Chương 1
Đang giữa tháng ba của mùa xuân, thời tiết ở Tấn Châu đang ấm dần nhưng vẫn còn se lạnh.
Hôm kia mới vừa hạ trận mưa, tí tách tí tách đã mưa suốt hai ngày, vẫn chưa thấy dấu hiệu ngừng lại.
Trời lại lạnh hơn, nơi nơi đều là ướt dầm dề, gió thổi một cái, hàn ý liền theo khe hở trên xiêm y chui vào trong người, làm cả người chịu không nổi mà rùng mình.
Tấn Vương hôm kia đã đến biên thành, cũng không ở trong phủ. Dao Nương liền nhờ người chuyển lời cho tỷ tỷ và tỷ phu, nhờ bọn họ ôm Tiểu Bảo tới cho mình nhìn một chút.
Từ khi vào Tấn Vương phủ này, nàng đã hơn một năm không gặp được Tiểu Bảo. Dao Nương ở trong Vương phủ được sủng ái, Vương phi lại phá lệ cho chút thể diện này, cho nên Dao Nương tìm người đi ra ngoài chuyển lời, đa số đều có người nguyện ý đi làm việc vặt vãnh này. Tới ngày đó, tỷ phu Diêu Thành cùng tỷ tỷ Huệ Nương ngồi một chiếc xe la màn trướng màu xanh, đi vào cửa sau Vương phủ, mà trong lòng vội vã mà lại lo lắng cho Dao Nương nên đã sớm ở chỗ này chờ.
“ Phu nhân vẫn là dẫn thái thái vào trong phủ đi thôi, đứng ở chỗ này nhiều thì không tốt.” Nha hoàn Điệp Nhi nói.
Nghe xong lời này, Dao Nương cũng ý thức được nơi này người đến người đi, nói chuyện có nhiều bất tiện, mà nàng cũng muốn ôm ôm hôn hôn Tiểu Bảo, liền dẫn Huệ Nương đang ôm Tiểu Bảo đi vào trong. Còn Diêu Thành, hắn lại là ngoại nam, không thích hợp tiến vào nội trạch, tự nhiên sẽ có người mời trà nóng cơm nóng.
Dọc theo đường đi, Dao Nương mắt không nỡ dời mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.
Đây là con trai của nàng, là nhi tử nàng ngậm đắng nuốt cay mới vừa sinh hạ, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể lưu lại bên cạnh mình. Năm đó lúc nàng rời khỏi Tiểu Bảo mới chỉ là một hài tử còn trong tã lót, mà hiện giờ lại lớn như vậy.
Tựa hồ giữa mẫu tử có một loại liên hệ tự nhiên bằng huyết mạch, Tiểu Bảo lúc mới đầu nhìn thấy Dao Nương còn mang vẻ mặt xa lạ, nhưng nhìn chằm chằm di di ( dì ) xinh đẹp này một chút, nó đột nhiên liền nở nụ cười, cũng vươn bàn tay bé nhỏ mập mạp để Dao Nương ôm.
Dao Nương tức khắc đỏ mắt, đem Tiểu Bảo ôm tới, ôm siết vào trong lòng ngực.
Muốn khóc, rồi lại sợ dọa hài tử, chỉ có thể liều mạng chịu đựng.
Thật vất vả chờ nàng bình phục tâm tình, đoàn người tiếp tục đi vào trong.
Huệ Nương thật cẩn thận mà đi theo bên cạnh muội muội, thường thường thấp thỏm mà nhìn trụ cột chạm trổ bốn phía, tất thảy cảnh tượng hết sức xa hoa. Thậm chí ngay cả nha hoàn trong phủ này, đều thoạt nhìn như tài trí hơn người một phần. Nhìn đồ trên người, đeo trên tóc, thì dù Diêu gia cũng coi như là nhà khá giả, nhưng Huệ Nương vẫn chưa được mặc trang phục hay được đeo trang sức như vậy
“Dao Dao, muội kêu tỷ và tỷ phu muội ôm Tiểu Bảo tới thì Vương gia có biết không? Có thể gây phiền toái gì cho muội hay không?” Tới tiểu viện Dao Nương ở, Điệp Nhi đi xuống, Huệ Nương lúc này mới có chút lo lắng mà lôi kéo muội muội hỏi.
Nàng nhìn muội muội trước mắt trổ mã càng thêm kiều diễm động lòng người. Dao Nương hôm nay xuyên một thân áo bối tử màu hồng đào thêu nhành hoa mẫu đơn phối với váy lụa màu đỏ nhạt, chải búi tóc nghiêng (着斜髻), bên trên một cây ttrâm bằng vàng có khắc thêm hồ diệp bằng bào thạch đỏ có thể lay động.
