Chương 1

Khăn voan đỏ được mở lên hất về phía sau, hiện ra dưới ánh nến là một gương mặt xinh đẹp thanh tú như Phù Dung, hai mắt tựa như sóng nước, đôi mi thanh tú, mũi cao thanh thoát, đôi môi mọng như quả anh đào, thật là giai nhân mỹ lệ.

Nhóm tiểu cô nương trong phòng tân hôn đang náo nhiệt chờ xem nàng dâu mới, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ tới "Sao chổi" từng khắc chết ba vị hôn phu theo lời đồn kia lại là một người rất xinh đẹp như vậy, trước kia họ đoán nhất định “ Sao chổi” là một nữ tử có bộ mặt xấu xí, lòng dạ độc ác đáng sợ.

Khi tầm mắt tân lang lạnh lùng lướt nhanh một vòng quanh phòng, nhóm nữ nhân tụ tập xem náo nhiệt mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười, bảy miệng tám lời cùng nhau ca tụng tân nương tử có được sắc đẹp trời ban.

Hỉ nương nương cũng đến gần thú vị nói: "Tân nương tử xinh đẹp động lòng người, giống như Thiên tiên hạ phàm, cùng lão gia chúng ta tạo nên Văn Khúc hạ phàm đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia."

Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc cứng nhắc của tân lang cuối cùng lộ một ý cười, nhưng chỉ gật đầu một cái.

Hỉ nương nương hầu hạ tân lang tân nương thắt vạt áo của hai người lại thành đồng tâm kết, tiếp theo hai người cùng ngồi xuống uống rượu giao bôi, xem như kết thúc buổi lễ.

Tân lang còn phải chiêu đãi tân khách, vì vậy hỉ nương nương một lần nữa đem vạt áo hai người cởi bỏ, hắn liền đứng lên, nhìn nhóm nữ nhân trong phòng một chút, nhàn nhạt nói: "Bận rộn cả ngày, mọi người cũng đã đói bụng, mệt mỏi, phía trước ta có bảo người chuẩn bị tiêc rượu thượng hạng, mời mọi người ngồi vào nhập tiệc."

Lời nói dễ nghe, nhưng rõ ràng chính là muốn đuổi người trong phòng tân hôn ra ngoài.

Nàng dâu nhỏ cùng các cô nương nhìn nhau, được rồi, tân lang người ta đau lòng vì tân nương tử, không đành lòng để mặc nương tử bị người ta làm phiền, chúng ta đừng trêu chọc người ta nữa, đi thôi.

Mọi người đều phân tán sạch sẽ, tân lang gọi hai Nha hoàn Tri Vi, Tri Nhu cận thân của mình, cùng với Hòa Yên, Hòa Hà Nha hoàn hồi môn của tân nương tử, ra lệnh các nàng chuẩn bị nước nóng cho tân nương tử rửa mặt chải đầu, căn dặn kẻ dưới để cho tân nương tử dùng bữa trước, ngoài ra không cần chờ hắn trở lại.

Bốn Nha hoàn cùng nhau quỳ gối, cung kính đáp một tiếng "Dạ" , nhất là Hòa Yên và Hòa Hà, cảm thấy tân lang thật sự uy nghiêm không thể gần gũi, ngộ nhỡ có chút sai sót, e rằng cũng sẽ bị nghiêm trị.

Chờ tân lang đi ra cửa, Hòa Yên và Hòa Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Hòa Hà nghịch ngợm lặng lẽ le lưỡi, nháy mắt mấy cái, hình dáng phát âm từ miệng: Lợi hại!

Hòa Yên lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu, vốn nghĩ là tân lang cưới thiên kim tiểu thư duy nhất Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ là người ham trèo cao, không những thế hắn còn là người tái giá, tiểu thư nhà nàng vào cửa cũng không phải là nguyên phối (vợ đầu), chỉ có thể oan uổng làm kế thất (vợ kế), thật sự là quá uất ức, nhưng hôm nay nhìn thấy tân lang nghiêm túc đoan chính lại còn anh tuấn bức người, trong lòng Hòa Yên và Hòa Hà cũng không còn dám xem thường thất lễ nữa, hiện tại các nàng cảm thấy mình nên vì tiểu thư nhà mình mà lo lắng, không biết vị tân lang đã từng giành được ba giải đầu liên tiếp đo, Trạng Nguyên lão gia có phải rất khó hầu hạ hay không? Liệu người ta có khắt khe đối với tiểu thư nhà nàng không?

Thật ra, tiểu thư Nguyên Nghi Chi mọi thứ đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học (tài năng và học vấn), nữ công gia chánh, cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đọc qua, không những thế tiểu thư rất thông minh. Xinh đẹp động lòng người, ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nữ tử như vậy đốt đèn lồng khắp thiên hạ cũng không tìm được mấy người, có thể nói tiểu thư của các nàng thập toàn thập mỹ, chỉ có một chỗ không tốt, hơn nữa còn là chỗ thiếu sót trí mạng ——số mệnh không tốt.

