Mở đầu

Đêm đông chí, tuyết chất thành đống.

Xe taxi dừng bên đê, cửa xe phía sau mở ra, lái xe giơ tiền dưới ngọn đèn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên mặt tuyết lưu lại một chuỗi dấu chân và dấu vết lăn lộn, vị khách kia đang đứng trước đê, bộ quần áo được cắt phù hợp với vóc dáng nhưng trên chiếc áo khoác ngoài màu đen đã có mấy bông tuyết.

Mùa đông năm nay vô cùng lạnh, hiếm khi thấy tuyết lớn. Lái xe hạ cửa kính xuống, dính phải mấy bông tuyết, giọng nói bị tạt trong gió lạnh: “Chàng trai, nơi này là bờ đê đó, không phải cậu đi nhầm chỗ đấy chứ?”

Người khách không hề để ý, qua một lúc, lái xe vẫn có lòng tốt nhắc nhở: “Còn ở lại đây sẽ không gọi được taxi đâu. Nếu cậu không đi, vậy tôi đi nhé.”

Người nọ giống như cọc gỗ, người lái xe kéo cửa kính lên, tiện tay lau kính chắn gió, lại đợi thêm một lát người trong nhà ông gọi về ăn bánh trôi, lái xe nhìn ra bên ngoài, gọi một tiếng, nhanh chóng quay đầu xe rời đi.

Nước sông yên lặng không gợn sóng, thuyền vận chuyển cũ nát sắp bị tuyết che phủ, ánh đèn đường trầm lặng, giống như bị gió tuyết thổi bay.

Đầu đầy sương giá, người nọ mới có động tác.

Cởi áo khoác, dùng sức ném đi, cuối cùng nước sông cũng bị ảnh hưởng. Anh ném kính, quăng vali, lại quăng cả âu phục, ném cà vạt, ví tiền và di động cũng tiễn bước theo, cuối cùng anh ném cả đồng hồ, sau đó không còn nghe thấy chút tiếng động nào nữa.

Anh bám vào hàng rào bảo vệ, trên tay đỏ bừng, giống như muốn phá vỡ trời hủy diệt đất, khó nén được sự thù địch trên mặt.

Qua một đêm, gió lặng tuyết ngừng, anh giống như nước đọng, bình tĩnh đứng bên cạnh đê.