Ta là Asisu - Chương 01
Nữ hài bình thường Ngô, trời đã sáng. Tô Vinh mở mắt Lại một ngày mới, học tập công tác cùng một vùng, thật sự là mệt mỏi! Tưởng có một ngày chủ nhật đúng nghĩa. Tưởng có một không gian riêng tư không bị người nào quấy rầy để được suy nghĩ những chuyện linh tinh của bản thân Mỗi buổi tối khi không ngủ được ta liền nghĩ về chuyện tình của hoàng tử Izumin. Nga! Kỳ thực ta không phải fan của “Nữ hoàng Ai Cập” nhưng là thân ảnh anh tuấn cùng thái độ luôn luôn bình tĩnh của Izumin không biết khi nào đã ở tại trong lòng. Nghĩ đến hắn như thế nào yêu mến Carol, nghĩ đến hắn như thế nào buông ra tay Carol. Dần dần, bản thân có chút đau Tình yêu, vĩnh viễn là như vậy bất đắc dĩ. Có người làm nhân vật chính, lại có người chỉ có thể phối hợp diễn. Izumin là người phối hợp diễn, bản thân ta làm sao lại không phải? Vài năm trước đây, có một tân đồng sự được điều đến công ty. Hắn vóc dáng cao cao, diện mạo nho nhã quả thực có chút giống Izumin. Lại nói đến, còn có nữ tử vùng Giang Nam sông nước nói rằng không thích hắn bởi cảm thấy hắn có chút trẻ con, có chút hương vị nữ sinh. Có điều đáng mừng là hắn còn có nét đẹp nội tâm Ta chưa bao giờ thử theo đuổi nam nhân, cũng chưa bao giờ muốn chủ động. Kết quả hắn cùng một đồng sự khác yêu nhau, kết hôn rồi sinh con. Chuyện quả thực thông thuận vô cùng. Cũng có chút tịch mịch, cũng có chút không cam lòng. Xong lại nghĩ, nếu chuyện kia không có bắt đầu, làm gì ta lại tự tìm phiền não. Nghĩ, ta lại nghĩ tới chuyện trước kia. Đó là lúc ta còn học trung học. Ta bộ dạng không xinh đẹp, đi đến đâu cũng có người nói bộ dạng rất quen thuộc. Nhưng ta có lòng tự trọng vô cùng cao, hơn nữa cảm xúc lại hướng nội, nên không có biểu tình gì. Khi ấy ta có thích một nam sinh. Cẩn thận ngẫm lại lý do thích hắn thấy mạc danh kỳ diệu. Lúc ấy, chỉ vì cười đùa mà một tay đánh hắn, nào biết đâu rằng lại bị hắn nắm trụ được cổ tay. Mặt ta liền đỏ bừng không biết phải làm sao. Đột nhiên cảm giác được bản thân cũng giống hệt nữ hài tử vậy, lạii không chịu thừa nhận Cứ như vậy thích hắn. Ta cũng giống những người cùng thời, càng thích càng sợ người khác biết. Vì thế, ta chưa bao giờ biểu lộ, chỉ yên lặng để ý hắn. Thẳng đến một ngày, sau khi nhìn thấy hắn cùng một nữ sinh khác yêu nhau, ta mới biết được nguyên lai ta đã bỏ lỡ Chuyện giống như vậy hiện tại lại xuất hiện. Có lẽ ta thuộc kiểu người tình yêu trong lòng khó nói ra, nghĩ nhiều hơn làm. Ta chỉ có thể tưởng niệm người thương yêu trong đầu, bao gồm nam hài trung học, bao gồm đồng sự công ty, bao gồm cả người mà ta luôn luôn thích: Izumin. Qua một ngày, mệt mỏi đưa cánh tay ôm trán. Hôm nay việc của công ty quá