Chương 1

Chương 1

Khi Tần Tuần ra khỏi quán café thì trời có chút mưa , mang trên người mùi hương ngọt ngào của bánh kem, cậu tính đi qua hai con phố đến một quán nhỏ ăn chút cháo.

Tay cậu cầm một điếu thuốc, cằm chôn sâu trong lớp lông của áo khoác đen, nhiệt độ bên ngoài vẫn rất lạnh, cậu nắm chặt áo khoác trên người, tiện tay quàng lại khăn quanh cổ cho ngay ngắn.

Thở một hơi, chỉ là một làn sương trắng mỏng, trong tủ kính các cửa hàng ven đường những ma nơ canh muôn hình vạn trạng thướt tha yêu kiều, cậu thản nhiên liếc mắt một cái, tầm mắt lại chuyển tới khách sạn năm sao cao cấp lấp lánh ánh đèn xanh vàng rực rỡ, không tránh khỏi sửng sốt một chút.

Một đám người đang xuống xe, một người đàn ông đứng ở bên cạnh xe , nở nụ cười cực kỳ ôn hòa, toàn thân khi giơ tay nhấc chân đều phát tán không khí như gió xuân, chỉ thấy người đó quay đầu cười, gật đầu , cùng với một người nữa đang từ trong xe đi ra nói chuyện, khóe miệng cong lên một ý cười…. Đây là nụ cười mà Tần Tuấn vô cùng quen thuộc.

Tần Tuấn nhìn người kia. . . . . . Thật sự kinh ngạc, cùng sống trong một thành phố, cũng đã qua bốn năm, đây là lần đầu tiên cậu ngẫu nhiên gặp lại anh.

Nhìn đám đông kia, lẫn trong đó là hai người cậu vô cùng quen mắt đi vào khách sạn, Tần Tuấn nở nụ cười tự giễu, đem áo chỉnh cho khéo, tránh cho gió lạnh lùa vào thân thể, bước nhanh đến nơi định đến.

Tần Tuấn của bốn năm trước vẫn còn đang cùng một chỗ với anh, đó là một người ôn hòa hiền hậu, chính trực thiện lương, cực kỳ có giáo dưỡng, Tần Tuấn cảm thấy nên dùng câu biển nạp trăm sông để hình dung anh.

Bốn năm trước, cả hai cùng sống chung cũng được sáu năm. Tần Tuần chưa từng nghĩ tới, cuối cùng cậu vẫn lựa chọn rời xa anh, cậu vẫn luôn nghĩ rằng, cậu cùng anh nhất định sẽ đi qua một đời người để sau này khiến người ta phải trợn mắt há miệng khi nhắc tới giai thoại của họ, chỉ là đáng tiếc, đến cuối cùng bọn họ vẫn tan vỡ.

Mọi chuyện bắt đầu là khi Tần Tuấn phải lòng Từ Đằng Đào, cũng là do chính cậu theo đuổi anh, Từ Đằng Đào là người khiêm tốn, đối mặt với sự quấy rầy của Tần Tuấn bất khuất lại dùng phương thức không chút tự tôn này đã không nề hà cự tuyệt ngay. Nhưng cuối cùng lại dây dưa với Tần Tuấn một thời gian dài , đến ngày Tần Tuấn tốt nghiệp Đại học, hai người bắt đầu sống chung.

Sống cùng Từ Đằng Đào là chuyện tuyệt đối vô cùng thoải mái vui vẻ, anh là người lý trí cũng là người tốt biết hiểu ý người khác, ngay cả chuyện tình ái cũng khiến cho Tần Tuấn là người ở dưới nhẹ nhàng vui vẻ hưởng thụ, lần đầu tiên của hai người mà cũng không hề làm Tần Tuấn bị đau.

Chính là. . . . . . Chính là. . . . . . Sau đó, Tần Tuấn cũng không nghĩ rằng, chính người đàn ông tốt đẹp ôn hòa đó, chính tính cách đó của anh khiến cậu yêu anh, mà cũng vì tính cách đó mà cậu phải rời xa anh.

