Chương 1 - Vứt bỏ tình yêu(1)

"Tống Dương Phàm, nếu anh đã chán ghét em đến như vậy...chi bằng chung ta ly hôn đi!"

Doãn Hạ, ngồi trên ghế sofa của phòng khách dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp cứ như cô vợ nhỏ thật khiến người khác muốn che chở. Người đàn ông ngồi đối diện từ tốn lật từng trang tư liệu, lúc nghe được từ miệng cô nói ra yêu cầu này, rõ ràng tay cầm tư liệu có chút siết chặt.

Bọn họ sống cùng một không gian, bầu không khí luôn luôn ngộp ngạt đến bức người.

Anh cười lạnh, nụ cười so với sự khinh miệt còn khiến cô đau lòng hơn.

"Vị trí bà Tống, em ngồi chỉ mới ba năm...đã không chịu nổi rồi sao?"

Anh nói những lời này mục đích chính là đá xoáy cô, Doãn Hạ mi tâm khẽ rũ xuống má, ba năm qua cô nghe được những câu tổn thương này đã quá nhiều rồi. Cô sớm đã quen, chỉ là càng lúc cô càng cảm thấy mệt mỏi, nếu đã không yêu thì cũng không cần phải tiếp tục nữa! Nếu như chán ghét cô, thì chi bằng hãy ly hôn.

"Phàm, anh chán ghét em đến như vậy sao?"

Cô hỏi anh, Tống Dương Phàm nụ cười trên môi càng chua xót.

"Nếu đổi lại là em...em có chán ghét không? Tình yêu của tôi em một chút xem trọng cũng không có, từ đầu đến cuối trái tim của em chưa từng có tôi, vì người em yêu là Cố Dựt!"

Anh càng nói, giọng càng đanh thép như hét vào tai cô, ba năm qua anh luôn vì chuyện này mà dặn vặt cô.

Nhưng bọn họ dù sau cũng đã là vợ chồng, đã kết hôn, sống cùng nhau hơn ba năm rồi! Doãn Hạ, từ lâu đã yêu anh, chỉ là anh mù quáng chuyện của quá khứ mà không nhận ra được.

"Phàm, anh đừng dặn vặt em nữa có được không? Em là vợ của anh, đời này em cũng chỉ yêu một mình anh."

Tống Dương Phàm, day nhẹ thái dương mệt mỏi ánh mắt nhìn về phía cô càng trầm tư, giọng anh điềm đạm vang lên.

"Doãn Hạ, tôi chỉ muốn hỏi em một câu...nếu như tôi và Cố Dựt đều có thân phận ngang nhau, thì em vẫn sẽ lấy tôi chứ?"

Anh nhìn cô, giống như rất mong chờ, Doãn Hạ cúi đầu có chút tránh né. Cô vẫn là không thể nói dối được, mục đích ban đầu vốn vĩ chính là vì tiền, không sai! Cô chính là người phụ nữ ham hư vinh, trong mắt anh chính là như vậy. Giờ phút cô vứt bỏ tình yêu năm năm với Cô Dựt để kết hôn với Tống Dương Phàm, thì cô chính là người phụ nữ xấu xa nhất, tâm cơ nhất.

Anh đợi một lúc, cô vẫn không trả lời anh cười tự chế giễu chính bản thân mình.

"Em không thể trả lời, hay là không biết nên trả lời như thế nào hả? Vì sự thật quá rõ ràng có đúng không? Nếu như tôi không phải là CEO của tập đoàn Tân Thời, thì em ngay cả một cái liếc nhìn cũng không muốn đối với tôi."

Anh bỏ lại một câu sau đó liền đi ra ngoài, cửa đóng lại rất mạnh tạo tiếng vang lớn. Doãn Hạ, tay đưa lên mặt tự lau đi nước mắt của chính mình!

Lấy anh chính là con đường để cô có thể thoát khỏi thân phận nghèo hèn, để đổi lấy một cuộc sống mới cho cha mẹ, Doãn Hạ tình nguyện trở thành kẻ xấu xa!

***

Ba năm trước...

Tại một quán nước nằm bên một góc đường của ngã tư, phía đối diện chính là đài phun nước, bảng hiệu vẫn nhấp nhô ánh đèn les sáng chưng. Đối với Doãn Hạ nơi này chứa bao nhiêu hồi ức đẹp của cô và Cố Dựt, mỗi một kỷ niệm đi qua đều khắc sâu trong tim cô, nhưng hôm nay chính là thời khắc cô buộc lòng mình phải quên sạch. Doãn Hạ, mang bao nhiêu tâm tư nặng nề ngồi trong một góc quen thuộc của quán, nơi cô và anh vẫn thường ngồi.

Ánh mắt cô ảm đạm nhìn xung quanh, lúc bắt gặp bóng dáng của anh từ xa trái tim cô vẫn đập loạn nhịp như những ngày đầu bọn họ gặp nhau. Cố Dựt, tiến từng bước đến chỗ cô ánh sáng phản phất chiếu trên thân ảnh tuấn tú của anh, nhìn qua có chút hư ảo, nụ cười trên môi luôn ấm áp như vậy.