Chương 1 - Xuyên không

"Ảnh Ảnh, nhanh lên! Còn 5 phút nữa là hắn đến rồi. Không nhanh mất mạng như chơi!" Một giọng nói trong trẻo mang theo vẻ lạnh lùng vang lên trong bóng tối.

"Đây, sắp xong rồi. Cậu không học được cách kiên nhẫn à?"

Hàn Kha Nguyệt nghiến răng thầm nghĩ *Giờ này thì còn kiên nhẫn cái khỉ gì nữa, chết đến nơi rồi.* Bỗng Tịnh Ảnh kêu lên:. "Được rồi!", hai cổ tay của Kha Nguyệt cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sợi dây sần sùi như da cóc. Cô và Tịnh Ảnh đã mất hàng tấn giờ đồng hồ chỉ để giải đống ma trận dây loằng ngoằng của Đại đội Z - kẻ thù của hai cô.

"Tiểu Nguyệt, mau lên, đến đây giúp tớ tìm chỗ mở cái cửa sắt này, tối quá!" Bàn tay Tịnh Ảnh mò mẫm trong cái phòng chỉ toàn màu đen kịt, đâm ra chỉ biết hậm hực kêu than với Kha Nguyệt.

Tiếng "cạch" chói tai vang lên, cơ may đến với hai cô sát thủ này rồi. Với vẻ mặt phấn khởi, Tịnh Ảnh thốt lên khe khẽ: "Mở được rồi!"

Cô vừa dứt lời, một cái bóng đen bỗng trải dài trên mặt đất. Song có âm thanh băng lãnh phát ra: "Gan hai cô cũng thật lớn đấy! Dám đánh bài chuồn với tôi!"

Cả căn phòng tối tăm chợt sáng trong nháy mắt, Kha Nguyệt trông thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, bộ vest Elle Man ôm lấy thân thể như tượng trưng cho tính cách nghênh ngang của anh ta.

Đôi mắt to tròn, đen láy của Kha Nguyệt trầm xuống, khơi gợi vẻ giễu cợt cùng khinh bỉ. Khóe môi đỏ của cô nhếch lên, khẽ nói: "Có cơ hội, sao lại không thử, chả lẽ chúng tôi ngồi đây chờ anh đến giết!".

Người đàn ông bật cười: "Đúng là một cô gái ngang ngạnh. Đồ của tôi, tôi còn chưa lấy về sao có thể để hai cô rời đi một cách dễ dàng như vậy." Rồi anh ta phất tay, sau lưng hắn liền xuất hiện hơn 20 người mặc đồ đen tay cầm súng chĩa vào hai cô. Giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Hai cô tốt nhất nên trả cái USB đấy cho tôi, nếu không, tôi không đảm bảo được họ có run tay mà lấy đi tính mạng của 2 cô hay không."

Cái USB mà hắn ta nói bên trong đấy chứa danh sách những quan chức cấp cao buôn ma túy và rửa tiền, cùng với những thủ đoạn bẩn thỉu của hắn ta trong thế giới ngầm. Kha Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mấy người đó. Rõ ràng rằng nụ cười của cô rất đẹp nhưng khi những người mặc đồ đen nhìn thấy chỉ cảm nhận được nỗi sợ sệt và một tầng da gà đang nổi lên.

"Vậy mời anh!" Nói xong cô dùng tốc độ nhanh nhất ném quả bom khói về phía người đàn ông cùng những tên mặc đồ đen, đồng thời Tịnh Ảnh cũng nhanh chân chạy bên cạnh cái cửa sổ sát vách tường. Lúc nãy, khi đèn sáng, cô đã kịp quan sát căn phòng, có một cái cửa sổ bằng sắt ở sát vách tường. Không biết có thể mở được trong khoảng thời gian ngắn hay không, trong người cô hiện tại cũng chỉ còn mỗi quả bom khói không thể gây hại được cho bọn chúng nhưng cũng có thể ngăn được tầm nhìn của chúng trong vòng 30 giây, đây là loại bom mà đội cô rất hay dùng. Tuy chỉ 30 giây nhưng bất quá, đến nước này rồi cũng đành phải liều một phen. Nhân lúc hắn không để ý, cô đã ra hiệu cho Tịnh Ảnh, khi cô tung bom khói thì Tịnh Ảnh hãy nhanh chóng chạy đi mở cửa sổ.

Vì Tịnh Ảnh đứng sau cô nên chuyện ra hiệu cho cô ấy cũng không gặp nhiều khó khăn.

Đám người áo đen thấy cô tung bom khói thì hoảng loạn lấy một tay bịt mũi và miệng. Tay còn lại cầm súng thì bắn loạn xạ về phía 2 cô. Trong lúc sơ ý, Kha Nguyệt đã bị một viên đạn ghim vào vai nhưng cô không quan tâm, Tịnh Ảnh đã mở được cửa sổ và hai cô cùng nhảy ra ngoài.

"Tiểu Nguyệt, cậu có sao không?" Giọng Tịnh Ảnh vang lên, kèm theo sự lo lắng khi nhìn thấy một màu đỏ chói mắt ở trên vai Kha Nguyệt. "Mình không sao, đi nhanh thôi!" Kha Nguyệt trả lời rồi kéo Tịnh Ảnh chạy về phía trước. Nhưng vừa chạy được vài bước cô đã thấy hoa mắt, chóng mặt, thân thể nhỏ bé của cô ngã xuống, giờ cô mới biết, viên đạn ghim vào người cô có độc. Tịnh Ảnh thấy vậy, hoảng sợ đi tới kéo cô lên nhưng đã quá muộn rồi, người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đã đi đến trước mặt hai cô gái.

Hắn nhếch miệng: "Rượu mừng không uống, muốn uống rượu phạt!" Rồi hắn ra lệnh cho đàn em nhả súng về phía hai thân ảnh bé nhỏ đằng kia.