Chương 1

Trong căn phòng nhỏ chật chội chỉ hơn mười mét vuông ngập tràn mùi máu tươi nồng, men theo mùi này có thể tìm đến nhà vệ sinh, trong đó chỉ thấy một nam thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang ho đến tê tâm phế liệt trên thành bồn cầu, nền gạch dưới sàn cũng nhiễm máu, mà nguyên bản làn nước trong nơi bồn cầu cũng bị máu nhuộm đến đỏ ngầu.

Nam thanh niên lấy tay gắt gao ôm lấy bụng mình, khuôn mặt xám tro lạnh lẽo, hiển nhiên là trạng thái của người gần chết. Một lượng lớn máu trong họng phun ra, cậu ta chỉ cười cười lộ vẻ sầu thảm ngồi dựa vào thành bồn cầu lạnh lẽo, áo sơ mi trắng tinh cũng nhiễm không ít máu tươi. Cho dù vẻ mặt xám lạnh cũng không thể che giấu nổi đây là một người rất tuấn tú.

Thở dốc một phen, nam thanh niên run run lấy trong túi quần một chiếc điện thoại, vừa mở ra trên màn ảnh lộ rõ một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh là hai người đàn ông một người trẻ tuổi rất tuân tú người còn lại cũng rất tuấn lãng, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú ôm chầm lấy người bên cạnh mà cười đến ngọt ngào, ngay cả con mắt cũng biến thành một vòng cung cong cong tựa như mảnh trăng non vậy.

Mà người có tướng mạo tuấn lãng lông mày hơi hơi nhíu lại tựa hồ rất phản cảm với việc chụp ảnh?!

Nam thanh niên nhếch môi duỗi thẳng ngón tay ra, cậu thấy rõ ràng vết máu trên đầu ngón tay chính mình. Cậu ta hơi nhíu mày sau đó chà xát hai tay vào áo sơ mi trên người, thẳng cho đến lúc xác đinh hay tay không còn dính máu mới hài lòng chuyển sang vuốt ve màn hình. Nam tử ấy tên là Vân Hề, tuy mới hai mươi tư tuổi đã mắc phải bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

Trong cổ họng truyền đến một trận khó chịu, Vân Hề lấy tai che miệng, che đi cơn ho lần thứ hai ụp đến, máu đỏ sền sệt chảy bên khóe miệng len qua kẽ tay xuống áo sơ mi màu trắng bên dưới, dạ dày lúc này đã đau đến chết lặng. Dần dần tiếng ho khan cũng suy yếu đi, cậu rút khăn tay ra tùy ý lau hết vết máu nơi khóe miệng, giơ tay lần thứ hai thông thạo bấm một số điện thoại.

Cho dù đã suy yếu đên vô lực, Vân Hề vẫn cố chấp như trước áp điện thoại đến bên tai, thanh âm buồn chán kéo dài rất lâu khiến tâm tình khẩn trương của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh hơn, ngay lúc cậu gần như bỏ cuộc lại đột nhiên nghe được giọng nói của đối phương.

Con ngươi ảm đạm bỗng trở nên sáng ngời, khóe miệng Vân Hề hơi hơi nhếch lên: “Diệp Tu…..”

“Không phải đã nói cậu đừng làm phiền tôi nữa hay sao?! Có chuyện gì nói mau, tôi hiện tại rất bận.”

Giọng nói băng lạnh không chứa chút tình cảm nào cùng tiếng nhạc đinh tai nhiếc óc vang lên, Vân Hề tự giễu chính mình rồi cười cười: “Không có việc gì, em chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút thôi.”

“Nghe đủ chưa?”

Đau đớn kịch liệt truyền đến từ dạ dày, Vân Hề lấy tay ôm chặt lấy bụng gật đầu: “Rồi!”

“Vậy đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa.”

