Phần 1 – Mở đầu

Phần I: Sau tình yêu.

========================

Chuyện mở đầu: Sự ra đi – mối tình đầu dang dở.

Lâm thương nhớ,

Mi có còn nhớ ta – con nhỏ cứng đầu luôn luôn cãi nhau với mi mỗi lần lên lớp không?? Có lẽ là không?? Nhưng cũng có thể là có mà, đúng không??

Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào nhỉ?? Lớp 11 đúng không?? Khi ấy ta mới “chân ướt chân ráo” chuyển từ trường khác về, lại được cô giáo xếp ngồi cạnh mi – lớp trưởng lớp của lớp 11A2.

Ta nhớ, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt mi nhìn ta – ánh mắt khó chịu khi ta bị xếp chỗ ngồi kế mi – ta đã rùng mình quay đi. Tại sao mi lại có ánh mắt thiếu thiện cảm đó với ta chứ??

Có lẽ mi khó chịu vì “thành tích” của ta ở trường cũ chăng??? Mặc dù ở trường cũ, ta được gọi bằng cái tên “chị Hai”, nhưng khi về đây thì ta đã là 1 đứa có gái bình thường như bao đứa con gái khác thôi mà, mi có cần phải gay gắt với ta vậy không?? Dù gì ta cũng đã gây sự với mi đâu nào?

Ngày đầu tiên chuyển về trường mới mà phải chịu ánh mắt khinh miệt, khó chịu của các bạn trong lớp ta rất buồn. Ở ngôi trường cũ, chỉ vì ta đánh nhau nên mới bị đuổi học, làm cho ba mẹ ta đã khóc rất nhiều vì đứa con gái ngỗ ngược – là ta. Ta đã ân hận rất nhiều, nhiều lắm. kể từ ấy, ta đã quyết định sẽ trở thành học sinh gương mẫu, à không, ít ra cũng là 1 học sinh ngoan ngoãn trong lớp, không gây chuyện đánh nhau, không phá rồi bạn bè, không trêu chọc thầy cô nữa rồi.

Nhưng rồi sự ân hận của ta đổi lấy được gì nào??? Sự lãnh đạm của mi, sự khinh khi của các bạn trong lớp, sự chỉ trích của các giáo viên bộ môn, mặc dù ta chưa từng làm gì họ, những câu **** mắng của ba mẹ… Chỉ vì sai lầm trước kia của ta mà lại đánh giá ta là 1 đứa vô giáo dục sao?? Các người thật quá đáng lắm đó…

Nhưng ta vẫn được an ủi… cô giáo chủ nhiệm của lớp là người duy nhất hiểu được tâm tư tình cảm của ta. Cô là 1 giáo viên rất tâm lí… cô hành xử không giống như 1 cô giáo, mà là 1 người bạn tâm giao, 1 người tri kỉ của ta. Vậy nên mỗi khi có chuyện gì buồn, ta đều mang kể với cô. Tuy cô chẳng giúp gì được cho ta nhưng chí ít thì ta có thể giải tỏa sự ấm ức trong lòng…

Ngày hôm ấy, ta đến lớp như mọi ngày…

Vừa bước chân vào lớp,ta đã nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên dưới. Ta nhăn mặt khó hiểu,1 vài đứa ở bàn đầu chỉ trỏ ta rồi lại chỉ lên bảng.

Ta ngơ ngác quay lên thì 1 dòng chữ to đùng hiện trước mắt ta:

TRẦN THÁI LINH CÓ BABY VỚI ĐẠI KA TRƯỜNG PBC.

