Chương 1: Xuyên
Thẩm Kỳ chống cằm, sâu kín thở dài: "Haizzz...."
"Tiểu sư muội, muội đã than thở không dưới trăm lần! Rốt cuộc có chuyện gì phiền lòng, mau nói cho sư huynh nghe một chút?". Bạch y nam tử ngồi bên cạnh bàn khuyên nhủ.
Thẩm Kỳ nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu: "Ngươi không hiểu!".
Sư huynh thuyết phục: "Muội không phải ta, làm sao biết ta không hiểu được nỗi sầu của muội?".
Thẩm Kỳ chậm rãi đưa mắt nhìn hắn, mặt xám như tro tàn: "Ta khả năng không sống được bao lâu."
Sư huynh không khỏi trợn mắt, nội tâm nhấc lên một trận sóng to gió lớn, vặn vẹo phơi bày trên khuôn mặt: "Sư...sư muội, đây là đang nói thật? Sư phụ biết chuyện này không? Muội không nên lấy cái này ra nói giỡn a!".
Thẩm Kỳ thu hồi tầm mắt, nàng nhìn mỹ nhân tháp, bàn bát tiên, nội thất khắp phòng không chút quan hệ gì với hiện đại, rầu rĩ tích tụ trong lòng, nhịn không được lại che mặt thở dài một tiếng.
Nhớ rõ mấy giờ đồng hồ trước, nàng vừa hoàn thành chương mới hôm nay, an ổn nằm trên chiếc giường nệm cao su êm ái, uống nước giải khát, hưởng thụ điều hoà mát mẻ.
Thế mà mấy giờ sau, nàng xuyên! Lại còn hố cha nó xuyên vào tiểu thuyết đang viết của chính mình!
Nếu xuyên thành vai chính cũng tốt đi, chí ít về sau có thể sống lâu trăm tuổi, tha hồ vọng tưởng, đằng này nàng lại xuyên thành một đứa vừa ngu vừa ác, pháo hôi thích hãm hại nữ chủ.
Một đòn này không khác gì nhận được tin mình mắc bệnh hiểm nghèo ung thư thời kì cuối.
Thẩm Kỳ tay nắm thành quyền, hung tợn đập xuống bàn: "Sớm biết có ngày hôm nay, ta nên bớt coi ba cái thể loại xuyên văn!".
Thẩm Kỳ là một tác giả toàn thời gian chuyên viết sảng văn, nổi danh nhờ sảng văn đại nữ chủ, có thói quen ngược nữ chủ đến mình đầy thương tích, ngược đến mất đi hy vọng với nhân sinh, về sau chặt đứt luôn tình ý, ai cũng không yêu, một mình mỹ lệ.
Trong bộ tiểu thuyết này, nữ chủ từ thiên chi kiêu tử trở thành phế vật bị châm biếm cười nhạo, liên tiếp bị thầy trò đồng môn người thân bên cạnh phản bội thoá mạ, cô độc một người, cuối cùng mất hết hy vọng mà nhập vào ma đạo.
Càng cẩu huyết, càng tuyệt vời, như vậy mới là kịch bản đại nữ chủ! Người dựng nên đại nam chủ mà thấy còn phải hô một tiếng sư phụ a!
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, khi tuyết lở thì không có một mảnh bông tuyết nào là vô tội. Nữ chủ hắc hóa, không có một tên pháo hôi nào là không cần phụ trách.
Thẩm Kỳ không nghĩ tới, chính mình hưng phấn từng chữ từng chữ gõ ra lời văn ngược nữ chủ, một ngày kia, thế nhưng trở thành mảnh bông tuyết nho nhỏ ở trong trận đại tuyết này.
Thân thể của nàng ở nơi đây tên là Thẩm Kỳ Khi, là bảo bối nữ nhi của chưởng môn phái Thanh Lễ, tiểu sư muội của nữ chủ.
Nàng là người kiêu căng tùy hứng, đã ngu còn ác. Một nhân vật phụ độc ác kiểu mẫu, tóm gọn là không có gì nổi bật.
Nhưng mà Thẩm Kỳ Khi còn không được tính là nhân vật phụ, nếu đem toàn bộ tiểu thuyết dựng thành phim, không chừng nàng sẽ ở tuyến thứ....mười tám.