Cây trâm này được làm cực kỳ tinh xảo, rũ xuống mấy chỉ tiểu hồ điệp như có như không hơi hơi rung động cánh bướm, phảng phất như đang còn sống. Chỗ điệp khẩu ( miệng bướm) có nạm bảo thạch màu đỏ, đỉnh bào thạch đỏ không lớn, nhưng màu ánh sáng cực kỳ rực rỡ, làm lòng người run rẩy.
Muội muội thường thường vươn cánh tay nhỏ bé trắng như ngọc để đỡ cây trâm kia, trang sức vàng pha đỏ cực diễm lệ, da trắng tóc đen, mắt ong lanh môi đỏ, thật là một bức mỹ nhân đồ.
Huệ Nương không phải nam nhân mà khi thấy tâm cũng muốn tan chảy.
Lại nhìn xem bố trí cùng bài trí trong phòng này, Huệ Nương biết cuộc sống của muội muội bây giờ rất tốt. Đại khái trong phủ cũng có vài phần thể diện, bằng không hôm nay bọn họ cũng sẽ không đi vào nơi này.
Nhưng Huệ Nương biết muội muội khác hẳn với những người khác, chính là không phải tấm thân trong trắng hầu hạ Vương gia. Tuy Vương gia lúc này cũng không có biểu hiện ra vẻ để ý, nhưng ai biết ngày sau có thể để ý hay không; Hoặc là biết việc này trong lòng đã có ý kiến khiến muội muội bởi vậy mà bị vắng vẻ, như thế sẽ không ổn.
Dao Nương hình như không suy xét nhiều như vậy, nàng chỉ là thật sự quá nhớ thương Tiểu Bảo.
Nàng không có biện pháp ra phủ, cũng chỉ có thể đem Tiểu Bảo tới trong phủ. Vì việc này, nàng nhiều ngày trước liền bắt đầu chuẩn bị. Nàng tuy được sủng, nhưng ở trong phủ này lời nói lại không có phân lượng, hết thảy chỉ có thể nhìn ánh mắt Vương phi. Vì để Vương phi đồng ý cho mình gặp nhi tử, từ khi Tấn Vương từ ngoài thành hồi phủ, nàng liền dùng ra tất cả thủ đoạn quấn lấy hắn không buông, nhiều lần ở Tư Ý Viện làm Hồ trắc phi mất mặt, Vương phi mới đồng ý việc này.
Lúc này nghe tỷ tỷ nói như vậy, tâm Dao Nương không khỏi có chút thấp thỏm.
Nhưng nghĩ lại, nàng được sủng ái vốn là phải chịu đựng cảm giác nơm nớp lo sợ, nếu là Tấn Vương mặt lạnh kia cách chính mình xa chút thì cũng tốt, cũng miễn cho nàng ăn bữa nay lo bữa mai, sợ ngày nào ngại Vương phi mắt, cũng bị nàng ta đối phó như vậy.
Kỳ thật còn có việc mà Dao Nương không dám nghĩ nhiều nhất đó chính là Tấn Vương thật sự là quá cường tráng, cũng có thể có thể là ở biên thành nhịn đói quá lâu nên sau khi trở về liền phá lệ ham muốn. Một khi hồi phủ liền bắt lấy nàng làm bậy bất kể ngày đêm, mà lời đồn nàng được sủng ái cũng là bởi vậy mà truyền ra.
Trên thực tế Tấn Vương tìm nàng trừ làm chuyện đó, vốn cũng không cùng nàng nói qua nói mấy câu.
Dao Nương vốn là nữ nhi được cưng chiều, cha là tú tài, nàng cũng nhận biết mấy chữ, so nữ tử tầm thường thì hiểu được một ít đạo lý, biết biểu hiện Tấn Vương như vậy kỳ thật chính là xem nàng như trò tiêu khiển. Vừa vặn ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, từ khi nàng vào Tấn Vương phủ này, liền tất cả sự tình toàn không phải do mình quyết định.
Nhưng những điều này nàng chắc chắn sẽ không nói cho tỷ tỷ, sợ khiến tỷ lo lắng, chỉ có thể cười với nàng ấy nói không sao.
Thật không có chuyện gì sao?
Huệ Nương không nói ra miệng, trong lòng lại nặng trĩu, vẫn cảm thấy muội muội vẫn là không sửa được sự ngây thơ trước kia.
