Chương 1
Nguồn: williamken.wordpress.comGần như bên ngoài bất cứ trường đại học nào cũng có một phố ẩm thực, ức gà rán, miến chua cay, mì vằn thắn, trà sữa, xiên nưỡng, không thiếu cái gì còn ngon bổ rẻ, Đại học Giang Thành cũng không ngoại lệ. Cái phố kia được đám sinh viên gọi là “Phố Sau”. Cả con phố đều là nhà dân hai tầng, vốn là dân bản xứ ở, nhưng sau khi trường đại học đi vào hoạt động cũng nối nhau cho người ngoài thuê, thời gian lâu dài cũng có chút quy mô, trừ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi ngày đều đông đúc náo nhiệt.
Cửa hàng nhiều, thay đổi cugnx nhanh. Sau khi nghỉ hè, sinh viên quay về lớp học rất nhanh phát hiện tiệm đậu rang bên cạnh tiệm miến chua cay đã đóng cửa, thay vào đó là một cửa hàng đường mới mở, tên tiệm vô cùng đơn giản thô bạo, chỉ một chữ “Đường”.
Ngoài cửa lớn xếp hai lẵng hoa mừng khai trương, xuyên qua cửa thủy tinh có thể thấy bên trong cửa hàng được sắp xếp rất gọn gàng, màu trắng là chủ đạo, xen lẫn là màu hồng và lam pastel, thanh lịch mà ấm áp đáng yêu, lập tức có nữ sinh bị hấp dẫn, đẩy cửa bước vào.
– Hoan nghênh quý khách, tiệm mới khai trương, ưu đãi giảm giá hai mươi phần trăm!
Một giọng nam ôn hòa vang lên, nữ sinh giương mắt nhìn, mới phát hiện một nam sinh đứng tại quầy thu tiền, lớn lên mười phần tuấn tú, đang mỉm cười nhìn về phía cô.
Dù là ai bị một người khác phái ưa nhìn nhìn chằm chằm sẽ có chút ngượng ngùng, nữ sinh cũng như thế, lập tức đỏ mặt, cúi đầu chọn kẹo.
Trên kệ đầy đủ các loại kẹo, từ kẹo cứng đến kẹo dẻo trái cây, kẹo que, còn đủ loại sô cô la, đúng như tên gọi của quán, một thế giới đầy đường.
Lúc tính tiền, nữ sinh không nhịn được hỏi:
– Cái tiệm này là do anh mở sao?
Đường Chân vừa nhanh nhẹn tính tiền vừa cười nói:
– Đúng vậy! Nhờ bạn tuyên truyền nhiều hơn!
Cậu lấy mấy viên kẹo bạc hà trong lọ thủy tinh và một tờ rơi quảng cáo nhét vào túi kẹo, hai tay đưa cho cô.
Nữ sinh mang theo túi, đỏ mặt ra cửa, rất nhanh,tin tức Phố Sau mới mở một cửa hàng, chủ quán đặc biệt đẹp trai đã lan truyền giữa các sinh viên. Hết ngày, sinh viên đến đây xem trò vui thuận tiện mua kẹo nối liền không dứt, chờ đến tối đóng cửa, Đường Chân tính qua, phần lãi gộp cũng được kha khá.
Sắp xếp lại mẫy chỗ trống trên quầy hàng, ghi chép lại mấy mục hàng đã bán, dọn dẹp sạch sẽ, Đường Chân mới được nghỉ ngơi, leo lên cầu thang nhỏ trong kho hàng, co quắp trong căn phòng nhỏ của chính mình.
Gian phòng không lớn, khoảng ba mươi mét vuông, vốn tương đương với kích cở dưới lầu, mà phía dưới hơn phân nửa là cửa hàng, non nửa làm kho, còn tầng trên là gian phòng hoàn chỉnh. Đường Chân không tự nấu cơm, lúc thiết kế trang trí cửa hàng cũng không thêm bếp vào. Từ cửa vào là phòng khách nhỏ, bên tay trái là phòng vệ sinh, đi thẳng vào là phòng ngủ liền với một cái ban công. Phòng khách và phòng ngủ không dùng tưởng tách ra mà chỉ có một tấm rèm che, rất đươn sơ.
