Chương 1

“Sài gòn đẹp lắm Sài gòn ơi! Sài gòn ơi ...”.

Tiếng hát của Thường Lâm làm cho Ngọc Lan phải phá lên cười:

– Anh hai hát hay ghê!

Thường Lâm lừ mắt nhìn đứa em gái cưng của mình, rồi lên lớp giảng:

– Em chỉ có tải nịnh nọt anh hai mà thôi.

Ngọc Lan vẫn cãi?

– Em nghe anh hai hát hay thật mà.

Thường Lâm gật gật đầu:

– Hát hay không bằng hay hát mà em.

Ngọc Lan lại trêu anh:

– Anh hát hay quá coi chừng cô chú trong đội văn nghệ lăng xê anh rồi rước đi mất đó.

Thường Lâm tươi cười nói với em:

– Nếu được vậy xem ra cũng có phước lắm à.

Ngọc Lan cong môi:

– Nhưng rất tiếc chỉ có một mình em nghe mà thôi.

– Thiệt thòi dễ sợ luôn hả?

Ngọc Lan chúm chím cười:

– Anh an tâm đi, đã có người chấm anh rồi đó.

– Ai vậy hả?

– Là Đài Trang, bạn của em đó.

Thường Lâm vuốt mũi mình anh nói như chẳng hề để ý:

– Là bạn của em, thì cũng là em của anh mà thôi.

– Xí, hôm nhỏ đến em thấy anh cứ nhìn nó tủm tỉm cười hoài.

– Vậy hả?

– Anh còn định chối nữa a? Thường Lâm cười gãi đầu:

– Đâu có.

Bà Thanh Nhã đi bán về thầy hai con ngồi tán gẫu, bà tỏ ý không hài lòng:

– Giờ này mà hai đứa còn ngồi đây nói chuyện được sao?

Thường Lâm đỡ gánh xuống cho mẹ, cậu xót xa:

– Đã bao lần con nói với mẹ là nên nghỉ bán đi mà.

Thanh Nhã nhìn khắp lượt hai đứa con:

– Mẹ muốn phụ giúp cho cha con tiền mắm muối vậy mà.

Nghe mẹ nói Thường Lâm cảm thấy day dứt:

– Phải chi con tìm được việc làm thì hay quá.

Sợ con buồn rồi thối chí, nên bà Thanh Nhã khuyên:

– Làm con người phải biết chờ đợi thời cơ để nắm bắt đừng vụt tốc mà bất đạt đó con.

Lúc nào Thường Lâm cũng được mẹ an ủi hết câu này đến câu khác. Anh mà muốn buồn cũng không được.

Ngọc Lan chăm chú vào bài học chẳng thèm để ý đến chuyện xung quanh nữa ...

􀃋 􀃋 􀃋 Thanh Nhã giật mình nheo mắt, như sợ mình nhìn lầm. Đưa tay dụi mắt đôi ba lần, không thể nào lầm được. Bà tin như vậy. Người xưa đó chăng, kỷ niệm lại đong đầy ...

– Công ty nước suối tinh khiết Bảo Lộc.

Thanh Nhã mấp máy đôi môi:

– Chẳng lẽ công ty này là của anh ấy.

Và Thanh Nhã nghĩ chắc chắn rồi. Vì công ty lấy tên anh ấy mà. Hừ, anh ta lại giàu có đến như vậy sao? Còn mình thì ...

Thanh Nhã không dám nghĩ tới, có lẽ giờ này anh ấy đã con đùm con đeo rồi cũng nên.

– Mẹ ....

Ngọc Lan cười toe toét khi gặp mẹ mình.

Thanh Nhã bối rối:

– À, con đi học đó à!

Thắng xe lại Ngọc Lan nhón chân nhìn vào nồi chè, cô hỏi nhỏ:

– Hết chưa vậy mẹ!

– Ờ còn một chút nữa thôi.

– Sao con thấy mẹ đứng đây lâu ghê?

Bà định nói dối con:

– Mẹ chờ xem đám công nhân trong ấy có ra ăn chè không thôi.

