Chương 1 - Sống Lại Tái Giá
Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại. Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa. Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn. “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi. Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn. Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!” Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương. Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ. Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.” Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.” “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh. Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách. Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia. Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định. Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này. Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác. “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.” Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu. “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.” “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?” Bối cảnh của Tiếu gia cưới con dâu có thể mặc cho người khác lừa gạt ư? Đến bây giờ đối phương còn chưa lên tiếng nói rõ bọn họ gả ai đi. Gả thì gả, chỉ là không thể gả uổng công vô ích, nhiều thêm chút đồ cưới cũng vô cùng vui vẻ. "Ngươi, thật sự không biết xấu hổ!" Trương thị giận đến trên mặt lúc trắng lúc xanh, nâng bàn tay đầy thịt lên nhưng cũng không dám đưa tới tát một cái, đồ đĩ này sắp trở thành con dâu nhà đại tướng quân, không đánh được. "Chẳng lẽ, lừa gạt ta lên kiệu thì người rất có mặt mũi?" Thôi Uyển Như ở trước gương đồng như không có chuyện gì chậm rãi ngồi xuống, mặc cho thị tỳ chải đầu cho mình, đồng thời liếc nhìn kế mẫu cười uy hiếp, "Ta sẽ nói cho Tiếu tam lang, muội muội nói mặt mũi hắn hung dữ, lỗ mãng không chịu nổi, khinh thường gả đấy. Vì vậy, ta không thể không thay nàng ra cửa, chỉ là, nếu không cam tâm, tâm trạng không tốt tất nhiên tính tình cũng không tốt, ừ, hoặc là không làm đã làm thì phải làm cho xong, rất xứng với người đàn bà chanh chua, phá hoại của Tiếu gia rất xứng với danh tiếng bại hoại của Thôi gia, xem muội muội còn có thể gả cho ai? Ha ha ha......" Thôi Uyển Như giơ tay áo che miệng cười đến rực rỡ, dù sao trước đó tuyệt thực, cũng đã vạch mặt rồi, cũng không quan tâm sẽ tăng thêm tội danh phẩm hạnh không đoán chính và không vâng lời trưởng bối. Sống lại sau mười năm từng trải chẳng lẽ còn không đấu lại một kế mẫu ngụy quân tử? Chuyện cười! Xem ai không biết xấu hổ hơn. "Được lắm!" Trương thị bực tức ra cửa, tự mình đi lấy hộp châu báu, lưu lại kế nữ làm bạn với đám vú già tiếp tục trang điểm ăn mặc. Đợi sau khi bà ta rời đi Thôi Uyển Như không khỏi thở ra một ngụm khí, lúc này mới phát giác trên đầu mơ hồ đau nhức, còn thỉnh thoảng bị thị tỳ làm đau, càng làm cho tân nương có cảm giác chân thật khi được sống lại. Quả thật, không phải là mơ...... Vẻ mặt Thôi Uyển Như tối sầm lại, tỉ mỉ nhớ lại tân lang trong trí nhớ. Ngày trước nàng sống sâu trong trạch viên không rõ chiến tích của Tam lang, chỉ là trên phố đồn hắn trị quân nghiêm cẩn, kiêu dũng thiện chiến, liên tục lập kỳ công, chỉ dùng thời gian mười năm đã từ Hiệu úy lên tới đại tướng quân, có thể nói nho tướng kiểu mẫu. Nếu được gọi là nho tướng, dung mạo này cũng sẽ không quá kém, năng lực hình như cũng không yếu, trị quân nghiêm chắc chắn trạch viện sẽ không loạn, dùng một trận đánh nghiêm khắc sẽ không còn cơ thiếp nào dám có gan phạm tội đâu nhỉ? Hơn nữa, người này dầu gì cũng là đích tử của Hầu phủ, gả cho hắn không tính là uất ức. Kiếp trước thực sự nghĩ không thông, uổng công bỏ qua một phu quân thượng đẳng, aizz, Thôi Uyển Như hoàn toàn không nghĩ ra mình lúc đầu mình nghĩ gì, trên đường gả tới phủ Uy vũ hậu lại đào hôn bỏ trốn! Làm vợ cả cho gia đình danh tiếng không làm, cố tình đi làm thiếp không danh không phận, bị chủ mẫu chế nhạo, bị người khác chê cười, cùng một oanh oanh yến yến đám ti tiện tranh thủ tình cảm...... Ngu