Chương 1

line323

Nơi có tuyết rơi nhiều nhất nằm ở phía cực Bắc, tại đây quanh năm đều có gió tuyết xảy ra, khí hậu vô cùng rét lạnh, cả ngọn núi hoàn toàn bị màu trắng của tuyết bao phủ thành một thế giới trắng xoá, hầu như không có một thực vật nào sống được, lại càng không có dấu chân con người. Nhưng trong núi sâu lại có một tiểu thôn lạc sống tách biệt, tự cung tự cấp, không phụ thuộc vào ai. Phía Đông ngôi làng có nguồn dẫn nước vào đồng ruộng, cây kháng hàn (chịu lạnh) là nguồn thu hoạch duy nhất duy trì sự sống nơi đây. Các thôn dân sớm quen với hoàn cảnh khắc nghiệt nên chưa từng nghĩ tới việc ly khai làng đến vùng đất khác.

Lại nói, tiểu thôn lạc chính là nơi sinh sống của Tuyết Hồ tộc, tất cả thôn dân đều là hồ yêu, tinh thông yêu thuật, chỉ cần giăng một kết giới đem làng vây quanh trong đó thì không cơn gió tuyết nào có thể thổi vào, hiển nhiên liền có thể ở.

Mấy năm trước, xảy ra một trận chiến cùng bão tuyết lớn khiến hơn nửa thôn lạc bị phá huỷ, rất nhiều tộc nhân trong Tuyết Hồ tộc do đó mà hi sinh. Bởi vì bão tuyết mà tạo thành một địa tầng di chuyển thôn lạc đến nơi dồi dào nguồn nước, chỉ cần đào một cái giếng liền có nước ngọt chảy ra cuồn cuộn không dứt có thể uống được, không cần mỗi ngày lại phải vào trong núi gánh tuyết về tích trữ phòng khi cần dùng. Bão tuyết có hại cũng có lợi, quan trọng là, bây giờ người trong thôn lạc đã thuận lợi qua được kiếp nạn, từng chút hoàn thành việc xây dựng lại ngôi làng.

Tuyết Hồ tộc trưởng Lưu Thương chính là trụ cột sức sống cho Tuyết Hồ tộc. Tuy nói tính tình hắn trong trẻo mà lạnh lùng nhưng cũng không ngạo mãn, mà là đạm mạc, không siểm nịnh, hành sự lễ độ, thái độ nội liễm, biết tiến lùi. Hắn có thể ở trên chiến trường biến thành Cửu Vĩ yêu hồ lực chiến đấu cường đại, cũng có thể gập lưng khom người xuống đồng cày bừa trồng trọt, hắn có thể vạch ra sách lược phá giải mưu kế của quân địch, cũng có thể ở học đường trong thôn dạy bọn nhỏ học chữ. Hắn có thể gánh trách nhiệm nặng nề, cũng có thể ôn nhu ôm trong lòng đứa trẻ mới chào đời. Hắn không quá mức thân cận cùng bất luận kẻ nào, nhưng lại được người trong tộc vô cùng kính trọng. Nhiều người đều nói: Lưu Thương chính là tộc trưởng Tuyết Hồ tốt nhất từ trước đến nay.

Chỉ là, luôn có người cảm khái rằng, mỗi khi nhìn bóng lưng cô đơn của tộc trưởng, đều sẽ thay hắn cảm thấy cô đơn cùng tĩnh mịch.

Nhưng hôm nay lại có sự khác biệt, hài tử nhỏ nhất của Ôn gia không biết tại sao được lưu lại, không trở về cùng người nhà, mà giao cho Lưu Thương tộc trưởng chăm sóc. Một tay ôm oa nhi, vẫn còn chưa biết nói, một bước không rời. Mới sinh ra đã cùng người thân tách biệt, cả ngày do Lưu Thương ôm, dỗ dành, đút ăn, bất kể bận rộn bao nhiêu đều chưa từng qua loa. Oa nhi mỗi ngày một lớn, sau khi y học được cách đi các thôn dân bỗng nhiên kinh giác (kinh ngạc+phát giác) bên người tộc trưởng đã nhiều thêm một tiểu thân ảnh luôn theo sau bên mình, tựa như kẹo mạch nha rất thích dính người. Nhiều người thấy vậy mà cảm thấy vui mừng.

Tộc trưởng của bọn họ cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống cô đơn, tĩnh mịch.

“Sư phụ, người muốn đi đâu vậy? Sư phụ….”

Tiểu nam hài ở phía sau Lưu Thương gọi, bước nhanh về trước nhưng bao giờ cũng rớt lại đằng sau, không theo kịp bước chân nhẹ nhàng của Lưu Thương, mỗi lần như vậy luôn là Lưu Thương dừng lại chờ y. Cầm bàn tay nhỏ bé nói: ” Ta muốn đi địa nhiệt cốc (???) phía trước để kiểm tra tiến độ xây dựng thuỷ đạo, Húc Nhi ngoan ngoãn ở lại trong thôn chờ ta trở lại.”

Tiểu nam hài không nghe theo: “Húc Nhi muốn đi cùng sư phụ!”