Bên này Huệ Nương miên man suy nghĩ, bên kia Dao Nương lại bế Tiểu Bảo lên mà dỗ dành.
Tiểu oa nhi hơn một tuổi đúng là thời điểm thích chơi đùa, nói chuyện bập bẹ, nghe thấy âm thanh non nớt này liền đủ để cho tâm người khác liền tan chảy.
Lúc này, Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói là Vương phi triệu Dao Nương qua nói chuyện, bế luôn Tiểu Bảo theo.
Tỷ muội hai người đối mặt nhìn nhau, Dao Nương đè xuống bất an trong lòng, ôm Tiểu Bảo rồi kéo tỷ tỷ liền ra cửa phòng. Trên đường vừa trấn an Huệ Nương đang thấp thỏm, vừa an ủi nàng nói Vương phi là một người hiền lành.
Vương phi cũng xác thật là người hiền lành, tuy bộ dáng thoạt nhìn có chút thanh lãnh, nhưng đối xử với Tiểu Bảo và Huệ Nương có vài phần khác biệt.
Không chỉ thưởng Huệ Nương một cái vòng tay vàng, còn thưởng Tiểu Bảo một cái vòng cổ vàng nạm bảo thạch. Đại để cũng là vì cho Dao Nương mặt mũi, Vương phi còn tự mình đem vòng cổ đeo lên cho Tiểu Bảo.
Từ đó, Dao Nương bỏ qua bất an trong lòng, mà là hoàn toàn biến thành cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ nếu Tiểu Bảo có thể được Vương phi thích, về sau mình gặp nhi tử có phải càng dễ dàng hay không? Đương nhiên chắc chắn sẽ trả cái giá không nhỏ, vì thế nàng thậm chí liên tưởng đến lúc chờ Tấn Vương từ ngoài thành trở về, nàng dùng loại thủ đoạn nào đem hắn lưu lại trong phòng mình.
Nhớ rõ ràng rằng hắn thập phần thích ở thư phòng, nàng luôn ngượng ngùng mà từ chối, còn từng khiến cho hắn không vui, một thời gian dài không đến tìm nàng. Mà mấy ngày kia Vương phi đối với nàng cũng là một bộ mặt lạnh, thẳng đến Tấn Vương lại tới tìm nàng, mới cho nàng vài phần sắc mặt tốt.
Bằng không, liền thử xem cái này?
Vương phi không lưu mấy người Dao Nương ở lâu, nói là cho tỷ muội các nàng có thới gian ở bên nhau trò chuyện nhiều hơn, khiến cho các nàng lui xuống.
Tới giữa trưa, Vương phi thưởng đồ ăn, tỷ muội hai người tính cả Tiểu Bảo tâm tình thập phần vui sướng mà dùng bữa cơm.
Thời điểm còn sớm, Dao Nương cho lui Điệp Nhi, cùng Huệ Nương ngồi trên giường đất ở sát cửa sổ mà nói chuyện, tiện thể dỗ Tiểu Bảo ngủ.
Tiểu Bảo dựa vào trong ngực nương, ngủ ngon lạ thường.
“ Muội nói cho tỷ nghe, không phải là nói đến Vương phủ làm nhũ nương sao, sao lại trở thành người hầu hạ Vương gia? Vương gia đối đãi với muội có được không?” Đại khái cũng là Vương phi hiền lành làm Huệ Nương rút đi bất an trong lòng, cho nên mới dám hỏi muội muội mấy chuyện riêng tư này.
Dao Nương lúc đầu còn nghĩ nên giải thích cho tỷ tỷ như thế nào, lại nghe được câu ‘ được không ’ kia, tức khắc đỏ mặt.
‘ Được không’ này rốt cuộc là cái gì mới được? Từ người ngoài nhìn vô, có sủng chính là tôt`, cho nên hắn xem như đối nàng tốt phải không?
Nhìn thấy muội muội như vậy, Huệ Nương còn có cái gì không rõ đâu? Có chút cảm thán mà thở dài, nói: “Nếu Vương gia đối xử với muội tốt, muội nên dùng tâm hầu hạ hắn, cũng không sợ về sau không có chỗ dựa. Tiểu Bảo muôi đừng nhọc lòng, có tỷ và tỷ phu muội chăm, như thế nào cũng sẽ không bạc đãi đứa nhỏ này.”
Vừa nghe lời này, Dao Nương không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong lòng ngực một cái, có chút không nỡ mà xoa xoa đầu nhỏ của hắn.
