hàng bị dọa sợ mặt tái mét đến khu trò chơi.

Tả Thành ôm Kha Nhất Thần, hết sức “nghe lời” mà ngồi xổm xuống. Tiểu thiếu gia Kha không sợ trời không sợ đất ra sức giãy giụa ló đầu từ lồng ngực y, trợn đôi mắt to xinh đẹp vừa định nhìn ra ngoài đã bị Tả Thành đè trở về.

Kha Nhất Thần vô cùng buồn rầu ủi ủi trong ngực y, giọng điệu phấn khích lạ thường: “Tả Tả, chúng ta đang gặp kẻ cướp sao? Cái kiểu trong ti vi á?”

Tả Thành tương đối bất đắc dĩ mà tỏ ý: “Gọi chú!”

“Tả Tả.” Kha Nhất Thần khăng khăng giữ nguyên.

Tả Thành từ bỏ việc xoắn xuýt vấn đề xưng hô với nhóc, suy cho cùng từ lúc bắt đầu biết nói chuyện thì thằng bé này đã chỉ gọi y bằng cái tên đó rồi.

Y trề trề môi, nhỏ giọng trả lời: “Đại khái là vậy.”

Có điều ban ngày ban mặt mà chạy đến khu trò chơi để ăn cướp, tên này có chỉ số thông minh không đấy?

Lần đầu tiên vệ sĩ Tả cảm thấy chỉ số thông minh của mình ưu việt như vậy, hai mắt không khỏi nhìn tên cướp kia nhiều hơn, nhưng bất ngờ phát hiện tay cầm súng của hắn đang hơi run.

Cây súng kia đang hướng về phía một tiểu mập khóc khàn cả giọng.



“Im miệng! Mẹ nó còn khóc nữa tao sẽ giết mày trước!”

Bề ngoài hung thần ác sát của kẻ cướp trông hết sức dọa người, nhưng ở trong mắt Tả Thành, rõ ràng lại có chút miệng hùm gan sứa.

Tả Thành thầm “ồ” một tiếng, vẫn là một tay mới.

Mẹ của tiểu mập vội vàng kéo con trai vào ngực, che kín miệng nhóc.