Bàn tay ôm lấy bụng chậm rãi buông ra, cậu thu lại vẻ tự giễu trên mặt mình cúi đầu đáp: “Được”

Cúp điện thoại, Vân Hề lần nữa vuốt ve tấm ảnh chụp chung trên màn hình điện thoại, đó là tấm hình chụp lúc cậu tốt nghiệp phổ thông, người đứng bên cạnh chính là Hàn Diệp Tu, là người cậu yêu sáu năm nay, ba năm trước ngọt ngào hạnh phúc, ba năm sau chỉ còn thống khổ đau đớn. Bất quá những điều này đã không còn ý nghĩa, Vân Hề nhìn bức ảnh lần nữa, sau đó bàn tay khẽ thả lỏng, ánh sáng màn hình lấp lãnh cứ như vậy hòa cùng làn nước đỏ ngầu trong bồn cầu, bắn lên những giọt máu loãng trên áo cậu, biến thành những vệt máu loang lổ.

Đau đớn từ dạ dày truyền đến càng thêm kịch liệt, Vân Hề vô lực ngã xuống cửa bên, tiếng ho khan nặng nề vọng lên từ toilet nhỏ hẹp cuối cùng thì tắt hẳn, đôi ngươi ảm đạm chậm rãi nhắm chặt, lông mày vốn dĩ nhíu chặt cùng dần thanh thản.

Diệp Tu, sẽ như anh mong muốn.

*********************

Sào Tửu là quán bar nổi danh của thành phố S, có thể nói đây là nơi tiêu dao của những kẻ có danh có thế lại lắm tiền. Lúc này, trong căn phòng xa hoa có rất nhiều người, có kẻ Tây trang thẳng tắp, cũng có người ăn mặc xinh đẹp. Tiếng nhạc đinh tai nhiếc óc cùng âm thanh chơi trò chơi vang lên cùng lúc, có thể thấy căn phòng này phi thường náo nhiệt.

Ngồi ở chính giữa là một nam nhân mặc tây trang màu xám, hé ra khuôn mặt góc cạnh phân minh, cho dù là tùy ý ngồi cũng không thể che giấu được khí thế sắc bén trên người hắn.

“Hàn tổng, anh uống với em một chén nha.” Một thiếu niên cầm trong tay ly rượu đỏ hướng đến nam nhân, mắt to nhìn thấy cả ánh sáng lấp lánh.

Nhìn ly rượu đỏ trước mặt, nam nhân hơi nhướn mày: “Vậy em uống trước rồi đút cho anh.”

Nụ cười trên mặt thiếu niên phút chốc cứng đờ, sau đó trừng mắt tức giận liếc nam nhân một cái, ngửa đầu uống hết ly rượu rồi kéo chân nam nhân lại làm chỗ dựa môi kề sát môi hắn.

Di động dưới tui nam nhân rung động làm hắn và thiếu niên giật mình, đưa tay đẩy thiếu niên, nam nhân cau mày móc di động trong túi quân ra, trên màn hình trắng muốt hiện lên hai chữ “ Vân Hề” làm cho lông mày hắn nhíu càng sâu, do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn ấn nút nghe.

“Diệp Tu…”

Đàu dây bên kia truyền đến thanh âm có vẻ hơi suy yếu, Hàn Diệp tu không rõ lần này đối phươgn đang giở trò gì, vì vậy không nhìn được nói: “Không phải nói cậu đừng làm phiền tôi nữa hay sao?! Có chuyện gì nói mau, tôi hiện tại rất bận.”

Bị Hàn Diệp Tu đẩy ra thiếu niên chậm rãi nuốt xuống ly rượu đã uống, vết đỏ nới khóe miệng hé ra nụ cười.

Thanh âm trong điện thoại dừng xuống một chút ngắn, ngay lúc Hàn Diệp Tu dự định cúp máy, thanh âm Vân Hề truyền đến lần thứ hai: “ Không có việc gì, em chỉ muốn nghe giọng nói của anh một chút thôi.”

Hàn Diệp Tu lạnh lùng cười: “Nghe đủ chưa?”

“Ân.”

“Đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa.”

“Được”

Cúp điện thoại, Hàn Diệp Tu lập tức ném thẳng nó xuống sô pha, tháo cả pin.

“Diệp Tu, cậu đây có tính là say không?”