Thầy tướng số nói mệnh tiểu thư cứng rắn, khắc chồng, làm không tốt còn có thể khắc con cái.

Sao có thể như vậy được? Từ khi mười một tuổi Nguyên Nghi Chi bắt đầu nghị hôn, trước sau kể ra đã trải qua ba mối hôn sự, đều là công tử có xuất thân tốt, kết quả cả ba vị công tử vốn khỏe mạnh đều chết bất ngờ, có thể bởi vì bệnh tật, hoặc bởi vì sự cố ngoài ý muốn, đều vội vã qua đời, sự việc diễn ra quá bất ngờ không kịp cho người ta chuẩn bị tâm lý, sự việc đó khiến phụ mẫu nhà đối phương đau không muốn sống.

Nguyên phủ chức tước cao hiển hách, là đương kim Đệ Nhất Thế Gia, vì vậy nhà nghị hôn không dám truy cứu, nhưng tin Nguyên Nghi Chi khắc chồng đã đồn khắp kinh thành, từ khi nàng mười sáu tuổi, không còn có người nào dám nghị hôn với nàng.

Năm nay Nguyên Nghi Chi đã hai mươi tuổi, cũng xem như là lão cô nương rồi (gái lỡ thời), phụ mẫu vì hôn sự của nàng thật sự rầu rỉ, khó khăn lắm mới có một người xuất thân, tướng mạo, tài hoa, đường công danh cũng không tệ, người ta còn chủ động tới cửa cầu hôn, chủ mẫu Nguyên phủ - Trịnh thị đương nhiên rất vui mừng, nhưng sau khi cho người nghe ngóng cặn kẽ, mới biết người này đã qua tuổi lập gia, so với Nguyên Nghi Chi ước chừng lớn hơn mười tuổi, đây còn là tái giá, phu nhân chính thức trước kia đã qua đời mấy năm vì khó sanh, chỉ để lại một đứa con ốm yếu bệnh tật, cũng không biết có thể thành người không?

Hoàng hoa khuê nữ hiền lành, ai nguyện ý đi làm kế thất đây? Nếu như phu nhân chính thức không có để lại con nối dòng thì còn tốt một chút, nhưng bây giờ còn để lại một con trai trưởng, vậy phiền phức sẽ càng lớn, vừa vào cửa liền phải làm mẫu thân người ta, gặp phải chuyện như vậy, ai vui vẻ được.

Trịnh thị vì thế mà rất do dự, vì vậy bà cùng đương gia lão gia Nguyên Bắc Cố thương lượng, cũng hỏi ý kiến Chu di nương nương, mẫu thân của Nguyên Nghi Chi, Chu di nương nương cũng rất phân vân, cảm thấy không tốt muốn khước từ, nhưng lời đồn về nữ nhi khắc chồng thật sự là tin chết người, nếu bỏ qua hôn sự này e rằng sẽ không còn có cơ hội nào khác nữa, dù sao cũng không thể để nữ nhi cả đời làm lão cô nương không lấy chồng đi?

Nguyên Bắc Cố đối với nữ nhi duy nhất rất mực thương yêu, vì thế đặc biệt chỉ thị vài nhi tử hỏi thăm gia thế người này, thái độ làm người, tài học, kinh nghiệm mọi thứ, qua điều tra hắn rất hài lòng, hơn nữa người này hiện tại đang được hoàng thượng coi trọng, đường công danh vô cùng tươi sáng rộng mở, tuy rằng nữ nhi bảo bối làm kế thất có chút ủy khuất, nhưng Nguyên Nghi Chi lại nói mình cũng chỉ là thứ nữ di nương nương sanh, lại còn có một thanh danh không tốt là khắc phu, có thể gặp được hôn sự như vậy, cũng được xem là vô cùng may mắn.

Vì vậy sau khi kéo dài nửa năm, Cảnh quốc lập quốc cho tới nay, hiện tại Trạng Nguyên lang Tạ Ung - người duy nhất giành được ba giải đầu liên tiếp trở thành con rể Nguyên phủ, vị hôn phu của Nguyên Nghi Chi.

Cảnh quốc đã quy định thi cử: danh hiệu thi Hương, thi Hội, thi Đình, địa vị hạng nhất phân biệt là Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, hợp thành "Tam Nguyên"; liên tiếp trong ba cuộc thi lớn, thi Hương, thi Hội, thi Đình hắn đều đậu hạng nhất, được xưng là "Trúng Liền Tam nguyên (ba giải đầu Giải Nguyên thi hương - Hội Nguyên thi hội - Trạng Nguyên thi đình)".

Người như vậy, trăm năm khó tìm, một điềm lành khó gặp trong một đời, đây tuyệt đối là tin chấn động cả nước, ngay cả hoàng thượng cũng cảm thấy mặt mũi được rạng rỡ, vinh quang.

Liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên đối với văn nhân mà nói, là hết sức vinh hạnh, con cháu cũng có thể được thơm lây mấy đời.