“Tỷ……”
“ Muội cũng coi như là rốt cuộc có hi vọng, tỷ cũng không cần cả ngày nghĩ đến muội liền lo lắng không thôi. Muội nên thông minh một chút, nên tranh thì tranh, không nên tranh thì tuyệt đối đừng tranh…… Vương phi đối với muội tốt, muội nên thành thật nghe lời, người ta là chính thất, muội chỉ là thiếp, tuyệt đối đừng nảy sinh những ý định không nên có……”
Kỳ thật Huệ Nương cũng không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế ở loại đại trạch như Vương phủ này, nàng chỉ có thể tận lực đem một ít đạo lý mình hiểu được nói cho muội muội, mà Dao Nương cũng nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu.
Mà thời gian bất tri bất giác mà liền đi qua.
Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào thông báo: “Phu nhân, thời điểm đã không còn sớm.”
Dao Nương tức khắc cảm giác được một loại xé rách đau đớn trong lòng, muốn giữ chặt tỷ tỷ cùng Tiểu Bảo không cho bọn họ đi, trên mặt lại là cố gắng gượng cười đứng lên đi phòng ngủ thu thập đồ vật. Vào phòng, nàng lại trộm lau nước mắt một chút, mới lau mặt rồi ôm một bao đồ vật đi ra.
Trong này có xiêm y mấy tháng này nàng làm cho Tiểu Bảo, trong ngoài vài bộ, tất cả đều là vật liệu tốt Vương phi thưởng cho nàng, còn có xiêm y làm cho tỷ tỷ tỷ phu. Ngoài ra còn có chút ngân lượng, do nàng tích cóp vài tháng tiền tiêu vặt, xem như tiền thức ăn Tiểu Bảo gởi nuôi ở trong nhà tỷ tỷ.
Nàng lưu luyến không rời mà đem Huệ Nương cùng Tiểu Bảo đưa đến cửa sau. Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh, có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn người lớn, Huệ Nương thở dài, an ủi muội muội kêu nàng đừng khổ sở, chờ về sau có cơ hội lại mang Tiểu Bảo tới thăm nàng là được.
Diêu Thành đã chờ ở trên xe la, Huệ Nương ôm Tiểu Bảo lên xe.
Dao Nương không dám nhìn tiếp hình ảnh này, quay người đi cúi đầu cắn môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm phải lấy lòng Vương phi, về sau đón Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ tới trong phủ mấy lần nữa.
Nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng cuối cùng phai nhạt một chút, nàng mới mang theo Điệp Nhi lại trở về tiểu viện.
Vì có được hôm nay, nàng đã bận rộn nhiều ngày, mỗi lần Tấn Vương đi rồi, nàng phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể hồi phục. Hai ngày này vì đón Tiểu Bảo tới gặp mặt, ngay cả là liền nghỉ ngơi đều không muốn. Lúc này người đi rồi, lo âu trong lòng cũng tan, tức khắc thấy buồn ngủ và mệt cực kỳ.
“Điệp Nhi, bữa tối đừng gọi ta, ta muốn ngủ trong chốc lát.” Nàng vừa dặn dò vừa bước vào phòng ngủ.
Điệp Nhi ở phía sau nàng, có chút đố kỵ mà nhìn bóng dáng thướt tha như liễu đón gió của đối phương ở trong lòng lại mắng một câu: Hồ ly tinh!
Toàn bộ Tấn Vương phủ ai không biết Dao phu nhân này chính là dựa thủ đoạn câu dẫn chủ tử mà thượng vị, suốt ngày chẳng biết xấu hổ mà cố gắng lôi kéo Vương gia tới trong phòng nàng ta. Điệp Nhi hầu hạ ở bên người Dao Nương, không tránh khỏi sẽ gặp được các loại trường hợp ‘không nên gặp người’. Nghĩ đến ngày ấy ả cách bức màn, thấy bên trong có bóng dáng uyển chuyển nằm ở mặt trên kia phập phồng không ngừng, ả nhịn không được đồng thời đỏ mặt, lại ở trong lòng mắng một ngụm.
Ả bĩu môi, đi theo vào tính toán hầu hạ Dao Nương thay quần áo, sau khi vào cửa bỗng phát ra một tiếng chói tai thét chói tai.
Chỉ thấy Dao Nương nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có tiếng động, khóe miệng chảy xuống một vệt máu đen nhánh.
Hôm kia mới vừa hạ trận mưa, tí tách tí tách đã mưa suốt hai ngày, vẫn chưa thấy dấu hiệu ngừng lại.
