Chương 1: Xuyên qua

“Oáp”

Căn phòng tối tăm, duy chỉ có một chút ánh sáng điện được pháừ chiếc máy tính xách tay của Hạ Tiểu Mễ.

Nó hai mắt cận dán vào màn hình laptop, miệng ngáp lên ngáp xuống, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:

“Ơ lạ nhỉ? Sao cái nữ phụ đáng ghét kia lại có tên trùng mình ta? Đúng là bà tác giả chẳng biết đặt tên hợp lý gì cả. Đi lấy tên của một đại nữ hiệp anh minh thần trí, xinh đẹp tài hoa như mình ra để đặt tên cho cái bà cô nữ phụ tự cao tự đại, kiêu ngạo hống hách, hám giai mê tài này. Phì, thực con mẹ nó tức chết mà.”

Nhân cơ hội vừa chửi vừự sướng, Hạ Tiểu Mễ chu mỏ tức giận không thôi. Cuối cùng, sau một hồi vật vã, nó liền thiếp đi lúc nào không hay.

Chiếc laptop không được tắt, ánh sáng bỗng chuyển thành màu lam sáng chói lóa cả căn phòng rồi vụt tắt. Để lại căn phòng trống trải không một bóng người.

____________

Hạ Tiểu Mễ tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà trắng toát. WTF? Rõ ràng phòng nó sơn màu lục cơ mà. Sau đó, nó liền cảm nhận được một mùi hương vô cùng khó chịu củhuốc sát trùng. Chờ đã, thuốc sát trùng? Chẳng phải thuốc sát trùng chỉ có trong bệnh viện thôi sao?

Hạ Tiểu Mễ ‘ưm’ một cái, cảm thấy toàn thân đau nhức.

“Em... Em tỉnh... Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói nam tính nhưng tràn đầy run rẩy lo lắng, hơi hướng vui mừng truyền đến. Hạ Tiểu Mễ nhìn lên, chỉ thấy một người con trai với mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, dáng vẻ tiều tụy mệt mỏi nhưng không xi nhê đến vẻ điển trai tuấn tú của anh.

Đôi mắt nó khẽ sáng lên, vô thức thốt lên:

“Oa, đẹp trai ghê”

Lời vừa được nói ra, cả nó và anh đều khựng lại.

Trong mắt anh thì đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Còn nó thì đầy kinh hoảng. Cái... Cái quái gì vậy? Giọng nói này... Giọng nói này đâu phải của nó?

Hạ Tiểu Mễ ngồi phắt dậy, từ từ bình tĩnh suy nghĩ. Thứ nhất, nó chỉ ngủ, làm sao có thể ở trong bệnh viện, hơn nữa, thoạt nhìn căn phòng này cũng phải VIP, không phải dạng vừa đâu. Thứ hai, bộ nó có quen biết anh giai này à mà nhìn anh có vẻ... Lo lắng thế? Chẳng lẽ...

Đầu óc Hạ Tiểu Mễ trống rỗng, run run rẩy rẩy cười một cái với anh:

“Anh... Lấy giùm... Em cái gương”

Anh khẽ run lên, kinh ngạc không tan, sau đó cũng nhanh chóng đi lấy gương cho Hạ Tiểu Mễ.

Hai tay nó run run nhận lấy gương, khi soi vào liền... ‘CHOANG’. Chiếc gương rơi xuống đất, vỡ toang. Người kia hốt hoảng:

“Sao vậy Tiểu Mễ? Em... Em bị làm sao à? Hay khó chịu ở đâu? Để... Để anh gọi bác sĩ... A..”

Đang định đi thì bị Hạ Tiểu Mễ túm lại, ra sức lắc đầu cười mỉm:

“Không có, chỉ là...” Cắn cắn môi “... Em choáng váng quá, không nhớ rõ.. Cái gì..”

Xì, theo kịch bản cũ thôi. Với trường hợp như thế này, Hạ Tiểu mễ thật sự không biết nên tìm lý do nào khác.

Nghe vậy, anh khẽ cười, tâm tình thả lỏng:

“Cái này em đừng lo. Bác sĩ nói em bị va đập đầu... Nên tạm thời bị mất trí nhớ”

Hạ Tiểu Mễ gật đầu, rồi lại cảm thấy tình tiết này... Sao mà quen thế? Rồi nó chợt nhận ra, khẽ khàng cẩn thân nói:

“Em chỉ nhớ... Em tên Hạ Tiểu Mễ”

Anh khá bất ngờ, nhưng rất nhanh trở nên phấn chấn, vui vui vẻ vẻ, kích động:

“Đúng rồi đó. Thật tốt, thật tốt. Vậy, em còn nhớ anh không? Anh... Anh chơi với em từ hồi còn rất bé.. Rất bé a”

Hạ Tiểu Mễ âm thầm tự tát mình một cái. Đúng thậồi, nó đã xuyên qua cuốn tiểu thuyết kia rồi!