Ngươi có biết cảm giác của ta lúc đó thế nào không?? Phẫn nộ?? Tức giận?? Hận?? Thất vọng?? Không!! Tất cả đều không phải… ta không còn như lúc ở trường cũ, không còn là 1 đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết đánh nhau, vậy nên ta không tức giận, không hận thù, không phẫn nộ… và hơn hết ta chưa từng hi vọng lớp 11A2 này đối xử tốt với ta, nên ta cũng không thất vọng. Nhưng ta buồn, buồn lắm… ta buồn muốn chết được…

Mặc dù ta là 1 nữ đại ka nhưng đó là quá khứ… mặc dù ta ngỗ ngược nhưng đó là quá khứ… mặc dù ta quậy phá nhưng đó là quá khứ… mặc dù là không tôn trọng thầy cô, nhưng đó đã là quá khứ rồi… Và trong cái quá khứ ấy của ta chưa bao giờ có chuyện tày trời thế này…

Các người có thể đánh, có thể mắng, có thể cô lập ta… nhưng các người không được quyền xúc phạm nhân phẩm của ta… mặc dù quá khứ ta là 1 kẻ tội lỗi, nhưng ta chưa bao giờ làm cái trò này, chưa hề… tại sao các người có thể xúc phạm ta 1 cách trầm trọng như thế chứ??? Các người còn quá đáng hơn ta trong quá khứ nữa…

Lúc ấy, ta đứng tần ngần trên bảng. Ta không bỏ chạy, không khóc và cũng không nổi giận, ta chỉ đứng yên ở đây… vì ta sok.

Bất ngờ, mi nhẹ nhàng bước vào lớp. Lúc đầu, mi nhìn ta vẻ khó hiểu và ta cũng đáp lại cái nhìn của mi bằng 1 ánh mắt vô hồn. Sau đó, mi lại nhìn lên bảng và thấy được dòng chữ ấy.

Thật bất ngờ rằng, mi đã đập mạnh xuống bàn và quát lên

_KHÔNG ĐƯỢC XÚC PHẠM THÁI LINH!!

Ta ngạc nhiên nhìn mi, gương mặt baby của mi gần như chuyển thành gương mặt của chúa quỷ, đôi mắt đỏ ngầu lên, mặt thì nổi toàn gân xanh gân đỏ…

Mi biết không, ta đã ngạc nhiên đến nỗi cố mở thật to 2 con mắt của mình ra để nhìn cho rõ đó có phải là mi không… và câu trả lời chỉ có 1: đó chính xác là mi.

Mi ư?? Ta không thể tin được, mi lại đi bênh vực ta sao?? Hay mi đã nhận ra điểm tốt của ta rồi?? Mi không quan tâm quá khứ của ta nữa??

Mi biết không, ta đã rất vui, vui lắm lắm. Cuối cùng thì đã xuất hiện người thứ 2 tin ta… ta rất vui…

Mi nguôi cơn giận rồi, nhìn ta rồi nói cộc lốc

_Không về chỗ đứng đây làm gì??

Ta lon ton chạy theo chân mi về chỗ.

Từ ấy, ta với mi có thân nhau hơn… nhưng thân theo 1 kiểu rất đặc biệt: chỉ toàn là cãi nhau thôi.

Ngày nào cũng vậy, vừa ló mặt vô lớp là ta đã thấy mi ngồi sẵn ở vị trí rồi. Dù cho ta có cố gắng tới sớm đi chăng nữa thì mi cũng luôn có mặt trước ta… tại sao nhỉ??

Và rồi đến khi ta vừa đặt mông ngồi xuống ghế là y như rằng mi lại đặt câu hỏi mà sáng nào mi cũng hỏi ta câu ấy đầu tiên

_Học bài chưa? – Vẫn cái kiểu nói cộc lộc của mi nhưng ta lại cảm thấy rất vui.

_Chưa!! – câu trả lời của ta bao giờ cũng ngắn gọn và không quá 3 chữ!!

_Tại sao??

_Không thích!!

_Sao không?

_Mệt!!

_Hả??

_Ngủ đây!!

Và ta gục đầu xuống bàn để mặc mi đang tức giận đến nỗi đầu bốc khói, mặt đỏ lét mà tai cũng đỏ lét…

Kệ, ta vẫn cứ không chịu nghe lời mi, vẫn cứ ham ăn ham chơi ham ngủ nhưng tuyệt nhiên không ham học.