Nằm một lúc, Đường Chân mới thấy hồi sức một chút, dạ dày trống rỗng, nhưng vì quá mệt mỏi cũng chẳng có khẩu vì gì để ăn. Cậu vốn cho rằng một cửa hàng nho nhỏ như vậy một mình mình làm là thừa sức, nhưng hiện tại xem ra, cần thêm một người nữa mới được, nếu không thêm mấy ngày nữa mình sẽ mệt đến bệnh.
May một điều bên cạnh là trường đại học, có rất nhiều sinh viên tìm việc làm thêm, cũng không khó thuê người, Đường Chân yên lặng tính toán an bài sau này, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Vượt qua mấy ngày đầu luống cuống tay chân, liền thuê một nữ sinh năm hai đại học, cửa hàng của Đường Chân chậm rãi ổn định, đi vào quỹ đạo.
Đường Chân dễ tính, có những nữ sinh mượn cớ đến mua kẹo để tìm cậu, cậu cũng không giận, ôn hòa cùng nói chuyện với mọi người, sau một khoảng thời gian, có vài em gái lớn gan thổ lộ đều bị cậu dùng cớ có người thích ngăn trở lại.
Việc này khiến chủ quán Hầu Tử của tiệm miến chua cay cách vách không phục, la hét nói mình đã đến đây mấy năm mà chẳng có ai thổ lộ lấy một lần, dựa vào cái gì mà Đường Chân mới đến đã có đãi ngộ này.
Đường Chân cười không nói lời nào, Thạch Phân ở tiệm trà sữa bên phải cười lạnh nói:
– Có bản lĩnh cậu cũng có một khuôn mặt như vậy đi đã!
Hầu Tử á khẩu không trả lời được, hút mạnh một hớp trà sữa Thạch Phân đưa cho, tiếp tục quay lại quán miến chua cay. Kỳ thật anh ta lớn lên cũng coi như đoan chính, nhưng da lại hơi đen, suốt ngày mặc áo T Shirt và quần cộc lôi thôi lếch thếch, có người vừa ý mới là lạ.
Bọn họ ba nhà liền nhau, đều là người trẻ tuổi, rất nhanh liền quen, tăng thêm thân thuộc, buổi tối thỉnh thoảng sẽ cùng nhau tổ đội chơi game so tài, đáng tiếc kỹ thuật cũng không xuất sắc, chơi tới chơi lui ngay cả Kim Cương cũng không lên nổi. Cũng may chỉ là nhàn rỗi thì chơi một chút, không coi là thật, mọi người đều thấy vui vẻ.
Ban ngày bán kẹo, buổi tới chơi game, sinh hoạt hàng ngày đều mua trên internet, vì vậy trong nháy mắt mở cửa quan được nửa năm, Đường Chân cơ hồ đều không rời khỏi chỗ này, xa nhất là đi đến nhà ăn của Đại học Giang Thành ăn cơm, ngày trôi qua yên bình, tình cờ nhớ tới cuộc sống trước kia, rõ ràng rời đi chẳng bao lâu, lúc nhớ đến lại như đã qua một đời.
Khí trời dần dần lạnh xuống, nghỉ đông sắp tới, người ở lại trường ngày một ít, sinh ý của Phố Sâu cũng giảm, bọn Đường Chân đều có ý định ở lại quán, bọn Thạch Phân và Hầu Tử ở vài ngày liền chuẩn bị về nhà ăn Tết, Đường Chân bắt đầu phát sầu, cậu không có chỗ để trở về.