nhiều, làm cả một văn phòng thường ngày tàn nhản giờ đều mệt đến mặt ai cũng méo xẹo. Ba mẹ ta gần đây cũng vội vàng vì hôn sự của đệ đệ, họ cũng không quên nhắc nhở ta, rằng ta đã 25 tuổi vì sao không đi tìm đối tượng. Lẽ nào họ không biết, tìm đối tượng đâu có dễ như đi tìm nhà hàng, tùy thời đều có thể lựa chọn sao? Khi ta 20 tuổi, một đống nam nhân ở trước mặt ta buộc ta lựa chọn, khi ta 25 tuổi, nam nhân bắt đầu dùng ánh mắt soi mói mà nhìn ta. 30 tuổi, nhị lão khẩn cấp muốn đem ta tống gả nhưng là không tìm được nam nhân nào thích hợp. Hiện tại ta đã 33 tuổi, muốn tìm nam nhân môn đăng hộ đối, nhưng họ đều đã kết hôn sinh con. Đến nước này nhị lão mới cho phép ta tùy ý, không còn ép buộc, chỉ có thể mặc bay. Cũng may ta có dự kiến trước, xin ba mẹ hỗ trợ tiền một cái phòng, không lớn, 70 thước vuông, thoải mái cho tận hai người ở, huống chi ta lại là trạch nữ. Hàng tháng trả mấy trăm nguyên, trước mắt không có áp lực gì. Ta cảm thấy như vậy là quá tốt, sao lại phải tìm nam nhân ủy thác bản thân? Bọn họ không ở cùng, ta nghĩ vậy cũng tốt, có thể làm cho bọn họ hao chút tâm tư đi. Bản thân có một hảo chỗ ở, ta vui không tưởng. Hôm nay về nhà, lại cầm đọc “Nữ hoàng Ai cập”, lại nhìn đến Izumin. Ta thực sự thích hắn. Mỗi ngày trước khi ngủ ta đều nhìn ngắm hắn(tojikachan: có cần si đến mức đó không! Thua chị), chỉ hi vọng sau khi nhìn kỹ hắn, lúc ngủ rồi sẽ xuất hiện một vương tử tóc dài mềm mại màu ngân bạch với ánh mắt u buồn. Nếu như mộng kia có thật, hẳn là… ta có thể tưởng làm lão bà hắn trong mộng ấy? Thật tốt a! Lão bà 33 tuổi, mộng như vậy cũng không có gì kỳ quái nhỉ? Ít nhất, ta cũng sẽ không nói ra cho bất cứ ai biết Sau khi về nhà, ăn cơm, rửa chén, tắm rửa, cầm đọc “Nữ hòang Ai Cập”. Ân, hôm nay thời tiết mát mẻ. Tuy là đã tháng 7, nhưng là mùa hè Giang Nam chính là kỳ quái như vậy. Khi thì âm u, khi thì thoáng mát, khi thì sấm sét đùng đùng, sau một hồi lại thấy mặt trời chói lọi nhô trên cao. Nóng vài ngày, lạnh vài ngày. Bất quá nghe nhóm đồng sự nói, đứa nhỏ con cái họ thân thể chịu được, thật là tốt, chứ bình thường sức đề kháng của trẻ vốn yếu, vốn chịu không nổi thời tiết biến động như vậy. Oa, Izumin lần đầu tiên gặp Carol. Ai! nếu hắn có thể bảo trì tâm vốn trầm ổn có lẽ sẽ không bị Carol mê hoặc. Một hoàng tử anh minh cuối cùng lại bị đau thương quấn thân, thật đáng tiếc. Ngô, buồn ngủ quá. Theo thói quen, hiện tại dùng di động cùng máy tính với đọc tiểu thuyết làm ta thật mệt mỏi. Nếu di động có phần mềm đọc truyện tranh thì thật tốtquá. Ngủ một lúc thôi, hi vọng trong mộng ta có thể gặp được Izumin. end chương 1 chương này chỉ mang tính chất giới thiệu nữ chính, chương sau