Chương 1 - Kết Cục Bi Thảm

Vương Tĩnh Kỳ cô đơn nằm trong bệnh viện, nhìn bức tường trắng xung quanh âm thầm rơi lệ.

Ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ sống được tối đa ba tháng, đây là bệnh viện chẩn đoán cho cô.

Cô đã một mình ở bệnh viện gần hai tháng, lúc mới đầu anh trai và cháu gái còn đến thăm cô, nhưng sau đó cũng không còn nhìn thấy bóng dáng người thân nào nữa, về phần những người bên nhà chồng, ngay cả hi vọng cô cũng không dám.

Con người khi đi tới điểm cuối cùng của sinh mệnh, đều vô thức hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong đời, Vương Tĩnh Kỳ cũng không ngoại lệ, mấy ngày nay nằm trên giường, cô không ngừng nhớ lại cả đời này của mình đã làm nên trò trống gì. Không biết vì sao, ban đầu mọi chuyện rất mơ hồ, bây giờ nhớ lại lại rõ ràng như vậy, giống như chỉ vừa mới trải qua.

Cô vừa hồi tưởng lại vừa rơi nước mắt, cô rất hối hận, vì sao bản thân lại nhu nhược như vậy, vì sao cuộc sống của chính mình phải kìm nén nhiều đến như thế.

Trước khi chưa lấy chồng, bởi vì có người cha thích uống rượu đến điên cuồng, từ nhỏ không có ngày nào cô được sống yên ổn, mỗi khi tan học về nhà, cô đều lo lắng sợ hãi, tuổi thơ của cô không lúc nào vui vẻ, trong ký ức chỉ là hình ảnh cô bị mẹ ôm lấy ẩn núp khắp nơi. Khi đó cô luôn mong anh trai đừng tăng ca nữa, bởi vì từ sau khi anh trai trưởng thành, những khoảng thời gian anh trai ở nhà, ba cô không còn dám mượn rượu để phát tiết nữa.

Nghĩ đến lúc đó anh trai mở rộng cánh tay bảo vệ cô và mẹ ở sau lưng, cô cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc.

Sau khi anh trai kết hôn liền dọn ra ngoài ở, nguyện vọng lớn nhất của cô là cũng có thể kết hôn, mau chóng kết hôn, cũng có nhà của mình, đưa mẹ rời xa người cha nát rượu kia.

Cho nên thời điểm khi cô học đại học, vừa mới có người ngỏ lời tỏ tình, cô đã rất chờ mong một tương lai hạnh phúc gần kề, người đó chính là chồng kiếp này của cô.

Nhớ lại những năm tháng trên giảng đường, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy mình thật hạnh phúc, bởi vì khi đi học có người giữ chỗ cho cô, lúc ăn cơm mua cơm cho cô, khi ra về đạp xe đưa cô đi ra phố tản bộ, mặc dù cô cũng làm bài tập giúp người ta, rửa chén cho người ta, chi tiền mua vé xem phim vân vân, cô vẫn cảm thấy ấm áp.

Thế nhưng phần tình cảm ấm áp không dễ có được mà cô trân trọng giữ gìn này tất cả đều bị sụp đổ dập tắt khi hai nhà bàn luận chuyện kết hôn sau khi cô vừa tốt nghiệp.

Cô vừa mới ra trường đã đi đăng ký kết hôn, lúc trước còn tưởng rằng bởi vì Trương Dương quan tâm cô, sợ cô chạy mất mới có thể nghĩ đến quyết định tiến tới hôn nhân, về sau mới biết được, đó là do chuyên ngành của Trương Dương không tốt, bằng bản thân hắn, muốn ở lại thành phố D là rất khó khăn, nhưng nếu có người thân ở đó thì vẫn có thể thu xếp, cho nên Trương Dương mới có thể vừa tốt nghiệp đã cùng cô kết hôn.

Hai người như mong muốn đều được phân trở về thành phố D, nhưng không có lập tức cử hành hôn lễ, bởi vì mẹ của Trương Dương nói phòng ở trong nhà quá nhỏ, Trương Dương kết hôn cũng không có chỗ ở, đợi hai năm, chờ Trương Dương mua phòng tân hôn xong sẽ cho hai người cử hành hôn lễ.

Thế nhưng một lòng chờ đợi hai năm, Trương gia vẫn không mua được phòng tân hôn, cuối cùng vì cha Vương ghét bỏ nuôi không cô hai năm, chạy đến Trương gia náo loạn một trận, hôn lễ hai người mới được tiến hành.

Phòng tân hôn đã không có, chỉ có thể chen chúc ở cùng cha mẹ và em gái chồng.

Cuộc sống sau khi kết hôn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Vương Tĩnh Kỳ, tuy rằng ở đây không cần đối mặt với người cha nát rượu kia, nhưng ở cùng với cha mẹ chồng luôn luôn không ngừng chỉ trích, em gái chồng không chỗ nào không làm khó dễ, thậm chí nếu cô làm tốt thì vẫn như vậy.

Cô đã từng bị chọc tức chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ Vương đã năm mươi tuổi, tóc cũng trắng xóa lại khuyên nhủ cô, phàm là việc gì cũng phải nhẫn nại một chút, nhường nhịn hơn một chút, em gái chồng dù sao thì cũng vẫn phải lập gia đình, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đợi cho em chồng lập gia đình thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Về phần cha mẹ chồng, hai người đã già rồi, thân thể như vùi một nửa trong đất, dù cho sống thêm vài năm nhưng có thể sống lâu hơn người trẻ tuổi ư, chỉ cần chịu đựng cho đến lúc đó, cô cũng sẽ không còn khổ nữa.

Lúc ấy cô không còn biện pháp khác, nhà mẹ đẻ cũng không trông cậy được, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.