Chương 1 - Học viện yokohama và tiểu mỹ nhân
Đứng giữa sân bay Haneda, Bảo Hà cảm thấy bối rối trước không khí nhộn nhịp, tấp nập của nó. Cô loay hoay kéo hành lý ra khỏi sân bay, rồi đi thẳng bằng tàu điện đến thành phố Yokhônghama. Sau đó, cô lại bắt một chiếc xe buýt để đến tỉnh Kanagawa nơi có học viện Yokhônghama mà Bảo Hà sắp sửa nhập học. Trên đường đến học viện Yokhônghama cô thấy hai bên đường toàn là dương xỉ, những hàng dương xỉ chạy thẳng tắp như một tấm dải lụa màu xanh mềm mại, bao phủ cả vùng Kanagawa rộng lớn. Bảo Hà thầm nghĩ: “ sao nơi này trồng toàn dương xỉ thế nhỉ?”. Cô cố gắng lục lội lại những kiến thức mình tìm hiểu qua sách báo, internet “ sở dĩ nơi đây trồng nhiều cây dương xỉ vì đơn giản, nó thích hợp với khí hậu của tỉnh Kanagawa. Do đó, nó còn là cây tượng trưng của tỉnh Kanagawa”. Mãi mê suy nghĩ, xe buýt đã dừng trước cổng học viện Yokhônghama từ khi nào, cô vội lục đục kéo hành lý xuống xe, nhưng nó đã bị mắc kẹt vào thứ gì đó, đang không biết xoay sở thế nào, một cậu trai mạnh khỏe đã đến giúp cô, khiên nguyên cái vali nặng trình trịch đồ và sách xuống xe. Cô cúi đầu cảm ơn cậu ấy. Cậu ấy cũng cúi đầu, rồi nhẹ nhàng bước lên xe, chiếc xe buýt tiếp tục lăn bánh. Từ lâu, cô đã nghe danh người Nhật lễ nghĩa, lịch sự, hiếu khách. Hôm nay, cô mới tận mắt diện kiến, đúng là khiến người khác phải ngước nhìn.Trước mắt cô là học viện Yokhônghama, Bảo Hà nhìn ngôi trường thân yêu, với lối kiến trúc bề thế, vẻ đẹp truyền thống và hiện đại cùng hòa nguyện vào nhau tạo thành một Yokhônghama xinh đẹp. Học viện Yokhônghama đứng đó hiên ngang và tĩnh lặng. Cô ngước nhìn những tòa nhà cao ngất mà thấy mình nhỏ bé làm sao. Cô tự nhủ: “ nơi đây có chứa ước mơ của mình, nơi đây sẽ chấp cánh cho ước mơ của mình bay cao, hãy mạnh mẽ đối diện với nó”. Cô mím chặt môi từ từ bước từng bước qua cổng trường. 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png Đến phòng hiệu trưởng, cô rụt rè gõ cửa, một giọng nói trầm trầm vang lên:- Mời vào!.Cô nhẹ nhàng mở cửa và bước đến trước bàn vị hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng già, tóc đã bạc đi rất nhiều, gỡ gọng kính lão ra nhìn Bảo Hà, rồi nở nụ cười thân thiện:- Em là Lâm Ngọc Bảo Hà đến từ Việt Nam, du học theo diện nhận học bổng. Em theo học ngành thiết kế thời trang, phải không?Bảo Hà lí nhí :- Vâng ạ! Thầy hiệu trưởng tiếp tục nói:- Học viện này là một trong những ngôi trường dẫn đầu trong lĩnh vực đào tạo các nhà thiết kế tài ba, uy tín nhất thế giới. Tôi đảm bảo, trong vòng hai năm em sẽ có sự thay đổi vượt bậc. Ngày mai, em có buổi học đầu tiên. Cho nên, em hãy về ký túc xá nghỉ ngơi và làm quen với nơi đây trước đã. Hẹn gặp lại em. Sau khi nghe những lời động viên tinh thần của thầy hiệu trưởng, Bảo Hà cảm thấy tự tin và thoải mái hơn nhiều. Cô cúi chào thầy và nhẹ nhàng bước ra ngoài. 