Ngọc Lan lên xe:

– Vậy con đi học nghe mẹ.

– Ơ con đi đi, nhớ cẩn thận nghe con! ....

...ÀThườngLâm đi suốt ngày mới trở về. Thấy con Thanh Nhã lo lắng:

– Con đi đâu mà suốt ngày nay vậy Thường Lâm?

Chưa kịp trả lời thì ông Quang Thái đã lên tiếng:

– Lại la cà trong mấy quán cà phê chứ gì?

Thanh Nhã lên tiếng bênh vực con:

– Anh sao mà ăn nói kỳ vậy! Con nó đi tìm việc làm mà.

Quang Thái bật cười:

– Tìm được chưa?

Thường Lâm ngại ngùng:

– Vẫn chưa cha ạ!

– Hừm, tôi nói có sai đâu!

Thanh Nhã cằn nhằn:

– Bây giờ chưa được thì sau này sẽ được thôi.

– Tốt!

Thanh Nhã bỏ vào trong. Đầu óc bà đang suy nghĩ đến một vấn đề ...

􀃋 􀃋 􀃋 Cô thư ký bước vào văn phòng giám đốc:

– Thưa ông, có người đàn bà tìm giám đốc ạ!

Bảo Lộc ngước lên:

– Mời vào đây nhé! Cô cho thêm ly nước.

– Vâng ạ!

– Xin chào ông!

– Hả ...

Thanh Nhã lên tiếng khi mà Bảo Lộc vẫn còn sửng sốt:

– Thưa ông! Tôi ngồi được chứ ạ!

Bảo Lộc vẫn nhìn Thanh Nhã trân trân:

– Bà đây là ...

– Thanh Nhã đây!

Bảo Lộc kêu lên:

– Thanh Nhã đây thật sao?

– Vâng! Ông đâu ngờ tôi tàn tạ khô héo như vậy phải không?

Bảo Lộc như lấy lại được bình tĩnh, Đẩy ly nước đến trước mặt Thanh Nhã:

– Em uống nước đi!

– Cám ơn!

– Hồi này em đang sống ở đâu? Và làm gì?

Thanh Nhã cúi đầu vân vê vạt áo:

– Tôi thì không may mắn như ông đâu.

– Tại sao?

Thanh Nhã mấp máy đôi môi:

– Vợ chồng tôi sống cũng gần đây. Nhưng ...

– Nhưng làm sao?

– Cuộc sống cũng tạm ổn thôi.

Bảo Lộc xúc động, anh như người đang nằm mơ:

– Anh không ngờ lại gặp em ở đây.

– Tôi cố tình đến đây.

– Cố tình ư? Nghĩa là sao?

Thanh Nhã đắn đo, rào đón:

– Liệu anh có thể giúp cho được không?

– Em cứ nói đi, nếu giúp được thì anh sẽ giúp em ngay.

Thanh Nhã do dự:

– Nhưng tôi sợ chuyện này có ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh.

Mỉm cười đứng lên Bảo Lộc trấn an:

– Em an tâm đi. Vợ con của anh không có ở đây.

– Ở nước ngoài ư?

– Có thể là nói như vậy. Nào có chuyện gì em hãy nói đi.

Thanh Nhã cảm thấy mình bỗng nhiên khó mở lời vô cùng:

– Anh không hận về chuyện xưa sao?

– Hận thì được gì đây, chuyện cũ đừng nhắc nữa.

Thanh Nhã nhìn Bảo Lộc:

– Chuyện xưa thì mới có chuyện tôi nhờ vả anh bây giờ.

Bảo Lộc giục.

– Vậy thì em càng nói cho anh biết đi.

Thanh Nhà cúi đầu tỏ ra xấu hổ:

– Anh có biết khi ra đi anh còn để lại cho tôi một món nợ không?

– Nợ ư?

– Đúng vậy, Nó thật to tát mà một mình tôi không hề gánh nỗi.