Rồi thời gian cũng thấm thoát trôi qua. Mới đó mà đã gần kề kì thi cuối học kì I rồi… ta lo quá.

Trước đây, khi vào phòng thi ta toàn là để cho bọn đàn em làm bài hộ thôi. Chưa bao giờ ta tự mình cầm bút làm bài trong phòng thi hay kt cả.

Mi biết không? Đây là lần đầu tiên ta thấy sợ mùa thi đến vậy đấy… liệu 1 đứa con gái không thích học như ta có thể trụ nổi qua kì thi không đây??

Nhưng cổ nhân đã có câu, cái gì rồi cũng phải có lần đầu tiên của nó. Tất nhiên ta cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ đâu.

Mi biết không?? Trước khi vào phòng thi ta đã rất lo sợ, sợ mình không thể nhớ được bài mặc dù đã ôn rất kĩ, sợ mình sẽ bị giám thị coi thi quản gắt hơn những đứa khác…

Ta sợ lắm, sợ rất nhiều. Nhưng sợ thì cũng giúp ích được gì đâu. Cuối cùng thì ta cũng phải tự mình suy nghĩ làm bài.

Ồ, thi cũng không khó lắm như ta tưởng nhỉ?? Tuy ta không thông minh gì cho lắm nhưng những câu trong đề ta đã coi sơ qua, chắc có thể làm được 50%. Ổn thôi mà!!

Một tuần của mùa thi sao mà trôi qua lâu quá. Mi biết không?? Đó là lần đầu tiên ta thấy thời gian trôi qua chậm như vậy đấy.

Sau kì thi, ta nhìn lại quá khứ của chính mình và nhận ra mình thật là 1 con nhỏ không biết điều trong cái quá khứ đen tối ấy. Mi biết không?? Ta nhận ra rằng 7 năm “bôn tẩu giang hồ” của ta chẳng giúp ích gì được cho ta cả. Nó chỉ làm ta cảm thấy vui vui khi được sai bảo người khác thôi… ta của quá khứ thật là ngớ ngẩn phải không?

Sau kì thì 1 tuần là tới lễ Giáng Sinh rồi… tự dưng ta lại thấy háo hức mong đợi lễ Giáng Sinh buồn tẻ chán ngắt ấy. Mi biết không?? Đã 7 năm rồi ta chưa bao giờ cảm thấy lễ Giáng Sinh là niềm hạnh phúc cả… ngược lại nó còn rất buồn tẻ và vô cùng nhạt nhẽo…

Tự dưng sau 7 năm ta lại có cái cảm giác háo hức chờ đợi… ta lại bị gì nữa vậy?? Ta suy nghĩ, nghĩ rất nhiềuvà ta chợt nhận ra điều mình chờ đợi. Mi biết là gì không?? Ta chờ đợi một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh của mi đó, một lời mời rủ ta đi chơi của mi đó!!

Suốt ngày lễ, ta không thể chăm chú vào bài học mà mắt cứ gián vào mi. Nhưng dường như mi bị lãnh cảm hay sao mà không nhận ra ánh mắt ta đã nhìn mi – một cái nhìn mong đợi??? Nhiều lúc ta thầm hỏi, mi có đúng là 1 thằng con trai không vậy?? Chẳng biết quan tâm tới con gái chút nào…

Buổi tối, ta vẫn chờ… ta chờ mi đến nhà và rủ ta cũng đi lăng quăng ngoài phố… nhưng mi vẫn không đến!! Cuối cùng thì chỉ có ta là mong đợi thôi!! Mi biết không? Không nhận được thiệp Noel của mi ta thấy buồn lắm. Một cảm giác mà 17 năm nay ta chưa từng có!! Và ta chợt nhận ra rằng, mình đã rung động trước mi rồi.

Cũng phải thôi, ta đã 17t – có thể cho phép mình rung động trước một XYZ kute, mà mi thì rất cuốn hút. bằng chứng là tụi con gái trong lớp mình lúc nào cũng bàn tán về “nhan sắc” của mi.