"Trúng Liền Tam Nguyên" cùng "Tam Nguyên Cập Đệ" vẫn là có sự khác biệt, Trúng Liền Tam Nguyên cũng thuộc loại với Tam Nguyên Cập Đệ, nhưng khi sỹ tử được xưng Tam Nguyên Cập Đệ thì không nhất định là Trúng Liền Tam Nguyên.

Tam Nguyên Cập Đệ tuy cũng là thi Hương, thi Hội, thi Đình trong phạm vi cùng một tên gọi, nhưng đó là ở ba cuộc thi lớn, trong đó thi Hương và thi Hội trên căn bản là cách nhau vài năm, thậm chí trong phần thi Hương, thi Hội có thể đã từng thi rớt, đợi qua vài năm thi lại, trúng hạng Nhất thì cũng được gọi là "Tam Nguyên Cập Đệ".

Trúng Liền Tam Nguyên đòi hỏi nghiêm khắc hơn, lấy Tạ Ung làm thí dụ, hắn tham gia thi Hương trúng hạng nhất, rồi đến kỳ thi mùa xuân năm sau tham gia thi Hội hắn vẫn trúng hạng nhất, tiếp theo thi Đình hắn lại được hoàng thượng ngự bút khâm điểm làm Trạng nguyên, ba đợt thi cử lớn này không có gián đoạn hay khoảng cách, đây mới gọi là "Trúng Liền Tam Nguyên". (ngự bút là chữ hoặc tranh tự tay Vua vẽ hoặc viết, khâm điểm là bổ nhiệm là được ban chức)

Trong mỗi đợt khoa thi cử quan chủ khảo đều khác nhau, quan chủ khảo yêu thích cũng khác, nếu muốn quan chủ khảo mỗi đợt khoa thi cử bổ nhiệm một người hạng nhất, cơ hội này thật sự rất hiếm thấy.

Trong lịch sử mỗi triều đại có thể dài hoặc ngắn, hai ba trăm năm, hoặc là khoảng ba, năm trăm năm, xuất hiện một hai người giành được Trúng Liền Tam Nguyên cũng rất là vinh hạnh rồi, thậm chí có rất nhiều triều đại không thể gặp được một người.

Tạ Ung trẻ tuổi tài cao, có gia thế, có tài danh, mười ba tuổi đã vượt qua thi viện (mình đoán là học hết trung học), trở thành sinh đồ tú tài (sinh viên bấy giờ), nhưng sau đó phụ thân hắn bệnh nặng qua đời, hắn giữ đạo hiếu ba năm, vốn là hắn quyết định mười sáu tuổi tham gia thi Hương, kết quả mẫu thân lại bệnh nặng, hắn lấy hiếu làm đầu, chăm sóc mẫu thân mà lại bỏ phí ba năm.

Mãi đến mười chín tuổi hắn mới chính thức tham gia khoa cử, sau đó ở tại thi Hương, thi Hội, thi Đình thuận buồm xuôi gió liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên. Sau khi trở thành Trạng Nguyên hắn được Tể tướng đương thời Đinh Sĩ Chương chọn trúng, cũng là một quan chủ khảo khoa thi của hắn, cực lực đề cử nữ nhi nhà mình cho Tạ Ung, lúc đó vẫn còn trẻ tuổi bướng bỉnh non kém, Tạ Ung chẳng qua chỉ là thịnh tình của ân Sư tiến cử ra, hơn nữa quả mẫu (phụ nữ đã chết chồng) cũng vừa ý với gia đình hoàng thân này, vì vậy liền cưới nữ nhi Đinh gia Đinh Cẩm Tú làm vợ.

Đinh Cẩm Tú xuất thân tôn quý, lại là nữ nhi của chính thê, tính tình khó tránh có chút kiêu căng, sau khi cưới nhau nàng ta đã nhiều lần cùng bà bà (mẹ chồng) xảy ra tranh chấp, thậm chí sau này có lần vì nóng giận Tạ mẫu đã rời bỏ kinh thành, trở về quê nhà.

Đinh Cẩm Tú nhập môn ba năm không sinh được con, Tạ mẫu lấy cớ chính thê không có con, ban cho nhi tử một tiểu thiếp tên là Linh Lung; Cẩm Tú không cam lòng yếu thế, đề cử Thanh nha hoàn hồi môn của mình làm thiếp, mẹ chồng nàng dâu hai người tiếp tục ngầm đấu đá.

Đúng vào lúc này Đinh Cẩm Tú mang thai, nhưng bởi vì trong lúc mang thai mẹ chồng nàng dâu vẫn bất hòa như cũ, hơn nữa hàng ngày Cẩm Tú phải nhìn hai tiểu thiếp tranh giành phu nhân, trong lòng phiền muộn, thân thể càng ngày càng kém, đến cuối cùng khó sanh, hi sinh mạng sống bản thân để bảo vệ hài nhi.

