Miền Trung mùa bão nổi. Anh ở nơi nào có biết trong lòng em hàng vạn cơn sóng dâng trào, muốn hất tung rồi lại muốn ôm ấp vỗ về những kỷ niệm ngày xưa. Em vẫn luôn tự hỏi người ta tìm thấy gì ở những cơn mưa nhưng hôm nay dưới cơn mưa Huế dằng dai, những cơn mưa của tình thân ấy làm em thắt ruột.

Anh thân yêu, anh như con tàu đi qua đời em để lại đường ray dài hun hút mong tàu quay về lại sân gạ Em đã thấy đường tàu dài vô tận như khoảng cách vô tận em đứng nhìn theo không tìm thấy điểm dừng cho anh cho em. Anh còn nhớ chiều ấy bên hồ sen, anh hái sen cho nhà chùa và anh đã tặng em một bông sen rất đẹp, chính nơi ấy đã đưa ta lại gần nhau để bây giờ ngoảnh mặt làm ngợ Bây giờ em lại ra đây, một cậu bé khác hái sen cho chùa thay anh và vô tình thay cậu bé đưa cho em một bông sen nhưng khi em vừa chạm tay vào, từng cánh sen rụng tơi tả rũ ngay dưới chân em, như những mảnh vở chúng ta tạo ra cho nhau. Buồn đau!...

Anh bảo anh là “thiên tài” bởi anh đã khám phá ra bản chất thật sự của con bé tóc ngắn xứ lạ lúc nào cũng khó đăm đăm, chỉ cần một vầng thơ, một tiếng đàn hay một đóa hoa sen thôi cũng đủ để em rũ người ngoan ngoãn như con mèo ngoan trong tay anh. Nhưng anh ơi, anh là một thiên tài ác độc bởi anh đã bỏ dở công trình, để bây giờ con bé ấy bơ vơ lơ lửng không biết phải quay về bản chất thật hay tự mình phải hoàn thành tiếp những kết quả của anh, bởi chính em cũng không biết đâu là con người của em? Dường như chỉ bên anh em mới là em nhưng bây giờ đây không còn anh, không có anh, em như con thú hoang mang trên mình tìm vết thương tìm về hang động chờ ngày tắt thở.

Em không muốn mình yếu đuối mà sao mỗi lần xuống phố em luôn mang theo nỗi buồn xuống phố đông, để bất chợt thắt lòng với bài thơ của ai bỏ ngỏ:

Ai chợt qua có phải là anh không

Sao giống quá lại hình như không giống

Niềm vui chợt đến bỗng vỡ thành bọt sóng

Mắt ai nhìn đăm đăm phía không anh …

Hết