Trời lại lạnh hơn, nơi nơi đều là ướt dầm dề, gió thổi một cái, hàn ý liền theo khe hở trên xiêm y chui vào trong người, làm cả người chịu không nổi mà rùng mình.
Tấn Vương hôm kia đã đến biên thành, cũng không ở trong phủ. Dao Nương liền nhờ người chuyển lời cho tỷ tỷ và tỷ phu, nhờ bọn họ ôm Tiểu Bảo tới cho mình nhìn một chút.
Từ khi vào Tấn Vương phủ này, nàng đã hơn một năm không gặp được Tiểu Bảo. Dao Nương ở trong Vương phủ được sủng ái, Vương phi lại phá lệ cho chút thể diện này, cho nên Dao Nương tìm người đi ra ngoài chuyển lời, đa số đều có người nguyện ý đi làm việc vặt vãnh này. Tới ngày đó, tỷ phu Diêu Thành cùng tỷ tỷ Huệ Nương ngồi một chiếc xe la màn trướng màu xanh, đi vào cửa sau Vương phủ, mà trong lòng vội vã mà lại lo lắng cho Dao Nương nên đã sớm ở chỗ này chờ.
“ Phu nhân vẫn là dẫn thái thái vào trong phủ đi thôi, đứng ở chỗ này nhiều thì không tốt.” Nha hoàn Điệp Nhi nói.
Nghe xong lời này, Dao Nương cũng ý thức được nơi này người đến người đi, nói chuyện có nhiều bất tiện, mà nàng cũng muốn ôm ôm hôn hôn Tiểu Bảo, liền dẫn Huệ Nương đang ôm Tiểu Bảo đi vào trong. Còn Diêu Thành, hắn lại là ngoại nam, không thích hợp tiến vào nội trạch, tự nhiên sẽ có người mời trà nóng cơm nóng.
Dọc theo đường đi, Dao Nương mắt không nỡ dời mà nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.
Đây là con trai của nàng, là nhi tử nàng ngậm đắng nuốt cay mới vừa sinh hạ, lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân không thể lưu lại bên cạnh mình. Năm đó lúc nàng rời khỏi Tiểu Bảo mới chỉ là một hài tử còn trong tã lót, mà hiện giờ lại lớn như vậy.
Tựa hồ giữa mẫu tử có một loại liên hệ tự nhiên bằng huyết mạch, Tiểu Bảo lúc mới đầu nhìn thấy Dao Nương còn mang vẻ mặt xa lạ, nhưng nhìn chằm chằm di di ( dì ) xinh đẹp này một chút, nó đột nhiên liền nở nụ cười, cũng vươn bàn tay bé nhỏ mập mạp để Dao Nương ôm.
Dao Nương tức khắc đỏ mắt, đem Tiểu Bảo ôm tới, ôm siết vào trong lòng ngực.
Muốn khóc, rồi lại sợ dọa hài tử, chỉ có thể liều mạng chịu đựng.
Thật vất vả chờ nàng bình phục tâm tình, đoàn người tiếp tục đi vào trong.
Huệ Nương thật cẩn thận mà đi theo bên cạnh muội muội, thường thường thấp thỏm mà nhìn trụ cột chạm trổ bốn phía, tất thảy cảnh tượng hết sức xa hoa. Thậm chí ngay cả nha hoàn trong phủ này, đều thoạt nhìn như tài trí hơn người một phần. Nhìn đồ trên người, đeo trên tóc, thì dù Diêu gia cũng coi như là nhà khá giả, nhưng Huệ Nương vẫn chưa được mặc trang phục hay được đeo trang sức như vậy
“Dao Dao, muội kêu tỷ và tỷ phu muội ôm Tiểu Bảo tới thì Vương gia có biết không? Có thể gây phiền toái gì cho muội hay không?” Tới tiểu viện Dao Nương ở, Điệp Nhi đi xuống, Huệ Nương lúc này mới có chút lo lắng mà lôi kéo muội muội hỏi.
Nàng nhìn muội muội trước mắt trổ mã càng thêm kiều diễm động lòng người. Dao Nương hôm nay xuyên một thân áo bối tử màu hồng đào thêu nhành hoa mẫu đơn phối với váy lụa màu đỏ nhạt, chải búi tóc nghiêng (着斜髻), bên trên một cây ttrâm bằng vàng có khắc thêm hồ diệp bằng bào thạch đỏ có thể lay động.
Cây trâm này được làm cực kỳ tinh xảo, rũ xuống mấy chỉ tiểu hồ điệp như có như không hơi hơi rung động cánh bướm, phảng phất như đang còn sống. Chỗ điệp khẩu ( miệng bướm) có nạm bảo thạch màu đỏ, đỉnh bào thạch đỏ không lớn, nhưng màu ánh sáng cực kỳ rực rỡ, làm lòng người run rẩy.
Muội muội thường thường vươn cánh tay nhỏ bé trắng như ngọc để đỡ cây trâm kia, trang sức vàng pha đỏ cực diễm lệ, da trắng tóc đen, mắt ong lanh môi đỏ, thật là một bức mỹ nhân đồ.
Huệ Nương không phải nam nhân mà khi thấy tâm cũng muốn tan chảy.
Lại nhìn xem bố trí cùng bài trí trong phòng này, Huệ Nương biết cuộc sống của muội muội bây giờ rất tốt. Đại khái trong phủ cũng có vài phần thể diện, bằng không hôm nay bọn họ cũng sẽ không đi vào nơi này.
Nhưng Huệ Nương biết muội muội khác hẳn với những người khác, chính là không phải tấm thân trong trắng hầu hạ Vương gia. Tuy Vương gia lúc này cũng không có biểu hiện ra vẻ để ý, nhưng ai biết ngày sau có thể để ý hay không; Hoặc là biết việc này trong lòng đã có ý kiến khiến muội muội bởi vậy mà bị vắng vẻ, như thế sẽ không ổn.
Dao Nương hình như không suy xét nhiều như vậy, nàng chỉ là thật sự quá nhớ thương Tiểu Bảo.
Nàng không có biện pháp ra phủ, cũng chỉ có thể đem Tiểu Bảo tới trong phủ. Vì việc này, nàng nhiều ngày trước liền bắt đầu chuẩn bị. Nàng tuy được sủng, nhưng ở trong phủ này lời nói lại không có phân lượng, hết thảy chỉ có thể nhìn ánh mắt Vương phi. Vì để Vương phi đồng ý cho mình gặp nhi tử, từ khi Tấn Vương từ ngoài thành hồi phủ, nàng liền dùng ra tất cả thủ đoạn quấn lấy hắn không buông, nhiều lần ở Tư Ý Viện làm Hồ trắc phi mất mặt, Vương phi mới đồng ý việc này.
Lúc này nghe tỷ tỷ nói như vậy, tâm Dao Nương không khỏi có chút thấp thỏm.
Nhưng nghĩ lại, nàng được sủng ái vốn là phải chịu đựng cảm giác nơm nớp lo sợ, nếu là Tấn Vương mặt lạnh kia cách chính mình xa chút thì cũng tốt, cũng miễn cho nàng ăn bữa nay lo bữa mai, sợ ngày nào ngại Vương phi mắt, cũng bị nàng ta đối phó như vậy.
Kỳ thật còn có việc mà Dao Nương không dám nghĩ nhiều nhất đó chính là Tấn Vương thật sự là quá cường tráng, cũng có thể có thể là ở biên thành nhịn đói quá lâu nên sau khi trở về liền phá lệ ham muốn. Một khi hồi phủ liền bắt lấy nàng làm bậy bất kể ngày đêm, mà lời đồn nàng được sủng ái cũng là bởi vậy mà truyền ra.
Trên thực tế Tấn Vương tìm nàng trừ làm chuyện đó, vốn cũng không cùng nàng nói qua nói mấy câu.
Dao Nương vốn là nữ nhi được cưng chiều, cha là tú tài, nàng cũng nhận biết mấy chữ, so nữ tử tầm thường thì hiểu được một ít đạo lý, biết biểu hiện Tấn Vương như vậy kỳ thật chính là xem nàng như trò tiêu khiển. Vừa vặn ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, từ khi nàng vào Tấn Vương phủ này, liền tất cả sự tình toàn không phải do mình quyết định.
Nhưng những điều này nàng chắc chắn sẽ không nói cho tỷ tỷ, sợ khiến tỷ lo lắng, chỉ có thể cười với nàng ấy nói không sao.
Thật không có chuyện gì sao?
Huệ Nương không nói ra miệng, trong lòng lại nặng trĩu, vẫn cảm thấy muội muội vẫn là không sửa được sự ngây thơ trước kia.
Bên này Huệ Nương miên man suy nghĩ, bên kia Dao Nương lại bế Tiểu Bảo lên mà dỗ dành.
Tiểu oa nhi hơn một tuổi đúng là thời điểm thích chơi đùa, nói chuyện bập bẹ, nghe thấy âm thanh non nớt này liền đủ để cho tâm người khác liền tan chảy.
