Chương 1

Thiệu Huy thức dậy rất sớm, chọn 1 bộ đồ gile đen bóng và chiếc quần tây đen hiệu nổi tiếng của Anh, trên áo đính một con rồng được chạm khắc tinh tế từ kim cương, tác phẩm của 1 nhà chạm khắc ITALY. Hàng nút màu xanh dịu được tạo ra bằng đá Tanzanite. Toàn bộ trang phục trên cơ thể anh lúc này đáng giá hợn 5 tỉ. Thiệu Huy đang mân mê trên tay chiếc đồng hồ Omega trắng hoàn toàn làm bằng vàng trắng thì điện thoại reo lên:

- Alo? Thế Hào, chuyện gì?- Thiệu Huy hỏi ngắn gọn.

- Thưa phó chủ tịch, còn 30p' nữa sẽ bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị, anh có thể tới kịp không ạ?- Tôi chưa ăn sáng!- Thiệu Huy thản nhiên.

- Vậy....anh có cần tôi thông báo dời lại cuộc họp không ạ?- Thế Hào lo lắng hỏi.

- Không cần!

- Vậy.....

- Cậu cứ chuẩn bị đầy đủ những thứ tôi cần.Không cần phải gấp.

- Dạ!

- .....- Thiệu Huy cúp máy.

- Thưa cậu chủ,bà và ông đang chờ cậu dùng bữa sáng!- Bà quản gia gõ cửa nói.

- Được rồi! Tôi xuống!- Thiệu Huy vừa nói vừa đeo chiếc đồng hồ vào tay rồi thắt chiếc caravat xanh sậm vào.Huy xuống nhà, lễ phép:

- Dạ ba mẹ, con xong rồi!

- Sao trễ vậy? Con không nhớ có cuộc họp à?- Bố Huy lạnh lùng hỏi và không nhìn anh.

- Con không quên!- Huy vẫn bình thản đáp.

- Được rồi, conm ngồi xuống ăn sáng đi.Đã trễ rồi thì đừng có đứng đấy mà nói nữa!- Bà Đình lên tiếng.

- Dạ!- Huy đáp.

Huy dùng bữa xong, cẩn thận dùng khăn lau miệng rồi đứng dậy, cúi người chào bà Đình, ông Phong:

- Con phải đến công ty, chào ba mẹ!

- Được rồi, con đi đi!- Bà Đình cười tươi.

- Ba có đi cùng?- Huy hỏi ba mình.

- Ta sẽ đến sau! Con cứ đi trước để chuẩn bị! Hôm nay là ngày đầu tiên con tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, ta rất hy vọng ở con!

- Con sẽ làm tốT! Con đi trước!- Thiệu Huy cúi chào lần nữa rồi chậm rãi bước đến tủ giày, chọn 1 đôi giày da đen hiệu Giorgio Armani hợp với trang phục rồi gọi cô người làm:

- Chìa khóa của tôi!- Huy cộc lốc ra lệnh.

- Dạ, đây ạ thưa cậu chủ!- Cô người làm cẩn thận cầm chiếc chìa khóa xe giao cho Huy. Anh cầm chiếc chìa rồi ra xe của mình, lái nhanh như bay đến công ty xe. Anh vừa bước ra khỏi xe, các nhân viên lập tức chạy đến sắp thành 2 hàng cúi người chào anh.

- Chào cậu Thiệu Huy!

- Xe của tôi?- Thiệu Huy hỏi.

- Dạ, quản lý đang lái xe ra ạ!

Một nhân viên vừa nói xong, chiếc xe đã ra đến nơi. Đó là 1 chiếc lamborgini đen trắng. Ông quản lý bước ra khỏi xe, cúi chào Huy:

- Chào cậu! Đây là chiếc cậu đã đặt, chìa khóa đây ạ!- Ông quản lý trao chìa khóa cho Huy.

- Ukm`....- - Thiệu Huy hờ hững đáp và xem xét chiếc xe.

- Cho tôi hỏi....chiếc xe màu bạc kia là....- Ông cố tình hỏi thiếu.

- Xe của tôi!- Huy hiểu ý đáp.

- Theo tôi thì....chiếc xe vẫn còn rất mới....sao cậu lại gửi bảo trì ạ?- Ông kính cẩn hỏi.

- Trầy!- Huy đáp.

