Chương 1

Màn đêm,lạnh lẽo và hiu quạnh,cô liêu một cách đáng sợ,từng làn gió khẽ rít qua kẽ tay Luân.Cậu đang ngồi ưu tư một mình.

Hôm nay khá tệ,cậu nghĩ vậy,có lẽ vì cái lạnh giá mà bố Luân dành cho mình.

Hôm nay Luân đã làm bố buồn,và cũng chính hôm nay cậu biết thế nào là bị bỏ rơi.Cảm giác bị ai đó hắt hủi thật khó chịu,nhất là với ông ấy,người mà cậu kính trọng nhất.Giờ đây Luân phải ngồi đối diện với bốn bức tường và sám hối về những lỗi lầm của mình-điều mà ông ấy thường làm mỗi khi cậu có lỗi.

”Tại sao bố lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình?Sao bố lại giận như thế chỉ vì một lần nói dối”.Đó là những câu hỏi hiện ra trong đầu Luân.Người ta bảo bạn chỉ thất vọng khi bạn có hi vọng,và với bố bây giờ cũng vậy.

Luân là một khuôn mẫu tuyệt vời,một chàng trai ngoan hiền,lễ phép mà bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng ao ước sỡ hữu.Chính ông đã tạo ra cậu như thế và ông không thể cho phép cái hình mẫu ấy bị khiếm khuyết bất kỳ lỗi nhỏ nào,cứ như thể ông là một học sinh xuất sắc và chẳng bao giờ hài lòng với điểm 5 dù điều đó chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến thành tích cuối kỳ cả.Nhiều lúc Luân cảm thấy mệt mỏi và muốn thoát khỏi cái vỏ bọc ấy,nhưng cậu không thể làm bố buồn bởi sự kì vọng dành cho mình là quá lớn.

Luân đưa ánh mắt xa xăm ra phía chân trời đen tối ấy,một màu đen kịt,chẳng có gì nổi bật khi sắc đen là màu chủ đạo của cả bức tranh.Phải chăng ngàn sao cũng ghét cậu khi ẩn nấp sau đám mây đen ấy,những tiếng cười khúc khích nhạo báng của gió làm cậu thêm buốt lạnh sống lưng.

-Ngủ chưa con trai? Một giọng nói ấm áp xua đi cái lạnh bủa vây cậu.

-Dạ chưa mẹ!Luân lên tiếng.

-Thôi ngủ đi mai còn đi học,con đừng giận bố nhé,bố chỉ muốn tốt cho con thôi.

Luân biết mà,cậu chỉ thấy xấu hổ vì đã nói dối bố để trốn đi chơi với thằng bạn thân thôi.

-Dạ,con biết rồi,mẹ cũng ngủ sớm đi nhé.Luân đáp.

Thiên thần của cậu,bà ấy vẫn vậy,tâm lý,sâu sắc,dành sự quan tâm hết mực cho Luân.Mẹ Luân luôn biết được cậu nhóc đang suy nghĩ gì,và đến với cậu trong lúc cậu cần bà nhất...một lời khuyên,một câu an ủi,thậm chí chỉ một cái nắm tay thôi cũng khiến Luân từ địa ngục trở về với sự phức tạp của sự sống.

Cậu đứng bật dậy,vươn mình ra đón lấy cái lạnh như thể đáp trả sự khiêu khích của gió.Tiến đến chiếc giường bé xinh,ấm áp đang chờ cậu tận hưởng,Luân thả mình một cách không trọng lượng xuống cái giường ấy.Một ngày biến động kết thúc như thế đấy,đơn giản,không kịch tính,và có hậu bởi ít ra Luân biết mình phải làm gì để sửa sai.

Thu đến,ánh mặt trời tỏa nắng mát dịu bởi chúng được trộn lẫn với cái se se lạnh đặc trưng của mùa thu,như một sự sắp đặt nó phải như thế.Luân đang đạp xe đến trường.Cũng như mọi học sinh khác,cậu bận chiếc áo sơ mi trắng được đóng ngăn nắp trong cái quần tây xanh đen một cách gọn gàng,mái tóc để hơi dài phủ qua phải khá lãng tử,che đi vầng trán của cậu,gương mặt thanh tú,trắng trẻo,sống mũi cao,đôi mắt to và sáng lắm,cái miệng vừa vặn được định vị phía bên trên chiếc cằm hơi thoải và gọn gàng.Luân cũng khá cao nếu so với các bạn cùng trang lứa.Chả trách mà cậu được lắm bạn khác giới để ý.

Và cũng như mọi buổi sáng đến trường khác,cậu thong dong trên chiếc xe đạp khá nam tính,con đường đến trường phủ đầy sương mờ,giăng bồng bềnh khắp lối mà mắt không thể điều tiết để nhìn rõ được phạm vi quá xa.Những hạt sương còn ướt đẫm trên lá cứ vo tròn lại và thoải mái lăn dài xuống mặt đất.Cảnh vật được khoác lên mình màn mỏng trắng xóa che đi mọi thứ xấu xí,hoang sơ của một khu rừng già.