mới chính thức bước vào thế giới “Nữ hoàng Ai Cập Cuộc sống ở sa mạc By tojikachan ¶ Posted in [Đồng nhân Nữ hoàng Ai Cập] Ta là Asisư ¶ 9 phản hồi 8 Votes Hi hi, các nàng, ta bồi tội bằng chương này, máy tính của ta sắp sửa xong rồi, một hai ngày nữa thôi, các nàng thông cảm nhe~ Ngày hôm sau, ta không có gì bất ngờ khi nhìn thấy trong mắt Carol khôi phục lại thần thái trước kia. Nhìn xa đánh giá, ta chưa từng rời mắt đi, Carol không có phát hiện ta, Menfuisu đang cúi đầu nói nhỏ với nàng gì đó. Nàng chốc lát mặt đỏ, chốc lát thẹn thùng. Ta biết Menfuisu biết ta đang nhìn bọn họ, nhưng hắn cố tình làm như không biết. Ta lạnh lùng hừ một tiếng, không vạch trần! Gọi tiểu Kail đến, ta chuẩn bị giả bệnh Ragashu không cùng đường với chúng ta. Hắn đi trước một bước về nước chuẩn bị nghênh đón chúng ta, chúng ta mang theo đội ngũ khổng lồ, chậm rãi đi về phía trước. Vì muốn dọn ra một không gian cùng Izumin ở chung, ta chỉ có thể cả ngày làm bộ nhức đầu muốn nghỉ ngơi, than thở không ngừng. Hasan tới “kỹ càng” chuẩn đoán, nói tình huống hiện giờ của ta không thích hợp đi lạc đà, vì thế lệnh cho binh Ai Cập mang cỗ kiệu đến Menfuisu nhìn ta dựa vào kiệu giả chết, có chút bất đắc dĩ “Tỷ tỷ, thân thể ngươi như vậy có thể đến Babylon không?” Ta lười biếng nhìn hắn “Hôm trước ngươi không phải đã được cô gái sông Nile phù hộ sao? Cơ thể ta tuy suy yếu nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, liền sẽ không có vấn đề” Menfuisu có chút chật vật “Tỷ tỷ, ta chỉ là lo lắng ngươi” Ta xả ra một chút ý cười nhạt, thẳng chống lại ánh mắt hắn “Cám ơn Menfuisu quan tâm, nếu đã đáp ứng hoàng đế Ragashu, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa đến Babylon” Hắn là đang lo lắng không muốn ta đến Babylon đi? Menfuisu, tính toán không nên tính quá tinh, hồ lộng ở Carol là đủ rồi, ngư cùng hùng chưởng không thể kiêm Nói đến, ta cũng cảm thấy kỳ quái. Carol ngày đó không phải thấy được Ryan bị thương sao Nàng thế nhưng còn có tâm tư cùng Menfuisu cả ngày liếc mắt đưa tình. Ngay ta cũng cảm thấy thật có lỗi, sớm biết thế thì lúc ấy, ta đã bảo Andy bắn thiên một ít. Ta có chút xấu xa nghĩ, đáng tiếc mũi tên kia, lại thành vật nghiên cứu của hiện tượng siêu nhiên Lắc lắc cây quạt, ta ý bảo binh lính bên cạnh kéo hạ màn. Không thèm nói hơn nửa câu, nói với Menfuisu ít vài câu, tức giận sẽ thiếu sinh một ít. Mặt Menfuisu rõ ràng không hề đồng ý, nhưng nhìn đến bộ dáng mệt mỏi của ta, lại cũng không tốt phát tác. Ta vụng trộm lè lưỡi lúc binh lính hạ màn xuống, tức chết hắn là tốt nhất Đem tóc bao vào cái áo choàng bình thường giống kiểu của Hasan, thuận tiện dùng thuốc đã nghiên cứu trước kia biến làn da