Nhìn Thanh Nhã chăm chăm. Bảo Lộc nhăn mày:

– Em hãy nói cụ thể đi, anh nhất định sẽ trả nợ hết cho em.

– Anh nói đó nhé!

– Nào là chuyện gì?

Thanh Nhã lấy can đảm nói:

– Trước khi ra đi nước ngoài anh đã để lại trong người tôi một giọt máu.

Bàng hoàng, Bảo Lộc hỏi lại:

– Một đứa con ư?

Gật đầu, Thanh Nhã hỏi anh trong hồi hộp:

– Anh có tin không?

– Tin! Ngàn lần anh tin em. Nhưng khi đó em không nói cho anh biết.

Cúi đầu Thanh Nhã ấm ức:

– Nói thì đã được gì đây. Khi mà ván đã đóng thuyền rồi.

Bảo Lộc nhìn cô lo lắng:

– Vậy rồi em có được hạnh phúc không?

Thanh Nhã ngập ngừng kể:

– Hạnh phúc thì có. Nhưng mà cuộc sống không được mấy thoải mái.

– Người chồng của em có đối xử tốt với con chúng ta không?

Gật đầu Thanh Nhã có vẻ thành thật:

– Tốt, ông ấy rất tốt với nó.

– Con mình là trai hay gái!

– Nó là con trai và rất giống anh đấy!

Bảo Lộc cười, nụ cười vô cùng hạnh phúc:

– Nó là con của tôi mà.

Bỗng Thanh Nhã nghiêm nét mặt. Giọng nói vừa chắc vừa nghiêm:

– Nhưng tôi không thể để nó biết rằng ông là cha của nó.

– Sao thế?

– Xin anh hãy hiểu cho tôi. Tôi không thể đùa trên hạnh phúc của mình được.

– Vậy hôm nay em đến đây là để ...

Thanh Nhã nói nhanh:

– Để anh cho nó một việc làm. Anh thấy sao?

Bảo Lộc gật đầu mà chẳng cần suy nghĩ:

– Được, tôi sẽ cho con tôi một chỗ làm để cha con tôi được gần nhau.

– Nhưng anh phải hứa với tôi một việc.

– Việc gì, em cứ nói?

Thanh Nhã ra điều kiện:

– Anh nhất định không được nhìn nó là con. Nếu không anh đừng hòng được gần nó.

Đưa tay lên như ngăn dòng xúc cảm của bà:

– Được, được anh hứa em hãy an tâm.

Thanh Nhã còn nói:

– Tôi nói với nó tôi và anh là bạn học cũ anh muốn giúp tôi thôi.

Bảo Lộc cảm thấy lòng mình dấy lên một niềm vui khôn tả. Anh không ngờ đến cuối đời mình lại có một đứa con. Xem ra mây năm nay ông nỗ lực làm ăn kinh doanh tài sản này đã có người thừa hưởng rồi. Thấy ông im lặng Thanh Nhã lại hỏi:

– Anh ân hận rồi phải không? Hay vướng mắc về vợ con?

Bảo Lộc nhìn cô, rồi nói:

– Tôi làm gì có vợ mà vướng mắc.

Tròn mắt nhìn bảo Lộc Thanh Nhã mấp máy đôi môi:

– Anh chưa có gia đình ư?

Bảo Lộc nói đùa:

– Chẳng ai chịu lấy tôi cả.

– Anh thích nói đùa.

– Thật chứ chẳng đùa đâu Thanh Nhã ạ!

Thanh Nhã có ý muốn từ giã ra về thì bảo Lộc lại hỏi:

– Con nó học tới đâu rồi em?

– Nó đã học đại học. Nhưng khi ra trường không có việc làm.

– Nó học ngành nào vậy?

– Đại học kinh tế!

– Vậy thì tốt quá còn gì? Sau này nó sẽ giúp anh được nhiều việc đấy!

Thường Lâm chờ mẹ lâu quá nên đã vào tìm:

– Mẹ, sao lâu thế?

Thoạt nhìn nó Bảo Lộc thật sự bàng hoàng:

– Nó đây sao Thanh Nhã.