Lúc này, Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào, nói là Vương phi triệu Dao Nương qua nói chuyện, bế luôn Tiểu Bảo theo.
Tỷ muội hai người đối mặt nhìn nhau, Dao Nương đè xuống bất an trong lòng, ôm Tiểu Bảo rồi kéo tỷ tỷ liền ra cửa phòng. Trên đường vừa trấn an Huệ Nương đang thấp thỏm, vừa an ủi nàng nói Vương phi là một người hiền lành.
Vương phi cũng xác thật là người hiền lành, tuy bộ dáng thoạt nhìn có chút thanh lãnh, nhưng đối xử với Tiểu Bảo và Huệ Nương có vài phần khác biệt.
Không chỉ thưởng Huệ Nương một cái vòng tay vàng, còn thưởng Tiểu Bảo một cái vòng cổ vàng nạm bảo thạch. Đại để cũng là vì cho Dao Nương mặt mũi, Vương phi còn tự mình đem vòng cổ đeo lên cho Tiểu Bảo.
Từ đó, Dao Nương bỏ qua bất an trong lòng, mà là hoàn toàn biến thành cảm động đến rơi nước mắt.
Nàng nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ nếu Tiểu Bảo có thể được Vương phi thích, về sau mình gặp nhi tử có phải càng dễ dàng hay không? Đương nhiên chắc chắn sẽ trả cái giá không nhỏ, vì thế nàng thậm chí liên tưởng đến lúc chờ Tấn Vương từ ngoài thành trở về, nàng dùng loại thủ đoạn nào đem hắn lưu lại trong phòng mình.
Nhớ rõ ràng rằng hắn thập phần thích ở thư phòng, nàng luôn ngượng ngùng mà từ chối, còn từng khiến cho hắn không vui, một thời gian dài không đến tìm nàng. Mà mấy ngày kia Vương phi đối với nàng cũng là một bộ mặt lạnh, thẳng đến Tấn Vương lại tới tìm nàng, mới cho nàng vài phần sắc mặt tốt.
Bằng không, liền thử xem cái này?
Vương phi không lưu mấy người Dao Nương ở lâu, nói là cho tỷ muội các nàng có thới gian ở bên nhau trò chuyện nhiều hơn, khiến cho các nàng lui xuống.
Tới giữa trưa, Vương phi thưởng đồ ăn, tỷ muội hai người tính cả Tiểu Bảo tâm tình thập phần vui sướng mà dùng bữa cơm.
Thời điểm còn sớm, Dao Nương cho lui Điệp Nhi, cùng Huệ Nương ngồi trên giường đất ở sát cửa sổ mà nói chuyện, tiện thể dỗ Tiểu Bảo ngủ.
Tiểu Bảo dựa vào trong ngực nương, ngủ ngon lạ thường.
“ Muội nói cho tỷ nghe, không phải là nói đến Vương phủ làm nhũ nương sao, sao lại trở thành người hầu hạ Vương gia? Vương gia đối đãi với muội có được không?” Đại khái cũng là Vương phi hiền lành làm Huệ Nương rút đi bất an trong lòng, cho nên mới dám hỏi muội muội mấy chuyện riêng tư này.
Dao Nương lúc đầu còn nghĩ nên giải thích cho tỷ tỷ như thế nào, lại nghe được câu ‘ được không ’ kia, tức khắc đỏ mặt.
‘ Được không’ này rốt cuộc là cái gì mới được? Từ người ngoài nhìn vô, có sủng chính là tôt`, cho nên hắn xem như đối nàng tốt phải không?
Nhìn thấy muội muội như vậy, Huệ Nương còn có cái gì không rõ đâu? Có chút cảm thán mà thở dài, nói: “Nếu Vương gia đối xử với muội tốt, muội nên dùng tâm hầu hạ hắn, cũng không sợ về sau không có chỗ dựa. Tiểu Bảo muôi đừng nhọc lòng, có tỷ và tỷ phu muội chăm, như thế nào cũng sẽ không bạc đãi đứa nhỏ này.”
Vừa nghe lời này, Dao Nương không nhịn được cúi đầu nhìn Tiểu Bảo trong lòng ngực một cái, có chút không nỡ mà xoa xoa đầu nhỏ của hắn.