thành màu sẫm , Izumin ngụy trang vô cùng thành công. Nếu không, ở trước mặt Menfuisu đi lại nửa ngày, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Khi ta lựa chọn người cho đội đặc chủng cũng không có tiêu chuẩn gì cho hình dạng, nên cao thấp mập ốm gì đều có. Izumin trà trộn ở bên trong, ngoại nhân sẽ không phát hiện ra Tiến vào sa mạc không lâu, Menfuisu sẽ quay lại Ai Cập. Ta ý tứ một chút, biểu đạt sự cám ơn. Nhìn thấy trong mắt Menfuisu lóe ra ý tứ không rõ, ta xoay người rời đi, lưu lại một làn gió. Phỏng chừng ngươi còn muốn cùng Carol triền miên một phen đi, ta sẽ không quấy rầy Đỡ lấy tay của ta, đưa ta lên xe ngựa, Izumin nhẹ giọng hỏi “Đi Babylon, nàng muốn làm gì sao?” Ta còn có thể làm gì? Phá hư. Ah, là ngầm duy trì Carol làm phá hư. Nếu quả có khả năng, nàng thiêu tháp Babel, ta thiêu cung điện, hiệu quả có thể rất tốt. Dù sao dầu mỏ hiện tại không thu tiền, muốn lấy bao nhiêu có bấy nhiêu Thấy khóe miệng Asisu chứa tia cười xấu xa, Izumin có chút đau đầu, nàng lại có chủ ý hư gì đây? “Hasan!” Ta gọi Hasan tới “Ngươi có biết nơi này có loại nước đen mùi thối nào không? Chính là loại nước mà sau khi bén lửa, rất khó dập tắt” Hasan có chút ngạc nhiên “Ngươi làm sao mà biết được?” Vậy là có rồi! “Izumin, thủ hạ của ngươi có ở gần đây không?” Izumin liếc Hasan một cái, mạn thanh trả lời nói có. Nam nhân kia, tựa hồ không đem Asisu thành bề trên “Hasan, ngươi nói cho bọn họ vị trí cụ thể đi. Loại nước này, ta muốn rất nhiều” Cũng nhớ không rõ ràng lắm Carol rốt cuộc cần bao nhiêu dầu mỏ, dù sao ta cần phải lấy dầu nhiều làm dự bị “Nàng muốn những thứ đó để làm gì?” Izumin có chút kỳ quái “Hắc hắc, dùng để đốt pháo hoa a” Ta cố ý cười thần bí. Hiện tại nếu nói cho các ngươi, còn không phải đem các ngươi đi chết. Đợi khi đến Babylon, rồi nói sau “Cái gì là pháo hoa?” Hasan cũng kỳ quái …*&%%&$%… Ta không nói được gì ————————————————————- “Chị Asisu, ngày đó, anh Ryan có phải bị thương?” Carol lo lắng hỏi ta. Menfuisu hồi tâm chuyển ý, làm nàng càng ngày càng tín nhiệm ta. Xem đi, ngay cả vấn đề này cũng hỏi ta “Ta cũng không rõ ràng lắm, lúc ấy ta thấy tình huống nguy cấp, bảo Cindy bảo vệ Menfuisu. Cái người mặc kỳ quái kia là anh trai ngươi sao?” Nhìn đứa nhỏ không hay ho này, ta không nói được gì để chống đỡ. Đến tận khi Menfuisu đi rồi, ngươi mới nhớ ra anh trai a “Đúng vậy! Hắn là người anh trai yêu thương ta nhất…” Lược bỏ năm ngàn chữ Không biết có phải thế giới này biến hóa quá lớn hay không, hay ta vẫn là “ao đặc”. Ta thế nào càng cảm thấy không hiểu Carol a? Ngươi hiện tại mới biết Ryan thương ngươi? Vậy khi cùng Menfuisu chàng chàng thiếp thiếp, ngươi nghĩ cái gì? Ta buồn