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png Khu ký túc xá tọa lạc ở vùng phụ cận của trường học, rất yên tĩnh và thanh bình. Trường gồm ba ký túc xá cho học viên, hai ký túc xá giành cho nữ là Shigakusha và Nakamura. Một ký túc xá giành cho nam là Keigakusha. Bảo Hà được phân đến ở trong ký túc xá Nakamura. Cô mở cửa bước vào, trong phòng không có ai, được bày trí rất đẹp mắt, mang phong cách cổ điển xen lẫn hiện đại, giường gồm hai tầng, tầng trên đã thấy có đồ đạc. Bảo Hà nghĩ rằng đó là của cô bạn chung phòng. Cô đến bên chiếc giường nhỏ nhắn của mình, mở vali và sắp xếp quần áo. Đang loay hoay với mớ đồ linh ta linh tinh, bỗng nghe đâu đây giọng hát ôn nhu điềm mĩ, giống như sự hòa hợp giữa tiếng hát của Đặng Lệ Quân và Dương Ngọc Oánh. Vừa suy nghĩ dứt câu, đã thấy mỹ nhân đứng ngay trước cửa phòng. Đó là một cô gái dễ thương, đôi mắt to tròn, đen lay láy, mái tóc dài buông xõa ôm đôi vài gầy gợi cảm:3.jpg- 58::3.jpg- 58::3.jpg- 58:.Cô gái đang ngậm cây kẹo trong miệng cũng “đờ” ra khi thấy ánh mắt Bảo Hà nhìn mình xem xét tỉ mỉ như thế. Tiểu Ngôn gật đầu và nói:- Chào bạn.Bảo Hà đứng lên cũng gật đầu chào lại và giới thiệu:- Mình tên Lâm Ngọc Bảo Hà, mình đến từ Việt Nam, học khoa thiết kế thời trang.Một sự ngạc nhiên vừa thoáng qua khuôn mặt trắng trẻo của cô bạn chung phòng, cô hí hửng chạy đến bên Bảo Hà nắm tay:- Thật trùng hợp, mình cũng học khoa thiết kế thời trang. Tên mình là Lưu Hiểu Ngôn, mình đến từ Trung Quốc. Hà cứ gọi mình là Ngôn Ngôn hay Tiểu Ngôn cũng được.Hà nhẩm nhẩm “ Lưu Hiểu Ngôn... Lưu Hiểu Ngôn..” tên đẹp và mang đậm chất Hoa. Tuy mới gặp nhau lần đầu, nhưng hai người cảm thấy thân thiết từ lâu. Tíu ta tíu tít suốt ngày. 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png 3q- cu- hanh- su- tu.png Buổi tối trong ký túc xá, gió rào rú, mưa quất từng hạt vào ô cửa kính. Bảo Hà bước đến bên cửa sổ, phóng tầm mắt trông ra xa, cơn gió mạnh mẽ ấy lướt qua tới đâu, cỏ cây nơi đó liền rạp người cung kính. Đêm đầu tiên trên mảnh đất xa lạ này, không người thân, Bảo Hả cảm thấy bất an. Cơn gió luồn qua khe cửa thổi vào mặt cô lạnh buốt. Cơn gió bò trên mái nhà, thè chiếc lưỡi dài qua kẽ hở tạo thành những tiếng “ rít.. rít” rợn người. Cô xoa hai bàn tay vào nhau cho ấm, rồi đến bên giường, nhìn cô bạn đang chăm chú làm gì đó ở tầng trên:- Tiểu Ngôn này, sao hôm nay mưa lớn thế ?Tiểu Ngôn vừa chuẩn bị tập vở cho ngày mai vừa trả lời:- Hà không biết à? Vào tháng chín, thời tiết ở Nhật nhiều bão lắm, khi ra đường nhớ đem theo ô nhé. Nhưng chắc mấy ngày sau không còn mưa nữa đâu vì sắp sửa sang tháng mười rồi.Bảo Hà mở laptop ngồi dựa vào thành giường lướt web, không màng đến những cơn gió gào thét ngoài kìa. Không khí đang yên ắng, cô bạn tầng trên bỗng nhiên nhảy xuống cái “ bộp”, ngồi cạnh Bảo Hà hào hứng:- Hà có biết gì không?Bảo Hà ngây ngốc:- Biết gì cơ?Tiểu Ngôn vụt cái biến thành một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp:- Người Nhật coi trăng trong tháng này là đẹp nhất , tròn nhất trong năm đó. Vào buổi tối thì họ thường ngồi quây quần bên nhau cùng ăn bánh dày, cùng ngắm trăng, và còn uống rượu nho nữa.... Giống như Tết Trung Thu ở Việt Nam và Trung Quốc vậy.Bảo Hà cảm thấy hứng thú với những thông tin Tiểu Ngôn chia sẻ:- Vậy mình cũng ngắm trăng, cũng ăn bánh dày như họ đi.Tiểu Ngôn chạy đến bên ô cửa sổ, nhún vai, chỉ ra ngoài khoảng không tối đen:- Mưa thế này, sao mà thấy được trăng chứ. Vài giây sau, Tiểu Ngôn hí hửng đến bên Bảo Hà:- Nhưng Hà yên tâm, không thể ngày nào cũng mưa được, mai học xong chúng ta đi mua bánh dày để đó, đến khi nào có trăng sẽ cùng ngắm.Bảo Hà rất tán thành ý tưởng này, bèn gật đầu đồng ý.