Còn nhớ rõ hai người có mâu thuẫn là bắt đầu từ năm đó Từ Đằng Đào cứu một người mang về. Trước kia , Từ Đằng Đào không phải chưa từng cứu giúp người, anh vẫn thường xuyên mang hay nhặt một người nào đó bị thương về nhà để chữa thương, cho nên Tần Tuấn lần này cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ lần này cũng giống lần trước, người khách khi ở nhà họ ngủ một đêm, ngày hôm sau sẽ đi mất.

Ngày đó Tần Tuấn đang phải chạy đến bến tàu để đi công tác, cậu chạy nghiệp vụ nên hàng năm sẽ có vài lần hai tuần một tháng đi xa. Ngày đó lúc Từ Đằng Đào mang người kia trở về, cậu không thấy rõ mà chỉ kíp hôn anh một cái rồi vội vàng chạy xuống, lên taxi đang chờ sẵn.

Đến khi cậu trở về…. đẩy cửa một cái nhìn thiếu niên chói sáng kia, cậu không khỏi có chút ngẩn người, rồi phóng tầm mắt bốn phía nhìn thấy Từ Đằng Đào đang chuẩn bị đồ ăn, Tần Tuấn lại có chút không rõ ràng .

Trong nhà, lúc nào lại xuất hiện người này??

Từ Đằng Đào trong phòng hai người mà giải thích : “ Cậu bé bị người ta đuổi giết, ở nhà mình trú tạm, qua nguy hiểm rồi đi.”

Tần Tuấn gật đầu, nói, được.

Cậu không ngại vì Từ Đằng Đào là người tốt, lúc trước vì anh như vậy nên cậu mới không chùn bước mà yêu thương anh.

Mà sự tình, cũng ngay năm đó bắt đầu không thể cứu vãn.

Thiếu niên kia ở nhà bọn họ được chăm sóc đến mức trở thành đối tượng được Từ Đào Đào chiếu cố nhất, bởi vì thiếu niên thông minh, bởi vì cậu tài giỏi, Từ Đằng Đào trỗi dậy ý nghĩ đưa cậu đến trường, một tháng rồi hai tháng, nửa năm lại đến một năm…. Đến khi ở lại vô kỳ hạn.

Nhận nuôi một người không đáng sợ, đáng sợ chính là người được nhận nuôi lại nổi lên tâm tư với người nhận nuôi mình…. Cũng vì thiếu niên kia xuất chúng, nên cậu với bản thân cực kỳ tự tin, thường sau lưng Từ Đằng Đào hiện ra ánh mắt đầy dã tâm muốn giành được người này, hơn nữa khi đối mặt với Tần Tuần cũng chẳng thèm che giấu.

Ngay lúc bắt đầu, Tần Tuấn cũng không thèm để ý.

Sau đó một thời gian, Tần Tuấn nhắc nhở Từ Đằng Đào suy nghĩ của cậu bé kia, Từ Đằng Đào nghe xong chỉ cười cười, chỉ nói đây là thời kỳ khó khăn trong lúc trưởng thành mà thôi.

Rồi đợi đến lúc Từ Đằng Đào đem một nửa lực chú ý lên người của thiếu niên kia thì Tần Tuấn có chút bất lực rồi, thiếu niên kia vẫn thật nhiều chuyện xảy ra, có thể giành được quán quân môn lý hóa, có thể mang đội bóng của trường thi đâu thắng đó , nhưng đồng thời cũng hay sinh sự, tính tình táo bạo luôn đánh nhau gây rắc rối, đều là chuyện không lớn cũng không nhỏ, nhưng Từ Đằng Đào là người nhận nuôi phải ra mặt giải quyết.

Rồi sau đó…..có lần, Từ Đằng Đào đề nghị : “ Em nên đối tốt với Tiểu Thiêm một chút.”

Tần Tuấn không thể cãi lại, cậu không cách nào đem cái mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của người khác, cũng không còn biện pháp gì trước một đứa nhóc luôn biết cách ngụy trang hiền lành.

Cậu không phải đối thủ của thiếu niên kia.

Cậu không đủ thông minh.

Kết cục cũng không khiến Tần Tuấn không tiếp nhận được, vì lúc chia tay là sau khi thiếu niên kia ngụ trong nhà họ ba năm sau mới phát sinh, trong khoảng thời gian đó Tần Tuấn căn bản đã chuẩn bị sẵn tinh thần với việc chia tay này.