Bối rối trước thái độ của Bảo Lộc, Thanh Nhã nhanh miệng:

– À, nó là Thường Lâm con trai của tôi đó. Còn đây là bác Bảo Lộc bạn của mẹ.

Thường Lâm nhìn Bảo Lộc cúi đầu:

– Cháu chào bác!

– Ngoan, con ngoan lắm!

Thường Lâm sốt ruột hỏi mẹ:

– Sao rồi mẹ? Được không mà mẹ ở trong này lâu thế?

Bảo Lộc nhìn Thường Lâm từ đầu tới chân rồi đáp thay Thanh Nhã.

– Được chứ! Bác sẽ giúp cháu.

Lộ vẻ mừng Thường Lâm nói:

– Cháu xin cám ơn bác!

– Được rồi, đừng khách sáo nữa.

Thường Lâm chợt hỏi:

– Chừng nào cháu có thể đến làm việc vậy bác?

– Được rồi, cháu về thu xếp ngày mai đến nhận việc làm.

Thường Lâm mừng quýnh:

– Vậy là con có tiền, mẹ khỏi phải đi bán ...

– Suỵt!

Thường Lâm im bặt, Thanh Nhã nhìn Bảo Lộc rồi nói:

– Mình về đi con!

Hai mẹ con từ giã ra về. Bảo Lộc thấy mình như được sống lại từ đây.

Thường Lâm ngày đầu tiên tiên đi làm cảm thấy nôn nao làm sao vậy, suốt đêm không ngủ được. Đến cổng công ty còn đứng tần ngần chưa muốn vào.

Bảo Lộc cùng Khả Hân cô nhân viên kế toán đi dọc theo dãy hành lang, hơi khựng lại, Bảo Lộc căn dặn:

– Hôm nay có cháu của tôi đến đây nhận việc, cô xem có việc gì đó cho cậu ấy làm.

Khả Hân hơi ngạc nhiên, vì mấy năm nay cô không hề nghe ông nhắc đến bao giờ:

– Cháu của ông ư?

– Đúng vậy, nó tên là Thường Lâm. Nhớ không được sơ suất đó.

– Vâng, tôi biết rồi ạ!

Bảo Lộc đi rồi Khả Hân quay vào sắp xếp lại các thứ hồ sơ cho có ngăn nắp.

Anh ta là cháu thôi mà coi bộ ông chủ quan tâm quá. Ở đây đã hàng mấy trăm công nhân rồi ông chủ lại nhận thêm. Khả Hân thoáng cau mày:

– Có khi nào anh ta giành chỗ của mình chăng?

Kêu lên trong đầu. Khả Hân lo lắng. Trời ơi, anh ta mà chiếm lấy chỗ của mình thì coi như là chấm hết.

– cộc cộc cộc.

Trời chẳng lẽ mới đó mà đã đến rồi sao. Nhất định mình phải chặt mặt ngầu mới được:

– Ai đó, cứ vào đi cửa không có khóa.

Thường Lâm mở cửa ló đầu vào:

– Dạ, chào bà!

Khả Hân kêu lên:

– Cái gì anh là ai mà gọi tôi bằng bà.

Thường Lâm nói to:

– Thưa bà, tôi được ông giám đốc nhận vào làm.

Khả Hân đứng lên, giọng như đanh lại:

– Mới nhận thì mới, tôi cảm thấy anh quá xớn xác rồi.

Khả Hân vừa nói vừa đi ra. Thường Lâm che miệng cười. Khả Hân đang bực mình đâm quạu:

– Anh cười gì hả?

– Tôi cười vì cái giọng nói của cô đó.

– Giọng của tôi làm sao?

Thường Lâm nhìn Khả Hân cười cười:

– Tôi tưởng đâu cô là bà chủ.

Trợn mắt nhìn Thường Lâm Khả Hân ấm ức:

– Trời đất, tôi như vậy mà anh cho là bà già ư?

Thường Lâm nhại lại câu nói lúc nãy của Khả Hân:

– Vào đi, cửa không khóa!

