Chương 1

Vừa đeo găng tay vào vừa ngắm mình trong gương, Lãng Phong tự hài lòng với bộ đồ phi công đang mặc trên người, miệng huýt gió vơí một điêu nhạc vui, cô với tay cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm, chân sãi bước xuống lầu . Chơt thấy bà Đô đang ngồi nơi phòng khách, Lãng Phong chạy ào đến, bất ngờ hôn một cái thật kêu, xoay người một vòng, cô nheo mắt hỏi mẹ :

- Mẹ, mẹ thấy con có ngầu không?

Bà Đô chưa kịp trả lời, thì có tiếng đàn ông cứng cỏi đã vang lên:

- Ngầu gì ? Lãng Phong, con không thể ăn mặc khác hơn được à .

Lãng Phong quay lai, bắt gặp ánh mắt không hài lòng của cha, nhưng cô không nao núng, vẫn trả lời tỉnh bơ:

- An mặc khác hơn ? Cha bắt con phaỉ ăn mặc như thế nào khi sáng nay con phải đi đua xe ?

Rồi cô nhìn ông Đô bà(ng ánh mắt tinh nghịch :

- Hay phải khép nép trong chiếc áo dài mà đi đua xe hả cha ?

Ông Đô trừng mắt :

- Cái gì ? Con đi đua xe à ?

-Tại sao cho lại ngạc nhiên như vây, đây đâu phải là lần đầu .

Ông Đô thở ra buồn bã :

Đồng ý đây không phải là lần đầu, nhưng từ nay cha muốn con giảm bớt nếu bỏ hẳn càng tốt, mê say gì ba trò chơi thể thao dành cho đàn ông đó .

Lãng Phong so vai:

- Cha nói gì ? Bỏ hẳn à, con nói thật với cha, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu .

Ông Đô giận dữ định lớn tiếng nhưng Lãng Phong đã nhanh hơn chồm đến đưa tay trước mặt ông ngăn laị :

- Đừng, đừng, cha đừng nổi nóng, con không muốn thua trong trận đua này, con muốn xuất phát phải tốt đẹp, giờ cha nổi nóng, cuộc đua này con không về nhất, con sẽ bắt thừơng cha đó .

Và không kịp nhìn thấy phản ứng của ông Đô, Lãng Phong đã chạy nhanh xuống ga ra, bà Đô chỉ kịp nói với theo:

- Lãng Phong, con chưa ăn sáng.

- Con sẽ ăn ở câu lạc bộ .

Bà Đô lắc đầu, đưa mắt nhìn chồng như có lỗi:

- Anh đừng buồn con nữa, để đó em sẽ khuyên nhủ sau, cũng taị em cả, cưng chiều nó quá .

- Nhã Uyên ( Bà Đô), tai sao em lại nói vậy, lỗi cũng do anh nữa mà, thương nó quá, nương tay hoài thành ra bây giờ nó khong còn sợ gì cả.

- Anh Đô, nhưng anh phải nhìn nhận con chúng mình xinh đẹp và có nhiều tài năng chứ, tuy nó hơi gàn bướng .

Ong Đô cười lớn:

- Đó, mới một chút mà em đã binh con rồi, anh có chê con gái mình đâu, anh vẫn thấy được ưu điểm cuả nó, nhưng anh lo sợ cuộc sống vợ chồng cuả nó sau này với bản tính đó sẽ không có hạnh phúc.

Nhìn ánh mắt lo âu cuả vợ, ông Đô hối hận vì lời nói vừa rồi cuả mình đã gieo vào lòng vợ một sự bất an, ong đứng dậy đi đến bên bà quàng tay qua vai âu yếm :

- Nhã Uyên, em đừng buồn nữa, tới đâu hay đó, bây giờ chúng mình vào ăn sáng, thức ăn nguội hết rồi .

Hai nguoi cùng sáng buớc vào phòng ăn.