Về sau khi chính thê qua đời, Tạ Ung ở vậy đến nay đã năm năm, mọi người bên cạnh cũng hết lòng khuyên hắn tái giá, một đại nam nhân mà không có thê tử chính thức chủ trì trong nhà, vẫn không tiện, cuộc sống hàng ngày không nói đến, cả việc kết giao quan hệ cũng không dễ, hắn cũng không thể cho tiểu thiếp xuất đầu lộ diện? Nếu thật vậy sẽ đắc tội chánh thê của những nhà khác sao? Làm sao có thể lăn lộn tiếp trong triều.

Thân là Đại tài tử trúng liền ba hạng đầu, địa vị cao quý trong kinh thành, tâm phúc trong mắt hoàng thượng, Tạ Ung đại hôn mặc dù là tái giá, quyền thế vẫn rất mạnh, bà mai tới cửa làm mai cơ hồ nối rất nhiều, nhưng không ai nghĩ tới, vạn phần khủng hoảng Tạ Ung chọn trúng "Sao chổi" nổi danh nhất kinh thành—— Nguyên Nghi Chi.

Nguyên Nghi Chi xuất thân hào môn thế gia không sai, người muốn cùng Nguyên phủ kết thân thông gia rất nhiều, điều này cũng không sai, nhưng số mệnh Nguyên Nghi Chi thật sự quá dữ, phối hôn ba lần liên tiếp đều khắc chết các vị hôn phu, thử hỏi còn ai dám lấy mạng nhỏ của mình ra đùa?

Cho nên Tạ Ung vừa nói muốn đến Nguyên phủ cầu hôn, mọi người lập tức phản đối, không chỉ có quả mẫu của hắn ra sức phản đối, ngay cả người thân bằng hữu cũng khuyên hắn đừng nên hồ đồ, ngộ nhỡ bị khắc chết e rằng đây không phải là chuyện giỡn chơi.

Tạ Ung lại nói: "Mọi người nói nàng khắc phu, thầy tướng số cũng nói mệnh ta cứng rắn khắc thê , nói như vậy, chúng ta chính là trời sinh một đôi?"

Nguyên phủ chủ mẫu Trịnh thị tự mình cầm bát tự Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi, mời hoàng gia Khâm Thiên Giám giám sát bát tự thỏa đáng, ngược lại đúng như lời Tạ Ung, hai người bát tự cực kỳ tương hợp, hoàn toàn chính xác là một đôi phu thê trời đất tạo nên.

Vì vậy, hôn sự của Tạ Ung và Nguyên Nghi Chi mới thảo luận ổn thỏa, cuối cùng hoàn thành một mối lương duyên.

Bốn Nha hoàn hầu hạ Nguyên Nghi Chi tắm rửa chải đầu, đổi lại đồ thường phục trong nhà, bởi vì đại hôn là chuyện vui mừng, đương nhiên vẫn là màu đỏ.

Mọi thứ thỏa đáng, Tri Vi vừa chỉ thị tiểu nha hoàn đưa cơm canh nóng hôi hổi lên, Nguyên Nghi Chi ăn một chút, liền đẩy ra bảo no rồi, trên thực tế là nàng không có khẩu vị.

Nguyên Nghi Chi thật sự không nghĩ tới bản thân nàng có thể lại xuất giá thành thân đã được một ngày, hơn nữa nàng nghe nói vị hôn phu của nàng còn là Nhân Trung Long Phượng, rất được nhiều người hâm mộ.

Sau khi ba lần liên tiếp phối hôn thất bại, Nguyên Nghi Chi đều cho rằng số mệnh nàng không tốt khắc phu, nàng đã từng khuyên giải phụ mẫu, đừng nên vì hôn sự của nàng hao tổn tinh thần, số mệnh nàng không tốt, nàng chấp nhận nó, phụ mẫu còn sống thì nàng ở bên cạnh phụ mẫu tận hiếu, sau này phụ mẫu trăm tuổi, nàng sẽ xuống tóc làm ni cô, cả đời trong sạch, như vậy không phải tốt hơn sao?

Đâu ai ngờ, còn có một vị Trạng Nguyên tài hoa cầu hôn nàng?

Đến bây giờ, Nguyên Nghi Chi vẫn cảm thấy nàng như người mộng du, nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nàng đã từng âm thầm suy đoán phải chăng Tạ Ung vì quyền lực của Nguyên phủ mà cầu hôn, nhưng về sau nàng cẩn thận nghe ngóng về Tạ Ung mới biết, thật ra Tạ Ung rất được lòng Hoàng thượng, hắn căn bản không cần thiết dựa vào cái quyền quý kia.

Năm đó sau khi Tạ Ung trúng liền ba giải đầu, liền tiến vào Hàn Lâm viện làm tu soạn (sữa chữa biên soạn), từ lục phẩm, quan chức cũng xem là cao, hơn nữa sau ba năm hắn trực tiếp tiến vào hộ bộ, nhảy một cái trở thành hộ bộ Lang Trung, đang Ngũ Phẩm, lập tức thăng quan ba cấp, bao nhiêu người ao ước.