Nghe tức cười trong bụng nhưng Khả Hân cố nén vào lòng. Cô vẫn làm mặt nghiêm:

– Anh đừng có mà chọc quê tôi à nha?

– Tôi đâu có dám.

– Hừ, không dám mà nãy giờ nói toàn là chuyện móc họng người ta.

Thường Lâm nhìn quanh chợt hỏi:

– Thưa cô, công việc của tôi là làm gì ạ?

Nheo nheo mắt nhìn anh ta, Khả Hân bảo:

– Sáng đến ngồi đó, buổi chiều vào ngồi đây. Tới tháng lãnh lương.

Tròn mắt nhìn Khả Hân Thường Lâm kêu lên:

– Hả, cô đang đùa với tôi sao?

Khả Hân, đi đi lại lại trong phòng, cô ngẫm nghĩ phải cho anh ta một vố để cười chơi:

– Vậy theo anh, anh phải làm gì?

Thường Lâm nói nhanh:

– Làm gì cũng được miễn có làm là được rồi.

– Anh nói đó nghen!

– Tôi đâu thể đến đây để ngồi rồi đến tháng xòe tay lãnh lương.

Khả Hân mai mỉa:

– Là cháu của giám đốc mà lo gì.

Thường Lâm đính chính:

– Tôi chí là con của bạn giám đốc mà thôi.

– Vậy chứ cũng được ưu tiên lắm đó.

Thường Lâm bật cười:

– Cô đừng nói vậy mà tôi thêm ngại.

– Anh ngại gì?

– Người ta cho rằng tôi sống dựa hơi người khác.

Khả Hân thốt lên:

– Có chí khí!

– Gì hả?

– Tôi nói anh là người có chí khí.

– Chí khí thì làm được gì cô ơi? À mà nãy giờ tôi chưa hân hạnh được biết cô?

Khả Hân quay đi:

– Hừm! Ai hỏi mà nói chứ.

– Xin lỗi tôi sơ ý quá! Xin cho tôi được biết tên.

– Khả Hân!

Thường Lâm lẩm bẩm:

– Khả Hân ư?

Hơi nghiêng đầu nhìn anh Khả Hân hỏi lại?

– Sao hả, tên tôi xấu lắm hả?

Thường Lâm vội lắc đầu:

– Không, không, đẹp xấu gì đâu tên cha mẹ đặt thì tên nào cũng có ý nghĩa cả.

Khả Hân lừ mắt:

– Anh thật là miệng lười ghê! Nói sao cũng được cả.

Thường Lâm cười cười nhìn Khả Hân:

– Nhà cô ở đâu? Cô vào làm ở đây được mấy năm rồi?

Khả Hân nhìn Thường Lâm chăm chăm:

– Cái anh này, bộ vào đây để điều tra lý lịch hay sao?

Phẩy tay Thường Lâm đáp lại:

– Không đâu, tôi chỉ tiện miệng nói thôi mà.

Khả Hân nguýt dài:

– Chuyện này đáng lẽ anh để tôi hỏi anh mới đúng.

Thấy Khả Hân hay bắt bẻ mình nên Thường Lâm nói:

– Cô hay gay gắt mọi người đến vậy sao?

– Tôi gay gắt ư?

– Đúng vậy! Hay là cô muốn ma cũ hiếp ma mới đây.

Khả Hân tròn mắt:

– Anh ...

Thường Lâm dọa:

– Nếu cô không chịu phân công cho tôi thì tôi về vậy. Mọi chuyện do cô gỉai bày với giám đốc thay tôi.

Trời đất ơi! Anh ta mưốn gây khó khăn cho mình sao? Anh mà về chắc chắn mình sẽ gặp rắc rối to. Nhìn anh ta Kha Hân cố giấu che sự bối rối:

– Sao hả, ngồi không lãnh lương mà cũng phàn nàn à.

– Tôi đã nói rồi, tôi không thể nào ngồi không mà hưởng phước được.

Chuyện này không phải đùa mình phải có việc giao cho anh ta mới được.