Có điều ở giai đoạn trước của bộ truyện, những chuyện ác độc nàng làm với nữ chủ cũng đủ làm người đọc hận đến ngứa răng.
Cướp đoạt thành quả thu hoạch của nữ chủ, còn xui khiến đám người theo đuôi đi kiếm chuyện xúc phạm nữ chủ, thậm chí đẩy toàn bộ sai lầm do mình gây ra lên người nữ chủ.
Mà giai đoạn trước nữ chủ phát tác thánh mẫu tâm, hết lần này đến lần khác tha thứ cho con nhỏ tiểu sư muội không biết lý lẽ này, làm độc giả tức xì khói.
Hiện tại tưởng tượng đến pháo hôi cuối cùng bị nữ chủ một đao chém đầu, treo lên tường thành phơi thây chết khô...Thẩm Kỳ liền thấy rét cả người.
Biết vậy lúc trước nàng không nên lười biếng, không nên trực tiếp lấy tên mình tuỳ tiện đặt cho pháo hôi! Hết cách rồi, từ giờ trở đi nàng chính là Thẩm Kỳ Khi.
Vì mạng sống, nàng cần thiết làm chậm lại tồn tại cảm, dù thế nào cũng không thể tiếp tục chọc đến nữ chủ.
Sư huynh nhìn Thẩm Kỳ Khi đang mang đôi mắt rừng rực lửa, biểu tình thay đổi thất thường, nhịn không được rụt người về phía cửa: Tiểu sư muội hôm nay làm sao vậy......Hành vi cổ quái như thế, không lẽ bị rối loạn tâm thần?!
"Sư huynh!" Thẩm Kỳ Khi đột nhiên gọi hắn một tiếng, bình tĩnh hướng hắn ôm quyền, "Ta tính toán từ hôm nay sẽ rời khỏi Thanh Lễ Phái, chúng ta sơn không chuyển thủy chuyển*, sau này còn gặp lại!".
(*Ẩn dụ: thế giới nhỏ bé, không dịp này thì dịp khác, không gặp nơi này thì gặp ở nơi khác)
Sư huynh trợn tròn hai mắt, miệng há to đến có thể nuốt trọn một con gà, suýt té khỏi ghế: "....Tiểu sư muội, muội nghiêm túc sao?".
Mới vừa rồi còn nói bản thân không sống được bao lâu, bây giờ đột ngột đòi rời môn phái, đi đâu?!
"Đương nhiên!"
Nàng không thể cưỡng chế cốt truyện ở thế giới này, lại không muốn theo đường xưa lối cũ, không thể nào khoanh tay bó chân ngồi yên chờ nữ chủ tới giết a!
Thẩm Kỳ Khi suy xét kỹ rồi, nếu muốn bảo toàn mạng sống thì phải tận lực rời xa nữ chủ, càng xa càng tốt, như vậy chờ đến thời điểm đối phương hắc hóa, người vô tội như nàng sẽ không bị liên luỵ.
Bắt đầu từ bây giờ rời xa nữ chủ, ít nhất có thể ở thế giới này an toàn nhảy nhót đến chín mươi tuổi.
Mặc dù không thể tu tiên sống lâu trăm tuổi...Nhưng làm một người phàm sống đời vô thường lại đáng trông cậy hơn nhiều so với việc tu tiên đầy rẫy nguy hiểm.
Huống chi thế giới to lớn như vậy, làm một sơn tặc du hiệp tiêu dao tự tại, ngoạm thịt uống rượu, không khoái hơn sao?
Thẩm Kỳ Khi càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, liên tục gật đầu, thông suốt đứng dậy.
Sư huynh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng ngăn cản. "Sư muội, muội muốn đi đâu?".
"Tìm Thẩm Quyết......" Lời ra khỏi miệng lại thấy không đúng, vội vàng sửa chữa, "Không phải, tìm cha ta!".
Thẩm Quyết chính là chưởng môn phái Thanh Lễ, cũng chính là cha ruột nguyên chủ.
Nàng muốn đi tìm người cha này, nghiêm túc thương thảo chuyện nàng muốn rời khỏi môn phái. Dù thế nào cũng là cha con, nàng tính sẽ giả ngu lăn lộn làm nũng đến khi nào được đồng ý mới thôi.