Hơn nữa Tạ Ung rất được Đương Kim Hoàng thượng Huyền Dục xem trọng, thường xuyên cho gọi mình hắn yết kiến, đây là Thánh Ân khó được, những người sáng suốt đều biết rõ tương lai triển vọng Tạ Ung là không có giới hạn, cho nên tuy hắn chỉ là hộ bộ - một chức quan lệ thuộc, người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Hộ bộ Thượng Thư đối với hắn cũng cực kỳ khách khí.

Tổng hợp các loại tin tức, Nguyên Nghi Chi chuyển sang không rõ Tạ Ung vì sao chọn nàng làm kế thất đây?

Chẳng lẽ hắn lại không sợ danh tiếng "Khắc phu" của nàng? Không sợ nàng mang đến vận rủi cho hắn?

Cho nên, Nguyên Nghi Chi xuất giá với tâm tình cực kỳ phức tạp, phần thì vui sướng vì nàng được làm tân nương, cùng với ước mơ cuộc sống hôn nhân tương lai tốt đẹp; mặc khác nàng thấp thỏm bất an cùng lo âu; lo lắng bản thân sẽ mang đến điều xấu cho vị hôn phu này, lo lắng bản thân không cách nào làm cho bà bà vui lòng, lo lắng không cách nào làm một người kế mẫu tốt.

Sắc trời dần dần tối, âm thanh ầm ĩ huyên náo ngoài phòng lớn đã yếu đi rất nhiều, Nguyên Nghi Chi đoán Tạ Ung cũng nhanh trở lại, trong lòng thấp thỏm như nai con nhảy loạn, càng khẩn trương.

Hòa Yên nhìn ra tâm tình khác thường của tiểu thư, liền quan tâm đến gần nàng, vuốt ve bả vai và cánh tay cứng ngắc của nàng, nói nhỏ vào tai nàng: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ cảm thấy cô gia mặc dù thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng ánh mắt ôn hòa, lại rất săn sóc tiểu thư, mới vừa rồi không phải là chính cô gia đã đuổi những người không phận sự ra ngoài sao? Nghĩ đến tương lai hai người chung sống với nhau sẽ không khó khăn đâu, hơn nữa nô tỳ nghe người ta nói, nam nhân lớn tuổi rất săn sóc nữ nhân, tiểu thư về sau nhất định sẽ khổ tận cam lai, chờ hưởng hạnh phúc đấy."

Nguyên Nghi Chi thoáng nở nụ cười, nàng cũng hi vọng như thế, ở nhà mẫu thân, nàng thấy đại ca cùng đại tẩu chim cá tình thâm, thấy được nhị ca đối với tiểu thê xung hỉ Tô Mạt xinh đẹp che chở trăm bề, nàng tất nhiên cũng hy vọng gặp được phu quân, hai phu thê ân ái dắt tay trăm năm?

Thế nhưng ở Tạ gia, nàng nghe nói trên có một bà bà cực kỳ lợi hại, dưới còn có đứa con trai trưởng thân thể yếu đuối, ở giữa còn có hai tiểu thiếp thiên kiều bá mị, cuộc sống này thật sự có thể trôi qua êm đềm như ý sao?

Nguyên Nghi Chi rất muốn thở dài, nhưng Ngày Đại Hỉ than thở là điềm xấu, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là áp chế nổi lo này xuống, duy trì nụ cười dịu dàng trên mặt.

Đang lúc Nguyên Nghi Chi thấp thỏm khẩn trương chờ đợi phu quân trở về, bên ngoài màn động phòng có người hô: "Khởi bẩm phu nhân, lão phu nhân thân thể bất an, mời phu nhân tới yết kiến."

Nguyên Nghi Chi lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng lên: "Bà bà thế nào? Có nặng lắm không?"

Bên ngoài, tiểu nha hoàn truyền lời: "Lão phu nhân gần đây vì hôn sự nên khá bận rộn, mặc dù thân thể không tốt cũng cố gắng chống đỡ, hôm nay phu nhân vào cửa, lão phu nhân rất vui nên có uống nhiều hơn hai chén, ai ngờ phạm vào bệnh cũ, thân thể choáng váng, hơn nữa so với trước kia bệnh càng phát ra kịch liệt."

Thời điểm nghe tiểu nha hoàn đáp lời, Hòa Yên vừa chuẩn bị xong xiêm áo cho Nguyên Nghi Chi, Hòa Hà còn mang tới áo choàng gấm long vũ đỏ thẫm mặc vào cho Nguyên Nghi Chi.

Nguyên Nghi Chi đi theo tiểu nha hoàn ra khỏi cửa phòng: "Đã mời đại phu chưa?"

Tiểu nha hoàn nói: "Tri Chương ca ca bắt lão gia Ân Tín đi mời thái y rồi."

Nguyên Nghi Chi gật đầu một cái, Tạ Ung rất được hoàng thượng ưu ái, Tạ gia có thể mời Đặng thái y cũng là lẽ thường.