Muốn ở lại cửa hàng như ngày bình thường cũng không phải không thể, chỉ là đợi đến các nơi triệt để nghỉ đông, nhà ăn trường học đóng cửa, siêu thị đống cửa, các cửa hàng ở Phố Sau cũng đóng cửa, thậm chí chuyển phát nhanh cũng dừng hoạt động, cậu sẽ không có cơm để ăn, mà bản thân lại không nấu nướng, chẳng lẽ ăn mì mỗi ngày? Tuy nói là không muốn lắm, nhưng phòng những lúc thực sự đói, Đường Chân vẫn mua về một thùng mì các vị khác nhau và một lô xúc xích dự trữ.
Mưa nhỏ tí tách rơi không ngừng, Đường Chân và Hầu Tử run cầm cập ngồi xổm ở cửa tiệm hút thuốc lá, Hầu Tử không biết tình huống của Đường Chân, còn hỏi khi nào cậu đóng cử về quê, Đường Chân hàm hàm hồ hồ nói mấy ngày nữa, Hầu Tử cũng không hỏi nhiều, hai người tán dóc thêm vài câu, ném tàn thuốc, như một làn khói chạy vào cửa hàng nhà mình____mùa đông lại còn có mưa thật sự quá lạnh.
– Đường Chân! Mở game đi! Tôi đi gọi Thạch Phân.
Hầu Tử gọi to, Đường Chân đáp lại, nếu không có ai mua bán gì không chơi game.
Trong cửa hàng mở điều hòa, ấm áp như xuân, tràn đầy hương vị kẹo ngọt, Đường Chân vùi vào sau quầy thu tiền, tay ôm điện thoại di động, cùng Hầu Tử ngồi xổm trong bụi cỏ đột kích người khác đến sảng khoái, kỹ thuật của bọn họ không tốt lắm, nhưng gặp phải team có kỹ thuật kém hơn, trong nháy mắt phe mình được cổ vũ tinh thần, trong lúc hưng phấn còn cảm thấy mình sắp thành game thủ cấp quốc gia.
“Keng keng keng~~”
Chuông gió treo ở cửa vang lên, có người đẩy cửa đi vào, Đường Chân tưởng người tới mua đồ, không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói:
– Hoan nghênh quý khách!
Trong miệng cậu đang ngậm một cái kẹo que, nói chuyện hơi lúng búng không rõ, nhưng người đi vào cũng không hề để ý, Đường Chân chơi game đến say sưa, căn bản không rảnh ngẩng đầu lên liếc người ta một cái.
Một lát sau, có người đứng trước quầy thu ngân, Đường Chân tưởng người ta chọn xong đồ đến tính tiền, lúc này vừa vặn bị đối thủ giết, liền nhanh chóng thừa dịp nhân vật trong game hồi sinh mấy chục giây, tính tiền cho người ta.
– Cảm ơn… – Nụ cười đọng lại trên mặt Đường Chân, qua một hồi mới lắp ba lắp bắp – Cố… Cố Hành?
Lông mày Cố Hành hơi nhíu lại, thuận miệng ừ một tiếng, nhìn chung quanh một chút, hỏi:
– Em mở tiệm?
Đường Chân đem cây kẹo que ăn được một nửa lấy ra, nắm ở trong tay, rất rõ ràng rất ngọt mà giờ lại cảm thấy trong miệng rất đắng.
– Đúng. Anh…anh đến làm gì? Sao anh tìm được chỗ này?
Cố Hành thở dài, ngược lại nghiêm túc nói:
– Tới đón em về nhà
Lời này có chút mập mờ, Đường Chân trong bụng nói tôi với anh cũng không phải người một nhà, cha tôi cũng không quản tôi, anh tới đón tôi về nhà làm cái gì? Trong miệng lại khách khí nói:
– Nơi này bây giờ là nhà em, về chỗ nào?
