Chương 1-4

Bộ 1: Tung hoành tứ hải

Chương 1: Sửu tiểu xà ra đời.

Lãnh Thanh Thanh là một con bạch xà yêu mơ hồ, hùng tính, ba trăm tuổi, tính cách đơn thuần, dung mạo đẹp đẽ, nếu như đổi sang cách tính tuổi của người, thì y là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

Từ khi ra đời y đã sống tại Bích Hải Thương Đào cốc, trải qua cuộc sống nhàn nhã. Thú tiêu khiển lớn nhất của y, chính là cùng một con hắc hùng tinh trong sơn cốc trộm mật ong, sau đó dùng mật ong thơm ngọt ủ rượu, cuối cùng cùng uống đến say mèm.

Năm nay, hoa quả trong Bích Hải Thương Đào cốc kết trái nhiều hơn năm trước, vừa to vừa đỏ, Lãnh Thanh Thanh háu ăn đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ thực này, đem cả vùng hoa quả to toàn bộ quy thành địa bàn của mình, mỗi ngày hầu như đều ôm lấy hoa quả mà ngủ.

Có lẽ là gần đây hoa quả ăn quá nhiều, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy bụng của mình trướng đến lợi hại. Nhưng ngửi được vị ngọt ngào của hoa quả núi, lại nhịn không được há miệng ra ăn, ăn, ăn rồi ăn.

Đang ăn ngon lành, hắc hùng tinh lại tới tìm y uống rượu. Lãnh Thanh Thanh đang trướng bụng khó chịu nghiến răng, rồi vẫn quyết định cùng hắc hùng tinh ăn uống nhậu nhẹt.

Thế là tới tối, Lãnh Thanh Thanh đã uống tới say túy lúy không còn ra hình người, nên dứt khoát biến ra nguyên hình, chui vào lùm cỏ ợ một cái, nghiêng nghiêng ngả ngả lướt đi, trong miệng còn đang ngâm tiểu khúc tự biên.

Không bao lâu rượu đã phát tác, Lãnh Thanh Thanh cảm thấy toàn thân nóng đến đòi mạng, y muốn tới khe suối phía trước để tắm một cái. Không dễ gì mới lết được tới trước khe suối, y dứt khoát ngâm cả người vào trong, rồi trôi theo dòng nước chảy.

Lãnh Thanh Thanh cứ bồng bềnh như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Sơn cốc nghênh đón bình minh trong tiếng kêu chói tai của Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh há to miệng, nhìn thân thể mình đang vây lấy một quả trứng. Quả trứng này trắng như tuyết, giống hệt màu sắc của bản thân, điểm hơi kỳ quái là, trên thân trứng có một vòng hoa văn màu đen giống hệt như đường vân, nếu Lãnh Thanh Thanh từng trải sự đời, thì chắc đã biết đó là chú phong cấm kỵ nhất của cửu thiên thập địa.

Nhưng Lãnh Thanh Thanh ngốc nghếch cho rằng trên thân trứng này vốn đã có hoa văn như vậy, hơn nữa y còn rất đương nhiên cho rằng__ đây là trứng do mình sinh ra!

Nghĩ tới đây, cảm xúc của Lãnh Thanh Thanh cuối cùng cũng từ chấn kinh chuyển sang thân tình bộc phát, thân mật cọ cọ quả trứng mà mình đã sinh ra trong lúc say túy lúy, lè lưỡi ra liếm liếm: “Hài tử của ta nha ~~ xà bảo bảo ~ ba ba nhất định sẽ ấp con ra ~~”

Từ ngày đó, Lãnh Thanh Thanh quả nhiên bắt đầu nghiêm túc ấp trứng.

Tuy có một lần, y uống rượu say, xem trứng bảo bảo thành cầu da mà đá chơi. Tuy còn có một lần, y ôm trứng bảo bảo đi hiến bảo cho yêu quái khác, không cẩn thận để bảo bảo lăn xuống vách núi, còn có một lần…

Nhưng mà nhưng mà, trứng bảo bảo dẻo dai lại dùng lực sinh mạng ngoan cường tới phát sợ, nỗ lực trưởng thành trong vỏ trứng.

Thời gian trôi đi từng ngày, cuối cùng có một ngày, bảo bảo phá vỏ mà ra!!

Đây là thời khắc kích động nhân tâm, trước đó một ngày Lãnh Thanh Thanh đã phát giác bảo bảo có dấu hiệu, vì thế kéo đám yêu quái trong chu vi mười dặm quanh đó tới ăn mừng.

Ánh mắt tràn đầy kích động của mọi người đều tập trung trên quả trứng đang dần nứt ra đó, đột nhiên, một cái đầu nhỏ từ bên trong chui ra.

Tiếng chúc mừng chuẩn bị sẵn nhất thời biến thành tiếng thổn thức sụt sịt.

Hắc hùng tinh đồng tình nắm tay Lãnh Thanh Thanh, hít hít mũi nói: “Lão đệ, rượu không thể uống nữa rồi, ảnh hưởng tới đời sau a.”

Mẫu lộc tinh kế bên cũng nhân cơ hội dạy dỗ công lộc tinh: “Thấy chưa! Kết cục của nát rượu! Chính là sinh quái thai! Sau này không cho phép đi tìm đám quỷ bạch xà nữa!” (*Mẫu: cái, Công: đực, Lộc: hươu)

Một tiểu hoa yêu còn chưa dứt hơi sữa, nhảy ra chỉ vào “xà bảo bảo” vừa mới nở ra kêu: “Sửu tiểu xà! Sửu tiểu xà!”

Lãnh Thanh Thanh ủy khuất cực điểm cuối cùng nhịn không nổi nữa, hét lớn: “Cút hết cho ta! Đây là hài tử của ta mà! Nó tên Lãnh Tịnh! Không phải là sửu tiểu xà gì hết!”

Thế là một đám yêu quái quê mùa xôn xao nghị luận tản đi.

Đợi khi mọi người đều đi hết, Lãnh Thanh Thanh mới chống cằm nhìn lên “xà bảo bảo” trên giường, khổ não nói: “Tiểu Tịnh nha, sao con lại có tướng mạo quái như thế?”

