Chương 1 - Chu Minh Khải, tôi chết rồi





Tôi nghe thấy tiếng nổ vang rền khi đoàn tàu chạy qua, sắc bén chói tai. Ngay tiếp theo là một đoạn trống rỗng ngắn ngủi. Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không cảm nhận thấy bất cứ thứ gì. Sau đó không biết bao lâu, tôi nghe được tiếng xương sọ mình vỡ nứt.

Cuộc đời thuộc về Hứa Gia Dương đã hạ màn như vậy.

Trục bánh thời gian vẫn đang chuyển động. Thế giới của tôi là một mảnh mênh mông trắng xóa. Tất cả đều không tồn tại, tựa như một ảo cảnh, không có thứ gì, cũng chẳng thể nắm bắt được thứ gì.

Không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên nghe thấy được thanh âm huyên náo từ đám người.

Thân thể của tôi lơ lửng phía trên đường ray, nhìn thấy không ít người: quần chúng vây xem, phóng viên phỏng vấn, thợ chụp ảnh, cùng với Vương mập đỏ mắt.

Trước khi tự sát, tôi gửi tin nhắn cho Vương mập, nói cho cậu biết mật mã thẻ ngân hàng của mình. Tuy rằng bên trong chỉ có mấy ngàn đồng, nhưng đó là tấm lòng cuối cùng của tôi dành cho người bạn duy nhất này.

Tôi chợt muốn đi tới bên Vương mập, thì phát hiện mình đang trôi nổi trong trời đất. Lúc này tôi mới kịp nhận ra, tôi đã chết.

Đúng vậy, tôi, Hứa Gia Dương, đã chết.

Chết trên đường ray chạy về Liễu thành.

Nghiền nát cơ thể mình, muốn bớt đi hậu sự.

Ở thế giới này, tôi cô độc. Chỉ có một người cha trên danh nghĩa luôn nóng lòng muốn tôi chết. Có lẽ thời điểm nghe đến tin Hứa Gia Dương nằm đường ray tự sát, ông sẽ rất vui vẻ, dù sao mong chờ cũng đã nhiều năm như vậy. Tôi không có bạn bè gì. Toàn bộ ba năm cuối cùng của cuộc đời đều dành cho Chu Minh Khải, chẳng có vòng xã giao cá nhân. Người bạn duy nhất chính là Vương mập. Chắc cậu sẽ vì tôi mà khổ sở một thời gian, sau đó đề cập đến một người tên Hứa Gia Dương đầu đất thì sẽ thổn thức trong chốc lát, rồi không còn gì khác.

Tôi cho là như vậy.

Tôi không biết tại sao linh hồn của mình còn có ý thức. Hóa ra, trên thế giới này thật sự có việc quái lực loạn thần. Quả nhiên phải là người đã chết mới có thể biết được

Tôi nhìn đường ray kia, ngay cả vết máu cũng không thấy. Súng nước cao áp tẩy rửa, tro cặn đều được dọn dẹp sạch sẽ. Rất khó để nhìn ra, mấy giờ trước nơi này đã mai táng một sinh mệnh.

Tôi chậm rãi tới gần mặt đất, dù sao thì việc luôn trôi bồng bềnh giữa không trung cũng mang một cảm giác là lạ.

Tôi không biết mình nên đi đâu. Tôi thậm chí không biết làm cách nào đến thiên đường hoặc địa ngục, cũng không biết có chuyện đầu thai luân hồi hay không. Tôi chỉ biết rằng, tôi hiện tại là một con quỷ mờ mịt.

Tôi nhìn những phóng viên kia, nghĩ, chắc ngày mai sẽ có tin tức thanh niên thiểu năng trí tuệ mất mạng nơi đường ray. Có khi còn có không ít người bình luận rằng, khả năng và tâm lý chịu đựng của thanh niên thời nay không tốt, rồi tiện thể than thở một chút về cạnh tranh kịch liệt tàn nhẫn trong xã hội bây giờ.

Tôi không biết mình nên đi chỗ nào. Trong đám người, tôi chỉ quen mỗi Vương mập.

Bộ dáng muốn khóc nhưng cố nín của cậu, đến tôi cũng không nhìn nổi. Chỉ thấy cậu đột nhiên chạy tới, quỳ gối bên đường ray, vừa khóc vừa mắng.

“Mẹ nó, Hứa Gia Dương anh chính là đồ nhát gan! Vì một Chu Minh Khải, đáng giá không?”

“Anh nợ ông đây mấy ngàn đồng kia sao?”*

*Đoạn này trong bản raw là ngược lại, đại khái là “ông đây nợ anh mấy ngàn đồng tiền kia sao”. Nhưng thực tế là Hứa Gia Dương chuyển tiền cho Vương mập, nên Vương mập đáng ra nên hỏi là, Hứa Gia Dương nợ cậu hay sao mà trả tiền. Do đó, editor mạn phép đổi lại cho hợp hoàn cảnh.

“Sao anh không đổi kiểu chết khác, giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không?”

“Anh làm sao… lại…”

“…”

Lời của Vương mập thật sự là đã đánh thức tôi. Đúng đấy, nếu muốn chết thì giữ lại chút nội tạng để cứu người có phải tốt hơn không? Thế nhưng, thời điểm ấy tôi chỉ một lòng muốn chết, cũng không suy xét đến cách chết tử tế.

Quả nhiên, chuyện như tự sát cần cân nhắc chu toàn.

Tôi thấy Vương mập khóc thành như vậy bèn tới gần cậu. Tôi nhìn đỉnh đầu gần như sắp trọc của cậu rồi nghĩ, may mắn Vương mập có trí nhớ cực kém, chỉ cần cho cậu thời gian, cậu sẽ quên kẻ nhát gan tên Hứa Gia Dương.