“Tỷ……”
“ Muội cũng coi như là rốt cuộc có hi vọng, tỷ cũng không cần cả ngày nghĩ đến muội liền lo lắng không thôi. Muội nên thông minh một chút, nên tranh thì tranh, không nên tranh thì tuyệt đối đừng tranh…… Vương phi đối với muội tốt, muội nên thành thật nghe lời, người ta là chính thất, muội chỉ là thiếp, tuyệt đối đừng nảy sinh những ý định không nên có……”
Kỳ thật Huệ Nương cũng không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế ở loại đại trạch như Vương phủ này, nàng chỉ có thể tận lực đem một ít đạo lý mình hiểu được nói cho muội muội, mà Dao Nương cũng nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa gật đầu.
Mà thời gian bất tri bất giác mà liền đi qua.
Điệp Nhi từ bên ngoài đi vào thông báo: “Phu nhân, thời điểm đã không còn sớm.”
Dao Nương tức khắc cảm giác được một loại xé rách đau đớn trong lòng, muốn giữ chặt tỷ tỷ cùng Tiểu Bảo không cho bọn họ đi, trên mặt lại là cố gắng gượng cười đứng lên đi phòng ngủ thu thập đồ vật. Vào phòng, nàng lại trộm lau nước mắt một chút, mới lau mặt rồi ôm một bao đồ vật đi ra.
Trong này có xiêm y mấy tháng này nàng làm cho Tiểu Bảo, trong ngoài vài bộ, tất cả đều là vật liệu tốt Vương phi thưởng cho nàng, còn có xiêm y làm cho tỷ tỷ tỷ phu. Ngoài ra còn có chút ngân lượng, do nàng tích cóp vài tháng tiền tiêu vặt, xem như tiền thức ăn Tiểu Bảo gởi nuôi ở trong nhà tỷ tỷ.
Nàng lưu luyến không rời mà đem Huệ Nương cùng Tiểu Bảo đưa đến cửa sau. Tiểu Bảo lúc này đã tỉnh, có chút nghi hoặc mà nhìn nhìn người lớn, Huệ Nương thở dài, an ủi muội muội kêu nàng đừng khổ sở, chờ về sau có cơ hội lại mang Tiểu Bảo tới thăm nàng là được.
Diêu Thành đã chờ ở trên xe la, Huệ Nương ôm Tiểu Bảo lên xe.
Dao Nương không dám nhìn tiếp hình ảnh này, quay người đi cúi đầu cắn môi dưới, trong lòng hạ quyết tâm phải lấy lòng Vương phi, về sau đón Tiểu Bảo cùng tỷ tỷ tới trong phủ mấy lần nữa.
Nghĩ như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng cuối cùng phai nhạt một chút, nàng mới mang theo Điệp Nhi lại trở về tiểu viện.
Vì có được hôm nay, nàng đã bận rộn nhiều ngày, mỗi lần Tấn Vương đi rồi, nàng phải nghỉ ngơi nhiều ngày mới có thể hồi phục. Hai ngày này vì đón Tiểu Bảo tới gặp mặt, ngay cả là liền nghỉ ngơi đều không muốn. Lúc này người đi rồi, lo âu trong lòng cũng tan, tức khắc thấy buồn ngủ và mệt cực kỳ.
“Điệp Nhi, bữa tối đừng gọi ta, ta muốn ngủ trong chốc lát.” Nàng vừa dặn dò vừa bước vào phòng ngủ.
Điệp Nhi ở phía sau nàng, có chút đố kỵ mà nhìn bóng dáng thướt tha như liễu đón gió của đối phương ở trong lòng lại mắng một câu: Hồ ly tinh!
Toàn bộ Tấn Vương phủ ai không biết Dao phu nhân này chính là dựa thủ đoạn câu dẫn chủ tử mà thượng vị, suốt ngày chẳng biết xấu hổ mà cố gắng lôi kéo Vương gia tới trong phòng nàng ta. Điệp Nhi hầu hạ ở bên người Dao Nương, không tránh khỏi sẽ gặp được các loại trường hợp ‘không nên gặp người’. Nghĩ đến ngày ấy ả cách bức màn, thấy bên trong có bóng dáng uyển chuyển nằm ở mặt trên kia phập phồng không ngừng, ả nhịn không được đồng thời đỏ mặt, lại ở trong lòng mắng một ngụm.
Ả bĩu môi, đi theo vào tính toán hầu hạ Dao Nương thay quần áo, sau khi vào cửa bỗng phát ra một tiếng chói tai thét chói tai.
Chỉ thấy Dao Nương nằm sấp trên mặt đất, hoàn toàn không có tiếng động, khóe miệng chảy xuống một vệt máu đen nhánh.