Từ khi nhận ra bản thân thích mi, ta ăn diện hơn, chải chuốt hơn nhưng chỉ 1 tẹo thôi – ta không phải là 1 đứa con gái điệu đà…

Ngày hôm ấy, trời lạnh hơn mọi hôm. Ta phải “vác” trên mình cái áo gió to cồng kềnh như con gấu vậy, bực mình. Chẳng là sáng sớm mẹ ta thấy sương mù dày đặc nên một mực bắt ta phải mang cái áo gió chết tiệt ấy. Nhìn nó như cái phao vậy!!

Ta ló mặt vô lớp nhìn vào chỗ ngồi nhưng không thấy mi. Sao vậy nhỉ?? Ta nhìn quanh quất và vô tình thấy mi đang ngồi nói chuyện với bọn con trai… không nói không rằng, ta đi về chỗ ngồi và lôi quyển sách ra nhồi bài. Đúng là 1 sự kiện lạ nhỉ?? Ta mà lại chịu ngồi học bài tử tế, các nhân trong lớp nhìn ta bằng con mắt ngạc nhiên + ngơ ngác. Cũng phải thôi, lần đầu tiên ta học bài mà!!!

Mi nghe bọn con gái xôn xao thì nhìn sang ta, và tất nhiên là mi thấy ta đang ngồi học bài rồi. Mi nhẹ nhàng tiến lại gần ta, nhẹ đến nỗi ta không biết mi đến từ khi nào nữa!!

Tiết học hôm ấy trôi qua 1 cách vô vị. Ta không chú ý tới mi nữa mà lại chú tâm vào bài học. Nhưng ta vẫn cảm nhận

được suốt buổi mi cứ nhìn sang ta và cười… Đúng không nhỉ?? Hay tại ta hoang tưởng???

Giờ ra chơi, ta thơ thẩn gần mấy khóm hồng của trường. Ta thừa nhận là mình chưa bao giờ thích hoa hồng, nhưng sao tự dưng hôm ấy ta lại thấy chúng đẹp hơn bao giờ hết.

Mi còn nhớ không?? Khi ta đang không chú ý thì mi đi ngang qua, hích mạnh vào ta 1 cái khiến ta té nhào vào bên trong… huhu, sao mà mi độc ác thế hả?? Cũng may là mấy khóm hồng ấy chưa bị ta đè bẹp.

Cũng vào giờ ra chơi của mấy ngày sau đó, khi cả lớp đã ra ngoài hết rồi chỉ còn mình mi ở trong lớp. Mi có nhớ đã làm gì với cái cặp thân yêu của ta không?? Mi bắt con sâu nái bỏ vào trong đó, mà cặp ta thì chứa quá nhiều đồ nên con sâu bị đè bẹp như con tép, “máu me” dính tùm lum… híc, mi có còn tính người nữa không vậy?? Bình sinh ta không sợ gì cả, chỉ sợ duy nhất có cái lũ sâu bọ đáng ghét ấy thôi!!

Đó là lần đầu tiên ta khóc thét lên khi nhìn thấy sách vở của mình dính be bét cái thứ “máu” gớm ghiếc ấy.

Mi không hình dung nổi hình ảnh của ta lúc đó phải không? Tất nhiên rồi, trước giờ ta vốn là 1 đứa con gái mạnh mẽ, chẳng ai biết được nỗi sợ hãi của ta là gì cả… và mi đã làm cho bí mật của ta bị phanh phui rồi, tên đáng ghét à!!

Ta nhớ cũng chính vì lần đầu tiên ấy mà mi đã nhẹ nhàng ôm lấy ta rồi vỗ về, dỗ ngọt có, hăm dọa có… mi dỗ ta là giống như dỗ dành con nít vậy… quá đáng à!!

Nhưng cũng chính vì cái ôm ấy mà ta cảm nhận được tình cảm của mình dành cho mi lớn đến thế nào, tim ta cứ đập loạn xa trong lồng ngực khi chạm vào da thịt mi, híc, ta bậy bạ quá phải không??