Hòa Yên và Hòa Hà đang ở phía sau nhìn nhau, hai Nha hoàn đều cảm thấy chuyện này kỳ hoặc, hành vi hiện tại của lão phu nhân rất có vấn đề, coi như thân thể lão phu nhân hơi có khó chịu, liệu có thật sự nghiêm trọng đến mức phải buộc tân nương tử từ tân phòng đến hầu hạ không?

Đây quả là không tôn trọng tân nương tử? Làm cho đêm động phòng hoa chúc cả đời chỉ có một lần tốt đẹp của tân nương tử trở thành cái gì? Cố ý muốn phá hư sao?

Nhìn bộ dáng tiểu nha hoàn này miệng mồm lanh lợi, không một chút lo âu, rõ ràng lão phu nhân bệnh không nặng, căn bản là họ không có lòng tốt?

Hòa Hà không nhịn được hỏi: "Không biết vị tỷ tỷ này không biết nên xưng hô như thế nào?"

Tiểu nha hoàn nói: "Không dám nhận, nô tỳ Cam Thảo, chỉ là người chuyên quản những tiểu nha hoàn bên cạnh lão phu nhân."

Hòa Hà cười: "Cam Thảo tỷ tỷ, lão phu nhân ngã bệnh, có thể gọi cô gia, a không, có nên gọi lão gia qua hầu hạ?"

Cam Thảo ngẩn ra một chút, quay đầu lại liếc nhìn Hòa Hà, trong ánh mắt mang theo tia dò xét, cười trả lời: "Lão gia ở phía trước đình chiêu đãi khách quý, lão phu nhân căn dặn không được quấy rầy ngài, ngộ nhỡ đắc tội khách quý sẽ không tốt."

Hòa Hà nhìn Hòa Yên nháy mắt mấy cái, chép miệng, nhưng không nói nữa.

Rất rõ ràng, lão phu nhân cố ý gây sức ép với tiểu thư của các nàng!

Đêm tân hôn, lão phu nhân còn có tâm tư yết kiến tân nương từ phòng tân hôn gọi ra hầu hạ, thật là quá đáng!

Hòa Hà nắm chặt bàn tay nhỏ, trong lòng căm giận bất bình.

Thần sắc Nguyên Nghi Chi trái lại lạnh nhạt, nàng dự liệu được Tạ mẫu nhất định cực kỳ chán ghét "Sao chổi" như nàng làm con dâu của bà, sau khi vào cửa chắc chắn sẽ gây khó khăn cho nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới Tạ mẫu lại thiếu kiên nhẫn như thế, mới là đêm động phòng bà bà đã không thể chờ đợi liền ra oai phủ đầu với nàng.

Viện Tạ mẫu Tùng Hạc Viên là một nơi lớn nhất trong Tạ phủ, ung dung yên lặng trang nghiêm, đoan trang khí phái.

Kim Lăng Tạ phủ, "Phủ Trạng Nguyên" ba chữ trên tấm bảng cửa phủ này là do đương kim hoàng thượng Huyền Dục ngự bút ghi chép, phủ đệ cũng là hoàng thượng ngự tứ cho Tạ Ung, sau này chuyển nhượng cho Tạ gia, trở thành tài sản riêng của Tạ gia, à không phải, phải nói là dinh thự bình thường quan phủ cấp cho đại thần.

Có một số đại thần có quyền thế cũng sẽ được hoàng thượng ban dinh thự, nhưng quyền sở hữu tòa nhà vẫn thuộc về quan phủ, một khi quan viên qua đời hoặc là giáng chức, hay tạm thời rời khỏi kinh thành, dinh thự đó cũng sẽ bị quan phủ thu hồi, gia quyến quan viên thường thường sẽ bị cưỡng bức trở lại quê nhà, nếu không đi thì dù có ở kinh thành một chỗ đặt chân cũng sẽ không có.

Mà Huyền Dục hiển nhiên rất ưu đãi Tạ Ung, trực tiếp đem một tòa phủ đệ lớn như thế nằm ở khu vực tôn quý xa hoa làm phần thưởng cho Tạ gia, sau đó còn biến nó thành sản nghiệp tổ tiên Tạ gia, tương lai quan phủ sẽ không thu trở về.

Tạ phủ mặc dù cao quý, nhưng vẫn không bằng đương kim Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ, diện tích Tạ phủ tương đối nhỏ hơn rất nhiều, đó là nơi ở có bảy tòa nhà, ngoài ba tòa đầu dành để ở ra, bốn tòa còn lại là nội viện thuộc về nữ quyến, rất là rộng rãi hoa viên phía sau nằm ở tòa thứ sáu, tòa thứ bảy còn lại là dãy nhà sau của đám nữ bộc, dãy nhà sau cách một cái hẻm hẹp, bên ngoài chính là tường cao sát đường.

Viện Tạ mẫu Tùng Hạc Viên thuộc về tòa nhà thứ năm, cao lớn sáng sủa rộng rãi nhất, hơn nữa vùng lân cận phía sau hoa viên – nơi dành cho lão nhân gia giải sầu thư giãn.