ngủ chờ nàng nói xong, mới nghe được câu tổng kết của nàng “Anh Ryan hẳn là không có chuyện gì, Y học hiện đại phát đạt như vậy, khẳng định có thể cứu được” Liếc tiểu Kail một cái, hắn liền chuyện bé xé ra to xông lên “Bệ hạ, ngài lại không thoải mái sao? Ai nha, có phải lại thấy nóng quá?” Ta nhờ ngươi giúp ta, đâu bảo ngươi kêu khoa trương như vậy. Ta ngượng ngùng đỏ mặt, thật có lỗi nhìn về phía Carol, như vậy còn không thể đuổi ngươi đi? Carol rốt cục thức thời “Asisu tỷ tỷ, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều mới được” Ta mệt mỏi nằm trong kiệu. Mỗi lần cùng nàng nói chuyện, luôn khiến ta tiều tụy. Một chén nước đưa qua, trong ánh mắt Izumin tràn ngập ý cười nói “Giải khát đi. Thật không nghĩ tới cô gái sông Nile nói nhiều như vậy. Đáng thương nàng…” Ta lấy chén nước một hơi uống trọn, kéo lấy tay áo hắn xả bực tức “Đương nhiên rồi, ngươi cũng không biết nàng… tự cho là đúng không nói, còn đặc biệt thích bám người khác nói mấy chuyện mình thích, cố tình còn không hiểu nhìn sắc mặt người khác mà đoán tâm tình. Lần trước… còn có lần đó… Ta thật ghê nàng, nhưng nàng cố tình còn không biết…” Đằng sau lược bỏ một vạn chữ Izumin dở khóc dở cười. Thế nào mà nhân vật nói nhiều lại chuyển thành Asisu nhanh như vậy! ————————————————————— Dọc theo đường đi, trừ bỏ Carol ngẫu nhiên sẽ đến làm phiền ta ra, ta luôn luôn cùng Izumin chơi trò chơi. Cũng khó vì hắn là hoàng tử, nhưng luôn giả làm hạ nhân cũng không ngại ủy khuất. Thật lâu không hưởng thụ không khí thoải mái này, ta ước gì vĩnh viễn không đến được Babylon Tiểu Kail là đứa nhỏ tâm tư phẳng lì. Ngày đó, hắn kéo kéo ống tay áo của ta. Khó nhìn thấy hắn làm nũng, ta ý cười dạt dào “Sao vậy? Có chuyện gì sao?” “Hasan gần đây hình như không vui” Ta sửng sốt, mấy ngày nay, ta đúng là đã không để ý đến hắn. Ta sờ sờ đâu tiểu Kail, tỏ vẻ cám ơn. Ngay cả đứa nhỉ Kail này còn nhìn ra, ta thế nhưng lại không nhận ra. Thật sự là rất không nên Ban đêm khi hạ trại, ngay lúc rảnh, ta kéo Hasan ra ngoài. Sao trên sa mạc đặc biệt sáng ngời, phảng phất như chỉ cần với tay là có thể với tới. Nơi này nhiệt độ chênh lệch thật lớn, chỉ có ban đêm, mới là thời điểm thoải mái nhất. “Hasan, thật xin lỗi” Ta yên lặng nhìn hắn, nỗ lực thể hiện ra dáng vẻ có lỗi Tuy trong tình yêu chỉ số của ta không cao, nhưng ta không phải đứa ngốc. Hasan đi theo ta, không phải vì ham vinh hoa phú quý. Ta ngốc đến thế nào đi nữa cũng có thể hiểu được tâm của hắn Hasan gần đây gầy đi, trên mặt vốn không có nhiều thịt, lúc này gò má càng móp lại. Hắn dùng đôi mắt hẹp dài, thật sâu nhìn ta, phảng phất hi vọng đem ta ấn vào trong lòng. Trong lòng ta chát chát. Ta thật sự