Khả Hân đành nói:

– Anh có qua lớp vi tính nào chưa?

Cười cười nhìn cô, Thường Lâm bảo:

– Có chút chút!

Khả Hân kêu lên:

– Trời ạ, biết chút chút thì sao mà làm.

– Có thử rồi mới biết như thế này. Xin cô hãy để cho tôi thử việc nếu không cô đuổi việc tôi cũng chưa muộn mà.

Khả Hân nghe mà tức anh ách như vậy khi không xuất hiện một tên điên như vậy, Khả Hân gật đầu:

– Vậy thì anh hãy theo tôi.

– Đi đâu hả?

– Vào phòng!

Thường Lâm lắc đầu quầy quậy:

– Hả, vào phòng với cô ư? Thôi tôi không vào đâu.

– Anh làm sao vậy?

– Tôi đâu có sao nhưng mà vào phòng với cô thì ... thì ...

– Thì làm sao?

Thường Lâm chấp hai tay xá xá.

– Xin cho tôi được từ chối.

Ngoảnh lại nhìn anh Khả Hân mai mỉa:

– Sao hả, bị lòi đuôi rồi à?

Thường Lâm ngơ ngác ngoảnh lại sau lưng mình tìm kiếm:

– Đâu đuôi đâu. Chẳng lẽ tôi đã biến thành yêu tinh rồi.

Khả Hân phá lên cười:

– Anh thật là ngông, vậy mà bảo rằng đại học ra ư?

Thường Lâm gật đầu nhìn cô:

– Đúng là tôi học đại học, nhưng mà tôi không phải là yêu tinh.

– Ai bảo anh là yêu tinh.

– Chính miệng cô nói mà, cô bảo tôi lòi cái đuôi ra.

Bụm miệng cười Khả Hân ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu quầy quậy:

– Anh có được bình thường không?

– Má tôi nói ngày xưa tôi bị té giếng đó cô.

Tròn mắt nhìn anh. Khả Hân hỏi lại:

– Té giếng ư?

– Đúng vậy!

Vỗ tay vào nhau Khả Hân kêu lên:

– Trời ơi, vậy sao anh không nói sớm.

– Nói sớm cái gì?

– Anh bị té giếng.

– Có liên quan gì đến công việc của tôi.

Khả Hân phán một câu:

– Tứng từng tưng như anh thì làm việc gì được?

Hơi nghiêng đầu nhìn Khả Hân, Thường Lâm lại chúm chím cười:

– Cô đánh giá con người tôi vậy sao?

– Chứ cái gì anh cũng không làm được cả mà.

Thường Lâm nhíu mày:

– Cô sao vậy?

– Có sao đâu.

– Tôi đã nói với cô là tôi biết sử dụng vi tính.

Xua tay, Khá Hân lắc đầu:

– Anh đừng có đùa nữa. Cả buổi trời chẳng đâu vào đâu cả.

– Cô chưa cho tôi sử dụng máy thì làm sao biết được.

Khả Hân vặn vẹo:

– Tại sao tôi dẫn anh vào phòng, anh lại từ chối.

– Từ chối hồi nào!

Lắc đầu chán nản, Khả Hân làu bàu:

– Anh thật là rắc rối. Tôi bảo anh theo tôi vào phòng máy anh từ chối rồi bây giờ lại.

Thường Lâm mở to mắt:

– Sao, cô bảo tôi vào phòng máy, chứ không phải là ...

Khả Hân nạt ngang:

– Đầu óc anh đang nghĩ gì thế?

Thường Lâm cãi lại:

– Tiếng Việt của chúng ta rất nhiều nghĩa. Xin cô đừng có tự ý, rút gọn, cô đọng quá thành ra khiến cho tôi hiểu lầm.

– Anh ...

Khả Hân thầm nghĩ, chẳng lẽ suốt thời gian dài làm việc ở đây bị anh ta quấy rầy mãi hay sao? Nhưng trớ trêu thay anh ta lại là cháu của giám đốc mình làm gì được anh ta.