Ngày đó, buổi sáng trời nắng tươi đẹp, Tần Tuấn cùng Từ Đằng Đào muốn sống một ngày hạnh phúc, đi xem phim, đi câu cá , rồi dùng cơm ở nhà hàng, hai người thậm chí còn đã đặt một phòng ở khách sạn xa hoa.

Chính là đang trên đường xem phim, Từ Đằng Đào bỏ đi, vì thiếu niên kia xảy ra chuyện.

Tần Tuấn hôm đó chờ được hai cuộc điện thoại của Từ Đằng Đào, lần thứ nhất nói ‘xin lỗi, chờ anh một chút’, lần thứ hai nói rõ ràng hơn ‘ xin lỗi, Tiểu Thiêm xảy ra chuyện, em đừng chờ anh.’

Tần Tuấn ở khách sạn bình tĩnh vượt qua đêm đó, cậu cũng không còn sức mà tức giận, bởi vì vài năm qua cậu đã đem tất cả cảm xúc tiêu cực tiêu hao cạn kiệt, cậu tức giận chỉ đơn giản vì để thua một kẻ chưa thành thục mà thôi.

Giống như Từ Đằng Đào đã nói, em đừng chờ anh, Tần Tuấn khi về nhà cũng đã nghĩ, em thật sự không đợi được.

Cậu đi vào nhà… Từ Đằng Đào chưa về, đến tối mới mỏi mệt trở về, vào thời điểm đó,Tần Tuấn cũng đã thu dọn hành lý xong xuôi, cậu đặt chìa khóa lên bàn, nói : “ Chúng ta chia tay thôi.”

Từ Đằng Đào trừng lớn mắt, đó là nỗi khiếp sợ mà Tần Tuấn chưa từng thấy qua.

Tần Tuấn nói: “Em mệt mỏi, anh xem, em đã có tóc bạc.’ Cậu hơi vuốt mái tóc, phát hiện có vài sợi bạc lẫn trên mái tóc đen dày.

Từ Đằng Đào ngồi cứng người, môi run rẩy, không nói được lời nào.

.

Tần Tuấn trước khi đi ra khỏi nơi từng là nhà của mình, còn ôm Từ Đằng Đào : “ Rất xin lỗi, Đằng Đào, em trước kia không nên lôi anh xuống nước, em thật sự đã vô cùng muốn cố gắng yêu anh, muốn một cuộc sống thật tốt đẹp với anh, chỉ là, chúng ta không hợp. Rất xin lỗi, tha thứ cho em…”

Nói xong câu nói đó, cậu cũng không quay đầu mà rời khỏi căn nhà kia, không bao giờ… có ý muốn quay đầu lại nữa.

Ba năm này, một ngày sống như một năm, người cậu yêu đã không còn nhận ra cậu nữa, cho nên, chỉ có cách rời đi mới khiên hai người giải thoát.

——————————-

Sau khi ăn xong chén cháo , dạ dày cũng có đỡ chút, Uông Uông gọi tới, nói :” Sao cậu còn chưa đến đây?”

Tần Tuấn nói: “Rất lạnh, tôi phải về ngủ, trong quán liền phiền cho các cậu.”

Tần Tuấn ở ngoại thành, dùng hai mươi vạn tệ mua một nhà dân, có sân, còn có tường cao vây quanh, rất thích hợp cho một người muốn ở cố định một nơi.

Cậu chạy nghiệp vụ dành được mấy chục vạn mua nhà rồi lại chung tay với Uông Uông mở quán café, tiền dư chẳng còn mấy, xe cũng không mua nổi, may mà giao thông thuận tiện, mỗi ngày có ba chuyến xe từ ngoài vào nội thành, buổi tối chín giờ có một chuyến nữa, kịp để cậu về.

Đi xe buýt đến nhà ga, mười phút nữa là chuyến cuối, tài xế vốn quen mặt cậu, Tần Tuấn rút một điếu thuốc mời : “ Hút nhé.”

Tài xế đại ca cười cười nhận lấy : “ Khuya vậy mà còn về.’