Trong hai mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng kiên định không cho phép cự tuyệt, vượt quá tuổi tác khiến ánh mắt của Lưu Thương thoáng chốc sững sốt, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ, mặc dù sớm biết đứa bé này trời sinh bất đồng so với những người khác, thế nhưng một hài tử sáu tuổi không nên có loại cố chấp cùng ngoan cố này, Lưu Thương vẫn vì không có thói quen nhìn y trưởng thành sớm mà nhíu mày.

Nhớ năm đó, Thuỷ Tĩnh đem đứa trẻ này giao cho hắn, khi ấy Húc vẫn chỉ là một đứa bé mới sinh, thiên chân vô tà mềm mại khả ái, rất thích toét miệng cười để lộ cái miệng nhỏ nhắn vẫn chưa mọc răng với hắn, đôi tay nhỏ bé lung tung làm loạn, chưa từng nghĩ, thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt hài tử đã lớn, bắt đầu tập văn học võ, cũng học được làm sao biểu đạt ý kiến của mình, mà Lưu Thương phần lớn thời gian luôn luôn theo y.

“Nếu như ngươi theo kịp thì cùng đi.” Nói rồi xoay người rời đi.

Cậu bé mừng rỡ, gia tăng cước bộ đuổi kịp, bóng lưng cao to trước mặt, y đuổi thập phần khổ cực, lại không có một tia bỏ cuộc, rất sợ theo không kịp bước đi của Lưu Thương.

Đợi đi ra ngoài thôn, ly khai phạm vi bảo vệ của kết giới, bão tuyết lập tức thổi tới trước mặt, cậu bé co rúm cả người, đánh một cái hắt xì rõ to.

“Còn muốn đi cùng không?” Lưu Thương cúi đầu nhìn y, không vết tích di động thân hình vì y chặn lại gió tuyết.

Cậu bé gật đầu, không sợ lạnh giá của gió tuyết: “Húc Nhi phải luôn luôn đi theo sư phụ.”

“Đã như vậy, ta phải dẫn ngươi đi rồi.”

Lưu Thương trực tiếp ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé, động tác lưu loát, cậu bé theo thói quen đem mặt vùi vào trong lòng Lưu Thương, hít lấy mùi hương thanh nhã, đột nhiên một chút đều không cảm thấy lạnh.

Y thích vị đạo trên người sư phụ, thích được hắn ôn nhu ôm lấy, thích mình ở trong mắt Lưu Thương là độc nhất vô nhị, là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Cậu bé thích Lưu Thương, rất thích rất thích, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy khi còn bọc tã, y nhớ kỹ dung mạo của sư phụ, vị đạo của sư phụ, giọng nói của sư phụ, đời này y chỉ nhận định một mình sư phụ.

Thế nhưng Lưu Thương cũng thích mình giống như vậy sao?

Cậu bé ngẩng mặt lên, “Sư phụ, Húc Nhi thích người.”

Lưu Thương nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng, “Ta biết, ngươi đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Ta rất nghiêm túc.” Cậu bé đầu tiên là cường điệu, sau lại hỏi tiếp: “Sư phụ cũng thích Húc Nhi chứ?”

Vẫn là âm thanh bình thản trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thích.”

Cậu bé không hài lòng đáp án này, “Thích của sư phụ là loại thích nào?”

Lưu Thương không trả lời, cuồng phong thổi loạn khiến tóc dài màu bạc buông xuống phía sau, đầy trời hoa tuyết nhưng không làm hỗn loạn đường nhìn sắc bén của hắn. Mỗi lần đi ra ngoài hắn luôn luôn cẩn trọng quan sát bốn phía. Ngày hôm nay cũng giống vậy, Thần tộc luôn phái người ẩn núp trong bóng tối giám thị bọn họ, tuy rằng chiến tranh sáu năm trước đã kết thúc nhưng Thần tộc vẫn không từ bỏ ý định, thuỷ chung trước sau vọng tưởng ngông cuồng đoạt lại Thần Chi thư.

Năm ấy, Thuỷ Tĩnh mang Thần Chi thư giấu trong bụng đang mang thai, mà Ôn Húc chính là Thần Chi thư mượn thai hài đồng xuất thế. Mặc dù, Thần Chi thư chuyển thế đầu thai thành yêu, nhưng Thần tộc chỉ cần giết Ôn Húc, rồi lấy kỳ hồn phách tinh tuý đi luyện, ngăn cản sự sinh tồn của Thuỷ Tinh Chi Trung, Thần Chi thư liền xem như rơi vào tay Thần tộc. Bởi vậy, trước khi Ôn Húc có năng lực tự bảo vệ bản thân, Lưu Thương phải bảo hộ y, không để y một mình đi ra ngoài.

Nhưng, quá mức bảo hộ sẽ mang lại kết quả hoàn toàn ngược lại. Lưu Thương dự định, tìm một thời điểm thích hợp để cậu bé hiểu được tình cảnh mình phải đối mặt so với cấm túc, bảo vệ còn hữu ích hơn nhiều.

line323