Tân phòng Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi thuộc tòa nhà thứ tư ở chính viện Thanh Việt Viên, hai bên chính viện đều có một cái sân nhỏ, kế đến là nơi ở của hai thê thiếp Linh Lung và Thanh Đại của Tạ Ung.

Tạ Ung ngày sau nếu như có thêm nam nhi, nữ nhi mới lớn có thể chuyển vào khuê lâu tòa nhà thứ sáu phía sau hoa viên, mà nhi nữ trưởng thành, theo quy tắc là phải chuyển chỗ đến gian thứ ba bên ngoài, đây chính là sự khác biệt đầy nghiêm khắc giữa nam và nữ.

Hôm nay là ngày đại hôn Tạ Ung tái giá, phô trương cũng không thua kém năm đó hắn cưới Đinh Cẩm Tú, phụ thân của Đinh Cẩm Tú mặc dù từng là Tể tướng, nhưng thế lực nguyên gia vẫn có phần hơn, chẳng qua Đinh Cẩm Tú là nữ tử của chính thê - con của vợ chính thức, hôm nay Nguyên Nghi Chi là thứ nữ tái giá, danh nghĩa cùng địa vị phân thượng có vẻ yếu hơn một ít, nhưng những vị khách mời tới ngày hôm nay so với năm đó còn nhiều hơn.

Tạ Ung còn ở đại sảnh chiêu đãi những vị khách mời ồn ào hỗn loạn, Nguyên Nghi Chi ở dưới sự hướng dẫn của tiểu nha hoàn đã đi vào Tùng Hạc Viên – nơi ở của Tạ mẫu.

Tạ mẫu ở trong phòng nhà chính phía Đông, lúc này bà đang nằm trên một chiếc giường lớn, ngã lưng dựa vào một cái gối to, trên trán đang đắp khăn vải, sắc mặt có chút tái nhợt, khí sắc thật sự là cũng không tốt lắm.

Phụ thân Tạ Ung qua đời khi Tạ mẫu mới ba mươi hai tuổi, cho tới bây giờ, bà thủ tiết đã mười bảy năm, một người chuẩn mực, đạo đức, chịu nhiều cay đắng khổ cực mà nuôi con khôn lớn, giờ đây bà như ngọn đèn cạn dầu đứng trước gió (ý nói tuổi già sức yếu gần về trời), tiểu tử này lại cố chấp cưới một "Sao chổi" vào cửa, Tạ mẫu cảm thấy bản thân không bị tức chết đã là may mắn lắm rồi.

Thân thể Tạ mẫu thon gầy, mái tóc đã hoa râm, nhưng rất chỉnh tề, cho dù là nằm ở trên giường, mái tóc cũng không lộn xộn. Khóe mắt khóe miệng bà đều khắc sâu những nếp nhăn, điều này tôn thêm vẻ ngoài nghiêm nghị cho bà, so với những quý phu nhân sống an nhàn sung sướng trắng trẻo mập mạp, thì trên người Tạ mẫu xuất hiện những vết tích tang thương khắc khổ theo năm tháng rõ ràng hơn rất nhiều.

Nguyên Nghi Chi nhìn bộ dáng Tạ mẫu, trong lòng thở dài.

Nếu như nàng ở vào vị trí Tạ mẫu, đứa con trai duy nhất của mình đòi cưới một sao chổi, có lẽ bà lo sợ sau khi con trai bà cùng sao chổi động phòng e rằng con trai bà cũng sẽ gặp bất trắc, nàng nghĩ bản thân nàng so với Tạ mẫu cũng không thể nhìn thông suốt, cho nên đối với hành động của Tạ mẫu, nàng cũng không oán trách.

"Nương nương, người khỏe chút nào chưa?" Nguyên Nghi Chi dù là thứ nữ, nhưng nàng cũng xuất thân đại gia khuê tú Nguyên phủ, lần đầu tiên cùng Tạ mẫu gặp nhau trong cục diện khó xử như vậy, nàng vẫn như cũ tự nhiên dịu dàng mà hành lễ vấn an.

Tạ mẫu nằm ở trên giường, khép hờ mắt quan sát, nghiêng nghiêng liếc nhìn Nguyên Nghi Chi một cái, người nàng mặc áo váy gấm đỏ, áo váy sử dụng những sợi tơ vàng bạc thêu hình vẽ cành Hoa Khai Tịnh Đế quấn quít, rực rỡ huy hoàng tinh xảo xinh đẹp vô cùng, dáng người Nguyên Nghi Chi uyển chuyển dịu dàng, áo váy bó sát người làm nổi lên vóc người tuyệt đẹp của một cô nương hoàn toàn trổ mã, hơn nữa nàng còn có một mái tóc đen dài suông mềm, khuôn mặt xinh đẹp tựa như Dương Chi Bạch Ngọc, quả thật trong nháy mắt chắc chắn có thể hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam nhân.

