Xưa, có một cô gái mù, nghèo nàn, xấu xí, tên gọi là Mai. Đến tuổi dậy thì, Mai không ngớt than khóc, cầu trời, khẩn Phật, ước ao được sáng mắt, để làm lụng nuôi thân. Tiếng than van của cô làm động lòng một cô tiên nhỏ trên thượng giới. Cô tiên nghĩ thầm: "Thật là bất công khi để cho một mình cô gái nầy chịu đến mấy tai họa. Mình mà không ra tay giúp thì còn ai... trồng khoai đất này." Một hôm, thừa dịp các bà tiên lớn ngủ say, nàng tiên bé bỏng liền ăn cắp chiếc đủa thần, vội vã bay xuống trần và gõ lên đầu cô bé xấu số... xong cô tiên cũng vội vã bay về thượng giới, lòng vui khôn tả xiết. Việc đầu tiên của Mai khi sáng mắt là hối hả chạy ra bờ suối để soi mặt. Thấy khuôn mặt xấu xí của mình lung linh qua ánh nước. Mai lại khóc nức nở, vật vã than trách: - Cô tiên nào đó ác đức thì thôi! Cho tôi sáng mắt làm chi để thấy cái bản mặt xấu xí thế này... Hu hu! Thà chết quách cho rồi còn sướng thân hơn. Cô tiên bé bỏng điến hồn. Cô không hờn dỗi khi nghe những lời vong ân bội nghĩa của Mai, cô chỉ sợ (ngày mai) nàng Mai xuống suối tự vận thì các bà tiên lớn sẽ khám phá ra hành động nhanh nhẩu đoản của cô, cô tiên ngẫm nghĩ: "Cô ta than khóc cũng phải! Nếu gương mặt mình mà xấu xí như cô ấy thì có lẽ mình sẽ than khóc suốt ngày. Thôi, đã làm ơn thì làm ơn cho trót... trước sau gì người lớn cũng hay chuyện này kia mà" Và nàng tiên thơ ngây lại vung chiếc đủa thần lên. Mai liền biến thành một thiếu nữ khá mặn mà, sống bằng nghề... gánh nước mướn. Như một nghệ sĩ lưu tâm đến tác phẩm nghệ thuật của mình, nàng tiên bé bỏng của chúng ta cũng vén mây theo dõi đời sống của Mai bằng tất cả tấm lòng từ ái. Cô xót xa không ít khi thấy Mai nhịn ăn, nhịn uống, không dám mua gạo mà lại để dành tiền mua dưa chuột, cà chua... đắp lên mặt cho nó mịn màng... Xót xa cả ruột, cô tiên liền vung chiếc đũa thần lần nữa. Mai liền có một làn da đẹp như hoa đào. Lần này, Mai vẫn nhịn ăn để mua quần áo, giầy dép và đồ trang sức... Cô tiên lại cảm thấy chạnh lòng, cô liền đánh cắp chiếc đủa thần lần nữa. Nàng Mai liền biến thành một tiểu thơ cành vàng lá ngọc, lươc giắt trâm cài, quần là áo lượt nhiều không biết cơ man nào mà kể... không phải làm lụng mà vẫn có ăn. Mai dành hết thì giờ cho việc trang điểm trao chuốt. Suốt ngày cô ngó trước gương để tô lục chuốt hồng... Chuyện mới lạ hơn là Mai nảy ra ý định kén chồng... Lần này, khỏi cần sự trợ giúp của chiếc đủa thần nữa, cái nhan sắc yêu kiều, tuổi trẻ, cùng một gia sản kết xù, đã giúp Mai kén chọn được một người bạn trăm năm ưng ý: Một thanh niên đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi. Cô tiên nhỏ an lòng, mĩm một nụ cười hiền hậu rồi chắp cánh bay về thượng giới. Đến cổng nhà trời, cô gặp bà tiên trưởng nhìn cô một cách nghiêm khắc. Cô tiên không hề nao núng, việc làm của cô tuy có sai nguyên tắc thật, nhưng mọi việc há chẳng tốt đẹp, xuôi chèo mát mái đó sao? Một thiếu nữ xấu xí, tàn tật, nghèo nàn nay đã trở thành một mệnh phụ phu nhân, yêu kiều, sang trọng tột bực, mà chẳng có tốn hao công của gì của trần gian hết... Nếu bà tiên già cho phép, cô tiên bé bỏng sẽ chẳng nề lao nhọc mang đũa thần xuống hạ giới, giúp cho thế nhân, người nào cũng cầu được ước thấy cả... Cõi hồng trần sẽ hóa ra miền tiên cảnh cho mà xem. Như đọc được dòng tư tưởng của cô tiên bé ngây thơ, bà tiên già lạnh lùng lột đôi kính trắng trao cho cô bé, qua cặp kính cô sẽ thấy được tương lai của nàng Mai, không đợi bà tiên già ra lệnh, cô tiên nhỏ liền vội vã mang kính vào. Người đàn bà vô hạnh lại có nhan sắc khuynh thành đã gây ra không biết bao nhiêu là điều rắc rối cho trần thế... Mai thay chồng như thay áo, con cái vất vơ. Cô tiên nhỏ bổng oà lên khóc. Những giọt lệ tiên lóng lánh như những hạt trân châu lăn tròn trên đôi má bầu bĩnh. Nàng Mai đang xúi chồng - người chồng thứ mười này là một tướng lãnh quân phiệt - mở cuộc xâm lăng trừng phạt nước láng giềng, vì nghe đâu ông vua nước này bảo rằng bà hoàng hậu của ông là một giai nhân vừa đẹp người, vừa tốt nết, hơn nàng Mai gấp bội... Hai nước đang chuẩn bị chiến tranh, lệnh tổng động viên ban hành, các trường học đều đóng cửa. Cô tiên nhỏ không còn thấy gì nữa, lệ trào tuôn như suối làm nhòa cặp kính. Bà tiên già lại lạnh lùng vung chiếc đũa thần lên, và ra lệnh cho cô tiên nhỏ lau sạch nước mắt... Nàng Mai trở lại nguyên hình như cũ: một cô gái mù xấu xí đang ngồi than thở trong chiếc chòi tranh dột nát... Tất cả đều giống hệt như thuở ban đầu. Có khác chăng là những điều vừa xảy ra kỳ diệu quá và cũng vô thường quá... khiến cô gái không thể nào chấp nhận được sự thực phủ phàng... , cô hóa điên từ đó. Sau khi sự vụ của nàng Mai xảy ra, Thượng Đế bèn ban sắc chỉ cấm tuyệt chư tiên giao tiếp với người trần, ý của đấng tối cao muốn mọi việc phải diễn tiến bình thường. Phép lạ mà đem trình diễn ở cõi hồng trần thì chỉ đem lại những hậu quả của bất bình thường mà thôi. Vì thế, mà ngày hôm nay chúng ta không còn được chiêm ngưỡng dung nhan một nàng tiên nào hết. Chư tiên mà có giáng trần thì cũng vứt hết đũa ngọc và cánh đi, cũng đổ mồ hôi, sôi nước mắt hệt như chúng ta, những con người phàm phu tục tử vậy. Và trên đường đời, nếu gặp phải một cô gái xấu nết nào, có sắc đẹp khuynh thành, người ta lại ngờ rằng đó là tác phẩm hư hỏng của một cô tiên bé con nào đó. Nhưng mau mắn là những người đẹp thường chóng già hoặc chết sớm, nên cõi hồng trần này sau những ngày gió mưa giông bão, mây đen giăng kịt... vẫn còn có khối ngày trời xanh nắng ấm, gió mát trăng thanh... nữa là.Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt