Hà Nội tháng bạ Khi mà cả thành phố đang chìm trong tấm màn mỏng mưa phùn, khi mà những cây bàng khẳng khiu bắt đầu trổ búp non, ấy là lúc đất trời bừng lên sắc màu kỳ diệu của hoa sưa. Rất lặng lẽ thôi. Mọi ngày bạn vẫn bận rộn trong chiếc áo mưa lúp xúp, bất chợt một hôm có cơn gió vô tình hất ngược chiếc mũ của bạn lại phía sau. Bạn ngửa cổ kéo lại chiếc mũ và bất giác phát hiện ra những chấm trắng li ti trên một nền lá xanh mướt, chẳng biết tự bao giờ. Thế là không thể không dừng lại được. Dừng lại để nhìn ngắm. Lúc đầu chỉ vì tò mò trước sự bất ngờ thú vị đó của thiên nhiên. Một lần, hai lần, rồi ba lần... Bạn yêu lúc nào cũng không biết nữa.

Có người gọi hoa sưa là hoa cơm nguội. Có người lại gọi là hoa xíu. Cũng giống như phố hoa sữa Nguyễn Du, Ngọc Hà được coi là con đường hoa sưa của Hà Nội. Không rực rỡ như hoa phượng mùa hè, không thơm như hoa sữa mùa thu, cũng không trầm mặc như lá bàng mùa đông. Hoa giống như một cô thiếu nữ Hà thành dịu dàng, thuần khiết mà sự giản dị của trang phục vẫn không giấu nổi nét đẹp đương thì. Những chùm hoa trắng muốt nở trên một nền lá xanh mởn căng đầy sức sống. Ai đó nói hoa sưa thật “khéo nở”, có lẽ không còn từ nào chính xác hơn. Hoa nở và lá cũng nở. Hai sắc màu tinh khôi ấy đặt cạnh nhau vừa hài hòa, vừa nổi bật. Nó như một điểm nhấn của không gian, như một khoảng lặng giao mùa giữa cái se lạnh cuối xuân với cái oi ả đầu hạ. Nếu có một lần, bạn đi dưới mưa phùn trong công viên Bách thảo và nhìn qua bên kia hồ nằm phía trước một cái gò nhỏ mà một thời đã mang tên Sưa Sơn, bạn sẽ thấy những chấm li ti kia nổi lên như những đốm sao. Sau màn mưa mỏng như sương, vầng sáng ấy dìu dịu, tạo nên một không gian huyền hoặc đến nao lòng. Tôi gọi đó là SAO MƯẠ Xin bạn đừng mặc áo mưa. Cái thứ mưa đặc biệt mà chỉ Hà Nội mới có trong mưa phùn bạn mới cảm nhận được hết vẻ đẹp của hoa sưa và chính hoa cũng làm tăng thêm cái thú của mưa phùn. Chỉ sau một ngày nắng thôi, hoa sưa sẽ rụng rất nhanh còn lá thì chuyển dần sang màu xanh bàng bạc. Nghĩa là nắng đã dậy, tốt nhất là hãy tận hưởng trong mưa. Và vào giờ tan trường, bạn hãy nhìn cho kỹ, kẻo tà áo dài trắng nữ sinh sẽ lẫn vào sắc hoa sưa mất đấy.

Mãi mãi thì cũng phải ngừng. Nhưng như thế không phải là hoa sưa hết đẹp đâu nhé. Hoa rụng trắng vỉa hè, óng ánh trong cái nắng mới hửng, ai dám bảo rằng không có kẻ ngẩn ngợ Đã có lần tôi nhặt về không biết bao nhiêu bông hoa nhỏ xíu ấy, đem xếp thành lời bài hát mà tôi yêu thích. Dường như lời của bài hát hiện ra lung linh, hư ảo. Một cảm xúc thật khó tả bỗng trào lên.

Người từ xa đến rất hay nhầm hoa sưa với hoa sữa - loài hoa thường được nhắc đến trong thơ và nhạc - nên cứ thắc mắc mãi: sao hoa sữa không thơm. Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đủ làm cho người ta đi xa còn nhớ mãi.

Mùa hoa sưa vẻn vẹn chỉ có một tháng. Cùng với mưa phùn, loài hoa ấy đã trở thành một nét đặc trưng của mùa xuân Hà Nội. Tháng ba sắp qua đi để dón bản nhạc ve đầu hè rạo rực. Nhưng cho dù mùa hạ có rực rỡ đến đâu, nhộn nhịp đến đâu, cũng không thể nào làm người ta quên đi khoảng thời gian diệu kỳ, mùa hoa sưa.

Hết