- À...vâng!- Ông hiểu ra.

- Được rồi! Tôi lấy nó đi! Các người bảo hành xong thì lái thẳng tới nhà tôi mà giao.Tôi đi!- Huy vừa nói vừa lên xe rồi lái vụt đi.

Các nhân viên cúi chào dù anh đã khuất bóng.Đang trên đường đến công ty, điện thoại Huy lại reo lên:

- Gì?- Huy bực bội khi thấy tên Thế Hào hiển thị trên điện thoại.

- Dạ...tôi xin lỗi nhưng...chỉ còn 5 p' nữa....

- Ồn! Tôi nói sẽ kịp nên đừng lôi thôi nữa!- Huy nói gọn rồi cúp máy, nhấn ga chạy hết tốc độ.

Chỉ 3p' sau, anh đã có mặt ở công ty. Các nhân viên nhìn thấy anh đều cúi chào, anh đi đến cửa thì đã thấy Thế Hào đứng chờ. Thế Hào vừa nhìn thấy anh giống như fans gặp thần tượng, lao ngay đến bên Huy, chìa tập tài liệu cho anh:

- Phó chủ tịch, còn vài phút, anh có muốn xem lại những tài liệu này không ạ?- Hào vừa gấp gáp hỏi vừa lấy khăn giấy lau những vệt mồ hôi chảy đầy trên trán vì lo Huy không đến kịp sẽ không biết ăn nói thế nào với các thành viên trong ban quản trị.

- Không cần! Cậu đã tìm đủ thông tin tôi cần chưa?- Huy gắt lên vì bực bội Thế Hào cứ huyên thuyên từ lúc gặp anh.

- Dạ, rất đầy đủ rồi ạ!- Hào tự tin trả lời.

- Tốt!

Huy và Hào đến thẳng phòng họp, họ cúi chào ông Phong và ngồi vào chỗ. Ông Phong liếc nhìn đồng hồ, cười hài lòng vì Huy đến vừa đúng giờ, không thiếu cũng không thừa một giây. Ông mau chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, lên tiếng:

- Đã đến đủ cả chưa?- Ông hỏi cô thư kí.

- Rồi ạ!- Cô đáp.

- Vậy được! Ta bắt đầu cuộc họp! Tôi muốn biết tình hình thu nhập của công ty trong 1 tháng nay.

- Dạ, thưa chủ tịch!- Cô gái ở bộ phận kế toán lên tiếng- Tuy không bằng tháng trước nhưng thu nhập vẫn tăng lên ạ!

- Tasng8 bao nhiêu?- Ông Phong hỏi.

- Dạ....- Cô ngập ngừng- ...50% so với tháng trước ạ!

- 50%?- Ông Phong tức giận đập tay xuống bàn- Tại sao thu nhập lại chỉ tăng một nửa so với tyhang1 trước? Không lẽ bộ phận thiết kế có vấn đề gì sao?

- Dạ....dạ không phải đâu ạ!- Trưởng phòng bộ phận thiết kế sợ hãi- ...Thực ra....thiết kế của chúng tôi trong tháng này đều rất được ưa chuộng.Chỉ trong 1 tháng thôi các shop đã gửi đơn đặt hàng gần cả ngàn bộ rồi ạ! Có...có thể nói, tháng này so với tháng trước thu nhập phải tăng thêm chứ ạ?

- Vậy vấn đề ở đâu? Có ai đã biển thu công quỹ phải khongt6?- Ông Phong vẫn rất tức giận.

- Dạ....tôi nghĩ...có lẽ tôi có thể giải thích được việc này ạ...!- Ông giám đốc nói.

- Còn không mau giải thích?

Chúng ta ngoài việc xuất được nhiều hàng nhưng còn phải trừ phí đóng thuế và...tiền vật dụng, tiền lương của công nhân...

- Nói vậy được sao? Khonbg6 lẽ trước giờ mấy người tình lời lãi mà không trừ đi khoảng đó?

- Điều này bộ phận chúng tôi không quản lý, có thể sơ xuất do kế toán?- Ông giám đốc liếc sang cô kế toán.

- Không phải vậy!- Cô phản bác- Chúng tôi không phải loại nghiệp dư, tất nhiên chúng tôi phải trừ đi chúng khi viết báo cáo rồi!