“Hey, lạnh quá mà, phải về nhà thôi, hôm nay không phải để cho người chạy lung tung .” Tần Tuấn cười nói, cậu là tuýt người thuộc kiểu hào sảng, có cảm giác đặc biệt, khiến người ta cảm thấy dễ dàng tiếp cận, hơn nữa bất cứ ai trò chuyện với cậu đều thấy cậu là người đặc biệt khiến người khác vui vẻ, nói chuyện với cậu, cậu sẽ thật sự lắng nghe, làm người ta cảm giác được tôn trọng, cho nên bất luận là bác gái bán trứng chim hay mấy thiếu niên chơi bời ở trong thành đều vui vẻ tán dóc vài câu với cậu.”

“Hàng quán của anh làm ăn được không?” Tài xế đại ca vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.

“Hoàn hảo, ha ha.” Tần Tuấn cười, đem quần áo kéo cao, nói : “ Tôi ngủ một chút, tới nơi anh kêu tôi một tiếng nhé.’

“OK.”

Tần Tuấn ngồi xuống ghế cuối cùng, nhắm mắt, phát hiện ngủ không được, xe buýt này là loại xe cũ bình thường, không có điều hòa, không khí như muốn đóng băng, làm người ta khó chịu.

Cậu vài năm nay sống cũng là được chăng hay chớ, không hăng hái, một tháng vào thành vài ngày xem quán cà phê, mua đồ này vật nọ mang về, bất quá với cuộc sống một người cũng không vấn đề. Cậu lúc trước thích khiêu vũ, cũng khá thành thạo, bây giờ sửa lại thành võ thuật quyền anh, mua một phòng cũng lớn, đầy đủ trang thiết bị, mỗi ngày ở nhà luyện tập, một ngày mười tiếng luyện , mệt mỏi thì gục ngủ , thân thể càng ngày càng nhanh nhẹn tự nhiên, nhưng thói quen sợ lạnh vẫn không đổi được, vẫn giống trước kia, cứ đến mùa đông, chân lạnh như trong hầm băng mới bước ra, đi xem nhiều bác sĩ cũng nuốt không ít thuốc thang cổ truyền mà không thuyên giảm.

Uông Uông nói, đây là mệnh, cậu phải nhận lấy.

Cho nên, Tần Tuấn không còn cách nào, giống như khi cậu cùng Từ Đằng Đào chia tay, đây là mệnh, tay cậu không thể nắm bàn tay ấm áp của anh cả đời, yêu cũng vô dụng, cậu chấp nhận.

Có lần thứ nhất ngẫu nhiên gặp, thì lần thứ hai cũng không kỳ quái.

Ngày đó là tết nguyên đán, Uông Uông sớm gọi điện kêu Tần Tuấn phải vào thành, nói là đến tối đặt một bữa lẩu trong quán nổi tiếng rồi, đến tối ba người đi ăn bữa cơm no đủ, muốn ăn gì gọi nấy, cuối cùng nhất định phải ăn cho người đầy mồ hôi mới được quay về .

Lúc vào trong quán, Uông Uông nói : “ Anh đẹp trai, sao lại gầy thế?”

Tần Tuấn vô lực cười: “Tính nhầm chút, tôi nghĩ mua một thùng mì có thể ăn được một tháng, nào biết mới mười hôm liền hết sạch, ngay cả canh thừa cũng không còn.”

Uông Uông kinh hãi, la ó thân ái của cậu : “ Bảo bối à, tên này mà chết đói sẽ đem mặt mũi của quán mình biến mất sạch sẽ.”

Bánh ngọt sư phụ trên mặt có vết sẹo, y hôn nhẹ Uông Uông rồi liếc qua Tần Tuấn một cái, sau lại cúi đầu lau bụi trên mặt cậu.

“Đêm nay nhất định phải ăn no mới về.” Tần Tuấn đau buồn ngồi xuống, xoa nhẹ mặt mũi mình : “ Các người an tâm, nhiệm vụ vét nồi toàn bộ giao cho tôi đi, nhất định không khiến tổ chức thất vọng đâu.’

Uông Uông khóc lóc : “ Đây là phí chung của chúng ta…. Cậu phải nhớ, canh cặn dành cho cậu, nhưng đừng có mà ăn nhiều….”

Nhưng tới lúc ngồi xuống rồi, Uông Uông liền chọn những món bổ dưỡng, hải sản, thịt gà, còn bắt phục vụ mang nồi lẩu dược thiện , lại múc nguyên một chén canh nóng làm ấm dạ dày cho Tần Tuấn, bận rộn không có lúc nghỉ ngơi.