hư hỏng, một bên thích Izumin, một bên lại đi trêu chọc Hasan. Hắn tựa như con chim to, luôn luôn tự do tự tại bay lượn. Là tư ích kỷ, ngăn cản hắn giương cánh, lại không thể cho hắn hi vọng gì. Mặc kệ là ta có được trí nhớ của Asisu, nhưng ta không thể nào xử xự giống như nàng, trừ bỏ người yêu ra, đối với bất cứ kẻ nào ái mộ lại cảm thấy là đương nhiên, là đặc quyền mình được hưởng thụ Tuy ta không thể cho hắn hy vọng, nhưng ít nhất ta có thể dũng cảm thừa nhận cảm tình của mình. Hasan, ta không thể làm ngươi chậm trễ. Những lời này, ta để lại trong lòng,. cũng không nói gì ra. Ta biết, lấy hắn kiêu ngạo, hắn không hy vọng ta sẽ nói rõ ra như thế. Bảo vệ tự tôn của mình, là cái hắn cần nhất Thật lâu sau, Hasan nở nụ cười. Hắn xoay người, cung kính nói “Asisu, ngươi cho tới bây giờ cũng không biết, gặp ngươi, ta luôn luôn cảm thấy rất hạnh phúc” Hắn đi vào lều trại Hạnh phúc sao? Cho tới bây giờ ta vẫn không biết là, bị người cự tuyệt cũng là hạnh phúc. Lần đầu bị tâm ý chôn sâu của Hasan cảm động, thương cảm, ta thật lâu không nói nên lời. Lấy ánh mắt hiện đại đến xem, gặp gỡ một người cự tuyệt bản thân, mà không hề có ý nghĩ tối tăm đối với người ấy, chỉ cần bảo hộ đằng xa, cũng là một loại hạnh phúc . Nhưng ở đây, cũng sẽ có người có hạnh phúc loại này? Hasan, ta hiện tại biết vì sao ta hưởng thụ thời gian ở chung với ngươi , vì ngươi không điệu bộ, tôn trọng người khác, nên mới hấp dẫn ta. Ở trong này, ta thật sự rất cô độc Thẳng đến khi chân đều đã tê rần, ta mới nâng lên hai chân như bị ngàn vạn con kiến cắn, đi vào lều trại. Một cánh tay cường tráng đến gần, đỡ lấy thân thể ta đang lung lay. Ngửi thấy hương vvij quen thuộc, đầu ta không nâng lên cũng biết là Izumin. Hắn trầm mặc đỡ lấy ta, mang ta vào lều Ta vẫn như cũ bị vây trong trạng thái ngẩn người. Yêu người và được yêu, kỳ thực đều có áp lực. Ai nói được yêu là hạnh phúc? Rõ ràng biết bản thân không thể đáp lại, nhưng không thể không thừa nhận áp lực, kiểu này đủ để khiến người đêm không thể ngủ Izumin thấy nàng xuất thần đã gần nửa giờ, hắn lấy biểu tình tràn ngập ngiêm túc nói “Không nên di tình biệt luyến nha!” Sao trên trời phảng phất đã biến thành đàn quạ đen. Ta nhảy dựng lên, cố không để ý hai chân tê dại, hung hăng cắn bờ vai hắn. Ta khó có thâm trầm một phen, ngươi không thể phối hợp sao? Hai người hi hi ha ha thành một đoàn, thẳng đến khi ta mệt mỏi mới chấm dứt đùa giỡn. Ta dạng ra hai tay, bất nhã nằm lên đất. Nếu Hasan biết ta không thể đáp lại, cũng tiếp nhận sự thật này, ta còn phiền não cái gì? Giống Asisu, ngửa đầu lên đất, Izumin quệt đi nước mắt lưu trên mắt nàng, hơi cười cười. Rốt cục giải quyết tình địch thứ nhất