Thì ra “xà bảo bảo” tuy toàn thân trắng tuyết, giống hệt mình, nhưng lại mọc vảy sáng lấp lánh, trên đầu có sừng, hơn nữa còn có bốn cái vuốt, giương nanh múa vuốt, bộ dạng giống như rất có uy phong.

Nếu Lãnh Thanh Thanh chỉ cần hiểu một chút sự đời, nếu đám yêu quái đó từng thấy một chút việc đời, thì chắc đã biết thứ vừa mới nở ra này không phải là xà, mà là long, một con tiểu bạch long vô cùng hiếm thấy.

Cuộc sống xui xẻo của Lãnh Thanh Thanh bắt đầu từ đây.

.

Chương 2: Lãnh Thanh Thanh và nhi tử của y.

Thời gian hiện tại đã cách chương trước năm mươi năm.

Một bạch y thiếu niên tiêu sái tuyệt diễm, chân mày tỏa ra hàn khí lãnh tịnh nằm trên lùm cây cạnh khe suối, chân bắt chéo, để mặc hai hổ yêu đấm chân cho mình, dáng vẻ cực kỳ đại gia.

Tiểu bối hoa tinh thỏ yêu trốn trong chỗ tối len lén nhìn hắn, ai nấy đều mặt đỏ bừng. Hoa tinh che mặt nói: “Tịnh thiếu gia thật lợi hại ~ ngay cả ác bá hổ yêu trong sơn cốc cũng không đặt vào mắt, thật soái ~ thật có nam tử khí khái ~”

Thỏ yêu cũng xấu hổ nói: “Cho dù Tịnh thiếu gia có là quái thai, người ta cũng cam tâm tình nguyện gả đi a~”

Khi các nàng đang hoa si, Lãnh Thanh Thanh đáng thương quấn tạp dề chạy qua, cung thuận nói: “Nhi tử à, cơm làm xong rồi, qua ăn đi.”

Lãnh Tịnh liếc y một cái, ân một tiếng, ra hiệu bằng tay, hổ yêu dừng lại, ngoan ngoãn tề thanh nói: “Cung tiễn lão đại.”

Xú tiểu xà hiện tại, là nhân vật vang danh cả Bích Hải Thương Đào cốc, Lãnh Thanh Thanh không bao giờ phải sợ có người chế nhạo nhi tử của mình nữa, nhưng y cũng không thể quản được hắn nữa, không chỉ như thế, đâu đâu cũng phải chịu nhi tử quản giáo. 55555 ~~~ Lãnh Thanh Thanh lắc mông đi theo sau lưng nhi tử, bắt đầu bi ai cho mình.

Tiểu ốc của Lãnh Thanh Thanh ở cạnh bích hồ, vốn là bọn họ trú trong sơn động. Nhưng từ khi nhi tử của mình đọc sách biết chữ, thì liền ồn ào muốn có nhà ở, thế là Lãnh Thanh Thanh sủng ái nhi tử liền dựng lên căn nhà cỏ nhỏ này.

Lãnh Tịnh ngồi trước bàn, vừa ăn cơm vừa xem báo san Bích Hải do hoẵng tinh trong cốc làm.

Hoẵng tinh này thanh nhàn vô sự, mỗi ngày liền thu thập chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, hỗn tạp lộn xộn lại, làm thành một phần tin vắn, sau đó ấn hành cho đám yêu quái các nhà các hộ đọc, để mọi người câu thông tin tức.

Tin tức mới nhất hôm nay chính là Bích Hải cốc sắp bị tiên giới quy vào phạm vi thế lực rồi.

Nói tới Bích Hải cốc này thì nó nằm ở rìa thiên ma nhân tam giới, là thế ngoại đào viên cách tuyệt ngoại thế, nhưng nơi này địa khí ẩn mật, linh lực không tụ, chuyên môn sản xuất ra dạng ngốc yêu tinh như Lãnh Thanh Thanh, cho nên vẫn không hề bị thiên ma nhị giới nhìn tới, thiên ma nhị giới tranh đấu ngàn năm, nhưng chiến hỏa chưa từng dính tới nơi này, thỉnh thoảng thế lực hai giới giằng co, liền có sứ giả hai giới tới tuyên bố thế lực quy thuộc. Cho nên thường xuyên là hôm nay ma giới phái người tới nói Bích Hải Thương Đào cốc là của ma giới, ngày mai lại có sứ giả tiên giới tới tuyên bố Bích Hải Thương Đào cốc là của tiên giới. Lâu dần, cư dân trong cốc đều đã quen, thấy ma giới tới, thì liền treo cờ của ma giới lên, thấy tiên giới tới thì liền dựng cờ của tiên giới lên.

Nhưng lần này xem ra tiên giới tính làm thật rồi, không chỉ tuyên bố thế lực quy thuộc, còn phái tiên nhân tới chuyên môn cai quản nơi xó xỉnh không ai trông nom này.

Nghe nói tiên nhân vào giờ ngọ ba khắc sẽ tới thượng nhiệm, vì thế các dân cư yêu quái nhàn chán cực điểm sớm đã đợi ở nơi đón khách xem náo nhiệt.

Lãnh Thanh Thanh cũng muốn xem náo nhiệt liền ngứa ngáy trong người, muốn thúc giục nhi tử mau ăn, nhưng lại không dám kinh động tới nhi tử quái thai. Y rất sợ nhi tử quái thai nghiêm túc lãnh đạm này. 5555 ~~ Lãnh Thanh Thanh gấp tới xém chút cắn luôn đuôi của mình.

Lãnh Tịnh liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh đang ủy khuất một cái, cuối cùng mở miệng nói: “Đi xem náo nhiệt.”

Lãnh Thanh Thanh lập tức hoan hô: “Tiểu Tịnh vạn tuế ~~~”

Sau đó như thường lệ lắc mông đi theo sau lưng nhi tử ngọc thụ lâm phong, cao hứng phấn khởi đi xem náo nhiệt.