Tần Tuấn ở một bên lệ nóng quanh tròng: “Vì sao mà tôi không sớm gặp cậu nhỉ?”

Uông Uông mắt liễu trợn trắng, vội vàng đem đồ ăn Tần Tuấn thích trút vào trong nồi.

Mặc vẻ săn sóc an bài của Uông Uông, Tần Tuần không giữ hình tượng ăn thật lực, cởi áo khoác, khăn quàng để lên ghế dựa, tới cuối còn gọi thêm bia ăn cho ngon miệng, uống một ly lại giống như cửa biển ăn thật mạnh.

Uông Uông thương hại, đối với thân ái của mình nói: “ Không biết còn tưởng là em mang thằng nhóc ở khe suối nào đó câu đến đây.”

Tần Tuấn chỉ để ý đến ăn, ăn đến nửa đường, quần bò lẫn quần xi-líp đều có điểm căng , chạy nhanh đi WC giải phóng.

Gặp lại Từ Đằng Đào, cũng là lúc Tần Tuần khẩn cấp ở WC phóng nước , khi đó mặt cậu vì bia với lẩu cay mà đỏ hồng đến tỏa sáng, mái tóc dài buông ra phía sau, bởi vì được giải phóng thoải mái mà thở dài một tiếng…

Từ Đằng Đào yên lặng nói : “ Tần Tuấn . . .”

Tần Tuấn quay đầu lại, nhìn anh, nhưng lại mỉm cười giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại : “ Đằng Đào. . ..”

Đã lâu không gặp.

Đã lâu không gặp.

Tình cảnh thế nào để hai người có thể nói như vậy? Nếu là bằng hữu ? Có thể vui vẻ. Nếu là tình nhân? Trên đời có bao nhiêu người từng yêu nhau… . .Gặp mặt tình nhân cũ có thể nói bốn chữ này, cảm xúc đó phải nên chứa chút chua xót? Còn có chút tan vỡ?

Hai điều Tần Tuấn có hết, nhưng thời gian đã dạy cậu bình tĩnh, dạy cậu biết che dấu chính mình.

Cậu nói: “Đã lâu không gặp.”

Giống như cùng bằng hữu bình thường buổi sáng ra khỏi cửa gặp mà nói : “ Hôm nay khỏe không?”

Từ Đằng Đào nhìn cậu. . . . . . Ánh mắt có chút ướt át, nói vậy cũng là do uống có chút say? Tần Tuần kéo khóa quần, cười nói : “ Anh cũng ở đây ăn lẩu?”

Từ Đằng Đào gật đầu, Tần Tuấn rửa tay, anh vẫn đứng sau cậu, mắt đỏ hoe nhưng mặt trắng nhợt, khóe miệng không có ý cười, Tần Tuấn trong lòng thở dài, vất vả mới gặp lại, thế mà không cười với mình một cái, trước kia . . . tôi có biết bao nhiêu thương sự ôn nhu như nước trên gương mặt kia.

Nhưng hiện giờ. . . . . . Đều không nhìn thấy nữa .

Cậu có chút tiếc hận.

Cậu quay đầu lại, mỉm cười, ” Tôi đi đây.”

Từ Đằng Đào nói: “Thực xin lỗi.”

Tần Tuấn kinh ngạc quay đầu lại, cậu cảm thấy chính bản thân mới phải nói lời xin lỗi với người kia. . . . kéo anh xuống nước, lại không kiên trì mà bỏ đi, cũng không phải nguyên nhân một phía, nhưng không thể phủ nhận chính cậu mới là người buông tay trước.

“Thực xin lỗi.” Từ Đằng Đào thật khó khăn mới nói được : “ Sinh nhật em, không cùng em trải qua.”

Tần Tuấn lúc này mới giật mình nhớ lại, trước ngày chia tay đó, là sinh nhật cậu, Từ Đằng Đào không cùng cậu trải qua, là đang thật sự áy náy sao?

Cậu bước gần anh, vỗ vai Từ Đằng Đào, khóe miệng mỉm cười, giống như ngày trước luôn như vậy, nụ cười pha chút ranh mãnh:” Không sao, tôi không trách.”