Ta đã quyết định rồi, ngày 14/2 – tức valentine – ta sẽ tỏ tình với mi. Dù ta không biết mi có thích ta hay không nhưng có tình cảm mà cứ để trong lòng thì cũng có ích gì đâu? Hơn nữa thích một người đâu phải là cái tội!!

Còn đúng 1 tuần nữa là tới ngày 14 rồi, lần thứ 2 – sau kì thi – ta cảm thấy thời gian trôi qua chậm như rùa bò…

Mi biết không?? Trong 1 tuần ấy ta đã đi mua nguyên liệu về tự tay làm sô cô la để tặng mi đấy… ta đã làm đi làm lại biết bao nhiêu lần mà vẫn không thành công. Cuối cùng ta cũng phải nhờ tới mẹ!! Gì chứ, một đứa con gái suốt ngày chỉ biết đánh nhau như ta thì làm gì có thời gian nấu ăn mà biết nấu ăn chứ??

Ngày 14/2 cuối cùng rồi cũng đã tới…

Mi biết không, ta đã cố tình đến lớp thật sớm để chờ mi…

Phù, thật may là ta đến sớm hơn mi. Ôi, ta không hiểu mình đang làm cái gì nữa. Chỉ vì mi mà ta phá đi cái danh hiệu “nữ hoàng đến trễ” của mình sao?? Tình yêu quả thật có sức mạnh ghê gớm như người ta vẫn thường nói… vậy mà ngày xưa ta cứ nói rằng đó chỉ là những chuyện vớ vẩn, giờ tới phiên ta lại vướng vào cái hố sâu không lối thoát ấy…

Đã gần 8 giờ rồi. Điều đó có nghĩa là đã sắp vào lớp. Vậy mà sao mi vẫn chưa tới?? Mi bệnh sao?? Tự dưng lại lại cảm thấy ruột gan mình nóng như có lửa đốt vậy!!

Cô chủ nhiệm bước vào lớp, vậy mà mi vẫn chưa tới. Ta lo quá, mi có chuyện gì rồi sao???

Chào cô xong, cả lớp ngồi xuống còn cô thì đứng nguyên vị trí và thông báo, giọng khản đặc

_Lớp trưởng của chúng ta phải sang Mĩ gấp vì bệnh!! Tạm thời cậu ấy sẽ không gặp chúng ta 1 thời gian, Lan à em thay Lâm làm lớp trưởng nhé!

Cô lớp phó học tập đứng dậy “dạ” 1 tiếng rồi ngồi xuống. Cô quay lưng bước lên bục giảng chuẩn bị vào tiết nhưng rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô lại quay xuống và bảo tôi

_Thái Linh, tan học ở lại gặp cô một lát!!

Có chuyện gì mà cô lại muốn gặp riêng ta?? Linh tính ta mách bảo rằng đó không phải là chuyện tốt lành gì… chuyện gì nhỉ?? Ôi ta tò mò quá…

Tan học, ta tới phòng giáo vụ tìm gặp cô. Cô kéo ta ra ngoài…

Ngồi trên băng ghế lạnh ngắt, cô lục trong cặp táp lôi ra một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ, có thắt một chiếc nơ be bé xinh xinh màu xanh dương phía trên, kèm theo chiếc hộp là 1 lá thư. Cô nhẹ nhàng lên tiếng

_Cái này là của Lâm nhờ cô giao lại cho em!! Em hãy bình tĩnh đọc xong lá thư rồi hãy mở hộp nhé!!

Nói xong, cô đứng dậy và bỏ đi 1 mạch, như để che giấu 1 cái gì đó.

Ta mở lá thư của mi ra, đọc chậm rãi

“Linh thân mến,

Đã bao lần Lâm muốn nói với Linh chỉ một điều thôi… nhưng cứ đứng trước Linh là Lâm lại không thể mở miệng được!!

