Chương 1 - Phải rồi, ngày mai chúng ta đã ly hôn

"Ngày mai phải không?" Người đàn ông lạnh nhạt cất giọng hỏi, mắt anh ta vẫn chăm chú vào đống tài liệu ở trên bài.

"Vâng. Bảy giờ ngày mai"

"Ngày mai tôi bận. Em cứ đến đó trước, tôi sẽ cho người mang văn kiện đến sau"

"Vâng"

Môi Uyển Nhã khẽ mở lên một nụ cười nhẹ nhàng mà bi đát. Cô xếp vội những món đồ vật cuối cùng vào chiếc vali màu xám nhạt rồi đẩy nó vào góc trống. Cô bước vào căn phòng rộng rãi, trống vắng, thả người trên chiếc giường lớn mềm mại.

Đã bao lâu rồi nhỉ ? Uyển Nhã thầm tự hỏi bản thân mình. Bao lâu rồi cô sống tại nơi này, cũng là bao lâu rồi cô đánh mất bản thân mình, đánh mất những ước mơ, hoài vọng để theo đuổi một bóng hình không có thật.

Mười năm rồi, cô và Khôi Nguyên đã kết hôn mười năm rồi. Thời gian ấy, nói dài cũng không hẳn là dài, nói ít chắc chắn là không ít, khoảng thời gian cô luôn tìm kiếm tình yêu của anh, tự vẽ nên cho mình một tương lai thật đẹp : Một ngôi nhà ấm áp đầy tiếng cười. Nhưng rồi, cuối cùng, cô nhận lại được những gì ? Ngay cả khi ly hôn, anh cũng bảo bận không đến, vậy thì, cô là gì trong anh?

Khôi Nguyên đến với cô không phải vì tình yêu. Chỉ do nhà anh và nhà cô có mối liên kết làm ăn, nên hôn sự của cô chính là cái giá vàng cho tình hữu nghị đó.

Ngay cả một hôn sự đàng hoàng, anh cũng không cho cô, cái cô nhận được chỉ là một tờ công chứng lạnh lẽo. Ngày kết hôn, anh bỏ đi vui say cùng bạn bè. Đêm đầu tiên, chỉ có cô với căn phòng trống trải. Hai tháng sau, anh trở về trong bộ dạng say khướt, dấu hôn đầy cổ, mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc.

Nhưng cô bỏ qua, lúc nào cũng giả mù giả điếc để được bên anh, để được đóng vai một người vợ chu toàn, chăm sóc chồng từng miếng anh giấc ngủ.

Uyển Nhã biết, trong lòng anh không hề có cô. Người con gái mà anh yêu là An Hạ. Người con gái anh muốn dành cả cuộc đời để ở bên là An Hạ. Còn Uyển Nhã, cô chỉ là kẻ đến sau phá vỡ hạnh phúc người khác.

Nếu không có cô, có lẽ An Hạ đã cùng anh vào lễ đường, bọn họ cùng tuyên thệ trước trời cao.

Nếu không có hôn ước kia, có lẽ nửa đời sau anh đã mỉm cười trong hạnh phúc.

Nếu không có cuộc hôn nhân sắp đặt này, có lẽ anh đã không bất lực nhìn người mình yêu nhất ngã vào vòng tay người đàn ông khác.

Tất cả cũng bởi vì cô, là con dao đã cắt đứt duyên tình của bọn họ.

"Tại sao cô lại kết hôn với tôi" Ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào cô, như muốn nhìn thấu tất cả tâm tư tình cảm.

"Vì em yêu anh"

"Nhưng người tôi yêu là An Hạ, không phải cô"

"Em biết"

"Tôi không yêu cô, vĩnh viễn không thể yêu cô"

"Em biết"

"Vậy tại sao cô lại muốn gả cho tôi"

"Vì em yêu anh"

"Cô là một con ngốc"

"Em biết"

Khôi Nguyên lắc đầu nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mắt mình. Anh thật đã không còn cách với cô. Tình yêu của cô đúng là hết thuốc chữa. Dù cho có bị anh đối xử lạnh nhạt, dù cho có bị anh làm tổn thương đi chăng nữa, cô vẫn cứ trưng bộ mặt mỉm cười hiền hòa nhìn anh, vẫn cứ chăm sóc, yêu thương anh.

Cô như một đóa thủy tiên vàng, thủy chung hướng về phía anh. Còn anh như một cây cổ thụ sừng sựng, dù gió thổi cách mấy cũng không lay. Dù cô có đổ bao nhiêu công sức để yêu thương anh, thì mãi mãi anh cũng không thể bị cô làm cho cảm hóa. Cả hai người, chỉ là tình cảm một phía không bao giờ được hồi đáp.

Một đêm, anh say, báo hại cô phải lấy thân hình nhỏ bé, chịu đựng sức nặng gấp hai bản thân mà mang anh trở về phòng. Trong cơn say, anh luôn miệng gọi tên An Hạ, còn bảo An Hạ hãy chờ anh, sau khi anh ly hôn với cô, nhất định sẽ về bên cô ấy.