Thật ra Lãnh Thanh Thanh vốn không phải như vậy. Mới đầu y cảm thấy nhi tử của mình là một con xà tàn tật, nhiều hơn sừng và móng vuốt so với những con xà khác, cho nên đặc biệt sủng ái nhi tử. Nhưng theo tuổi tác tăng dần, uy nghiêm trên người Lãnh Tịnh cũng tăng cao từng ngày, Lãnh Thanh Thanh ngược lại trở nên sợ hãi nhi tử, Lãnh Tịnh trừng mắt, là y liền bị dọa run rẩy. Không chỉ là y, yêu quái khác trong cốc cũng đều sợ hắn như thế.

Nói tới cùng, long vẫn là long, rốt cuộc vẫn là một đẳng cấp khác biệt với đám yêu quái quê mùa.

Đài đón khách là một mặt đất trống rộng rãi trong cốc, bình thường được dùng làm nơi các yêu quái tụ hội và công bố tin tức trọng đại, hiện tại đã sớm đứng đầy đám yêu quái quê mùa muôn màu muôn vẻ, ai nấy đều dẫn theo cả nhà lớn nhỏ, mang theo đồ ăn thức uống, sớm đã chiếm vị trí chờ đợi.

Đại hội nghênh tiếp vốn nên là nghiêm trang long trọng, bị đám yêu quái này làm thế, liền trở thành đại hội thưởng tiên uống trà__ Ai bảo cái đám ngu ngốc này chưa từng thấy qua thần tiên chứ? Cho nên không dễ gì mới có thần tiên tỷ tỷ (suy đoán) từ trên trời rớt xuống, đương nhiên phải tỉ mỉ mà thưởng thức.

Lãnh Thanh Thanh thuộc dạng yêu quái thích náo nhiệt, càng nhiều người thì càng hưng phấn, kéo tay nhi tử chen lên chỗ trước nhất, ngồi trên bãi cỏ đợi.

Lãnh Tịnh thì hoàn toàn ngược lại, ghét nhất nơi nhiều người ồn ào, ngáp một cái, rồi vùi đầu vào bụng Lãnh Thanh Thanh đánh giấc.

Lãnh Thanh Thanh chu miệng, xà bình thường chỉ đến mùa đông mới ngủ đông, nhưng nhi tử nhà y bình thường luôn thích ngủ nướng, y nhịn không được hỏi nhi tử: “Tiểu Tịnh, ngươi ngày ngày ngủ nhiều như thế cũng không thấy chán sao?”

“Ta là đang suy tưởng. Đây là một loại học vấn rất sâu, ngươi không hiểu.” Lãnh Tịnh quay người qua, “Thần tiên đến nhớ kêu ta dậy xem.”

Lãnh Thanh Thanh phun một hơi, hài tử lớn rồi, chuyện để trong bụng cũng phức tạp lên a. Bản thân là cha mà càng lúc càng không hiểu nổi hắn.

Y phủ ngoại bào của mình lên người nhi tử, nhẹ vỗ cho hắn vào giấc ngủ.

Bất tri bất giác, xú tiểu xà năm đó tới hoa quả cũng cắn không được, chỉ thích dính lấy đuôi mình, hiện tại đã biến thành một con ‘cự xà’ so với y còn uy vũ hơn nhiều.

Các yêu quái từ giữa trưa đợi tới tối, cho tới khi trong không khí là một mảng tiếng ngáy, không biết ai kêu ra tiếng: “Thần tiên tới rồi ~~~” Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh lại, toàn bộ ngóng nhìn lên trời.

Quả nhiên từ trong đám mây màu ngũ sắc ở chân trời, nhẹ nhàng hạ xuống một tuyệt thế mỹ nhân thân mặc áo xanh tươi, tay áo phất phơ, mày mục như vẽ, chứa đựng vô hạn ai sầu. Hắn chân trần đáp lên tảng đá to bằng phẳng, chỉ nói một câu: “Ta là Họa Vân tiên. Hiện tới cư trú.” Sau đó thì không mở miệng nữa, lặng lẽ đi về phía bình hồ.

Lúc này, Lãnh Tịnh nhu nhu mắt, ngáp một cái, nhìn thấy bóng lưng bước liêu xiêu của Họa Vân tiên, lấy làm lạ nói: “Hắn tới bình hồ làm gì?”

Lãnh Thanh Thanh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Đại khái là đi tắm đi.”

Thế là một đám yêu quái liền đi theo sau lưng Họa Vân tiên, xem hắn muốn làm gì.

Chỉ thấy Họa Vân tiên lặng lẽ đi vào trong hồ, độ sâu dần tăng lên, nước hồ dần nhấm chìm thắt lưng hắn, ngực, cuối cùng Họa Vân tiên hoàn toàn chìm vào trong hồ.

Không có yêu quái nào đoán ra, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Ước chừng qua nửa canh giờ, từ trung tâm mặt hồ bình lặng bắt đầu xuất hiện từng trận gợn sóng hình vòng. Gợn sóng đó dần cuộn trào lên, cuối cùng biến thành một vòng nước xoáy cực lớn.

Các yêu quái mục trừng khẩu ngốc đứng nhìn bình hồ, chỉ thấy từ phần đáy xoáy nước, dần dần dâng lên một vật cực đại.

Đó là một pho thạch điêu, lớn cỡ một đầu ngọn núi, mà pho thạch điêu này chính là thạch tượng của Họa Vân tiên, biểu tình của hắn thê lương, vì thạch tượng quá mức to lớn, khiến hắn có vẻ vô cùng đáng sợ. Không thể tin nổi nhất là, từ trong mắt của thạch điêu không ngừng chảy xuống huyết lệ.

Họa Vân tiên biến thành thạch điêu rồi!!

Các yêu quái nửa ngày mới phản ứng lại được, nhưng hoàn toàn không hiểu hắn tại sao lại biến thành thạch tượng cực lớn.

Mây mù bắt đầu bao trùm trên bầu trời sơn cốc, Bích Hải cốc lần đầu tiên xuất hiện thời tiết mưa mù liên miên, khí tức bất an dần bắt dầu lan tràn theo sự xuất hiện của thạch tượng.

Lãnh Thanh Thanh nhìn thạch tượng cực lớn, run rẩy một cái, tránh sau lưng nhi tử mình phát run.