Có thể nói đạp xe đến trường với cậu chẳng khác nào một hành trình vượt núi đầy gian khổ của những tay đua đường dài.Quanh khu vực nhà Luân sống chỉ toàn là rừng núi,cây cối,nếu muốn hỏi thăm “hàng xóm” thì phải đạp xe đến cả vài cây số chứ chả chung vách với người khác như trước đây.Gia đình Luân là một đoàn Lữ hành,sinh sống ở rất nhiều nơi,thường thì 2 hoặc 3 năm sẽ xãy ra một cuộc di cư.Nhiều khi chưa kịp làm quen hàng xóm thì đã phải đi rồi.Chẳng biết trước đây bố Luân làm nghề gì,chỉ biết là thường xuyên vắng nhà,có khi đi cả tháng mới về.Ấy vậy mà mẹ cậu vẫn chấp nhận sống như thế - một sự hy sinh lớn của người phụ nữ.Và có lẽ Chúa đã trả ơn cho sự hy sinh đó của bà khi bây giờ gia đình Luân đã sống ở đây,có vẻ là định cư chứ không tạm bợ như trước nữa.Mặc dù có hơi đơn chiếc,nhưng không sao miễn cuộc sống cứ trôi qua an lành như thế này là cậu mãn nguyện lắm rồi.

Vừa đi ngang qua nhà thằng bạn thân cũng là “hàng xóm” gần nhất,Luân hét lớn:

-Lu ơi!Đi học.

Lu là tên mà cậu đặt cho nó bởi nhìn bề ngoài nó khá “vạm vỡ”,tất nhiên không phải là khuôn mẫu sáu múi đâu nhé,mà là tên mập ú dư thừa thịt,mái tóc thì cực ngố,có thể hình dung là một cái đầu trọc được che phủ bởi cái tổ quạ,hình như nhà nó không có lược chải đầu thì phải,khuôn mặt khá mũm mĩm,nói chung là mọi thứ cứ tròn tròn vậy.Nhìn nó ngoài bộ đồng phục giống cậu ra thì những cái còn lại là một trời một vực,ngay cả tính cách,Luân trầm tính,sâu sắc,ra vẻ người lớn hơn(ít ra Luân cũng đã chui ra trước nó cả một cái thu ấy chứ phải).

Còn Lu ư?Thực ra tên nó là Hà,nghe như tên con gái vậy,hiền như cục đất cày,học khá tốt cơ mà không thể gọi là thông minh,ngoài việc học ra nó chả biết gì hết.Cuộc đời vẫn thế,như hai thỏi nam châm vậy,cứ quấn lấy nhau dù là trái cực.

Có chăng nó học tốt cũng bởi vì đó là thứ duy nhất mà nó chú tâm và phải chú tâm.Bố mẹ nó ư,bắt ép nó học như một cái máy.Câu nói nổi tiếng nhất mà mẹ nó phán ra đó là:”Mày không phải làm bất cứ việc gì hết,tao nuôi mày cho tới khi mày có một công việc làm ổn định,còn nếu mày học cũng không ra gì thì sau này tao không cho mày bất cứ thứ gì,tự mà kiếm lấy nuôi cái miệng”.Đó là lần ghi điểm duy nhất của mẹ thằng Lu trong mắt cậu.Nghe qua thì có vẻ hơi thiếu tình cảm nhưng đó là lời đe dọa đủ sức nặng với một thằng công tử ở chốn heo hút như nó.Và thành quả thì đã thấy rõ,nó khá biết điều và ngoan ngoãn.

-Hôm nay đi sớm thế?Tao chưa ăn gì cả! Lu làu bàu.

-Thôi đi ông tướng,có đi nhanh không?

Luân ra lệnh,luôn như thế,cậu luôn tỏ ra mình là đàn anh so với thằng ngốc này.

-Ừ thì đang đi nè.Vừa nói hắn vừa ngoạm lấy ngoạm để cái bánh mỳ đang ăn dở.

Thằng mập đạp xe khá khó khăn,nhìn nó Luân thấy như một gã hề trong rạp xiếc ở thị trấn mà hôm trước hai đứa trốn đi xem.Chỉ khổ cho con ngựa sắt của nó,cứ kêu la oai oái mỗi lúc đi qua những cái ổ gà to tướng.Nó là “vua bi quan”,chẳng bao giờ và chẳng điều gì khiến cơ mặt nó giãn nở tự nhiên hết.Trông nó lúc này đến là buồn cười.

Một khung trời mát mẻ,sảng khoái,buối sáng là bắt đầu cho mọi hoạt động trong ngày,bởi thế nếu bạn thấy hứng khởi vào mỗi buổi sáng thì có nghĩa là “đầu xuôi” rồi đấy.Mỗi ngày của Luân là một tiến trình để hướng đến mục tiêu,”không bao đánh rơi thời gian một cách vô ích”,điều đầu tiên mà bố cậu dạy để thành một học sinh giỏi.