Từng lời nói của anh như muốn xé toạc lồng ngực cô ra, tạo thành những vết thương mãi mãi không bao giờ mờ nhạt. Cũng từ lúc ấy, cô biết mình nên từ bỏ, nên rời ra người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời mình, nên buông bỏ thứ tình yêu dai dẳng không bao giờ đơm hoa.

Bởi vì cô nhận ra một điều rằng : Anh mãi mãi sẽ không bao giờ đem cô đặt trong lòng. Mãi mãi, cô chỉ là cái bóng theo sau dáng anh.

Uyển Nhã trở người, một giọt nước mắt trong suốt rơi từ khóe mi, lăn dài trên đôi má xanh xao. Cô cố gắng thu tất cả vào trong trí nhớ của mình, từ màu sơn tím, từ những bức tranh, từ hơi ấm, nhịp thở đã theo cô suốt mười năm dằng dẵng. Chỉ còn đêm nay thôi, cô với tư cách Lâm phu nhân, nằm trên chiếc giường lớn này. Ngày mai, cô với tư cách Hoàng Uyên Nhã tiểu thư, rời khỏi ngôi nhà chan chứa bao nhiêu kỷ niệm

Rốt cuộc thì, sau mười năm, thứ cô nhận được là gì ? Ngoại trừ những cái nhìn lạnh nhạt, những câu nói đau lòng từ anh.

Rốt cuộc thì, tình yêu của cô dành cho anh có khác gì với những cô gái bên ngoài dành cho anh? Cũng đều là đơn phương tự nguyện mà thôi. Chẳng qua, cô may số hơn bọn họ, còn có quãng thời gian mười năm cùng anh nghĩa vợ chồng, được nhìn thấy anh, được nghe giọng anh, dù ngày ngày bọn họ gặp gỡ cũng chỉ là câu xã giao bình thường.

Tiếng đồng hồ điểm đã hai giờ. Cô choàng người ngồi dậy, tay cầm cầm chăn bông, bước đến cửa thư phòng. Kể từ ngày cô vào nhà này, anh sẵn sàng nhường lại căn phòng rộng rãi cho cô, một mình đến thư phòng làm việc đến lúc ngủ say.

Uyển Nhã khẽ bước vào, tay cô phủ chăn lên người anh. Khi cô định quay người đi, một bàn tay to lớn, ấm nóng chụp lấy bàn tay nhỏ bé của cô

"Chưa ngủ sao?"

"Chưa"

"Sao lại qua đây?

"Sợ anh bị lạnh thôi" Cô cười, che giấu vẻ bối rối vào trong ánh mắt của mình

"Ừ. Ngày mai đã ly hôn rồi"

Lời nhắc nhở của Khôi Nguyên càng khiến lòng cô càng thêm tan nát. Sao cô không nhớ chứ, ngày mai đã là ngày bọn họ ly hô. Đêm nay là đêm cuối cùng để cho cô có thể bên anh. Chút chuyện nhỏ này, xem như là niềm an ủi cuối cùng của cô.

"Em biết. Yên tâm, sau này sẽ không phiền đến anh nữa"

"Em vẫn có thể ở lại căn nhà này. Tôi sẽ dọn đi"

"Không cần. Em muốn được tự lập, nghe bọn họ bảo thế giới bên ngoài rất thú vị"

"Thú vị lắm sao?"

"Ừ"

"Ngủ đi. Muộn rồi"

"Anh ngủ ngon"

Uyên Nhã quay lưng đi, đầu cô ngẩng cao để ngăn không cho những giọt nước mắt ngu ngốc rơi.

Hết đêm nay, cô sẽ không còn được gọi anh là "Khôi Nguyên" một cách thân tình nữa. Cô cũng không còn là "Lâm phu nhân" nữa. Sau này, cô sẽ phải gọi anh là "Lâm tiên sinh", bản thân cũng trở về vị trí "Hoàng tiểu thư" ngày trước. Có lẽ sẽ gượng miệng, có lẽ sẽ khó chịu. Nhưng dần dần, riết rồi cũng sẽ quen. Nếu như cô có thể tạo ra những thói quen ở bên anh, thì khi xa anh, cô cũng sẽ tạo ra những thói quen mới.

Em sẽ cứ sống vờ như chẳng hay biết cảm giác khi anh rời xa

Rồi một ngày nào đó

Em sẽ quay trở về bên anh, với một lý do khác, không phải là tình yêu

Bây giờ cô hiểu ra rằng. Buông tay - chính là tự mình học cách trưởng thành, bước đi một mình trên con đường rộng thênh thang mà không thấy cô độc.

Con đường phía trước của cô, có thể là gì ? Nỗi buồn, nước mắt, hay hạnh phúc và nụ cười. Cô cũng không biết nữa. Chỉ biết phía trước sẽ rất trống vắng, chỉ biết cô phải dần học cách mạnh mẽ mà bước tiếp