Lãnh Tịnh cũng kinh ngạc nhìn thạch tượng, chấn động không thôi.

Mọi người tản đi trong tiếng nghị luận xôn xao.

Lãnh gia phụ tử sống ở cạnh hồ, rất rõ ràng có thể từ cửa sổ nhìn thấy thạch tượng đó.

Buổi tối, Lãnh Tịnh ngồi bên cạnh hồ, vô cùng nhàm chán nhìn thạch tượng. Mắt của thạch tượng nhìn về phương xa, chân mày nhăn chặt.

Lãnh Tịnh nhịn không được nhặt một viên đá lên, ném về phía thạch tượng.

“Cút đi! Đồ chiếm chỗ!” Hắn mắng một tiếng.

Lúc này, Lãnh Tịnh lớn như vậy rồi lần đầu tiên bị dọa giật nảy__ mắt của thạch tượng đột nhiên nhìn sang bên này.

Đây thật sự là một chuyện vô cùng khủng bố, đặc biệt là bị thạch tượng to như thế nhìn chằm chằm.

Lãnh Tịnh lùi vài bước về sau, không tự chủ được gọi ra tiếng: “Cha! Cha à! Cha mau ra xem!”

Lãnh Thanh Thanh đang ở trên giường lập tức chạy ra, cùng nhi tử chứng kiến một màn càng kinh dị hơn.

Thạch thượng không chỉ trừng mắt nhìn bọn họ, ngay cả mặt cũng chậm rãi quay qua, phát ra thanh âm trầm vang, giống như tiếng tảng đá nặng vạn cân di động.

Sau đó thạch tượng làm ra một khẩu hình, giống như muốn nói gì đó.

“Hắn đang nói cái gì?! Nhi tử! A?” Lãnh Thanh Thanh kéo góc áo nhi tử.

“Hắn nói: Long, cứu mạng.” Lãnh Tịnh độc ngôn ngữ môi của thạch tượng, lau lau mồ hôi lạnh.

“Nhi tử, nhi tử! Thật đáng sợ! 5555~~~” Lãnh Thanh Thanh bị dọa không dám nhìn, kéo nhi tử vào nhà, đóng cửa sổ thật chặt, ủy khuất nói: “Nhi tử, tối nay ngủ chung với cha được không?”

Lãnh Tịnh nói: “Tùy tiện cha.”

Thế là Lãnh Thanh Thanh liền lý lẽ thỏa đáng chui vào ổ chăn của hắn, run rẩy nói: “Nhi tử, thạch tượng đó nói ‘long’ gì?”

Lãnh Tịnh ngoáy lỗ tai, nói: “Ta chính là long.”

“Nói cái gì vậy chứ! Ngươi là xà! Là xà ta thân sinh!” Lãnh Thanh Thanh nghe hắn nói vậy liền không cao hứng, rõ ràng là nhi tử của mình, chẳng qua tướng mạo có hơi quái một chút, nhưng sao có thể là ‘long’ mà chỉ trong lời đồn mới có đó được chứ?

“Ta không cãi với ngươi.” Lãnh Tịnh xoay người, trong lòng còn đang nghĩ tới câu nói quá mức kỳ quái của thạch tượng.

Tại sao muốn mình cứu mạng chứ? Hắn muốn mình làm gì?

Khi đang suy nghĩ mãi không hiểu, Lãnh Thanh Thanh bất mãn nói: “Nhi tử! Ngươi mất gốc rồi!”

“A?”

“Ngươi ngay cả bản thân là xà cũng quên! Ngày mai ta sẽ mang ngươi đi tìm đám Tam Cô giáo dục lại ngươi!” Lãnh Thanh Thanh bày ra quyền uy gia trưởng.

“Tam Cô!? Ngươi kéo hết toàn gia nàng ta mười mấy xà yêu đó tới sao?! Buồn nôn chết được! Nhiều xà như thế ở chung với nhau!” Lãnh Thanh Thanh bài xích nói.

“Tiểu Tịnh! Ngươi thế nhưng nói gia tộc của mình buồn nôn!” Lãnh Thanh Thanh càng tức giận.

“Buồn nôn, chính là buồn nôn.” Lãnh Tịnh khinh thường nói. Không kịp đề phòng thắt lưng mình bị một thứ trơn nhẵn quấn lấy, hắn quay đầu lại nhìn, thế nhưng là Lãnh Thanh Thanh đã hiện ra nguyên hình, một con đại bạch xà đang thè lười với hắn: “Tiểu Tịnh! Cha rất tức giận!”

“A a a a a a~~~~~ Ta hận ngươi!” Lãnh Tịnh phát ra tiếng kêu mất khống chế, hình tượng lập tức sụp đổ__ Không sai, hắn ghét nhất là xà trơn nhẵn dài thòng uốn uốn éo éo.

Đây chính là nguyên nhân Lãnh Thanh Thanh cho tới nay vẫn ngồi ổn trên bảo tọa lão cha, nếu không phải y thỉnh thoảng biến về xà làm Lãnh Tịnh buồn nôn một chút, chỉ sợ ngay cả cha hắn cũng lười gọi.

Lãnh Thanh Thanh ủy khuất quấn lấy hắn: “Tiểu Tịnh, chân thân của ngươi không phải cũng dài thòng sao?”

“Ta hận ngươi.” Lãnh Tịnh vùi đầu bên dưới gối.

“Đúng nga… cha không tốt… cho ngươi một thân thể tàn tật… 5555…” Lãnh Thanh Thanh lại bắt đầu bi thương.

____

“Mì! Mì! Lại là mì!”

“Trong căn nhà nhỏ bên hồ truyên ra tiếng báo oán ầm ĩ của Lãnh Tịnh__ nhi tử phản nghịch lãnh khốc.

Lãnh Thanh Thanh ủy khuất nhìn nhi tử: “Nhi tử à, mì ngon lắm nha. Dài dài.” Nói rồi y cầm đũa khuấy sợi mì lên.