Từ Đằng Đào nhắm mắt lại, sau khi mở ,mắt càng thêm đỏ.

“Anh thực sự xin lỗi em.’ Tần Tuấn thở dài, rồi lại cười : “ Tôi nghĩ, anh bây giờ vẫn sống tốt lắm?” Cậu cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn là khuôn mặt đó, năm tháng có hằn lên khóe mắt chút nếp nhăn, nhưng càng khiến cho anh trông thành thục ôn hòa giống cổ ngọc làm người ta lóa mắt.

Từ Đằng Đàokhông nói gì.

Tần Tuấn tới gần từng bước, ôm anh, sau lưng anh vỗ mạnh vài cái, cắn môi, nói tiếp : “ Anh sống tốt, tôi thật rất vui .’

Cậu dùng lực trên trán đàng đào hôn một cái thật mạnh, dùng nụ cười mê người nhất của mình nói : “ Tạm biệt.”

Cậu buông anh ra, quay người lại đi ra ngoài, lần này đi như vậy, cũng không hề quay đầu lại.

Không thể quay đầu lại, phải cho anh tự do, cho anh hạnh phúc, Tần Tuấn nghĩ, cậu yêu anh, cho nên không để anh khó xử, cậu cũng muốn mình không vui vẻ, như vậy, khoảng cách mới chính là thứ chúng ta cần.

Không cần gặp lại, cho dù gặp, chỉ cần thản niên thăm hỏi là được.

Ngồi vào chỗ mình, Tần Tuấn lấy đũa vớt ngay con cua mới được bỏ vào, Uông Uông quất vào tay cậu : “ Còn chưa chín, nhanh bỏ tay ra.’

Vuốt sắc Uông Uông cào Tần Tuấn thành hai đường đỏ hồng, Tần Tuấn tội nghiệp liếc người đàn ông có vết sẹo kia tố cáo : “ Bà vợ chanh chua nhà anh lại giương oai kìa.”

Người kia mặt đen không động đậy liếc cảnh cáo cậu một cái, Tần Tuấn bĩu môi : “ Được rồi, các người là một giuộc, quả nhân không thèm đấu với hai người, thắng không phải dùng võ.” Cậu kêu một tiếng, lại hứng trí bừng bừng nhìn lầu lẩu mới tăng thêm lửa lại bỏ thêm hải sản.

Một lát sau, Uông Uông kỳ quái nhìn cậu, đẩy Tuần Tuấn một cái, mà lúc này Tần Tuấn đang thì thào nói nhảm : “ Chín nhanh, chín nhanh, bảo bối bảo bối

Tao yêu mày lắm, mau cho tao ăn sạch đi, thành toàn cho tao cũng cho mày toại nguyện…..”

“Tần Tuấn. . . . . .” Uông Uông dùng ánh mắt sắp rút gân nhìn cậu, cuối cùng chịu không nổi ánh mắt si mê của Tần Tuấn vào nồi lẩu đành mất phong độ cào cậu một cái : “ Có người tìm kìa.”

“A. . . . . .” Tần Tuấn đẹp trai có chút giận . . . thong thả quay đầu lại, nhìn người kia, khóe miệng nở nụ cười : “ Đằng Đào . . .”

Từ Đằng Đào đúng trước bàn của họ, nhân viên phục vụ đi đến, trong tay cầm chén đĩa chờ anh nhường đường . . . Vậy mà anh hoàn toàn không ý thức được nơi mình đứng.

Tần Tuấn chạy nhanh kéo anh lại, bàn của họ chính giữa đại sảnh, nơi đông người nhất, có người đúng ở lối nhỏ ngay trung tâm không thèm động đậy thì phải khiến nhân thần cộng phẫn .

Kéo anh vào ngồi lên ghế trống, Tần Tuấn không hỏi anh vì sao lại tới chỗ này, chỉ nói : “ Có muốn ăn không, lẩu cay này quá ngon, ăn no về khẳng định là ngủ một giấc thật đã.”

Từ Đằng Đào ngồi xuống, mặt không hề cứng ngắc, hướng hai người Uông Uông mỉm cười .

“Anh là bạn Tần Tuấn à? Hay là người theo đuổi tên này đến thất điên bát đảo??” Uông Uông tò mò cắn đũa nhìn anh .