- Im lặng hết! Tôi muốn có lời giải thích chính đáng chứ không muốn nghe các người đổ lỗi cho nhau!- Ông Phong giận tím mặt.

- Chủ tịch...- Thiệu Huy nãy giờ ngồi nghe không nói gì đã lên tiếng.

- Chuyện gì?- Ông Phong vì giận mà không để ý người vừa lên tiếng.

- Chủ tịch không nên tức giận, sẽ có hại cho sức khỏe đấy ạ!- Thiệu Huy quan tâm- Tôi sẽ làm rõ số tiền bị mất của công ty ngay bây giờ. Trước tiên, mới các vị xem qua tập tài liệu này.- Nói xong Huy ra hiệu cho Thế Hào phát tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước.

Thế Hào hiểu ý anh, phát xấp tài liệu đã chuẩn bị từ trước cho mọi người. Mọi người lật tập tài liệu xem, phát hiện trong đó hoàn toàn là những khoảng thu nhập của Style cao đến ngất trời.Mọi người xì xầm to nhỏ:

- Thu nhập tháng này của chúng ta rõ là cao hơn tháng trước rất nhiều, sao ban nãy tổ kế toán lại bảo giảm hơn 50%?

Thấy ban quản trị mất trật tự, ông Phong giữ lại thái độ bình tĩnh- Em hèm!- Sự lên tiếng cố ý đó của ông làm cả phòng họp im bặt không một tiếng nói.Ông Phong nhìn Thiệu Huy:

- Cái này là sao?

- Đây là tất cả các khoảng thu và chi của cọng ty không những tháng này mà còn của những tháng trước. Nếu mọi người để ý sơ hẳn thấy số liệu thu nhập rất cao, số hàng tồn kho cũng không còn, trong báo cáo của bên kế toán chỉ là tổng hợp chi phí mà các bộ phận gửi đến thôi!

- Vậy theo bản thu chi này....cho thấy số tiền chi ra có rất nhiều chỗ không thỏa đáng, đúng ra số lượng vải may phải nhiều hơn nhưng theo báo cáo của bộ phận thiết kế thì....số lượng chỉ vừa đủ.....nếu đúng thì phải dư ra....đúng không ạ?- Cô gái kế toán lên tiếng.

- đúng vậy! Vậy...bộ phận thiết kế có vấn đề gì sao?

- Không đâu ạ! Số lượng chúng tôi giao cho bên phòng giám đốc duyệt hoàn toàn vừa đủ làm đợt hàng này thôi ạ!

- Ý cô là vấn đề ở tôi sao?- Ông giám đốc bực bội thét!

- Giam đốc Dương Khắc Lâm, đây là cuộc họp hội đồng quản trị, tất cả những người ngồi đây đều nắm 1 vị trí quan trọng của công ty. Yêu cầu ông thận trọng trong lời nói!- Ông Phong cảnh cáo giám đốc Lâm.

- Dạ! Tôi xin lỗi thưa ch3 tịch!- Ông Lâm bất lực.

- Người cần được xin lỗi không phải tôi!- Ông Phong lạnh lùng nói.

Ông Lâm hiểu ý của ông Phong, tự ái nhưng đành ngậm ngùi:

- Cô Lương, tôi xin lỗi!- Ông Lâm nói cộc cằn.

- Không có gì ạ!- Cô Lương lễ phép đáp.

- Trở lại vấn đề!- Ông Phong ra lệnh.

- Vâng, thưa chủ tịch! Tôi đã điều tra về thu nhập của tất cả mọi người nên được biết....- ThiệuHuy đang nói, ông Lâm lại khó chịu.

- Thưa phó chủ tịch, sao anh lại điều tra thu nhập cá nhân của chúng tôi? Đó là chuyện riêng mà?

- Tôi không điều tra để phục vụ cho cá nhân tôi, là phục vụ cho mọi người thôi! Nếu có làm các vị phiền lòng thì xin thứ lỗi!- Thiệu Huy nói lễ phép.

- Không có gì! Cậu nói tiếp đi!- Ông Phong nói.

- Vâng! Tôi đã xem xét số tiền mọi người nhận mỗi tháng, không có gì đáng nghi từ tài khoàn chính! Nhưng lại có ai đó tạo tài khoản ảo để rút tiền công ty và theo đáp án mà tôi nhận được, người tạo ra nó là........