Sư huynh bật cười, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Sư phụ đang bế quan, muội có đến tìm bây giờ cũng sẽ không gặp được đâu."
Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, chưởng môn bế quan?
Nàng nghiêng đầu suy ngẫm, nhớ tới giai đoạn đầu tiểu thuyết, Thẩm Quyết xác thật vẫn luôn bế quan. Bởi vậy hắn cũng không biết đồ đệ cưng của mình bị người khác lăng nhục thế nào.
Xem ra nàng tạm thời không thể đi tìm người cha chưởng môn này được.
Thẩm Quyết là một nhân vật yêu tu luyện đến mức biến thái. Tiến tu sẽ không biết đến ai, cho dù là nữ nhi do hắn phủng ở lòng bàn tay nuôi lớn cũng không ngoại lệ. Luôn căn dặn không ai được phép đến quấy rầy, bằng không nhẹ thì phạt năm mươi tiên trượng, nặng thì trục xuất sư môn.
Thẩm Kỳ Khi bất giác cảm thấy uể oải, chậm rì rì ngồi xuống bàn bát tiên, chống gò má buồn bã thở dài.
Sư huynh: "......"
Nữa rồi, lại bắt đầu thở dài. Đúng là cân nhắc không ra tâm tư đại tiểu thư...
Đang lúc hai người phát sầu, bên ngoài thình lình truyền đến huyên náo.
Hình như có người kêu tên ai đó, sư huynh dỏng tai lắng nghe, chợt toét miệng cười nói: "Là đám người Tiểu Ngũ, suốt ngày rảnh rỗi không có chuyện gì, đoán chừng lại đang làm khó dễ Liễu Sương."
Liễu Sương!
Thẩm Kỳ Khi chấn động tinh thần, đây chẳng phải là tên của nữ chủ sao!
"Sư muội, muốn đi xem hay không?" Sư huynh hứng thú dạt dào nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa sổ, lại hướng Thẩm Kỳ Khi cười nói, "Lúc này đi ra ngoài, khẳng định có thể xem kịp trò hay."
Thẩm Kỳ Khi có chút run rẩy, không ổn, nàng tự nhiên bị rối rắm.
Một mặt, là pháo hôi độc ác, nàng rất muốn cách nữ chủ xa thật xa.
Một mặt khác, là tác giả bộ sách này - kiêm 'mẹ ruột' của nữ chủ, nàng thật rất tò mò, không biết nhân vật chính dưới ngòi bút của mình rốt cuộc trưởng thành bộ dáng gì.
Ví như nhị sư huynh Phó Thanh trước mắt, tuy bụng đầy xấu xa, nhưng ngoại hình cũng miễn cưỡng coi như lịch lãm phong độ.
Nguyên chủ thì sao? Thời điểm vừa mới xuyên qua nàng có soi gương rồi, dù sao nhân thiết cũng là đại tiểu thư được mọi người yêu chiều, cho nên môi hồng răng trắng, mày liễu má phấn, đủ tố chất mỹ nhân.
Liễu Sương......là đại vai chính, khẳng định sẽ độc nhất vô nhị, thiên hạ vô song!
Thẩm Kỳ Khi nhớ rõ lúc đắp nặn nữ chủ, nàng đã hận không thể dùng hết từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế gian để miêu tả. Nàng đã móc sạch hết văn chương mực nước trong bụng mình, trên trời dưới đất đều khó tìm.
Một nhân vật ngoại hình thiên tiên như vậy, sao nàng có thể không chính mắt nhìn được cơ chứ?
Phó Thanh thấy Thẩm Kỳ Khi do dự, cười cười kéo nàng đi, "Đi thôi đi thôi, đi ra ngoài xem náo nhiệt!".
Gạt bỏ phân vân, Thẩm Kỳ Khi ôm nồng đậm hiếu kỳ đi theo ra ngoài.
Thanh Lễ Phái tọa lạc trên núi Thanh Phong, non xanh nước biếc, mây mù vờn quanh, cảnh sắc hài hoà đẹp xinh. Không người nào biết rằng mấy chục năm sau nơi này sẽ hoá thành biển máu.