Linh à, Linh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?? Lần ấy Lâm đã thảy 1 ánh nhìn khó chịu về phía Linh khi Lin được xếp ngồi chung với Lâm. Chắc Linh cũng nhìn thấy chứ?? Không phải là Lâm có ác ý gì đâu, chỉ là Lâm suy nghĩ 1 người con gái đẹp như Linh sao có thể đi làm một nữ đại ca được chứ?? Lâm chỉ khó chịu 1 chút thôi chứ không phải là ghét bỏ gì Linh hết. Nhưng hình như từ ấy Linh sợ Lâm thì phải, lúc nào cũng tránh xa Lâm, không muốn nói chuyện với Lâm. Linh ngốc lắm đó, biết không?? Lâm đã thầm thích Linh ngay từ khi Linh bước chân vào lớp rồi, Lâm thật sai lầm khi đã nhìn Linh bằng ánh mắt thiếu thiện cảm…

Linh biết không, Linh đẹp lắm… đẹp tựa những khóm hồng trong vườn trường vậy. Chúng luôn ở bung ra tỏa hương thơm ngát khắp 1 vùng trời. Linh cũng giống vậy đó. Linh đẹp tựa hoa hồng nhưng bản tính Linh lại quá cứng cỏi, cái đó giống như những gai nhọn của hoa hồng vậy. Lâm thích Linh cũng chính vì Linh giống hoa hồng – chúa tể của các loài hoa.”

Đọc tới đấy, ta đã cười đến chảy cả nước mắt. Từ khi nào mà mi lại có những lời lẽ sến như con hến vậy hả Lâm?? Ta ôm bụng cười lăn cười bò, rồi lại tiếp tục đọc

“Lâm không biết tình cảm Linh dành cho Lâm ra sao, nhưng Lâm vẫn luôn âm thầm quan sát Linh, và biết được những câu chuyện mà Linh kể với cô chủ nhiệm!! Từ ấy, Lâm càng thương Linh hơn!!

Rồi từ khi chúng ta bắt đầu nói chuyện với nhau, Lâm đã rất vui!! Lâm vui vì Linh cũng chịu nói chuyện với Lâm, vui vì cảm thấy mình có thể trở thành chỗ dựa cho Linh. Nhưng không, Linh quá cứng cỏi thì làm sao cần sự che chở của Lâm chứ??

Linh có biết đêm Noel Lâm đã đứng gần nhà Linh để quan sát. Nhưng Linh lại chẳng hề bước chân ra khỏi cổng, mà đèn trong phòng Linh thì lại tắt tối thui. Lâm đã đứng chờ Linh suốt 3 tiếng vì cứ ngỡ Linh đi chơi chưa về. Linh biết Lâm chờ Linh để làm gì không?? Lâm muốn tự tay đưa cho Linh tấm thiệp Noel mà Lâm tự tay làm…

Thôi không nhắc tới kỉ niệm nữa. Có 1 sự thật Lâm chưa nói cho Linh biết, là ba mẹ Lâm đã li thân lâu rồi, giờ thì mẹ với Lâm phải qua Mĩ để đoàn tụ với ba. Xin lỗi vì đã không nói sớm hơn với Linh, Lâm sợ Linh sẽ buồn!!

Lần này ra đi, không biết bao giờ Lâm mới có thể gặp lại Linh, hoặc cũng có thể là sẽ không bao giờ gặp lại nữa… Thôi, giờ Lâm phải chuẩn bị theo mẹ lên máy bay đây!! Tạm biệt Linh!! Rất mong sẽ được gặp lại Linh vào 1 ngày không xa!!

Thương Linh

Lâm”

Mi… mi có biết những dòng cuối của bức thư đã làm ta đau lòng đến mức nào không hả?? Sao mi có thể vô tình với ta như thế?? Sao mi lại bảo ta quên mi đi và sống thật hạnh phúc?? Quên mi làm sao ta có thể hạnh phúc được?? Không đâu, mi nhất định phải trở về với ta!! Ta không cam tâm… nếu mi không trở về ta sẽ hận mi lắm!! Mi là kẻ đáng ghét nhất trên đời… ta ghét mi.

Đọc tiếp Sr, người tớ yêu là cậu ấy – Chương 1