Thanh âm trêu đùa từ bàn bên kia vọng đến, Hàn Diệp Tu khoát tay ý bảo đối phương mình không có chuyện gì.

Người nọ cũng hiểu hắn đang sinh khí, vì vậy chỉ bũi môi chốc lát lại trò chuyện uống rượu vui đùa với người bên cạnh.

“ Hàn tổng…”

Hàn Diệp Tu gương mắt, thần sắc không đổi nhìn thiếu niên phía trước đang tiến về hướng mình: “Cậu cũng đừng làm phiền tôi.”

Đầu tiên thiếu niên rất sửng sốt, sau đó ngượng ngùng ngồi ngay ngắn một chỗ.

Hàn Diệp tu lấy tay che mắt lại, tâm tư liền chạy đi xa. Hắn quen biết Vân Hề đã bao lâu nhỉ? Bảy năm hay là tám năm? Có lẽ là tám năm đi. Khi đó hắn mới biết được tính hướng của mình vừa vặn đầu tiên thấy được Vân hề cho nên trực tiếp quyết định người này sẽ thuộc về hắn. Vì vậy, hắn xuất tiền giúp đỡ cô nhi đó được đến trường, lên cao trung rồi tốt nghiệp đại học.

Hắn mất vài năm để khiến Vân Hề yêu và ỷ lại vào mình, năm cậu mười tám tuổi, hắn giống như ý nguyện chiếm được thân xác cậu. Về sau hai người yêu nhau được ba năm, hắn dần dần thấy chán nản, giọng nói ấm áp, cử chỉ săn sóc của Vân Hề không thỏa mãn kích thích trong hắn. Vì vậy hắn bất đầu tìm đến những nam hài trẻ tuổi ở bên ngoài, càng đối xử lạnh lùng với cậu, lúc tức giận cũng có thể động tay động chân.

Thế nhưng Vân Hề chưa bào giờ oán giận hắn, cũng không hận hắn, mà ngay cả lúc phát hiện hắn ở bên ngoài làm chuyện xằng bậy cũng chỉ cười nói với hắn “Không sao”. Lúc đó hắn bắt đầu hoài nghi người này có thực sự yêu thương hắn, nếu như yêu sao lại dễ dàng tha thứ cho chuyện hắn ngoại tình như vậy?

Vì vậy hắn càng làm nhiều chuyện mà không hề kiêng kị, ngông nghênh đem tình nhân về nhà chơi bời, những lúc đó cậu chỉ buồn bã rũ mắt xuống nói với hắn: “Em ra ngoài đi dạo một chút”. Sau khi trở về lại làm như không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn miệt mài vì hắn giặt đồ nấu ăn.

Sau đó, hắn với cuộc sống như vậy nảy sinh sự phiền chán, hắn không muốn nhìn thấy người yêu hắn đối xử với hắn dửng dưng như người ngoài. Cuộc sống cứ như vậy giằng co hai năm, rốt cuộc hắn không nhịn được mà đem cậu đuổi ra khỏi nhà, cho dù cậu có đau khổ cầu xin, hắn vẫn không chút nào mềm lòng, khí đó hắn cố chấp cho rằng mình đã không còn yêu thương người này nữa, cho đến bây giờ, vẫn luôn xem như vậy.

Mà lần cuối cùng nhìn thấy người này là lúc nào nhỉ? A, có phải nửa năm trước hay không? Lần đó cậu đứng lẳng lặng trước Sào Tửu, trong gió đông lạnh lẽo thân hình so với trước đây càng thêm gầy gò vẫn chăm chăm nhìn vào cửa lớn của quán bar, nhưng cậu cứ lẳng lặng như vậy phảng phất như không hề cảm nhận được gió lạnh, cố chấp đứng đợi hắn bước ra.

Khi cậu nhìn thấy hắn ôm lấy một người khác, cậu chỉ nói một câu “Diệp Tu, anh có còn yêu em không?”