Liễu Sương sau khi nhập ma, đầu tiên nghĩ đến chính là Thanh Lễ Phái, nàng đem trên dưới năm ngàn sư sinh lăng trì từng người, Thanh Phong san thành bình địa, từ đây nơi này không còn chim bay suối chảy, mà là địa ngục ác mộng —— thi hài khắp nơi, máu đổ thành sông. Mùi hôi tanh từ xác thối kéo dài suốt ba năm không tiêu tán.
Hồi ức đến đây, Thẩm Kỳ Khi rùng mình. Nếu thật sự tới ngày ấy......hy vọng bản thân nàng không có việc gì.
Bên ngoài phòng, một hành lang khúc khuỷu bao quanh hồ sen chiếu vào mi mắt nàng, mái hiên ngói đỏ, ngọc thạch lót đường, liếc mắt nhìn là một mảnh lá sen xanh biếc, mặt hồ phản chiếu không trung xanh thẳm lấp lánh ánh nắng, song sắc cá chép vẫy đuôi chơi đùa trong nước.
Tận mắt nhìn thấy từ ngữ trong sách của mình hoá thành cảnh thật, trường hợp này quá là rung động lòng người.
Thẩm Kỳ Khi nghĩ thầm: Thanh Lễ Phái không hổ là đại tiên môn đệ nhất tu tiên giới, xây dựng ngoại cảnh cũng tốn một bút lớn, chỉ sàn nhà thôi đã tản ra hương vị tiền tài....Đây là năng lực của kẻ có tiền a!!
Giữa hàng lang gấp khúc, đứng nghiêm một hàng người mặc áo trắng. Thẩm Kỳ Khi tất nhiên quen mắt, giáo phục Thanh Lễ Phái lấy sắc trắng làm chủ đạo.
"Quả nhiên là Tiểu Ngũ cùng Liễu Sương." Phó Thanh kéo nàng đi qua.
Thẩm Kỳ Khi càng đi càng gần, thấy ngũ sư tỷ Phù Lạc hai tay ôm ngực, vẻ mặt vô tội đang nói gì đó với người đối diện. Người kia đưa lưng về phía này nên Thẩm Kỳ Khi nhìn không thấy dung mạo.
Tấm lưng kia thanh nhã thoát tục, mơ hồ toát ra khí chất ôn nhuận tuyệt trần.
Chỉ dáng đứng thôi mà đã đẹp đến vậy, Thẩm Kỳ Khi xem đến ngứa tâm, cầm lòng không đậu dừng bước chân.
......
Liễu Sương rủ mắt, môi mím một đường, lẳng lặng mà nghe tiếng người ồn ào như quạ đen răn dạy. Vài sợi tóc rơi hai bên má nàng, nổi bật lên sườn mặt thanh tú, ôn uyển như ngọc.
Mặt ngoài giống như nàng đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe, trên thực tế lại đang thất thần.
"Ta nhìn thấy rõ ràng, ngọc lược mà tiểu thư làm mất đã lâu ở trong phòng ngươi!". Thị nữ A Bảo hăng máu đứng chống nạnh bên cạnh Phù Lạc, giọng nói the thé cắt đứt suy nghĩ của nàng, "Nhanh lên, đem đồ vật giao ra đây!".
Liễu Sương không trả lời, chỉ là hơi hơi nâng mắt lên, ánh mắt thanh lãnh xẹt qua đoàn người trước mặt.
Một đám chó cậy thế chủ, phế vật tu vi thấp mà thôi, nàng không chút nào để ý.
...... Chẳng qua những người này nhìn rất chân thật, lẽ nào không phải mộng cảnh? Nàng thật sự trở về sao?
Liễu Sương thử điều khí toàn thân, phát hiện khắp người thông suốt vô cùng, ma nguyên bên trong đan điền không tổn hao gì, cũng không có bất luận cái gì dị thường.
Lấy thực lực hiện tại của nàng, một ngón tay liền có thể làm mấy người trước mắt tan thành tro bụi.
Liễu Sương nhìn một vòng, ánh mắt dần nguội lạnh, đầu ngón tay bên thân hơi co lại, vừa định giơ lên trên — Đột nhiên, Phù Lạc sửa đổi sắc mặt, giấu đi vẻ châm chọc, thanh âm mềm nhẹ, "Nhị sư huynh, tiểu sư muội!".
Phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng, là giọng Phó Thanh, "Hai vị sư muội ở chỗ này chuyện trò gì đấy? Mau nói cho chúng ta nghe với." Đồng thời có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiếp cận.