-Này,hôm qua có bị bố mày đánh không?Lu lên tiếng.

Cậu không đáp lại thằng bạn đang vểnh tai lên chờ đợi đáp án.Chỉ thế thôi nó cũng đoán được đôi phần vấn đề.

-Vậy là có rồi.Lu tỏ vẻ buồn rầu.

Luân vẫn im lặng đạp xe lên phía trước,bỏ mặc thằng mập cứ đuổi theo.Luân không muốn trả lời,chuyện qua rồi mà cũng chẳng có gì to tát cả,nó chỉ thực sự lớn với người đàn ông có trách nhiệm như cậu.Con đường mà hai đứa đang đi khá hẹp,nhiều khúc quanh co,có quá nhiều đất đá nhô lên mặt đường,phải giữ tay lái thật vững nếu không muốn phải “đo đường”,và thật nguy hiểm bởi không chỉ là trầy xước bình thường đâu.

Vừa tiến ra đường lớn vào thì trấn thì hai đứa bắt gặp một người đàn ông lạ mặt tiến về phía mình,người đàn ông ở tuổi trung niên,Luân chưa gặp ông ta ở đây bao giờ,Luân có thể khẳng định như thế sau hai năm sống ở đây.Trông ông ta khá bụi bặm,cái quần jean xanh dính đầy bùn đất,cái áo khoác đen dày cộm,gương mặt khá bảnh,khuôn mặt to,chữ điền,lông mày rậm,môi mỏng,mũi dọc dừa nhưng lại hơi quá cỡ,ánh mắt nhìn có vẻ sắc sảo,nhìn những vết bùn đất bám trên người thì đủ biết ông ấy đã có một cuộc hành trình dài đến đây.

-Này hai đứa!Muốn đến nhà bác Thành ở thôn Đông thì phải đi như thế nào vậy? Người đàn ông lạ mặt lên tiếng.

“Bác Thành nào nhỉ?”Cậu chưa nghe cái tên ấy bao giờ.Chắc ông ấy ghé lên vùng đất khỉ ho cò gáy này để tìm người thân...tội nghiệp...nhưng mà có thể ông sẽ thất vọng vì ở đây chả có ai như ông ấy bảo cả.Hai năm,khoảng thời gian đủ dài để Luân không bỏ sót bất cứ cái hộ khẩu nào ở vùng này vả lại ở đây cũng chẳng có mấy người sinh sống.

-Ở đây không có ai tên là Thành đâu chú ạ,có lẽ là ở thị trấn ấy,chú đi ngược lại,thẳng tiếp con đường lớn này là tới.Cậu đáp.

-Không có sao?Ông ta hỏi lại với vẻ thất vọng.

-Dạ,vâng ạ.Cậu tiếp tục khẳng định.

Sau một phút suy nghĩ,ông ta đáp lại:

-Ừ,cảm ơn cháu nhé.

Nhìn ông ấy Luân có cảm giác gì đó không bình thường,nhất là ánh mắt lúc nghe câu trả lời của cậu,ông ta lặng đi một lúc,đồng tử giãn rộng hết mức có thể,vành mũi phồng to,quai hàm hơi bạnh ra,có vẻ như ông đang đay nghiến ai đó,trông chẳng khác gì con thú đang bị thương nhìn chằm chằm vào thợ săn đang tiến lại,dù là gì đi nữa thì cậu cũng không thích cái đang hiện lên trong đầu của ông ấy.Ông ta thay đổi cảm xúc khá nhanh với một câu cảm ơn đầy tình cảm.Chẳng hiểu tại sao Luân có cảm giác mất an toàn,cảm giác hụt hẫng,Luân đang lo sợ một điều gì đó,mặc dù mọi thứ đang rất bình thường.

-Đi nhanh kẻo trễ mày. Thằng Lu cắt ngang mạch suy nghĩ của Luân.

Suốt cả năm tiết học Luân không thể tập trung vào sách vở,cậu cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt đó,một ánh mắt bí ẩn,lạnh lùng,chưa bao giờ Luân gặp một người nào như thế.Cứ như một thằng nhóc lỡ xem phải cảnh ghê rợn trong một bộ phim kinh dị nào đó và nó nhảy luôn vào tiềm thức không có cách gì quên được.Bộ não thật đáng sợ khi ngoài những thông tin cần thiết được lưu giữ là một hố đen chứa cả những thứ độc hại mà bạn vô tình thu nhặt nó qua ánh mắt và sự tò mò.”Chỉ là một người hỏi đường thôi mà”cậu tự an ủi mình như thế,một gã Lữ hành bí ẩn.Luân không biết rằng có thể đó là tiến trình đầu tiên của quá trình tuyệt vọng.