Thật ra mục đích chân chính của y là muốn để nhi tử tăng thêm hảo cảm đối với gia tộc của mình, cho nên đem tất cả những thứ bài trí, ăn mặc gì trong nhà mà có thể tạo thành dạng dài, ngay cả thức ăn cũng đều là một ngày ba bữa mì sợi.

Lãnh Tịnh đối diện với gương mặt bạch si của y cắn cắn răng, hồ loạn húp mấy ngụm mì sợi, sau đó bỏ ra khỏi cửa.

Bên ngoài, mưa mù không dứt.

Bích Hải Thương Đào cốc đã đổ mưa liên tục ba tháng rồi. Từ khi pho thạch tượng quái dị đó nổi lên trong hồ, trong cốc bắt đầu không ngừng đổ mưa ám hồng sắc. Ngay cả nước hồ cũng bị nhiễm thành màu đỏ đục ngầu.

Cây cối và hoa cỏ bắt đầu già úa, yêu quái sống gần hồ đều bắt đầu sinh bệnh, trừ Lãnh thị phụ tử, mọi người đều dọn nhà đi.

Một Lãnh Thanh Thanh luôn luôn hoạt báo vui vẻ, cũng dần chống đỡ không nổi, sắc mặt xấu đi từng ngày, hôm nay làm xong mì cho nhi tử, gượng cười vui vẻ tiễn nhi tử xuất môn, quay đầu liền ngã lên giường, choáng váng đau đầu.

Không biết ngủ bao lâu, cho tới khi y nghe thấy tiếng nhi tử trở về, mắt mới miễn cưởng mở ra một đường kẻ.

Trong tay Lãnh Tịnh cầm một thứ to cỡ lòng bàn tay, óng ánh trắng khiết, uốn như mặt quạt, trên phần đuôi ‘mặt quạt’ này, ẩn ẩn mang theo vết màu đỏ tươi.

Lãnh Thanh Thanh nhìn một cái, liền rơi lệ lập tức: “Nhi tử, ngươi bứt vảy của mình làm gì? Đau chết rồi! Đau lòng chết ta rồi…” Y xuống giường đi nhìn xem vết thương của hắn thế nào, nhưng thân thể lại không thể động đậy được.

Lãnh Tịnh không nói gì cả, lấy ra cối dược, bắt đầu ra sức giã vảy của mình.

Lãnh Thanh Thanh thương tâm che mắt bịt tai, buồn bã nghĩ: Có phải ta làm mì, chọc nhi tử tức giận rồi? Cho nên bức vảy mình để phát tiết? Đau lắm! Đau lắm! Đừng bức! Đừng bức mà!

Lãnh Tịnh cuối cùng giã vảy nát thành bột, sau đó chiếu theo trình tự luyện đan dược đem bột vụn và thảo dược vo thành rất nhiều viên. Hắn lấy một hạt trong đó ra, cưỡng ép Lãnh Thanh Thanh nuốt xuống.

“Thế nào, cảm thấy sao rồi?” Lãnh Tịnh hỏi Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh ngừng nức nở, cảm thấy viên dược đó vào bụng rồi, giống như có một ngọn lửa đang sưởi ấm, cảm giác khó chịu vừa rồi toàn bộ tiêu tán sạch.

Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, Lãnh Thanh Thanh lại hồi phục tinh lực, ôm chặt lấy Lãnh Tịnh khóc lớn: “Mau để cha xem vết thương của ngươi có nặng hay không! Vảy còn có thể mọc ra lại hay không?!”

Lãnh Tịnh giãy y ra, tự nằm lên giường, nói: “Ngươi đem dược đi cho yêu quái khác, sau đó hái ít quả dâu và hoa lộ về đây. Ta trọng thương rồi, không thể ăn mì, ngươi làm chút thứ gì ngon để ăn đi.” Nói xong thì kéo chăn qua ngủ.

“Nhi tử… ngươi lại ngủ…” Lãnh Thanh Thanh đau lòng vuốt tóc hắn.

“Nhàm chán a! Ngày ngày rút trong khe suối nhỏ, không ngủ thì làm gì?” Lãnh Tịnh bất mãn nói.

“Nhi tử, đợi ngươi khỏe rồi, chúng ta ra ngoài được không?” Lãnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi. Trước đây y không cho Lãnh Tịnh ra ngoài, là vì thế giới bên ngoài hiểm ác, hiện tại xem ra nhi tử đã trưởng thành rồi, cuối cùng không thể mãi rúc trong đây.

“Vết thương của ta khỏi rồi!” Lãnh Tịnh lập tức ngồi bật dậy, gần như là kẹp cổ Lãnh Thanh Thanh lắc: “Mau dạy ta cách đằng vân giá vụ!”

Thật ra Lãnh Tịnh sớm đã muốn đi lang bạt, chỉ là vì Lãnh Thanh Thanh vẫn luôn giấu hắn, không dạy hắn pháp thuật đằng vân giá vụ, cho nên Lãnh Tịnh cho dù có ra khỏi cốc, đối diện với vách núi vạn dặm cũng không biết làm sao.

Mà xui xẻo là, trong cốc chỉ có một mình Lãnh Thanh Thanh biết phép đằng vân giá vũ, Lãnh Thanh Thanh tuy ngốc nghếch, duy độc trên chuyện này lại giữ kín như bưng, bất luận Lãnh Tịnh uy bức lợi dụ thế nào, y chính là không nói. Càng không biết làm sao hơn là, dù Lãnh Tịnh thiên tư thông tuệ, nhưng làm sao cũng không thể nghiên cứu ra được pháp môn đằng vân giá vụ, vô số lần thực nhiệm đều kết thúc thất bại.

Lãnh Thanh Thanh không dễ gì mới đợi được Lãnh Tịnh dừng lại, ủy khuất nói: “Tiểu Tịnh, thật ra sơn cốc của chúng ta chính là nơi không thể bay nổi. Đại La thần tiên đến chỗ chúng ta cũng phải té chổng đầu… cho nên thiên ma nhị giới đều không muốn chỗ tệ hại này a!”

(Chú thích: Lực hút của cốc này vượt mức một cách nghiêm trọng.)

Sắc mặt Lãnh Tịnh đông cứng một lát, mất nửa ngày mới khó khăn nói: “Tại sao không ai nói cho ta biết?”