Liễu Sương khựng người, kín đáo buông ngón tay xuống.
Nàng vậy mà đã quên, nàng còn có tiểu sư muội.
Vị tiểu sư muội này, chính là 'đầu sỏ gây tội' khiến nàng ngày sau huyết tẩy Thanh Lễ Phái.
Nàng ở Thanh Phong vượt qua những tháng ngày sống không bằng chết, đều là nhờ đối phương ban tặng.
Thẩm Kỳ Khi - nữ nhi cậy sủng mà kiêu của chưởng môn, bởi vì chướng mắt mà nhiều lần xúi giục người khác cô lập nàng, phỉ báng nàng, từng bước đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió, phải chịu ác ý vũ nhục từ mọi người.
Nàng hơi híp mắt, giấu đi hàn ý trong đó, xoay người nhàn nhạt hô: "Nhị sư huynh, tiểu sư muội."
Phó Thanh cười nói: "Hai vị sư muội, có chuyện gì từ từ nói, không nên cãi nhau a."
Thẩm Kỳ Khi đứng một bên thì hai mắt trợn to, không hề chớp, nhìn chằm chằm Liễu Sương.
"Có chút hiểu lầm thôi." Phù Lạc uyển chuyển cười, lại nhìn Liễu Sương, thanh âm run run, "Liễu sư muội, chuyện này tuyệt đối không phải như các nàng nói, ngươi sẽ không làm ra chuyện trộm đồ như vậy, đúng không?".
Dứt lời, còn nhu nhược đáng thương nhìn Phó Thanh cùng Thẩm Kỳ Khi, tỏ ra mình hoàn toàn vô tội không biết gì.
Một đám đóng vai anh hùng chính nghĩa, một người chịu vai phản diện xấu xa, quả là cảnh tượng bắt nạt điển hình.
Liễu Sương không dư sức cãi lại, chỉ nhẹ giọng trả lời: "Ngọc lược là sư phụ tặng cho ta, còn sư tỷ vứt bỏ ngọc lược của mình ở chỗ nào, ta làm sao biết được."
A Bảo hùng hổ doạ người nói: "Ngươi nói bậy! Ta tận mắt nhìn thấy, ngọc lược của ngươi giống y đúc của tiểu thư Phù Lạc."
Tình cảnh ngập mùi thuốc súng, Phó Thanh hứng thú vuốt cằm, mà Thẩm Kỳ Khi khác thường không hề tiếp lời, vẫn cứ gắt gao nhìn Liễu Sương.
Liễu Sương nhìn những gương mặt đạo mạo quanh mình, muốn biết nhân tâm cũng dễ thôi. Nàng khẽ chớp mắt một cái, nhắm lại mở ra, đã có thể nhìn thấu nội tâm chân thật của từng người.
Nàng nghe thanh âm đắc ý dào dạt của Phù Lạc, "Ngọc lược kia cực kỳ đẹp, còn là nhị giai linh khí, chỉ cần cắn chết không buông, nó khẳng định sẽ rơi vào túi...Dù sao cũng sẽ không có ai tới giúp nàng ta!".
Liễu Sương lại bình tĩnh nhìn về phía Phó Thanh, chỉ nghe tên nhị sư huynh xấu xa nghĩ, "Ha ha ha, hay ho rồi, tốt nhất làm to chuyện, xé rách mặt mũi càng tuyệt!".
Nàng âm thầm cười giễu: Quả nhiên có giải thích thế nào cũng sẽ không có người trợ giúp mình.
Ánh mắt nàng cuối cùng chuyển đến Thẩm Kỳ Khi.
Liễu Sương chuẩn bị nhìn xem nữ nhân tâm địa rắn rết này tột cùng đang ấp ủ ý tưởng độc ác gì trong lòng ——
"Trời ơi trời ơi trời!!! Nữ chủ sao có thể đẹp đến vậy hả trời! Lông mi lông mày này, đôi mắt này, cái mũi cái miệng này....A A chết ta rồi, chết mất, thật sự thích quá đi! Không hổ là nhãi con do ta lật qua vô số từ điển sinh ra...hiu hiu hiu..." *
Liễu Sương: "......"
Ngôn ngữ rối loạn gì thế này??
12