Cố Hành muốn nói gì đó, Hầu Tử bên kia thấy Đường Chân chậm chạp không ra khỏi khu an toàn, cuống lên, chạy đến ba ba ba đập ngoài cửa kính hô lớn:
– Làm gì đấy! Mau đứng lên, đứng lên!
Nói xong tựa như cảm thấy quá lạnh, liền cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại di động, như một làn khói chạy về tiệm của mình, thậm chí còn không phát hiện bầu không khí quái lạ giữa hai người.
Đường Chân lúng túng nhìn Cố Hành, Cố Hành hạ thấp thanh âm, nói:
– Em chơi trước đi.
Thế nhưng Đường Chân không có tâm tình chơi nhữa, trực tiếp log out.
– Không chơi nữa?
– Ừm…anh…
Đường Chân không biết nên nói mới có thể hóa giải không khí ngột ngạt này, dù sao hình ảnh mình thổ lộ với Cố Hành thất bại còn bị bạt một bạt tai vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, không biết Cố Hành bị chập mạch chỗ nào, chạy đến tìm mình.
Rõ ràng đã từ chối mình tàn nhẫn như thế.
– Em ngủ ở đâu?
Đường Chân chỉ lên trên lầu, lại đem kẹo ngậm vào miệng, tiếng cắn kẹo răng rắc vang lên, Cố Hành không thèm để ý, hỏi:
– Anh có thể lên xem một chút không?
Có thể không? Đương nhiên là có thể, Đường Chân ở trong lòng một bên phun tào chính mình không chống cự được bất cứ yêu cầu nào của Cố Hành, đi sang một bên cửa treo lên biển tạm dừng kinh doanh, mang theo Cố Hành bò lên cầu thang chật hẹp, đi vào phòng cậu.
Một gian phòng nho nhỏ, nhà vệ sinh có cái chậu bên trong còn một đôi tất chưa giặt, bàn chải đánh răng, khăn mặt, dép lê đều là của một người, không có dấu vết của người khác, Đường Chân yên lặng đi phía trước, không hề biết Cố Hành theo sau thở phào nhẹ nhõm.
Phòng khách nhỏ, trên ghế sa lông vất lung tung vài bộ quần áo, trên khay trà còn có một cốc mì đã ăn hết, tấm rèm ngăn phòng bị kéo qua một bên, giường ngủ cũng bị nhìn không sót gì.
Đường Chân ngượng ngùng sờ đầu nói:
– Có hơi loạn.
Thế nhưng Cố Hành không hề để ý, chỉ là lúc nhìn thấy tô mì, lông mày nhíu lại: \
– Em ăn cái này?
– Thỉnh thoảng ăn…
Qua mặt bàn trà trong suốt có thể thấy hai hàng chừng hơn chục cốc mì ăn liền.
Cố Hành cũng nhìn thấy, liếc Đường Chân một cái, Đường Chân tức giận ngậm miệng, đem quần áo trên ghế để lên giường, cho Cố Hành ngồi, đến tủ lạnh lấy nước cho anh.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hô của Hầu Tử. Đường Chân hướng mấy đồng đội bị cậu hãm hại nói câu xin lỗi trong lòng, hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm một nơi nào đó trong hư không, trong lòng cậu bây giờ cũng lung ta lung tung như căn phòng này vậy.
Nguyên bản cho rằng mình chỉ cần rời xa Cố Hành, rời xa sự thầm mến vô vọng kia, sẽ từ từ lãng quên, không ngờ, thời gian lâu như thế gặp lại, tâm lý vẫn bị dao động lướn, Đường Chân gần như không khắc chế nổi tâm tình muốn ôm anh một cái của mình.
Cố Hành hình như nói gì đó, ĐƯờng Chân mới phục hồi tình thân, lúng tủng hỏi:
– Cái gì?
Cố Hành biểu tình có chút im lặng, không thể làm gì khác là lặp lại lời mình:
– Anh nói, Đường Chân, chúng ta cùng nhau đi.
– …..