“Vì mọi người đều không biết a. Ta cũng là từ miệng của một lão yêu quái ba trăm năm trước từ trên trời rớt xuống, sắp chết tới nơi mà biết.” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt vô tội.

“Thanh xuân của ta… lãng phí trắng rồi…” Lãnh Tịnh khổ mặt, thất vọng ngã xuống.

“Ngươi còn chưa già a… nhi tử.” Lãnh Thanh Thanh an ủi.

“Ngươi hiểu cái gì… bạch si…” Lãnh Tịnh rúc vào trong chăn, “Là ai nói nhỉ… nổi danh nhân khi còn sớm… thanh xuân của ta… thanh xuân…”

“Là ai nói?” Lãnh Thanh Thanh vẻ mặt mê mang, chỉ đành nói: “Nhi tử ngươi nghỉ ngơi đi, cha đi đưa dược, tối sẽ làm đồ ăn cho ngươi ~”

.

Chương 3: Ngày tàn của Bích Hải Thương Đào.

Lãnh Thanh Thanh phì phò phì phò phát dược hoàn có thể trị bệnh tới mỗi nhà mỗi hộ, sau đó từ mỗi nhà mỗi hộ thu về bù phẩm cho nhi tử của mình, đủ một bao hành trang to. Thế là y đeo bao hành trang lên rồi lại phì phò trở về căn nhà nhỏ cạnh hồ.

Ai biết vừa vào nhà đã thấy Lãnh Tịnh bình thường ngay cả nhà cũng lười quét lại đang giặt đồ. Lãnh Thanh Thanh cảm động đến lệ nóng lưng tròng__ nhi tử thật sự quá hiếu thuận mà. 555555 ~~

Lãnh Thanh Thanh vội chạy qua, đoạt lấy bàn chà trong tay nhi tử, nói: “Tiểu Tịnh, ngươi lên giường nằm đi. Cha giặt là được.” Vì thế Lãnh Tịnh đem việc ném hết cho y, nói: “Những y phục này ngày mai khi ta xuất cốc muốn mặc, ngươi giặt sạch một chút.”

“Tiểu Tịnh, bên ngoài thật ra rất loạn, hay là ở lại trong cốc đi.” Lãnh Thanh Thanh khuyên nhủ.

“Không.” Lãnh Tịnh quyết tâm muốn rời khỏi xó núi này.

Lãnh Thanh Thanh thấy nhi tử kiên quyết như thế, chỉ đành nước mắt sụt sịt chà mạnh y phục của nhi tử.

“Tiểu Tịnh, ngươi còn trở về thăm cha nữa không?” Y cẩn thận hỏi.

Lãnh Tịnh nhìn y, gương mặt băng lạnh tựa hồ có một chút độ ấm, hắn nâng cằm Lãnh Thanh Thanh lên, nói: “Đợi ta công thành danh toại rồi, sẽ tới đón ngươi.”

Lãnh Thanh Thanh đơn thuần hoàn toàn không ý thức được động tác này ái muội cỡ nào, y ủy khuất lắc đầu: “Ta không cần!”

“A?” Lãnh Tịnh không ngờ y sẽ cự tuyệt.

Lãnh Thanh Thanh nắm tay hắn, nghiêm túc nói: “Ta muốn cùng đi với ngươi! Ngươi đi đâu ta liền đi đó! Ta không muốn cùng nhi tử chia cách!”

Lãnh Tịnh nhướng miệng cười: “Được.” Đột nhiên cúi xuống hôn lên cần cổ trắng nõn của Lãnh Thanh Thanh.

Lãnh Thanh Thanh ngây ra nửa ngày, cũng không thể hiểu nỗi, mà Lãnh Tịnh thì đã trở về giường ngủ.

Một ngày cũng coi như an ổn trôi qua.

Ngày hôm sau, Lãnh thị phụ tử chuẩn bị đầy đủ xuất phát.

Lãnh Thanh Thanh chuẩn bị dụng cụ ăn mặc, chất đủ ba cái rương lớn, trước khi đi còn cáo biệt cùng các yêu quái láng giềng trong cốc, sau đó thì đánh xe bò, mang nhi tử xuất phát.

(Chú thích: Yêu quái trong cốc cũng có nuôi dưỡng gia súc.)

Vì mưa mù tầm tã, cho nên Lãnh Thanh Thanh còn dựng một cái lều cho xe bò, phụ tử hai người ngồi trong xe bò, một đường đi tới cửa cốc, nhàn nhã thong dong vô cùng khoái hoạt.

Tuy sắc trời âm u gờn gợn, nhưng tâm tình Lãnh Thanh Thanh rất tốt, vừa đi vừa ngâm nga khúc ca tự biên.

Bọn họ lên đường từ sớm, đến khi trời sắp tối đen mới tới cửa cốc, vừa thấy tình hình liền ngốc lăng. Thì ra cửa cốc cỏ cây um tùm, một đống lớn yêu quái xếp hàng, có yêu quái vừa xếp hàng, vừa nói chuyện, ngáp dài, ăn vặt… làm gì cũng có.

Lãnh Thanh Thanh đi tới cuối hàng, hỏi một lão sơn dương đây là chuyện gì?

Lão sơn dương vuốt vuốt râu của mình, nói: “Thiên giới phái Thủ Môn thần thủ ở cửa cốc, nói là trong cốc có ma khí lưu độc, phải phong cả cốc, không cho phép xuất nhập. Ai, chúng ta đều là muốn rời khỏi sơn cốc, chỉ đành đợi được cho phép đi.”

Lãnh Tịnh ở bên cạnh hừ lạnh nói: “Trong cốc này có rất nhiều chuyện quái dị, còn không phải là do Họa Vân tiên do thiên giới phái tới gây ra sao, sao lại đổ lên đầu lão bách tính?”

Lão sơn dương thở dài nói: “Ai, dù sao đây là ý của bề trên. Cho dù là đen, bọn họ nói là trắng, đó liền phải là trắng, chúng ta chẳng qua là tiểu yêu bình thường, có thể làm cái gì a?”