Mà hắn lúc đó chỉ lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái sau đó trực tiếp ôm người trong lòng bước đi, khi đó hắn nghĩ như thế nào nhỉ? A, đúng rồi “ Loại người hèn mọn như cậu ta làm sao xứng đáng yêu hắn chứ”.

Không nghĩ đến nửa năm sau người này lại gọi cho hắn lần nữa, nguyên tưởng cậu ta muốn cầu xin hắn quay lại không nghĩ rằng chỉ đơn giản nói vài câu rồi cúp máy, không hiểu sao dưới đáy lòng hắn nổi lên một trận phiền muộn vô cớ.

Âm thanh ầm ĩ bên tai càng làm hắn phiền muộn phải đứng lên, ba năm nay tuy rằng hắn đã tìm đúng được cái gọi là “kích thích” cho mình, nhưng lại không tìm được thứ Vân Hề cho hắn “an tâm”, hào nhoáng sau lưng vĩnh viễn mang đến trống rỗng mờ mịt vô tận, mà những nam hài nguyện ý theo hắn cũng chỉ vì chữ “tiền”. Bọn họ hiểu chuyện hơn Vân Hề nhiều, nhưng cũng phức tạp so đo hơn cậu.

Nhìn thấy Hàn Diệp Tu chăm chú nhìn điện thoại, một thiếu niên dè dặt áp sát người hắn: “Hàn tổng, anh làm sao vậy?’

“Đừng động vào tôi!” Hàn Diệp Tu nóng này hất cánh tay của thiếu niên ra, nhanh chóng bấm số điện thoại gọi Vân Hề.

“Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi hiện không thể liên lạc được, xin gọi lại sau.”

Giọng nói cứng nhắc của nữ nhân viên tổng đài truyền đến, Hàn Diệp Tu bấm máy gọi lại lần nữa, đáp lại hắn vẫn là giọng nói đó. Hắn nhíu mày đem điện thoại nhét vào túi quần, vội vàng đứng lên: “Tôi có chuyện cần đi, các người cứ ở lại chơi tiếp.”

“Đừng a, trò hay còn chưa bắt đầu, anh gấp cái gì? Hôm nay anh làm sao vậy?”

Hàn Diệp Tu khoát tay sải bước ra khỏi gian phòng đi đến bên ngoài, lưu lại nhiều ánh mắt nghi hoặc phía sau.

“Chắc là uống say rồi! Đại gia đây không quan tâm đến hắn nữa, chúng ta cùng chơi.”

Trong lúc chờ đợi nhân viên quán bar đem xe đến, Hàn Diệp Tu bấm máy gọi cho Vân Hề lần nữa, đáp lại hắn vĩnh viễn là nhân viên tổng đài. Cúp điện thoại, hắn tiếp nhận chìa khóa xe từ tay nhân viên.

“Hàn tổng, có cần tôi hộ tống ngài về,…”

“Không cần.” Hàn Diệp Tu mặt lạnh đóng cửa, nổ máy chạy thẳng đi.

Nhân viên quán bar cầm lấy tiền boa của Hàn Diệp Tu lẩm bẩm nói: “Đàu năm nay, kẻ có tiền đều khó lường như nhau, ngay cả uống rượu…Thôi quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình!”

Lúc Vân Hề bị hắn đuổi ra khỏi nhà phải thuê phòng hắn cũng đã cho người điều tra, thậm chí còn lấy được một chìa khóa cho hắn. Tuy nhiên hắn chưa bao giờ dùng đến, chiếc chìa khóa vẫn nằm trong túi không lấy ra, Hàn Diệp Tu tự cười giễu, lẽ nào ông trờ muốn cho hắn một cơ hội cho nên mới không vứt đi?

Ô tô nhanh chóng đến nơi Vân Hề ở, phòng ở kiểu cũ giột nát không khỏi khiến hắn nhíu mày, lúc chia tay rõ ràng hắn đã cho cậu một khoản tiền lớn không nghĩ cậu sẽ đến ở nơi thế này. Dừng xe, Hàn Diệp Tu cầm lấy mảnh giấy ghi địa chỉ cùng chìa khóa nhà Vân Hề đi đến…