Tôi nhìn Vương mập đến chạng vạng mới rời khỏi trạm xe lửa.

Tôi biết, làm quỷ lại đi bám theo bạn bè duy nhất của mình thì không đạo nghĩa cho lắm. Nhưng tôi thật sự không tìm được nơi để đi, không thể làm gì khác hơn là cùng Vương mập trở về nhà cậu.

Cậu vừa về liền lấy rượu trong tủ lạnh ra, một bên uống rượu một bên khóc lóc mắng tôi, càng mắng càng khó nghe, không hề nghĩ tới việc người chết là lớn nhất.

Tôi đây bị mắng còn chưa nói gì, cậu ngược lại, lại tự mình khóc.

Tôi nhìn Vương mập ôm bình rượu ngủ thiếp đi, nhàm chán ngắm mấy bình rượu trên mặt đất. Mặc dù tôi rất muốn chuyển cậu lên giường, song lúc chạm tới thân thể cậu thì lại trực tiếp xuyên qua.

Xem, con người tôi làm quỷ cũng không có ý thức tự giác của quỷ, còn muốn đi chăm sóc người khác. Bây giờ thành bộ dạng này, muốn chạm cũng chạm không tới.

Thế giới cứ thế yên tĩnh lại. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, tôi đã chết thật rồi.

Tôi đã chết, tôi chết như vậy.

Tôi đột nhiên thật tò mò, không rõ khi Chu Minh Khải biết đến tin tôi qua đời sẽ lộ ra biểu tình gì. Về hắn, ngay cả cảm xúc cơ bản như việc hắn sẽ khổ sở hay là sẽ vui vẻ, tôi cũng đoán không ra.

Nghĩ tới đây, tôi rời khỏi nhà Vương mập, theo trí nhớ của mình trôi dạt đến nhà Chu Minh Khải.

Tôi biết, tạm thời hẳn chỉ có Vương mật mạp biết đến tin tôi đã chết. Tôi muốn đi đến bên cạnh Chu Minh Khải. Đợi đến khi Vương mập tỉnh rượu đem tin tôi qua đời triệu cáo thiên hạ, sau đó truyền tới tai Chu Minh Khải, tôi muốn xem hắn có phản ứng thế nào.

Tôi nhìn thấy đèn nhà Chu Minh Khải vẫn sáng. Đúng đấy, tên cuồng làm việc. Hiện tại chắc mới mười một giờ, hắn làm sao đã nghỉ ngơi được chứ.

Tôi trực tiếp vào phòng. Đây là nơi tôi sinh sống suốt ba năm. Mỗi một chi tiết trang trí cùng đồ gia dụng tôi đều rất quen thuộc, phần lớn vẫn là do tôi tự mình chọn lựa.

Chỉ là bây giờ cũng không liên quan tới tôi.

Tôi thấy Chu Minh Khải trong thư phòng, bộ dáng nghiêm túc xem dữ liệu trong máy tính.

Chu Minh Khải đeo kính mắt gọng vàng, trông rất nhã nhặn. Kiện áo sơ mi màu đen mặc trên người hắn vô cùng ổn thỏa. Tôi nhận ra chiếc khuy măng sét(1) đặt trên bàn kia, là tôi mua. Lúc đó hắn ngại màu sắc quá nhạt, về sau lại vẫn dùng, hơn nữa cũng thường xuyên đeo. Chuyện này khiến tôi thấy ấm áp rất lâu.

(1) Khuy măng sét hoặc măng-sét (gốc tiếng pháp: manchette) tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. (Wikipedia)

Tôi trực tiếp ngồi trên bàn làm việc của hắn, diễn tả mấy động tác gõ chữ của hắn.

Trước đây tôi rất đố kị với chiếc máy tính của Chu Minh Khải. Thời gian hắn bên máy tính còn nhiều hơn nhiều so với thời gian bên tôi. Bây giờ, nhìn hắn vẫn đem tinh lực tập trung vào máy tính, tôi lại cười.

Chu Minh Khải, trước đây có lần chúng ta cãi nhau, tôi nói, sau đó anh sống hết đời cùng máy tính đi, tôi không cần anh nữa.

Hiện tại, tôi không biết hắn có thể cùng máy tính sống hết đời không.

Thế nhưng, tôi thật sự không cần hắn nữa.

Không phải không muốn.

Là muốn không nổi.

Tôi yêu hắn, cả đời này, yêu Chu Minh Khải hơn cả yêu chính mình. Loại đàn ông tư lợi như tôi lại quá chú tâm tới một người khác, có lúc ngay bản thân tôi cũng không tin. Nhưng sự thực là như thế. Nếu có thể, tôi nguyện ý đánh đổi tất cả để lấy việc cùng Chu Minh Khải yêu nhau đến già.

Hiện nay xem ra, tôi đúng là người si nói mộng(2).

(2) người si nói mộng 痴人说梦: nói chuyện viển vông (Baidu).

Chu Minh Khải rốt cuộc tắt máy tính, vào phòng ngủ rồi cầm một bộ đồ ngủ đến phòng tắm. Tôi nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, nghĩ, nếu có thể xuất hiện trong gương phòng tắm giống phim kinh dị thì tốt biết bao.

Hù chết hắn!

Nhưng mà, chiếc gương kia cũng sẽ không bao giờ chiếu ra gương mặt tôi.

Tác giả có lời muốn nói: Xem qua thì lưu lại móng vuốt

Hình minh họa: Khuy măng sét: