Chương 1

Du Thụy buông tay để cơn gió lùa tới thổi tung những cánh hoa rắc đầy mặt hồ. Cô cười dòn tan khi thấy những con thiên nga gần đó giật mình vỗ cánh bay đi. Buỗi chiều nắng vàng hời hợt rơi hắt lên mái tóc, hôn lên đôi má và chìm trong đáy mắt của cô gái. Khoác chiếc giỏ xách đựng đầy hoa hồng lên vai, Du Thụy đếm những bước dài dọc theo bờ cỏ. Những cọng cỏ may mỏng mảnh níu keó từng bước chân của cô. Xoay xoay một nhành hoa trong tay, Du Thụy nghêu ngao hát:

- Đồng xanh là chốn đây... thiên đàng cỏ cây... là nơi bầy thú hoang đang vùi đùa trong nắng xanh...

- Đáng tiếc nơi này không phải là đồng xanh, và cô cũng chẳng phải là thú hoang.

Giọng nói trầm ấm vang lên khuấy động cả khoảng không gian yên tỉnh làm Du Thụy giật mình. Cô quay phắt lại đối diện với gương mặt lãng tử với nụ cười nửa miệng trêu cợt của gã con trai sau lưng. Một tay bỏ vào túi quần Jean bạc phếch, một tay cầm cây đàn chống dưới đất. Hắn nhìn cô bình thản mỉm cười. Du Thụy sầm mặt xuống, cô hằn hộc:

- Vô duyên!

- Cám ơn nha. Tôi thừa biết mình có duyên lắm rồi. Nhưng "vô" thêm nữa cũng chẳng có sao.

A, lại gặp một tên thích ăn "cãi làn" nữa rồi. Du Thụy trừng mắt nhìn hắn đăm đăm. Vẫn điềm nhiên trước cái nhìn soi mói của cô, hắn nheo mắt hỏi:

- Có đếm được đầy đủ "phụ tùng" trên ng` tôi 0? Hay là thấy tôi thiếu gì đó cần bổ sung?

Du Thụy nhếch mép cười nhẹ:

- Tôi thấy anh nên bổ sung thêm một cái miệng đi, để sau này đi cãi mướn giùm ng` ta kiếm sống.

- Bộ bây giờ tôi chưa đủ tiêu chuẩn sao?

- Dư rồi, nhưng thêm một cái nữa để đảm bảo hơn. Với lại phòng khi bị ng` ta đánh sưng một cái, vẫn còn có cách cãi tiếp được.

Dứt lời cô nguýt hắn thật dài rồi quay lưng lững thững đi tiếp. Xào xạc trong tiếng gió là tiếng bước chân của hắn bám theo. Du Thụy có cảm giác như tóc cô, lưng cô sắp sửa cháy khét vì tia nhìn thiêu đốt của gã con trai lạ mặt. Cô từ từ xoay lại với bộ mặt hết sức hình sự, giọng khiêu chiến:

- Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy? Muốn gì đây?

- Ủa, ra con đường này là của em à? Cho tôi coi giấy tờ chứng minh với, được 0?

Từ cô chuyển thành em, cái giọng trêu cợt bình thản của hắn làm Du Thụy tức tối. Nổi nóng chỉ làm hắn khóai chí thêm thôi. Nuốt ngược cục tức xuống bụng, cô nở nụ cười tươi như hoa:

- Ừ há, tôi lại quên là tôi đang nói chuyện với ngài "chuyên gia cãi mướn". Anh thích thì cứ đi đi, nhưng làm ơn đừng có nhìn chằm chằm phía sau lưng tôi làm tôi cứ tưởng mình mới vừa mọc ..đuôi.

- Em không phải thích làm "thú hoang" lắm sao? Nếu như mọc đuôi thì em toại nguyện rồi.

- Nhưng anh thì sẽ xui xẻo đấy. Bởi vì tôi sẽ là sư tử, và anh là một con nai tơ đáng ghét. Hừ.

Gã con trai phá lên cười làm xao động cả buỗi chiều. Du Thụy ngơ ngác nhìn hắn. Tự nhiên cô bỗng cảm thấy hứng thú tiếp tục cuộc đấu võ mồm này. Đặt cây đàn xuống thảm cỏ, hắn ngồi xuống rồi đưa tay ngoắc cô:

- Lại đây đi, sư tử. Nai tơ đang chờ sư tử xé xác nè.

- Trời ạ, tôi chưa thấy ai điên nặng như anh.

- Có đó, muốn tôi giới thiệu 0?

- Thôi đi, ai mà thèm.

Gã con trai nhướng mày, nhìn cô tủm tỉm cười:

- Mà không cần, em thân với ng` đó quá rồi. Tôi giới thiệu chỉ thừa thôi.

- Thân? - Du Thụy trố mắt nhìn hắn.

- Thì ng` đó là chị em sinh đôi của em chứ ai. Chứ có ai tỉnh mà đi xé hoa hồng thả chơi như vậy bao giờ.

Du Thụy đỏ bừng mặt. Lại thua hắn nữa rồi. Tên này ở đâu ra mà miệng lưỡi trăm đường lắt leó. Thì ra hắn đã quan sát cô nãy giờ. Du Thụy thoáng bực mình. Tại sao mình sơ ý thế không biết. Há miệng định phang lại hắn một câu cho bỏ ghét nhưng cô chợt khựng lại. Đôi co với hắn chỉ hao hơi, bỏ đi cho xong. Cô lặng lẽ quay lưng. Gã con trai lại lẽo đẽo theo sau xuýt xoa:

- Ui cha, mới đây mà giận rồi sao "sư tử"?

- Nè nè nói chuyện đi mà. Con gái giận hoài mau già lắm.

- Em để gương mặt như vầy đi ra đường con nít thấy sẽ khóc thét lên đó.

Hết chịu nổi, Du Thụy đưa 2 tay ôm đầu, cô nhăn nhó:

- Chưa thấy ai phiền như anh. Tôi thua rồi, anh muốn gì đây?

Hắn cười:

- Đơn giản lắm, chỉ muốn làm quen thôi sư tử a.

- Bộ anh hay dùng cách này để làm quen với con gái à?

- không đâu, tôi không có thói quen đi làm quen con gái. Ng` ta muốn làm quen với tôi thì nhiều hơn.

Cái giọng tự tin của hắn làm Du Thụy khó chịu. Cô cau mặt hầm hừ:

- Vậy nữa sao? Có ai điên mới thích làm quen với một ng` phiền phức như anh.

- Nè nè em đừng có bác bỏ sự thật nhạ Chỉ có ng` điên mới không thích... tôi.

- Tôi thà làm ng` điên còn hơn làm một trong những ng` thích anh.

Gã con trai bật cười khe khẽ. Hắn trầm giọng nghiêm trang:

- Em nghĩ sao cũng được. Nhưng thật sự tôi chưa từng thấy ng` con gái nào thú vị như em. Có một cái gì đó trong em cuốn hút tôi ghê gớm. Em ngông nghênh và lãng mạn như một con sư tử với giỏ.. hoa hồng.

Du Thụy khựng lại. Đôi mắt thành khẩn của hắn làm cô thoáng xôn xao. Kể ra hắn tự cao cũng đúng. Khuôn mặt điển trai, thân hình cao lớn cân đối. Nhất là đôi mắt. Đôi mắt trầm lặng như mặt hồ buỗi sáng, đôi khi lại xôn xao như sóng biển làm ng` đối diện dễ đuối. Toàn thân hắn toát ra một sức hút mà cô tin chắc là ít có cô gái nào từ chối được. Tất nhiên trừ cô ra. Du Thụy mỉm cười một mình. Cô nheo nheo mắt nhìn hắn:

- Tôi đặc biệt vậy sao? Làm quen cũng được nhưng phải qua một vài thủ tục nhạ Khai báo lý lịch đi. Con ai, tên gì, mấy tuổi, có vợ con chưa v.v và v.v...

Gã con trai bật cười:

- Em làm tôi có cảm giác như đang ở sở công an. Dạ thưa xếp em tên là Lê Hoàng Long, 25 tuổi. Chưa vợ chưa con chỉ có ly dị mấy chục lần à. Làm nghề... tùy hứng.

Du Thụy lém lỉnh:

- Thôi được rồi. Qua trạm đầu. Trạm kế tiếp nè. Đi theo tôi.

Cô quay lưng chạy ngược về phiá bờ hồ. Hoàng Long gọi với theo:

- Tôi còn chưa kịp hỏi lại mà sư tử.

Du Thụy dừng lại trên tảng đá đầy rêu xanh, cô cười tinh quái:

- Qua trạm này thì chúng ta đã là bạn. Đương nhiên là anh sẽ biết tôi tên gì ngay.

Đợi Hoàng Long đến thật gần. Du Thụy nghiêng ng` qua gạt nhẹ chân anh. Qúa bất ngờ, Hoàng Long chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi mất tích trong đám bèo xanh. Du Thụy lẹ làng phóng xuống tảng đá nhìn anh lóp ngóp trong nước. Cô cười khanh khách:

- Ng` điên đương nhiên có cách làm quen riêng. Thôi thì anh bạn mới hãy từ từ hong khô nhạ Tôi đi trước.

Tiếng cười trong trẻo của cô vang vọng trong chiều. Ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô gái, Hoàng Long dỡ khóc dỡ cười. Anh không biết mình may mắn hay xui xẻo khi quen được một cô bạn như vậy nữa.