Tần Tuấn thiếu chút phun nước miếng, lấy đũa gõ đầu Uông Uông : “ Ăn đi, nói mấy lời vô nghĩa làm gì?”

Cậu quay lại Đằng Đào cười hắc hắc, ngẩng đầu giơ tay : “ Phục vụ, lấy cho bàn này thêm bát đũa, nhanh nhé, cảm ơn.’

Từ Đằng Đào nhìn tay cậu . . . Giống như, thật nhiều năm chưa hề phát hiện cậu như vậy, ngốc nghếch, nên có chút không biết nên làm thế nào.

Tần Tuấn như không hề thấy, cười một tiếng, nhàn nhã như việc trong nhà nói : “ Sao vậy? Anh lên chức giáo sư rồi nhỉ?”

Thời điểm ra đi, anh đã là phó giáo sư, bây giờ chắc cũng là giáo sư rồi.

Quả nhiên, Từ Đằng Đào gật đầu.

“Quá tốt, giáo sư trẻ tuổi .” Tần Tuấn đem con cua đã chín đưa lên miệng cắn , hàm hồ nói : “ Ăn đi.’

Từ Đằng Đào động đũa . . . Gắp món này món kia tính đưa vào bát Tần Tuấn . . . . Tần Tuấn còn đang mải gặm càng cua, vươn tay chắn bát : “ Chính anh ăn đi.”

Từ Đằng Đào ý cười nơi khóe miệng biến mất, anh hạ mắt, nhìn tay mình . . . một câu cũng chưa nói.

Điện thoại Tần Tuấn vang lên, cậu xoay xoay thân thể, đem cái túi quần về phía Uông Uông bên cạnh, buông con cua trong tay ra, đưa bàn tay đầy mỡ nói : “ Giúp tôi nghe coi . . .’

Uông Uông liếm mép, bất mãn nói : “ Lại là tôi nghe, cậu là loại người gì vậy, đừng cho là thân ái nhà tôi không ăn dấm chua thì lợi dụng tôi nhe.”

Tần Tuấn không cho là đúng: “Huynh hữu kì sự, đệ đương lao chi.” ( anh trai có việc, thằng em phải giúp ^^)

Uông Uông đá chân cậu, thờ phì phì lấy điện thoại ra nghe.

Uông Uông tiếp điện thoại rất mất kiên nhẫn, chỉ nói vài câu : “ Biết rồi, biết rồi, tôi sẽ nói cho cậu ta.”

Cậu đem điện thoại cúp luôn, mặt mày cau có nhìn Tần Tuấn : “ Bạn cậu nói cậu tháng này muốn đi HongKong chơi không. . . .”

Tần Tuấn mặt khổ : “ Không đi.” Tàn nhẫn tiếp tục chén tiếp một con cua khác.

Uông Uông khinh bỉ nhìn cậu một cái, lại giúp thân ái nhà cậu lột thịt cua.

“Ăn đi. . . . . .” Tần Tuấn nhìn Từ Đằng Đào không đụng đũa, mỉm cười nói .

Từ Đằng Đào nhìn bên khóe miệng cậu, thản nhiên nói : “ Miệng em bị bẩn kìa.” Anh rút khăn tay đưa cho Tần Tuấn.

Tần Tuấn tiếp nhận,cười cười tự giễu , “Tôi y hệt như hòa thượng xuống núi, gặp đồ mặn liền nhìn không được cái miệng. . ..”

Ăn tiếp một lúc, Tần Tuấn lại đứng dậy, mặt mũi xấu hổ nói : “ Uống nhiều, đi WC . . .”

Cậu lần này đi hẳn vào phòng, trên đường ra lại thấy Từ Đằng Đào, anh đang đứng trước bồn rửa tay, tấm gương in lai mặt anh, không thấy sự ấm áp trên gương mặt như gió xuân kia nữa, anh đang hút thuốc, không còn giống Từ Đằng Đào mà Tần Tuấn biết trước kia nữa.

Thấy cậu đi ra, Từ Đằng Đào ngẩng đầu : “ Em vẫn tốt chứ?”

Em vẫn tốt chứ?

Một khắc đó, nhìn gương mặt anh, Tần Tuấn thật sự không biết nên trả lời thế nào mới tốt.