Tạ mẫu không tự chủ nhíu nhíu mày, bà không thích nữ nhân quá xinh đẹp làm con dâu của mình, Nguyên Nghi Chi đã hai mươi tuổi hiển nhiên so với Đinh Cẩm Tú năm đó mười sáu mười bảy tuổi vẫn chưa hoàn toàn trổ mã càng thêm mê người, không biết con trai bà có bị mê hoặc hay không đây?

"Không chết được." Tạ mẫu lạnh lùng trả lời Nguyên Nghi Chi một câu.

Nguyên Nghi Chi cười một cái, bỏ qua giọng nói lạnh lùng của Tạ mẫu, quay đầu hỏi một nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ mẫu: "Ma ma, trước kia nương nương cũng có biểu hiện choáng váng như vậy sao? Có thuốc dự phòng không?"

Triệu ma ma là nha hoàn hồi môn của Tạ mẫu, phu quân của Triệu ma ma là quản gia bên ngoài Tạ phủ, bà là quản gia bên trong, ở Tạ phủ bà cũng có chút thực quyền, bà đối với Tạ mẫu rất mực trung thành, nhưng bà cũng có năng lực phân biệt, từ lúc Nguyên Nghi Chi vừa bước vào bà đã bắt đầu xem xét kỹ vị phu nhân mới này, Nguyên Nghi Chi không chỉ có bề ngoài thoát tục, khí chất tao nhã, ngay cả hành động cử chỉ cũng vô cùng tự nhiên nhẹ nhàng, không câu nệ ngại ngùng, cho dù nàng biết rõ mình bị bà bà gây khó dễ, sắc mặt cũng không oán giận, vị phu nhân này không biết là lòng dạ quá sâu, hay là do nàng thật sự được giáo dưỡng tốt, bản tính Lương Thiện?

Bất kể như thế nào, Triệu ma ma đều cho rằng Nguyên Nghi Chi không phải là một nữa tử đơn giản, còn có gia cảnh cường đại nhà nàng, e rằng chỉ bản thân bà cũng sợ không thể đối phó dễ dàng, so với Đinh Cẩm Tú năm đó e rằng lão phu nhân nhà mình còn phải khó khăn.

Triệu ma ma quỳ gối hành lễ với Nguyên Nghi Chi, mới kính cẩn hồi đáp: "Hồi phu nhân, chứng bệnh choáng váng này của lão phu nhân đã có bảy tám năm, bình thường chú ý điều dưỡng theo quy định sẽ không có trở ngại gì, chỉ là mỗi khi mệt mỏi thì người sẽ cảm thấy khó thở hơn thôi, thuốc phòng bị còn một ít, vừa rồi đã dùng qua."

Nguyên Nghi Chi gật đầu một cái, đứng trước giường, lại nhìn khí sắc Tạ mẫu một chút: "Con dâu mới vừa vào cửa, nương nương liền mệt đến mức trở bệnh, đều tại con không tốt, nương nương còn cần gì, xin cứ việc dạy bảo."

Trên mặt Nguyên Nghi Chi hàm chứa ý cười, lời nói chân thành, mặc kệ nàng hiền đức thật hay thông minh giả vờ lừa gạt thì lúc này Tạ mẫu cũng không phát ra cơn giận.

Tuy rằng Tạ mẫu đối đãi với nàng dâu này không vừa lòng, nhưng bà cũng có xuất thân nhà Thư Hương (nhà dòng dõi Nho học), không phải cái loại phụ nữ ở nông thôn chỉ biết một mực la lối om sòm ăn vạ, nhưng tối nay dù chuyện gì xảy ra, bà cũng không chịu để con trai bà cùng tân nương tử này động phòng hoa chúc, cho nên nàng chỉ có thể giả bộ ngã bệnh, nghiêng ngả dựa vào trên gối dựa lẩm bẩm, một dáng vẻ rất là không thoải mái.

Nguyên Nghi Chi thấy Tạ mẫu không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẩm bẩm, nàng liền ngồi xuống chiếc ghế tròn trước giường, lại hỏi Triệu ma ma thái y bao lâu nữa mới đến, sau đó nhìn nha hoàn Tri Vi nói: "Ngươi đi Tiền viện bẩm báo lão gia một tiếng, hãy nói tối nay ta phải ở cùng bà bà, không thể trở về."

Tạ mẫu lại liếc Nguyên Nghi Chi một cái, không lên tiếng.

Tri Vi ra ngoài trong chốc lát, Tạ Ung lại theo nàng cùng trở lại.

Ánh mắt Tạ Ung nhanh chóng nhìn lướt qua người Nguyên Nghi Chi, thấy nàng đoan trang dịu dàng, không nóng không vội, trên mặt không có nửa điểm không kiên nhẫn và oán trách, đáy mắt nghiêm trang lạnh nhạt của hắn thoáng hiện một tia vui mừng cùng tình cảm ấm áp, ngay sau đó hắn cũng tới trước giường Tạ mẫu: "Nương nương, tối nay hài nhi cũng ở đây hầu hạ bên cạnh người. Nghi Chi vừa vào cửa, mọi thứ đều không hiểu rõ, để nàng ở bên học hỏi một chút."