mà, thật là quá ngu! Búi tóc thật cao, tự tay dùng thanh than vẽ lông mày, nhìn trên trán được dán đóa hoa vàng được cắt tinh xảo trong ửng, dùng son thoa hồng gò má, đôi môi đỏ ửng, Thôi Uyển Như lại dựa theo phẩm cấp của phu quân cài trâm hoa, trang điểm tốt xong chuẩn bị mặc y phục. Nhất thời, trên toàn thân nàng vẫn đảo qua cảm giác ngây thơ vì còn nhỏ tuổi, mang theo kỳ vọng tốt đẹp với hôn nhân mà sinh ra mỹ nương tử phong thái tuyệt trần. Rốt cuộc làm cho Thôi Uyển Như tỉnh táo khỏi con ác mộng mười năm kia, ngẩng đầu nâng bộ ngực no đủ kia, hít sâu một hơi, tính toán từ nơi này bước lên chiến trường mới thuộc về mình. Lần này, nàng muốn đường đường chính chính làm vợ cả; lần này, nàng không thể nhẹ dạ tin lời ngon tiếng ngọt của nam nhân; lần này, nàng muốn gắt gao cầm tiền trong tay, không bao giờ bị người quản nữa!Sau khi bái biệt cha mẹ, Thôi Uyển Như ôm hai hộp châu báu trong ngực, đang vui vẻ được người chăm sóc tân nương đở bước lên xe ngựa, tiếng kèn thổi lên, mang theo mười dặm trang sức màu đỏ, lồng lộng hùng dũng lao tới thị trấn quan trọng năm trăm dặm bên ngoài biên thùy. Ở trên xe ngựa say lảo đảo đi nửa ngày, sau khi rời xa phủ Thứ sử, Thôi Uyển Như khẽ nâng màn xe bên phải lên, chỉ thấy huynh trưởng ruột Thôi Văn Khang đang cưỡi con ngựa cao to nhìn mình cười ngây ngô. Vẫn là dáng vẻ khỏa mạnh màu da hơi đen bị chính mình nhìn không thuận mắt kia, lúc này, Thôi Uyển Như không có một chút ghét bỏ, chỉ cảm thấy chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời này là được gặp lại người ca ca luôn say rượu nhưng chưa từng chán chường kia. Trái tim Thôi Uyển Như không khỏi nóng lên, Thôi Văn Khang khẽ vẫy vẫy tay, phân phó với hai thị tỳ xinh đẹp bên cạnh: "Kim Châu, Ngân Châu các ngươi đến phía sau trong xe ngồi tạm, ta có lời riêng muốn nói với ca ca." Từ chuyện đã trải qua chứng minh hai người tỳ nữ hồi môn kế mẫu chọn cũng không phải đèn dầu đã cạn, tạm thời không được việc, nhưng tuyệt không thể tin họ nữa, nói lời quan trọng tốt nhất nên tránh ra thì hơn. "Thế nào, e sợ rồi hả?" Thôi Văn Khang mặc trường bào cổ tròn vui mừng tung người xuống ngựa đi vào trong xe, đỉnh đạc ngồi xếp bằng mỉm cười nói, "Nếu Tiếu tam lang dám bắt nạt muội, ca ca giúp một tay đánh hắn." "Huynh có thể đánh Chấn uy Hiệu úy luôn chiến đấu dũng mãnh trên chiến trường?" Thôi Uyển Như nhìn chưa thoát hết vẻ ngây thơ, nhìn ca ca khoác lác vô sỉ mím môi cười yếu ớt, "Hai chữ Chấn Uy đại biểu không chỉ là phẩm cấp đâu?" "Hừm, hừm, còn chưa có gả đã nói đỡ cho hắn?" Thôi Văn Khang đưa tay búng cái trán muội muội một cái, vẻ mặt khinh thường. "Muội không nói đỡ cho hắn, chỉ là......" Thôi Uyển Như dừng một chút, sau đó nở nụ cười tươi trả lời, "Chỉ hi vọng ca ca có thể tốt hơn mà thôi." Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này nàng có thể dựa chỉ có một ca ca này, nếu hắn không nên thân, vậy mặc kệ mình gả cho ai cũng không có sức mạnh. Thôi Văn Khang ngước đầu lo lắng hỏi ngược lại: "Huynh có gì không tốt? Lang quân Tướng phủ, tướng mạo đường đường, vừa đẹp trai vừa có tài còn chưa đủ tốt?" "......" Nếu người này không phải là ca ca ruột, nếu Thôi Uyển Như không phải sống lại đến mấy năm không thấy ca ca trước mặt, giờ phút này tâm tình kích động vô cùng cảm tạ ông trời, nàng thật sự muốn gào lên: huynh văn võ đều kém, trừ thân xác nơi nào cũng không tốt! Thật là thật sự không có ánh mắt, sống uổng phí mười tám năm! Trong khi Thừa Tướng cũng không phải cha ruột, hơn nữa cha cũng không phải là con trai ông coi trọng nhất, chúng ta cũng không phải là người cháu ông thích nhất, cũng không phải là con cái được cha sủng ái, có gì đáng mà đắc ý chứ? Không được, ta sống lại cũng không phải vì uất ức chết lần nữa, ngoài phải thay đổi số mạng của mình ra còn phải thay đổi tiền đồ của ca ca, mặc kệ là vì tình thân hay vì cái khác đều phải làm. Sau khi Thôi Uyển Như hạ quyết tâm lập tức điều chỉnh cảm xúc, khép hờ mắt nhẹ giọng nói nhỏ: "Ca ca có biết tại sao muội gả cho Tiếu tam lang không? Ca ca có biết vì sao muội phải thành thân trong hai tháng ngắn ngủi không?"