Lãnh Thanh Thanh cũng thở dài theo, nói với Lãnh Tịnh: “Nhi tử, chúng ta ra không được rồi.” Trong lúc nói còn quay sang tán dóc với lão sơn dương.

Lãnh Tịnh nhăn mày, nói: “Cha, tối qua ta đã bứt một phiến vảy, hiện tại đau lắm.”

Lãnh Thanh Thanh vừa nghe, lập tức bắt đầu khẩn trương, nắm tay Lãnh Tịnh, đỡ hắn lên xe ngựa, quan tâm hỏi: “Tiểu Tịnh! Con đau ở đâu? Cha bôi dược cho con được không?”

Lãnh Tịnh một phát nắm tay cánh tay y, nói: “Cha, chúng ta sắp muốn sống không được rồi!”

“Tiểu Tịnh, đừng lo lắng, vảy sẽ mọc lại thôi. Con còn nhớ lúc nhỏ khi con tức giận, xông bậy vào đáy đàm hiểm trở, kết quả bị loạn thạch gọt mất một đám vảy lớn, sau đó còn không phải là nằm trong lòng ta một tháng liền sinh long hoạt hổ sao? Không sao đâu, đừng sợ.” Lãnh Thanh Thanh đau lòng vỗ lưng hắn, an ủi nói.

“Ta nói không phải cái này, là yêu quái trong cả sơn cốc chúng ta.” Lãnh Tịnh kéo mở rèm xe, chỉ về cửa cốc nói: “Ngươi không thấy những thiên binh thiên tướng đó đã hạ tất sát trận diệt yêu luyện đan bên ngoài cốc sao, ai dám lao ra khỏi cốc này, kẻ đó sẽ mất mạng. Hơn nữa ta tin bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu để yên__ Mục đích bọn họ đến đây rõ ràng là vì diệt khẩu, nếu là vì diệt khẩu, thì tuyệt đối sẽ không chỉ quanh quẩn ở cửa cốc, khẳng định sẽ đợi sau khi diệt yêu trận hoàn thành, sẽ vào cốc tru sát, để tránh có cá lọt lưới.”

“Oa!!!!” Lãnh Thanh Thanh chưa từng nghĩ chuyện nghiêm trọng như thế, ôm nhi tử run lẩy bẩy, “Nhi tử à! Vậy chúng ta nên làm sao? Đúng rồi đúng rồi! Cha sẽ giấu ngươi trong động thạch nhũ, ngươi nhất thiết đừng ra ngoài!”

“Ta được giấu rồi, vậy ngươi làm sao? Những người khác làm sao?” Lãnh Tịnh nhìn y hỏi.

“Ta bất kể! Ta bất kể! Ta chỉ cần nhi tử ngươi hảo hảo là được!” Lãnh Thanh Thanh lau nước mắt nói.

Lãnh Tịnh nói: “Tư tưởng của ngươi nhỏ quá đi. Chuyện này ta có kế sách vạn toàn, ngươi mau trở về trong cốc, triệu tập yêu quái tới đất trống mở hội, cứ nói ta có lời muốn nói.”

Lãnh Thanh Thanh kỳ quái nói: “Nhi tử, mọi người nếu không nghe lời ngươi thì làm sao?”

Lãnh Tịnh nghiến răng: “Ai không tới ta liền ăn kẻ đó.”

Lãnh Thanh Thanh nghiên đầu nghĩ nghĩ tới chân thân đáng sợ của nhi tử mình, cảm thấy có đạo lý, thế là nhanh chóng chạy về.

Chuyện là, yêu quái của Bích Hải cốc thật sự không phải ngu ngốc bình thường, đại nạn lâm đầu, mà ai ai cũng chỉ làm việc bình thường, kẻ bận ăn thì lo ăn, ngủ thì lo ngủ, liếc mắt đưa tình thì liếc mắt đưa tình.

Cho dù Lãnh Thanh Thanh tới từng nhà từng hộ gõ cửa, truyền đạt ý của Lãnh Tịnh, nhưng không có ai nghe theo. Y chạy một ngày chả có thu hoạch gì.

Lãnh Tịnh đợi ở khoảng đất trống sau khi biết chuyện này thì vô cùng tức giận, vù một cái hóa ra long thân, tuy không thể bay cao trong cốc, nhưng có thể ngự phong ở lưng chừng trời mà đi. Bạch long hóa ra chân thân, trước hết là lật tung hang ổ của hắc hùng tinh, sau đó là cưỡi phong điện lôi hỏa, trong một khắc đã khiến cốc bị đảo lộn trời đất.

Cuối cùng tất cả yêu quái đều khẩn cấp tập hợp tại khoảng đất trống, Lãnh Tịnh còn chưa muốn hồi phục về nhân thân, uy vũ bay vòng vòng trên lưng chừng không, dọa yêu quái ai nấy run run rẩy rẩy.

Trong đó có một hồ yêu vì vừa rồi hang ổ bị Lãnh Tịnh lật tung, bất mãn vô cùng, lầm bà lầm bầm nói: “Lãnh thiếu gia chính là thích để lõa chạy rong! Còn nhất định muốn gọi chúng ta tới xem, thật là biến thái!”

Bạch long gầm lên một tiếng, hồ yêu vẫn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị một cỗ lực hút hút tới dưới vuốt long. Bạch long khinh thị hồ yêu đầy lông đã bị dọa cho biến về nguyên hình, mở miệng rộng đầy răng nói: “Ai còn dám nói lung tung, ta liền ăn kẻ đó.”

Hồ yêu kêu thét một tiếng, ngất đi.

“Hiện tại nghe theo mệnh lệnh của ta! Tất cả đến Băng Bộc đàm đào địa đạo cho ta, đi về hướng đông nam! Ba ngày sau phải hoàn thành!!” Bạch long phát hiệu lệnh.

Thế là công trình yêu quái to lớn mở màn.

Tru yêu trận ngoài cốc bố trận rườm rà, tổng cộng cần ba ngày mới hoàn thành. Tuy trận này uy thế cực đại, kín không hở gió, nhưng ở góc đông nam lại có một lỗ hổng, Lãnh Tịnh bảo bọn họ đào ở đông nam, chính là đã nhìn thấu được sơ hở của tru yêu trận này, áp dụng thuật tương khắc.

Mà thiên binh thiên tướng căn bản không xem đám yêu quái quê mùa trong cốc ra gì, chỉ bận rộn bố trận, ngay cả động tác nhỏ của các yêu quái cũng không phát hiện.

Đào như vậy suốt hai ngày rưỡi, cuối cùng đào xong địa đạo, thời khắc đêm khuya, các yêu quái bắt đầu mang theo già bé và hành lý xuất phát.

Phải rời xa Bích Hải Thương Đào cốc như lạc viên này như vậy, rất nhiều yêu quái luyến tiếc cách màn thác nước quay lại nhìn cố hương một cái, sau đó lưu lại hàng lệ.

Thiên mệnh khó tránh, chỉ có thể cực nhọc bôn ba.

Rất nhiều lão yêu quái đều ghi nhớ, ngàn năm trước bọn họ chính là vì thoát khỏi trận lùm xùm của tam giới mới tránh tới cốc này hưởng an định, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi.

Hôm nay là ngày tàn của Bích Hải Thương Đào, ngày lạc thổ tan vỡ.

.

Chương 4

[Chương độc lập] Chuyện ấu thơ vụn vặt của sửu tiểu xà.

Các vị độc giả đại nhân chú ý nhé, chương này là một chương riêng biệt. Vì tính cách mèo của tác giả bạo phát, cho nên viết chương này, nhưng chương sau thì không chắc khi nào sẽ ra.

Nội dung chương này xem như phiên ngoại riêng biệt.

Cảm ơn thưởng thức. Tác giả mèo thống lĩnh toàn thể nhân viên cúi chào cảm tạ.

—-

Sửu tiểu xà, khi được hai tháng.

“Bảo bảo ~ bảo bảo ~ tắm rửa ~~~” Lãnh Thanh Thanh ngâm nga ca khúc tự biên, bày một thùng gỗ lớn ở ngoài hang ổ của mình, bên trong đổ nước ấm, sau đó cao hứng bừng bừng ôm tiểu long còn chưa hóa thành nhân hình, chỉ biết khóc oa oa trong nôi ra.

“Bảo bảo, hôm nay phải tắm rửa nha.” Lãnh Thanh Thanh khơi sừng long và vuốt của tiểu long ra, sau đó đặt nó vào trong thùng nước.

Tiểu long như cá gặp nước, bơi vui vẻ trong thùng. Lãnh Thanh Thanh sờ đầu nhi tử: “Nhi tử tắm ngoan nha, ba ba làm đồ ăn cho ngươi.” Y không lo lắng bảo bảo sẽ chết chìm, xà tộc bọn họ trời sinh đã biết bơi.

“Ô oa.” Tiểu long chỉ biết phát ra âm tiết đơn giản. Biểu thị “biết rồi”.

Sau khi Lãnh Thanh Thanh đi vào trong nhà, thanh xà yêu gần đó vừa đúng lúc mang một nhà ra ngoài tản bộ.

Thanh xà ba ba trên vai quấn mấy tiểu thanh xà vừa mới ra đời, cùng xà ma ma tay nắm tay bước qua.

“Xem kìa, thùng gỗ lớn của nhà ai.” Xà ma ma hiếu kỳ nói.

Thế là một nhà thanh xà đi lại gần thùng gỗ quan sát.

“Oa!” Tiểu long thấy có người tới, liền quẫy đuôi, dấy lên bọt nước, bắn lên đầy người gia đình thanh xà.

“Đáng chết! Là quái thai của ngốc bạch xà Lãnh Thanh Thanh nuôi, con sửu tiểu xà tàn tật đó!” Xà ba ba tức giận nói.

Khi xà ba ba đang nói chuyện, các tiểu thanh xà trên vai hắn tinh ngịch trườn vào thùng nước, vui đùa với tiểu long có thân hình lớn hơn mình một chút.

Nhưng tiểu long một chút cũng không cao hứng, đây là địa bàn của nó, mới không thèm chia sẻ với người khác, một vuốt chụp tới lật ngửa tiểu xà, lăn lộn vài vòng trong nước.

Thế là thanh xà phu thê phẫn nộ, lớn tiếng cổ vũ cho các nhi tử của mình, bồn tắm biến thành ‘chiến trường’ long xà tương tranh.

Năm con tiểu xà ào lên, quấn trên thân thể tiểu long, khiến tiểu long bảo bảo nhất thời rơi xuống hạ phong.

Tiểu long phẫn nộ trong tiếng kêu tốt của phu thê xà, đột nhiên bắt đầu gầm thấp.

Theo sự phát uy của tiểu long, trong bồn nước bắt đầu xuất hiện xoáy nước, xung quanh tiểu long cũng bắt đầu chớp chớp điện quang.

Lách tách mấy tiếng, đám tiểu thanh xà liền bị điện lưu phát ra trên thân tiểu long làm cho mềm nhũn, con nào con nấy toàn bộ sùi bọt mép.

“Bảo bảo ~~” Xà phu thê kêu to, lúc này tiểu long từ trong nước bắn lên không trung, tuy chỉ có thể cách đất hơn trượng, nhưng vẫn có thể xem là một con rồng uy phong lẫm lẫm so với độ nhỏ bé của nó, toàn thân bắn ra điện quang.

Xà phu thê còn chưa kịp phản ứng, đỉnh đầu của họ đã hình thành từng cụm mây đen cỡ nhỏ cuồn cuộn, lôi điện chớp giật.

“Oa oa oa oa ~~ Quái thai a ~~~” Một nhà thanh xà kêu thảm bỏ chạy dưới điện kích âm u bao trùm.

Mà Lãnh Thanh Thanh chậm chạp một chút cũng không chú ý thấy dị trạng bên ngoài, chuyên tâm chuyên chú__ uống rượu. Vốn chỉ là muốn uống một ly rượu giải thèm, kết quả càng uống càng nghiện, cuối cùng xỉn luôn.

Tiểu long tính cách xấu, cũng chính là bắt đầu hiển lộ từ lúc đó.

[Chưa hết.]

.